Chương 439: Địa Ngục Cũng Phải Vào

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đám Lăng Phong phát hiện một xác chết. Hóa ra là người của Long Bác Khôn lúc trước bị mất tích.

Tạm thời phủ vật che xác lại, cả đoàn lại tiếp tục đi sâu vào.

Lăng Phong trong lúc nhàn rỗi, liền hứng thú hỏi một vị huynh đệ:

– Này, bằng hữu, ngươi là người Phi sao?

– Người Phi?

– À, ý là một dân tộc phía tây…

Lăng Phong cười cười. Hắn để ý đến tên này, là vì đối phương… đen nhất hội.

Thường thì trong các bộ phim Hollywood, các vai Phi đen đều sẽ chết đầu tiên. Đương nhiên, đây cũng không phải ở Hollywood, hy vọng sẽ không có chuyện phân biệt chủng tộc như vậy.

Tên da đen kia cũng biết Lăng Phong là thủ lĩnh ở đây, liền nói:

– Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.

– A, thực sự là người châu Phi?

– Ta là người Khương, từ nhỏ thích khám phá nên da có hơi bị cháy một chút…

Còn chưa kịp nói xong, dưới chân gã giống như dẫm phải gì đó. Lăng Phong lập tức dự cảm không xong.

Quả nhiên…

“Ầm!”

Một tiếng động khủng bố vang lên, Lăng Phong bằng vào thân pháp Hoạt Bất Lưu Thủ, may mắn thoái lui, thoát được một mạng.

Khói bụi tan đi.

Tên da đen kia đã không thấy đâu, trước mặt Lăng Phong là một khối đá vô cùng lớn, chỉ sợ 4 5 người mới ôm được.

– Người đâu rồi?

– Ở dưới phiến đá, xem ra đã bị đè chết rồi.

Lăng Phong toát mồ hôi.

Vẫn kịch bản Hollywood?

Phong ca nhưng… cũng là da đen, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trong đây nếu xếp hạng môt chút, Phong ca thậm chí đen hẳn thứ ba, chỉ sau tên vừa chết và… Lôi Trấn.

Khoan nói tới chuyện đen hay trắng. Một người, tốt nhất là không nên chết. Vừa sống sờ sờ trả lời mình, nhoáng cái bị đè chết, Lăng Phong không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Xem ra đây là bài học đầu tiên, vào mộ cổ, không được lơ là.

Còn chưa kịp hoàn hồn, Lăng Phong bằng vào linh tính lại đột ngột quát lớn:

– Phía trước cẩn thận…

Vẫn không kịp…

“Ầm!”

Sập hầm. Một mảng đất đột nhiên hóa không, bên dưới đều là chông nhọn. Vài kẻ xấu số đều là nhân sĩ tự do, toàn thân đều bị đâm xuyên, chết rất thê thảm.

Bài học tiếp theo, vào mộ cổ, không nên đi đầu tiên.

Lăng Phong bắt đầu nghiêm túc.

Đúng là hắn có thần lực, nhạy bén hơn người. Có thân pháp, nhanh nhẹn hơn người. Có chân khí, trâu bò hơn người. Nhưng cái tình hình này, tất cả đều phải để ra sau, quan trọng nhất là… vận khí. Mà vận của Phong ca thì… luôn luôn không tốt.

Chỗ này không giống cái mật động ở Thanh Vân sơn. Chỉ cần một sát na, tai họa ập xuống, cho dù có bản lĩnh thông thiên, chỉ cần hôm nay cung hoàng đạo không đúng, liền chết không toàn thây.

– Lão Lôi…

– Chuyện gì?

– Cẩn thận một chút!

Lôi Trấn lúc này cũng căng thẳng không kém ai, tai thính hơn bình thường.

Thêm một lúc, đến một cái ngã ba. Có ai đó hô:

– Phía trước có người.

– Xác chết sao? – Lăng Phong hỏi.

– Không phải, còn sống.

Đám Lăng Phong tiến lên trước, chỉ thấy quả thật có một người đứng ngay giữa ngã ba, ăn mặc kiểu giám công, đang nhìn chằm chằm bọn họ, vô cùng quái dị.

– A Toàn? – Có ai đó nhận ra.

– A Toàn là ai?

