Chương 469: Có thể đổi ra bạc hay không?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khách điếm dưới chân Thục Sơn.

– Sao rồi?

– Không thấy hắn đâu cả.

Đại Tiếu đi tới đi lui, trước mặt gã là hai nam một nữ.

Tình hình phát sinh dị thường, Long tổ tập hợp.

Tuy Đại Tiếu thừa nhận Lăng Phong có thân thủ tốt. Nhưng làm một mật

thám, thân thủ cũng không phải trọng yếu nhất. Phong cách của Lăng Phong

Đại Tiếu cũng hiểu ít nhiều, đó là khá tùy hứng.

Lần này cũng vậy, vừa sẩy ra một cái đại thần Lăng Phong quả nhiên vô duyên biến mất.

Nữ nhân ngoại hiệu Thái Điệp nói :

– Chẳng lẽ hắn đã bị phát hiện thủ tiêu? Võ lâm nhân sĩ dù sao cũng rất phòng bị chúng ta.

Đại Tiếu lắc đầu :

– Không đúng, võ lâm tuy phòng bị triều đình, nhưng còn chưa phải lúc

đối địch. Chúng ta chỉ đến nghe ngóng tin tức, bọn họ từ bao năm qua

cũng biết rõ điều đó. Cho dù có bị phát hiện đi nữa, cùng lắm bọn họ sẽ

tự mình cẩn thận, không có lý do gì động thủ với Phi Long.

Ảnh Tử từng làm việc chung với Lăng Phong, nửa cười nửa buồn bực :

– Hay là Phi Long tự hắn làm ra chuyện gì?

– Cái này thì …

Đại Tiếu không dám chắc. Phi Long đại ca xưa này là đầu sỏ gây chuyện thị phi.

Thái Điệp nói :

– Vậy hay để Địch Tử đi thay? Ở đây trừ đại nhân ra, thân thủ của Địch

Tử là khả năng lọt vào Thập Đại nhất, bề ngoài cũng chưa quá 30, làm giả

một chút là được. Dù sao đứng trong 3 hạng đầu mới lo bị để ý, hạng 9

hạng 10 không vấn đề đi.

Đại Tiếu nhíu mày.

Kỳ thực, Kha lão chọn Lăng Phong đi Kiếm hội, cũng không phải mong chờ

vào thân thủ của hắn, mà chủ yếu vì Lăng Phong có thần lực, có thể dùng

để nghe ngóng tin tức mà mật thám bình thường không thể nghe đến.

Cùng lúc đó, trên Thục Sơn.

Lúc này, MC gầy đang đi vào giới thiệu đại biểu.

Đầu tiên là một người họ La, nghe nói là ban tổ chức. Người này tiến

lên, nói một chút căn nguyên mục đích của Kiếm hội, quá trình phát triển

20 năm qua, còn có tương lai triển vọng sẽ ra sao.

Sau đó, MC lại mời một trưởng lão Thục Sơn. Người này nói ba xạo nửa

ngày, không quên giới thiệu thắng cảnh Thục Sơn, thuận tiện hoan nghênh

chúng nhân về sau lại đến đầu tư dư lịch. Cũng may tên MC chen mồm vào

can ngăn kịp thời.

Còn chưa có hết, lại có thêm vài gã tư xưng tiền bối, đứng ra nói cái gì

năm đó khi đám các ngươi còn bú sữa mẹ lão phu đã đánh đông dẹp bắc các

loại hoài niệm.

Nói chung, đối với hầu hết chúng nhân sĩ, mấy đoạn lời nhảm này chẳng có

gì đáng lưu tâm, cá biệt vài tên đã dựa vào đâu đó ngủ lấy sức chờ màn

chính.

Thế nhưng, đối với Mật Thám tự, cái đoạn nhảm nhí này lại là trọng điểm tình báo cần quan sát.

Tỷ dụ cái “ban tổ chức” ở kia thành phần có gì biến đổi? Ai ngồi bên

trái ai ngồi bên phải? Thái độ có ngầm chia rẽ phe cánh không? Ngồi trên

đài có lỡ mồm thì thầm tiết lộ huyền cơ gì không?

Lăng Phong chuyến này đi Thục Sơn, công tác đầu tiên cũng chính là mấy

cái này, chứ không phải đi đánh nhau. Thế nhưng lúc trọng yếu lại chẳng

thấy hắn đâu, khó trách Đại Tiếu như dầu sôi lửa bỏng.

