Chương 274: Bang Chủ Mẫu Mực

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nói xấu “gấu” của Vương gia, Lăng Phong dĩ nhiên chỉ nói thầm mình hắn nghe.

Chỉ là hắn không hề biết, đều bị nha hoàn Phạm Băng Băng nghe sạch. Xem ra cô nàng này có tuyệt kỹ gì đó, không chừng cũng là dân luyện thần.

Chu lâu.

Chu lâu ở Thái Nguyên cũng có tí danh tiếng. Hai tầng lâu 4 dãy phòng tạo thành một hình vuông, ở giữa hoa viên hồ cá nhỏ, bình thường có thể chứa trăm khách, đợt này tình hình trị an không tốt, khách khứa ít ỏi.

Chu lão bản đột ngột vứt khách điếm mấy đứa tiểu nhị. Lăng Phong dù chả hiểu ra sao, nhưng cũng không để tâm. Hắn thuê phòng trả tiền đàng hoàng, mặc dù hơi chậm chút, dù sao cũng không hề đe dọa cướp đoạt gì.

Lúc này ở sảnh, không khí nặng nề, khách nhân tiểu nhị đều kiếm cớ chuồn sạch sẽ.

Đại Đao, Tiêu Thiên Phóng, người đao người côn, thân hình đều cao lớn, như hai sát thần chiếm mất một bàn. Đoan Mộc Duệ âm trầm ngồi bàn đối diện.

5 huynh đệ Ngũ Thử là còn tươi tỉnh chút đỉnh. Tần Quyền Lăng Hổ ngồi ngay trên bậc cầu thang. Trên lầu hai là ba tỷ muội nhà Lâm Hàm Uẩn, khuôn mặt nàng ta không nhìn ra biểu cảm.

Đáng nói nhất, chính là mỹ nữ Văn Thành Bích, nàng búi tóc cao quý, y phục mượt mà, phong tình vạn chủng. Còn chưa kể tiểu muội Văn Như Ý tinh linh đáng yêu, khiến cả sảnh đều tỏa sáng. Nhìn vào hai mẹ con ngồi cạnh nhau, quá nửa nam nhân ở đây đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một cảnh tượng.

Lăng Phong từ lúc vào cửa đã thấy kỳ quái. Hai nữ nhân Lâm Hàm Uẩn Văn Thành Bích, người trên lầu người dưới sảnh, hai ánh mắt cứ chằm chằm, khiến hắn cảm thấy rất không tự nhiên.

Lăng Phong khều khều Bạch Ngọc Đường:

– Lão Bạch, rút cục có chuyện gì?

Bạch Ngọc Đường thở dài, hích tay Từ Khánh:

– Chuyện này sao? Ài, nói ra dài dòng. Lão Lư, ngươi kể thay ta…

Lư Phương chỉ vào mũi mình, làm bộ khó nói:

– Ta? Kỳ thực… ta chạy thì được, không giỏi kể chuyện cho lắm. Vẫn là để lão Lôi thôi.

Lôi Trấn chơi “lựu đạn” bị lãng tai, liền nói to:

– Ta? Chuyện gì?

– Thì chuyện… đó đó? – Lư Phương chỉ tay nhắc nhắc.

Lôi Trấn rút cục hiểu ra, đỏ mặt:

– Chuyện đó? Ài, các ngươi… cứ ép ta. Được rồi, kể thì kể.

Lăng Phong thấy tựa hồ không đúng lắm. Chỉ nghe Lôi Trấn dõng dạc:

– Nàng ấy tuy hồng bài thanh lâu, nhưng thủ thân như ngọc, tiết hạnh…

– Gượm đã… hình như không phải chuyện này. – Lăng Phong giơ tay cản lại.

– Làm sao? Các ngươi đang nói chuyện nào? – Lôi Trấn ngạc nhiên.

Lăng Phong mắt trợn ngược.

Cũng chỉ Tần Quyền vội vã chạy tới:

– Không, lão Lôi. Chính là chuyện này, ra ngoài hai chúng ta bàn kỹ hơn.

Rút cục, lại để Lăng Hổ đại sư thuật lại, kể chuyện đánh nhau mà như giảng kinh, Lăng Phong còn tưởng mình sắp đắc đạo.

Lăng Phong nghe xong nói:

– Còn tưởng gì? Hảo huynh đệ có xung đột mới là bình thường. Tương lai đều là người một nhà…

Thành Bích cười mà không cười, nói:

– Ngươi có biết, kia là Thiên Nhẫn giáo?

– Thiên Nhẫn giáo? Mạnh. Rất tốt. Có thể kết bạn.