Long Bác Khôn liền nói:

– Hắn chính là một người bị mất tích khác. Không nghĩ tới vẫn còn sống.

“Cũng không giống người sống cho lắm nha.” Lăng Phong nhìn kẻ kia, trong lòng lộp bộp.

Đối phương tuy đứng đó, nhưng hai mắt vô thần, hai tay thỏng xuống, nhìn kiểu gì cũng giống… zombie.

Có vài người tiến lên từng bước một, cẩn trọng hỏi:

– A Toàn, ngươi không sao chứ?

Đột nhiên…

“Gào”

– Ááá…

Tên A Toàn kia đột ngột ra tay, nhanh như thiểm điện tấn công. Liền ngay cả Lăng Phong tự phụ mắt tinh tường cũng phải bất ngờ.

Gã kia một trảo chụp ra trước, chụp thẳng vào lồng ngực thanh niên đứng giữa, thậm chí suýt chút xuyên thẳng ra sau.

Thanh niên kia cũng thật nhọ. Số là có 3 người đi lên, kẻ này đi giữa. Rút cục hai tên đồng bạn trái phái chạy được, chỉ có hắn bị thiếu không gian chậm chân một chút, chỉ kịp kêu một tiếng rồi cả người đổ ập ra đất.

Bài học là, không nên đi đầu, cũng không nên đi giữa.

Lúc này, Trương Quân Bảo và Vưu Vị đứng hai bên, liền đồng thời xuất chiêu.

“Keng”

“Booong”

Một kiếm chém xuống, một chưởng đánh ra, lại phát ra những tiếng đinh tai nhức óc. Cả hai người Trương Vưu đều thất bại lùi về.

Lăng Phong há hốc mồm:

– Không hề hấn gì? Thất đệ, tên này sẽ không luyện Thiết Bố Sam như ngươi chứ?

– A-di-đà Phật, chính là nó. Thậm chí còn… hoàn hảo hơn ta.

– Cái gì?

Lăng Hổ trầm giọng:

– Thân xác kẻ này, chỉ sợ đã đạt trình độ không gì có thể phá hủy. A-di-đà Phật, lẽ nào chính là cảnh giới Thiết Nhân mà sư phụ ta từng nói…

Mọi người nghe vậy đều cảnh giác lùi lại. Không cần Lăng Hổ nói, chỉ cần nhìn cũng hiểu. Liền ngay cả Vô Cực kiếm của Toàn Chân chém cũng không ăn thua, trông mong vào cái gì có thể hạ nó?

Thiên Diện đột ngột truyền âm sang:

“Dưới trướng Minh Thái Tổ, có một đội cận vệ, gọi là Thiết Nhân vệ, đều xuất thân từ Đại Lâm tự.”

Lăng Phong liền lấy làm kỳ.

Lại nhớ, lần nọ ở Nguyệt Lượng tuyền, Thiên Diện từng tha cho Thạch Sơn một mạng, cũng từng nhắc đến Đại Lâm tự như vậy.

Chỉ thấy tên “người sắt” A Toàn trên tay đang là… quả tim còn đầy máu còn đập đập của người xấu số kia. Sau đó, gã điềm nhiên đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Nghe nói Thái Tổ Chu Xán lập nghiệp rất tàn bạo, quân đội thậm chí ăn cả thịt người. Lăng Phong còn cho rằng đoạn này bị sử gia nhà Tống bôi nhọ mà thôi. Bây giờ nhìn lại, không lẽ là thật?

Thiên Diện nói:

– Xương cốt hình thù của hắn có thể biến đổi tùy ý.

– Nghĩa là hắn không phải A Toàn gì cả. Là… quái vật mà các ngươi nói? – Có người la hoảng lên.

“Đậu móa kịch bản thành phim kinh dị từ lúc nào vậy?” Lăng Phong cũng không khỏi rùng mình.

Tên “giả A Toàn” kia nhai xong quả tim, hai mắt ngẩng lên, lúc này tròng mắt đã thành một màu máu.

Tất cả nín thở.

“Vù”

Hắn ta đột ngột chạy… ra sau, vào sâu một trong ba thông đạo.

Lăng Phong không khỏi kỳ quái, hắn còn nghĩ con zombie này sẽ phải chạy tới.

– Làm gì đây?

– Đi theo hắn!