Rút cục, sau nửa ngày lời nhảm, khi chúng nhân sĩ đều đã ngủ được một giấc, MC mới nói đến trọng tâm :

– Luật lệ sơ loại Anh Kiệt rất đơn giản. Đường lên tiên sơn sẽ có 40 tấm

ngân bài giấu ở nhiều nơi. Trong vòng 3 canh giờ, 40 người đem được nó

lên đầu tiên sẽ tiến nhập lôi đài, tranh tài Thập Đại.

Vừa nói hắn vừa đưa ra một tấm ngân bài mẫu, chỉ thấy bên trên khắc một chữ “Kiếm”.

– Các vị cũng không cần nghĩ đến làm giả. Mỗi lệnh bài đều có ký hiệu bí mật.

Bạch Ngọc Đường ở dưới liền bĩu môi khinh bỉ :

– Ký hiệu sao? Để chốc nữa bổn Thử xem là cái gì? Thiên hạ còn chưa có cái ký hiệu nào qua được mắt bổn Thử.

Lại nghe MC trầm giọng :

– Điều thứ hai, cũng là trọng yếu nhất. Tranh chấp đều phải dựa trên

tinh thần tỷ thí, tuyệt đối không để thành án mạng. Ở mỗi nơi đều có cao

thủ Thục Sơn quan sát, chư vị thỉnh chú ý một chút. Người gây án sẽ lập

tức bị loại, bang phái thậm chí sẽ bị khai trừ khỏi danh môn chính

phái. Điều này đã được trưởng lão các môn phái nhất trí với nhau từ 10

năm trước, tin tưởng các vị đều đã biết.

Bên dưới có vài tên không kiên nhẫn hô lớn :

– Đại ca, nếu đã biết bọn ta đều biết, còn nói nhảm lắm như vậy làm gì?

MC cười mỉm :

– Ta cũng biết các vị nóng lòng. Chẳng qua, tiểu đệ làm phát ngôn viên, cũng phải làm cho đủ công tác, còn nhận lương nữa.

Chúng nhân buồn bực, dù sao người ta cũng phải kiếm cơm.

Chẳng qua vẫn có người hô :

– Được rồi được rồi, thế năm nay phần thưởng là cái gì?

MC đằng hắng :

– Vừa hay cũng đến lúc nói đến nó. Thứ nhất, 40 người vào vòng lôi đài, đều sẽ nhận được quà lưu niệm. Sau đây xin mời …

M* nó, lại nữa!

Bên dưới một mảnh thở dài ai oán.

Chỉ nghe cái gì phiếu đúc kiếm giá ưu đãi, phiếu ưu tiên vận tiêu, vật phẩm thú cưng trang sức các loại …

Nói sao, người ta bỏ tiền ra tài trợ cuộc chơi, không cho quảng cáo là không được.

Lại xong nửa ngày lời nhảm.

– Tiếp theo, sau 2 vòng lôi đài, sẽ chọn được 10 người mạnh nhất. 10 vị

thiếu niên anh tài này sẽ vinh dự xếp vào Võ Lâm Nhân Vật Phổ, lưu danh

về sau.

Bên dưới liền có tiếng kêu ca :

– Võ Lâm Nhân Vật Phổ là cái quái gì? Có ăn được không?

– Đại ca, nói một chút thực tế đi. Đầu năm nay bọn tiểu đệ đều sống thật với bản thân, không có ham danh hão phù phiếm đâu.

MC cười lớn :

– Haha, đều sẽ có. 10 vị này đều sẽ nhận được quà tặng vô giá từ Trương Thiên Sư.

– Ồ? Từ Thiên Sư?

Chỉ thấy một đạo sĩ trung niên bước ra. Chúng nhân đều có thể khẳng định

không phải Trương Thiên Sư. Trương Thiên Sư là nhân vật cấp bậc thần

tiên, chưởng giáo Chính Nhất. Cho dù xuất hiện ở Kiếm hội cũng phải cùng

mâm với đám trâu bò Thập Đại Cao Thủ Tứ Đại Bá Chủ, chứ cái sân chơi

Anh Kiệt này tuyệt đối sẽ không phiền lão ta tự đến.

Nói sao, Chính Nhất giáo chuyên luyện đan, luyện xong làm gì đây? Bán

nha. Không nhân cơ hội này quảng cáo một chút đan dược thì làm sao làm

ăn? Các ngài tưởng thần tiên đi ngắt hoa thơm cỏ dại, chui vào động

luyện đan, chỉ để tự mình uống vào phi thăng hết sao?

