Chương 309: Ngũ Hành

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Là kẻ nào cướp của giết người đâu? Có biết nốt tháng này không án, bổn quan sẽ thuận lợi lên chức không hả?

– Triển Đại ca, mới sáng sớm đã có nhã hứng đi tuần rồi?

Lăng Phong vươn vai đi ra, bày ra một bộ cầu tài chào hỏi.

Hắn cũng âm thầm tỏa thần lực ra xung quanh, không khỏi lo lắng.

“Triển đại ca” chuyến này xem ra phát hỏa lớn, chỉ e toàn bộ nha dịch Thái Nguyên đều bị đem tới. Lăng Phong phát hiện tận mấy chục người vây ở khắp nơi. Làm như đám Lăng Phong là tội phạm khủng bố.

Tranh chấp với quan phủ là “binh gia đại kị”. Trong các loại tội danh, tội chống chính quyền chính là tội khó xơi nhất, cũng dễ bị chụp xuống nhất, kể cả ngươi không hề có ý đó.

– Lại là ngươi?

Triển Chiêu trợn mắt.

Gã làm bộ khoái ở Thái Nguyên đến tháng này là tròn nhiệm kỳ 3 năm. Bởi vậy dạo gần đây cứ mỗi lần xuất hiện nơi công cộng, Triển đại nhân luôn mồm hô hào “địa bàn này 3 tháng không án, tương lai lên chức ta sẽ để mắt” gì đó, ý tứ thông báo cho du côn chỗ đó biết rõ, Triển đại nhân ta sắp đi chỗ khác, tụi bay khôn hồn thì nhịn thêm một lúc.

Lại nói, lâu nay Triển đại nhân hành nghề bộ khoái án lớn án nhỏ cũng đã phá không ít. Tuy không có vụ nào thực sự nổi bật, nhưng được cái không động chạm đến tay to nào cả. Trong mắt quan viên Thái Nguyên, Triển Chiêu là loại thô lỗ cục cằn, tính tình khó gần, chẳng có tẹo hậu trường nào đáng kể, người như vậy trong quan trường hầu hết đều chẳng ai để tâm.

Chẳng qua, làm đến bộ đầu cả một phủ, không có tâm tư, không có hậu trường, nói ra ai tin? Triển Chiêu có thể giữ vững vị trí trung lập như vậy, cũng là cả một nghệ thuật.

Triển Chiêu đang an ổn chờ ngày nhận đề bạt, đang nghĩ không chừng sẽ tiến kinh nhậm chức, chỉ còn vài ngày cuối, đùng một cái…

Cũng vì chuyện sứ đoàn Tống – Kim gặp gỡ ở Thái Nguyên mà ra. Cái này kỳ thực cũng không có gì nghiêm trọng, hàng năm chuyện như vậy đều có.

Chẳng qua, kéo theo là một đám giang hồ mắt mũi có vấn đề, không thèm nể mặt Triển đại nhân sắp “cá vượt long môn”, lại tụ tập lập cái gì Hạo Khí Minh đòi cướp cống phẩm. Triển đại nhân biết rõ đã cố tình tới nơi thị uy. Thế mà đám kia lại không biết điều, đêm qua còn bạo gan ám sát cả Vương tử người Kim, báo hại Triển đại nhân sáng tinh mơ phải chạy đi lùng thủ phạm.

Triển Chiêu phi thường buồn bực, sáng sớm đã quyết tâm chuyến này không bắt hết về nhà lao không thể.

Nhìn bộ dáng hề hề của Lăng Phong, gã hậm hực:

– Ngươi luôn mồm gọi ta là Đại ca, thế nhưng có thực lòng xem ta lại đại ca không đây?

– Hềhề, Triển Đại ca sao lại nói vậy. Xem khí sắc đại ca có vẻ không tốt, không biết là kẻ nào đui mù…?

Triển Chiêu mắt trợn trắng sẵng giọng:

– Còn hỏi ai? Từ ngày ngươi đến Thái Nguyên, hết lần này đến lần cứ hễ có chuyện là thấy cái bản mặt của ngươi.

– Cái này… đại ca thông cảm. Tính đệ thích hành hiệp trượng nghĩa, cũng giống như đại ca phá án như thần, đương nhiên nơi nào có án thì huynh và đệ đều sẽ có mặt rồi…

Triển Chiêu được người khoa trương cũng dịu đi đôi chút:

– Đêm qua sứ đoàn Kim quốc bị thích khách ám sát. Có người mật báo thủ phạm sẽ tụ tập ở đây, ngươi làm sao lại có mặt? Hay là ngươi chính là đồng phạm?

Nói rồi gã nghêng đầu dò xét Lăng Phong, chỉ là mắt Triển ca cứ nhìn tận đẩu tận đâu. Lăng Phong từng xuất hiện ở Ngô gia trang, Triển Chiêu không nghi mới là kỳ quái.