Lăng Phong cắn răng nói, bởi vì hướng chạy của tên zombie kia, lại trùng khớp với hướng dẫn trong bảo đồ mà hắn có.

Đi được một đoạn, một người trong đoàn Lăng Phong bỗng nói:

– Long đại ca, ta thấy… trong người không tốt lắm.

– Làm sao, ngươi sợ rồi. – Long Bác Khôn cả giận nói.

“Bật chân khí hộ thân lên.” Thiên Diện bỗng truyền âm nhắc nhở.

Lăng Phong lúc này biết có chuyện gì, một mặt vận Lưỡng Nghi Hộ Tâm, mặt khác nói:

– Nhị ca, có lẽ hắn nói đúng đấy, xem ra trong đây dường như có khí độc. Mấy người lúc trước đi ra sung vù lên chết, có lẽ chính vì nó. Ai không có chân khí hộ thân, không tình nguyện đi tiếp, thì dừng lại ở đây thôi. Nhị ca hay là cũng dừng ở đây?

– Làm sao, khinh ta không có nội công? Mang một chút dụng cụ vào là được.

– Nhị ca, không nên mạo hiểm. Còn không chắc khí độc này xâm nhập bằng hô hấp hay qua da. Nếu là qua da, mấy dụng cụ đơn sơ này chỉ e không ngăn được. Chờ đệ vào trong xem, nếu có thể giải trứ chướng khí, Nhị ca lại vào sau, như vậy là tốt nhất.

– Hừ, vậy ngươi cẩn thận.

Long Bác Khôn và vài người cũng thấy có lý, liền buồn bực dừng lại.

Đến chỗ này Lăng Phong tạm phân định được thực lực vài nhóm đối phương.

Phía Toàn Chân giáo đi vào 5 người, có vẻ đều luyện qua chân khí, điều này cũng không khó lý giải. Cái bang đi vào 9 người, chỉ có 6 người đi tiếp, 3 người ở lại tiếp ứng. Còn có vài tên tự xưng tán tu giang hồ, coi bộ cũng có tí bản lĩnh mới dám tham gia, thế nhưng hơn hai phần ba đều đi tiếp. Đương nhiên, cũng không loại trừ vài kẻ tự phụ, tự cho mình có vận may tốt, nội công chẳng bao nhiêu vẫn cứng đầu đi vào.

Đi hết thông đạo, cả đoàn người dừng lại ở một gian phòng chật hẹp.

Trước mặt chỉ thấy một bức tường đá, bên trên khắc 4 chữ bằng lối chữ.

“Cánh cửa địa ngục”

Tưởng Bình nhìn quanh quất nói:

– Cánh cửa nào? Có thấy cái gì đâu?

– Có thể nó ẩn giấu sau bức tường, tìm thấy cơ quan sẽ mở ra được. – Một đạo sĩ Toàn Chân đưa ý kiến.

– Để ta tìm cho…

Từ Khánh ỷ mình tay to, lập tức tiến đến muốn sờ soạng.

– Lão Từ, đừng có chạm lung tung.

Bạch Ngọc Đường quát lớn, đưa mắt hội ý với Lăng Phong. Nhìn thấy chỗ này, hai người đã có thể khẳng định. Xem ra hướng đi này trùng hợp với mảnh bảo đồ của Lăng Phong, cũng là hướng cửa chính. Rất tốt, mảnh bảo đồ đã có thể phát huy tác dụng.

Chỉ là, đoạn này giải mã ra lại rất mơ hồ, thế nhưng lại nói đến… huyệt vị. Một bức tường đá thì liên quan gì đến huyệt vị?

Lôi Trấn buồn bực:

– Để Lôi gia gia cho nổ tung nó lên là xong.

– Đùa, ngươi mà cho nổ tung nó lên, cả cái chỗ này sập xuống, chúng ta đều chết trong này.

Quần chúng lập tức mạnh mẽ kháng nghị. “Trấn lựu đạn” chuyến này coi bộ không có tí tẹo tác dụng.

Bạch Ngọc Đường bắt đầu dùng quạt, cẩn thận gõ gõ lên tường.

– Lão Bạch, ngươi làm gì đó?

– Điểm huyệt.

– Điểm huyệt?