Đoan Mộc Duệ không khỏi nhìn Lăng Phong với ánh mắt khác.

Phong ca cười hềnh hệch. Vừa “nhận lương” về, tâm hồn phơi phới, có thể nói bên trong đang là cả một “bầu trời nhân cách”. Đừng nói Thiên Nhẫn giáo, Thiên Chúa giáo xuất hiện cũng chả sao cả.

Thiên Nhẫn giáo là người Kim, ở đây phần đông là người Tống. Tuy Tống Kim vẫn chưa đến lúc chiến tranh, nhưng hai phía bắc nam lâu nay vẫn chả ưa gì nhau. Cũng chỉ có Lăng Phong là suy nghĩ thoáng hơn cả.

“Hóa ra là chuyện này.”

Lăng Phong cười dài nói tiếp:

– Kể cả có xung đột, có thể dùng miệng thì dùng, đánh đánh giết giết…? Phong Vân bang tiêu chí là gì? Đó là có văn hóa…

Bang chủ nói nhạt cả mồm cũng không ai thèm vỗ tay. Xem ra phải dùng thứ có lực sát thương chút đỉnh.

“Bạch”

Ngân phiếu 2 vạn lượng được đặt ngay ngắn lên bàn.

– Hôm nay bổn bang chủ ra ngoài đại triển thần uy, phát dương quảng đại. Nhân đây, tên tuổi của ta… à… bang chúng ta, có thể nói một ngày không xa, sẽ… xuất ngoại.

Nói xong còn ra mắt thị uy với Lâm Hàm Uẩn, dám nói bổn soái vô dụng, thế nào?

Bang chủ tự thân kiếm tiền, có thể nói là mẫu mực trong mẫu mực, tấm gương cho cả bang.

“Lẹp bẹp lẹp bẹp”

Kỳ quái, chỉ có vài tên bang chúng ngồi ở cửa vỗ tay cho có lệ, ngoài ra đều lặng thinh.

– Là 2 vạn lượng bạc đó, có thể vỗ tay nhiệt liệt chút không?

“Đại dâm tặc” Điền Khai Quang thở dài:

– Ài, bang chủ kiểu gì chả trừ tiền tiết kiệm thuế má cái gì đó, chỉ e anh em chúng tôi còn phải bù thêm vào.

Rõ ràng đem về tận 2 vạn lượng, này chính là số tiền lớn nhất từ trước đến nay. Đám này quả nhiên không nói nghĩa khí.

Ngay lập tức lên giọng chấn chỉnh:

– Không có ta ra ngoài kiếm tiền, các ngươi…

Lời còn chưa nói hết, đã thấy một nhóm huynh đệ chạy vào:

– Bang chủ, Trưởng lão, hôm nay không biết ngày gì, mấy anh em vừa xuất hiện, bà con đều nộp phí bảo kê đầy đủ…

– Đúng vậy, đúng vậy, ngay cả cáo thị vận tiêu cũng có người đặt chỗ. Cứ đà này, chỉ trong tuần này có khi kiếm được mấy vạn lượng…

– Hoan hô. Giàu rồi… – Anh em ôm chầm lấy nhau.

Lăng Phong ngoác mồm chưng hửng.

Thành Bích tủm tỉm cười. Đêm trước nàng nói Trường Phong Phong Vân sẽ liên minh, có Bắc đường Cái Bang làm chỗ dựa, ở Thái Nguyên coi như Phong Vân bang thành số 1 số 2, dĩ nhiên tình hình sẽ thay đổi.

Nói qua một chút, Phong Vân bang quy tụ mấy chục người, bang chủ tuy hơi lêu lổng một chút, huynh đệ khác đều có việc làm cả. Không nói ra, mất công người ngoài lại hiểu lầm, tưởng tượng cảnh mấy chục người cả ngày ngòi mốc mồm một chỗ.

Trước kia không có Phong Vân bang, bọn họ vẫn mưu sinh bình thường ở Thái Nguyên, dù sao cũng không thể hít sương sống qua ngày được. Đại loại bảo kê dăm ba thanh lâu tửu quán, mãi võ kiếm tiền, buôn lậu thuốc mê trái phép này nọ. Lập Phong Vân bang coi như thêm cái chiêu bài, có chuyện cũng thuận tiện cùng nhau xuất lực.

Tiêu Thiên Phóng lại cau mày không vui.

Nếu không có giao ước ngầm với Thành Bích từ trước, Tiêu Thiên Phóng tuyệt đối không “hạ mình” đến chỗ này. Bắc đường Cái Bang, nhân mạch thực lực danh tiếng, điểm nào cũng lớn gấp mấy lần cái Phong Vân bang bé tẹo này.