Chỉ nghe đạo sĩ nọ khoe mẽ :

– Chư vị, bổn giáo là một trong Tứ Đại Bá Chủ, luôn luôn xem thiếu niên

anh kiệt là trọng tâm võ lâm. Vì vậy, bổn giáo sẽ tặng mỗi vị trong Thập

Đại một viên Bát Chuyển Tiên Đan, riêng ba vị trí đầu sẽ là Cửu Chuyển

Thần Đan. Dùng vào lập tức đề cao thực lực, tu vi tăng vọt, đột phá 1 2

cảnh giới là có thể chắc chắn, 3 4 cảnh giới thì tùy cơ duyên.

– Dữ như vậy? – Bên dưới xì xào.

– Thứ này bình thường là mua không đến. Các vị có thể hỏi một chút đệ tử

bổn giáo Tầm Thiên, hắn tuy là đại đệ tử, nhưng cũng chỉ có thể phục

dụng Ngũ Chuyển Lục Chuyển đan dược mà thôi.

– Đúng vậy, điều này ta có thể bảo chứng!

Có tiếng Tầm Thiên vang lên, chúng nhân nửa tin nửa ngờ. Chẳng qua, tin vẫn nhiều hơn.

Đan dược của Thiên Sư xưa nay là hàng hiếm. Hơn nữa đây là đồ chính chủ,

dám chắc sẽ hơn hẳn đồ giả bán ngoài chợ đen. Nhìn thằng nhãi Tầm Thiên

là biết, chiêu thức chả đâu ra đâu, ăn rồi chỉ nuốt đan dược, lần trước

có thể đứng hẳn thứ 4 đấy thôi.

Bỗng có tiếng Phật hiệu :

– A-di-đà Phật, bần tăng theo Phật Tổ, cũng sẽ không dùng đồ của Tam Thanh.

Đạo sĩ trên đài lập tức cười đáp :

– Cái này bổn giáo đều đã tính đến. Riêng các vị hòa thượng có thể nhận

hiện kim, Bát Chuyển đan dược 100 lượng bạc, Cửu Chuyển là 1000 lượng.

Cũng phải nhắc một chút, giá này chỉ là tượng trưng, mong các vị ngàn

vạn lần đừng xem là giá thật. Cửu Chuyển đan dược vạn kim cũng khó cầu.

– 1000 lượng? Đậu phộng vậy nếu không phải hòa thượng, cũng có thể lấy hiện kim hay không?

– Rất tiếc không được!

Đạo sĩ toát mồ hôi, không lẽ Cửu Chuyển đan dược của Thiên Sư dạo này mất giá như vậy? Đổi được thành tiền liền lấy tiền?

Lát sau, sau một hồi chém gió cứu vãn thanh danh, đại diện Chính Nhất lùi xuống, MC lại hắng giọng :

– Ngoài đan dược, 10 vị thiếu niên anh kiệt sẽ được Bách Hoa Lâu dưới núi chiêu đãi miễn phí.

Không nghĩ đến, Bách Hoa lâu cũng chịu chơi như vậy.

Nói cũng đúng, có đan dược rồi thì lấy cái gì thử thuốc đây? Đánh nhau là hạ sách nha.

– Miễn phí? M* nó thế thì không đánh không được rồi?

– Được cái gì? Tu luyện là phải tu tâm dưỡng tính, dính vào nữ sắc tu vi sẽ thui chột. Ta cùng lắm chỉ đến xem thôi.

– Từ từ, nói vậy hòa thượng vừa rồi lại phải chịu thiệt sao? Hắn cũng không thể đi thanh lâu đi.

– A-di-đà Phật, bần tăng là đệ tử tục gia, không kiêng rượu thịt.

Chúng nhân ngã ngồi.

Lại có tiếng thằng nào đó hỏi :

– Cái này không biết có thể quy ra hiện kim hay không?

Chúng nhân trợn mắt, xưa nay chỉ nghe kỹ nữ bán thân lấy tiền của khách,

còn chưa nghe khách không chơi lại đòi tiền của kỹ nữ bao giờ. Đầu năm

nay sao chổi rơi, quả nhiên nhiều sự lạ.

– Rất tiếc không được! – MC cười khổ.

Lại nghe :

– Vậy còn vị trí thứ nhất? 5 năm trước là bảo vật hộ thân, năm nay sẽ không tệ hơn đi?

– Ồ, hóa ra là Đường thiếu hiệp.

Người khác hỏi phần thưởng đệ nhất sẽ bị bĩu môi, nhưng là Đường Thiên

Hành thì hoàn toàn đủ tư cách, hắn là ứng cử viên vô địch.