“Quả nhiên có kẻ chơi sau lưng. Là ai?”

– Haha. Đệ chân ướt chân ráo đến Thái Nguyên, đóng thuế đầy đủ, ngay cả tiền trị an đường phố cũng đúng hạn giao nộp. Cái này không phải Đại ca không biết. Đệ a, chỉ mong làm ăn đàng hoàng, làm sao có cái gan cướp… à… ám sát gì chứ? Lại còn người Kim? Người Kim toàn những kẻ man rợ to khỏe, đại ca nhìn đệ…

“M* tí nữa thì nói hố.”

Cũng may Triển Chiêu không chỉ mắt lé, tai cũng lãng nốt, chỉ liếc mắt nhìn hiện trường lạnh nhạt:

– Vậy hai cái xác kia là thế nào? Ngươi bộ dáng thiếu ăn hay có đóng thuế đầy đủ cũng không thể chứng minh ngươi không có gan giết người được.

– Đệ cũng vừa tới mà thôi, còn đang muốn giúp huynh phá án ấy chứ?

– Ngươi… giúp ta? – Triển Chiêu một bộ nghi ngờ.

“M*, chẳng lẽ ông tệ như vậy? Làm sao cứ mỗi lần nói mình sẽ phá án liền có kẻ nghi ngờ?” Lăng Phong buồn bực.

– Ngươi tốt nhất lo cho cái thân mình đi đã. Chứng cứ ngoại phạm có hay không?

– Đương nhiên có.

– Ở đâu?

Lăng Phong nhìn quanh, dõng dạc chỉ vào Bạch Ngọc Đường:

– Hắn… có thể làm chứng cho ta.

– Làm sao vậy Bang chủ?

Bạch Ngọc Đường lon ton chạy đến, gượng gạo nhìn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường ở Thái Nguyên chính là trộm vặt có tiếng, ngay cả Tấn Vương phủ còn dám vào chôm. Nếu không phải sắp hết nhiệm kỳ, Triển Chiêu nhất định tìm cách tóm Cẩm Mao Thử về quy án.

Triển Chiêu hừ một cái nói:

– Ngươi có thể làm chứng cho hắn…?

Còn chưa nói xong làm chứng cái gì, Bạch Ngọc Đường đã giành mất:

– Đương nhiên.

– Vậy ai làm chứng cho lời của ngươi?

– Ờ…

Bạch Ngọc Đường há mồm, rút cục đưa mắt liếc Lăng Phong nói:

– Hắn.

– Ta?

Lăng Phong chỉ vào mũi mình, thầm nghĩ lão Bạch cũng quá biết đùa đi, nhưng vẫn phải phối hợp:

– Triển Đại ca, như vầy, hắn… làm chứng cho ta, ta lại làm chứng cho hắn. Hình như… cũng không có gì sai, đúng không?

– Ngươi đang đùa?

Triển Chiêu mặt tím đen:

– Không nói nhiều nữa, hai ngươi xuất hiện ở hiện trường án mạng, không có bằng chứng ngoại phạm, động cơ gây án tiềm ẩn, hành vi đáng ngờ, mau theo lão tử về phủ nha…

Lăng Phong choáng váng, Triển đại nhân phá án quả nhiên có một tay, chụp mũ cũng nhanh như vậy?

Kỳ thực, vừa rồi Lăng Phong để ý thấy, Triển Chiêu trong lúc nhìn qua hiện trường, sát na lướt qua xác Hoa An khóe mắt thay đổi một chút, tuy rất nhỏ nhưng vẫn đủ để thần lực của Lăng Phong phát hiện đến.

“Nói không chừng, Triển Chiêu cũng biết thân phận của Hoa An? Nếu vậy chuyện này…”

Lăng Phong khều khều Triển Chiêu:

– Triển đại ca, từ từ đã, đệ cho huynh xem cái này…

– Cái gì? Muốn đút lót sao? Nói cho ngươi biết, ông lâu nay làm quan thanh liêm, tiền phi nghĩa không lấy bao giờ…

– Khụ khụ, lần trước mấy chục lượng…

– Lần trước? Tiền đó có ý nghĩa, là tiền tu bổ đường phố, ta đương nhiên có thể lấy. Lần này là án mạng, nếu là tiền thì không có gì để nói hết.

“Đệch.”

– Đại ca cứ chậm đã, lần này không phải tiền…

– Đã không phải tiền thì nói gì nữa? – Triển Chiêu vung tay.

“Cái đệch.” Lăng Phong suýt úp sấp, Triển đại nhân không chỉ mắt lé nhìn loạn, ngay cả nói cũng loạn bôm bốp. Tiền không chịu, không tiền cũng không chịu.