Bạch Ngọc Đường chậm rãi giải thích:

– Khụ, cũng giống như… muốn “mở cửa” của nữ nhân, thì phải điểm được huyệt của nàng ta trước.

Chúng nhân cười ha ha, giải tỏa một chút căng thẳng.

Chỉ là Bạch Ngọc Đường sẵng giọng:

– Có hiểu hết không mà cười? Điểm huyệt tầm thường, sẽ khiến nàng ta bất động. Bất động rồi thì các ngươi muốn làm gi thì làm, như thế là sướng rồi đúng không?

– Đúng vậy còn gì? – Chúng nhân liền gật gù, chẳng phải điểm huyệt để làm vậy sao?

Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường khinh bỉ:

– Sai lầm! Như vậy thì chính các ngươi sẽ mệt nhất. Cao thủ, là phải biết điểm loại huyệt thứ hai, để nàng ta bị kích thích, tự động “mở cửa” ra.

– Có môn đạo, có môn đạo. – Chúng nhân liền gật gù.

Lăng Phong bất giác nhìn sang Thiên Diện…

– Ngươi nhìn cái gì?

– Khụ, Nguyệt tỷ, ngươi… có cái huyệt thứ hai đó không?

– Hừ! – Sát khí ai đó bốc lên.

Đúng lúc này, mật động rung lên bần bật, đất cát rơi khắp nơi, có vài kẻ hoảng loạn hô lớn:

– Á, có chuyện gì?

– Kêu cái gì? Nó sướng thì rung lắc mà thôi.

Một nhân sĩ trung niên từng trải nghĩ đến gì đó, bỗng hỏi một câu rất thâm ảo:

– Ta hỏi khí không phải. Cái “nó” mà ngươi nói, ta không biết là gì. Nhưng sướng lên rồi, có… phun ra cái gì không vậy?

Chúng nhân lập tức vỗ đầu ngộ ra. Câu này, ý nghĩa thật sâu sắc.

– Cái này…

Bạch Ngọc Đường mặt sượng lại, nhìn sang Lăng Phong. Chuyện này… bên trong Võ Kinh không ghi. Chỉ là, Bạch gia đang dùng phép ẩn dụ mà thôi, một cánh cửa đá cũng không thể giống với…

Còn chưa nghĩ xong đã nghe một tiếng “ào”.

Phía trước mở toang, nhưng bức tường ba mặt trái phải về phía sau cũng đột nhiên mở, từ bên trong tối đen có thứ gì đó lóng lánh như suối nước tràn ra.

– Aaa…

Lại thêm ba người xấu số.

Lại nói, ba vị đây cũng có tí IQ. Rút kinh nghiệm từ các bài học vừa xong, vô cùng cảnh giác, cũng không đứng ở đầu chiến tiến. Tránh xa “cửa địa ngục”, cố ý đứng ở phía xa.

Lại chẳng ngờ đến… vẫn phải chịu chết.

Bài học đến đoạn này, đúc kết lại như sau.

Không nên đi đầu, không nên đi giữa, cũng không nên trốn ở sau. Khụ!

Nói ra, vấn đề cũng không phải IQ ngươi cao hay thấp, ngươi đi ở làn nào, mà là tiền diễn xuất của ngươi bao nhiêu. Nhận cát-xê vai phụ, có thông minh ngập trời cũng thế.

Chất dịch kia trào ra ập cả lên, lập tức da thịt ba người đều bị nung chảy, chỉ kịp kêu một cái rồi chết cháy. Một lát đã không còn hình thù con người.

Không khí nồng nặc mùi thối, cũng không rõ mùi gì, vô cùng kinh tởm.

“Acid?”

Lăng Phong lúc này đã cùng vài người lăng không lên cao. Hắn nhìn cảnh kia không khỏi tự hỏi, nếu bản thân bị cái thứ kia đổ lên người, hắn lấy cái gì ra để chống đỡ?

Đáp án là không có. Lúc đó thì đừng nói Lưỡng Nghi, liền Thập Nghi Hộ Tâm cũng tan chảy.

Acid ba hướng tràn vào, chỉ e chốc lát sẽ lấp đầy chỗ này.

– Mau xông vào cánh cửa!

– Nhưng… đó là cửa vào địa ngục.

– Đậu móa acid đã chảy đến mông, địa ngục cũng phải vào.