MC liền nói :

– Đệ Nhất, sẽ nhận được một cây tuyệt thế bảo kiếm, do Tàng Kiếm sơn

trang chế tạo. Còn là kiếm gì, thì tùy vào người thắng sẽ được tự mình

lựa chọn.

Đang lúc chúng nhân bàn tán đến Tàng Kiếm sơn trang là chỗ nào, lại nghe tên nào đó hô :

– Thế cây bảo kiếm đó đổi được tầm bao nhiêu bạc?

Chúng nhân nghẹn họng. Rút cục là thằng nhãi nào, từ đầu tới giờ cái m* gì cũng đòi đổi ra tiền?

Nhìn lại, chỉ thấy một tên đồ trắng phẩy quạt.

Bạch Ngọc Đường.

Mục tiêu của lão Bạch chuyến này, cũng không phải lấy vị trí đầu, hắn

thậm chí Thập Đại cũng chưa chắc sẽ vào được. Chẳng qua, Bạch gia sẽ

“nhòm ngó kỹ càng” cái đám Thập Đại đó. Hắn cố ý hỏi giá trị, là để tiện

bề định lượng, để còn biết đường thăm thằng nào trước.

Một trung niên, có lẽ lại đại sư Tàng Kiếm sơn trang bước ra, mặt tuy cười nhưng giọng lại không cười, nói :

– Vị thiếu hiệp này thật vui tính. Kiếm của bổn trang đúc ra, đúng là

một bộ phận có thể đem bán ra. Nhưng đó là kiếm thông thường mà thôi.

Phàm đã là bảo kiếm đem tặng, xưa nay bổn trang đều lấy ra từ Kiếm Chủng

rồi tinh luyện, đều phải danh gia mới có thể chạm vào, thậm chí cả Kiếm

Thánh trừ ma diệt ác. Hơn nữa, tặng không chỉ có kiếm, còn có công pháp

đi kèm, há có thể quy đổi ra bạc đơn giản như vậy? Ngươi cho dù được đệ

nhất, còn phải xem có thể khiến kiếm chịu nhận chủ hay không? Đến lúc

đó, kiếm không nhận cũng không sao, bổn trang có thể nể mặt đệ nhất

danh, tặng một lần đúc kiếm ở bổn trang.

Gã ta nói đến đó, chúng nhân đều đã không ý kiến gì nữa.

Dù sao, thi thố Anh Kiệt chủ yếu cũng là uy danh cá nhân và môn phái, phần thưởng cũng không phải tất cả.

Kiếm của Tàng Kiếm sơn trang, quý hơn rất nhiều so với Cửu Chuyển đan

dược của Thiên Sư. Đan dược uống xong, tu vi có tăng, cũng chỉ một lần

là hết. Nhưng kiếm, một khi có được thì vẫn ở đó, đối với người ham kiếm

còn không khác nửa tính mạng.

Nói lại, vốn dĩ đây là Kiếm hội.

MC hắng giọng :

– Nếu không còn thắc mắc nào, xin mời La tiền bối đánh dấu khai hội …

Chỉ nghe …

“Choang”

Một tiếng chuông lớn vang lên, báo hiệu sơ loại bắt đầu.

Rất nhanh, chúng nhân sĩ lập tức tỏa vào rừng, bắt đầu tìm kiếm ngân bài.

Tần Quyền nhìn Bạch Ngọc Đường :

– Làm sao đây? Tứ ca vẫn không thấy đâu …

– Tham gia đã nói sau!

Nói rồi Bạch Ngọc Đường quay sang Tiểu Uyển :

– Muội cứ thong thả quay về khách điếm chờ tin tốt, tiện thể đi một vòng xem Phi Yến chạy đi đâu cũng được.

– Muội cảm giác được Phi Yến cũng đến đây, thậm chí đang ở rất gần …

Nghĩ gì đó, Tiểu Uyển quyết định :

– Muội sẽ nán lại một chút xem sao. Biết đâu Lăng đại ca đến muộn.

– Vậy cũng được.

Xong xuôi hai người Tần Bạch kéo nhau đi vào.

Ước chừng nửa canh giờ sau, khi Tiểu Uyển đã nghĩ đến chuyện trở về khách điếm …

Quả thật có một nhân sĩ đến muộn.

Người này da mặt vàng vọt, vừa đi vừa nhìn láo liên.

– Cô nương, thật ngại quá, cô đứng ở đây lâu chưa?