Triển Chiêu vừa định hô lính vào bắt người, đột nhiên bị một vật đập vào tầm mắt, không khỏi ngẩn ra chốc lát.

– Ngươi… là mật thám?

“Quả nhiên tên mắt lé này cũng biết…”

Việc Triển Chiêu nhận ra lệnh bài Mật Thám tự cũng không có gì lạ. Lăng Phong cũng dựa vào điều này mà suy đoán.

Về cơ bản, quan phủ và mật thám chưởng quản hai phạm vi khác nhau, nhưng có một vài hạng mục công việc lại tương tự nhau, chẳng qua bên ngoài sáng bên trong tối. Nếu chức vụ đủ lớn, thậm chí quan sai còn phải liên hệ riêng với mật thám, tránh cho trong lúc hành động phá hỏng việc của nhau, hoặc giả án lớn có thể phối hợp lẫn nhau.

Lăng Phong chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường:

– Bọn đệ đều là… Vừa rồi có kẻ giết Hoa An

Lăng Phong đương nhiên không nói vì sao Hoa An bị giết, dám chắc Triển Chiêu không thể biết nhiệm vụ của Mật Thám tự chính là đoạt lại cái hộp kia.

– Ngươi mệnh gì? – Triển Chiêu bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi.

Lăng Phong há mồm.

Chờ chút, cái này đích xác có vấn đề. Lăng Phong hiện tại sinh ngày bao nhiêu hắn cũng không rõ nữa, thôi đành lấy ngày sinh cuả kiếp trước vậy.

– Đệ? Mệnh Mộc.

Triển Chiêu vừa nghe liền lập tức vỗ trán than:

– Mệnh Mộc? Chẳng trách, từ ngày “cái cây” thối nhà ngươi xuất hiện, lão tử chả có nổi một ngày suôn sẻ…

– Triển Đại ca chẳng lẽ… mệnh Thổ?

– Lão tử mệnh Hỏa.

“Ẹc, mệnh Hỏa với Mộc… thì có vấn đề quái gì?” Lăng Phong trợn mắt.

Chỉ nghe Triển Chiêu lầm bà lầm bầm:

– Đầu năm lão tiên sinh nói năm nay ta nhất định gặp khắc mệnh, chậm trễ công danh. Lúc đó còn tưởng là tên họ Lưu, hừ, hóa ra chính là cái cây thối nhà ngươi…

– Triển Đại ca, từ từ đã. Hỏa và mộc thì khắc nhau chỗ nào, thậm chí còn Mộc còn tương sinh với Hỏa?

– Tương cái chim? Mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa. Như thế chẳng phải mộc cũng gián tiếp khắc hỏa còn gì?

“Vl” Lăng Phong trán hiện vết đen.

Đáng ra mộc và hỏa là quan hệ tương hỗ, bị Triển lão gia nói loạn thất bát tao một hồi thành khắc nhau. Đối phương lý giải đến trình độ này rồi xem ra tổ sư Ngũ Hành tông sống lại cũng bó tay.

– Hừ, may cho hai ngươi, lão tử đang đau đầu chuyện khác, bằng không bất kể là mật thám hay hoàng tử, ông đem về phủ nha…

Triển Chiêu nói được nửa câu lại trầm ngâm:

– Có điều nếu các ngươi là mật thám, vậy thì kỳ quái… Mà thôi được rồi, dù sao ta cũng chả ưa gì cái tên họ Chu kia…

“Chu Kinh?”

– Hiện tại cái tên Mộc Vương tử kia đang làm um sùm lên, thậm chí hù dọa sẽ gửi thư về cho lão cha của hắn hủy bỏ minh ước với chúng ta. Vương gia yêu cầu phải bắt được hung thủ ngay…

Bạch Ngọc Đường phẩy quạt cười khinh:

– Hừ, bỏ thì bỏ. Đại Tống chúng ta cần gì minh hữu với đám man nhân ấy? Trước kia Liêu còn không nói, bây giờ Liêu sắp tận diệt rồi…

Lăng Phong chỉ âm thầm cười nhạt.

Triển Chiêu lắc đầu nói:

– Đây không phải chuyện đánh hay không đánh, mà trước mắt là mặt mũi. Bọn hắn gặp chuyện trên đất Tống, chúng ta phải tìm ra hung thủ xoa dịu cái đã, để cho chúng thấy quan sai bên chúng ta không phải vô năng. Đáng tiếc, thật không biết là tên điên nào… Tốt nhất là ngay lúc này có một cái xác chết…

Triển Chiêu vừa nói được nửa câu, nghĩ đến gì đó bỗng nhìn về phía cái xác của Hoa An.

Lăng Phong không khỏi thở dài.

Xem ra phải ủy khuất cho Hoa An đồng chí, vì danh dự tổ quốc hy sinh thêm lần nữa.