Nhìn tình hình trước mắt, uy tín bang chủ chỉ e mất sạch, Lăng Phong hắng giọng:

– Các ngươi, mãi cũng không khá lên được. Tiền, chỉ là vật ngoài thân… Bang phái hoạt động đầu tiên chính là tiền… à nhầm… là thổ địa, có hiểu không? Không chịu khó tiết kiệm mua đất dựng cờ, làm sao làm ăn?

Tiêu Thiên Phóng đột ngột rút ra một tập giấy tờ gì đó:

– Các vị có điều không biết, Chu lâu từ lâu vẫn là tài sản của Bắc đường Cái Bang. Đây là giấy tờ sang tên…

Trong đây toàn mù chữ, chỉ có Lăng Phong, với trình độ tốt nghiệp Đại học, ngay lập tức ho khan:

– Khụ khụ, Tiêu Đại ca, hình như… ngược rồi, cảm phiền ngài lật ngược tờ giấy lại chút…

Tiêu Thiên Phóng ho sù sụ.

Thành Bích nhìn Lăng Phong cười nói:

– Nếu Phong Vân bang muốn lấy Chu lâu làm tổng đà, vậy thì…

Cả đám rút cục mới nhìn về chỗ Lăng Phong.

“M*, rút cục cũng ra dáng bang chủ.”

Thảo nào Tiêu Thiên Phóng có thể tìm ra Lăng Phong ở Chu lâu nhanh như vậy.

Lăng Phong nhìn Văn Thành Bích, rút cục nói:

– Xem ra hai ta phải thương lượng một chút.

Thanh Vân đứng một bên, thần tình khó chịu:

– Tỷ, Thành Bích phu nhân kia rút cục là ai? Hình như rất có địch ý với chúng ta?

Lâm Hàm Uẩn dõi mắt nhìn theo Lăng Phong Thành Bích đi lên lầu, lãnh đạm đáp:

– Nàng ta từng làm Chỉ Huy sứ của Yên Nam phủ.

– Ồ, người Yên?

Thanh Vân chỉ nhíu mày tò mò. Danh tự “Nam phủ” nàng không hề biết, không thấy bất ngờ.

– Muội có muốn biết Lăng Phong kia có thân phận gì không?

– Hắn thì có thể có thân phận gì? Chẳng phải giang hồ gì đó sao? – Thanh Vân lộ vẻ khinh thường.

Lâm Hàm Uẩn cười nhẹ:

– Tống Mật Thám tự, Đô Mật sứ.

– Mật thám? Ý, cái Nam phủ kia cũng là mật thám sao?

Thanh Vân lần này mới chính thức tròn mắt ngạc nhiên. Bởi nàng biết rõ thân phận thực của Lâm Hàm Uẩn.

Thanh Vân nghĩ nghĩ, “hứ” một tiếng rõ to, chán ghét nói:

– Muội quả thật không hiểu, người như hắn làm sao làm mật thám nha. Vừa thấy mỹ nữ liền sáng mắt. Từ lúc Thành Bích kia xuất hiện, mắt hắn ta không rời khỏi nàng ta.

Kỳ thực, Thanh Vân cô nương rất không nói lý. Không riêng gì Lăng Phong, trong đây quá nửa nam nhân đều thế.

Cả sảnh chỉ có 4 nữ nhân, một người dịch dung xấu xí, một người che kín mặt, một tiểu cô nương còn chưa dậy thì. Chỉ còn lại Thành Bích phu nhân “nguyên vẹn”, đã vậy còn mỹ lệ động nhân. Anh em không để ý nàng ta, chả lẽ để ý Lăng Hổ?

Thanh Vân vẫn không phục nói:

– Nam nhân, đều háo sắc xấu xa. Sao tỷ không lộ mặt thật ra? Tên kia háo sắc như vậy, nhìn thấy tỷ đảm bảo không bị dắt mũi mới lạ đó…

Lâm Hàm Uẩn cười tinh ranh:

– Vậy sao muội không tháo mạng ra?

– Muội… Không được, mặt của muội, chỉ có lang quân tương lai được nhìn thôi.

Đột nhiên, người cửa sổ có tiếng hô lớn:

– Để ta.

Hóa ra là giọng Tần Quyền.

Thanh Vân đỏ mặt đùng đùng tức giận. Tên hỗn đản này, chẳng lẽ đang nghe lén? Chỉ là, rõ ràng cự ly xa như vậy.

Nàng chạy ra cửa sổ nhìn xuống. Chỉ thấy Tần Quyền đang thao thao bất tuyệt với Lôi Trấn:

– Lôi huynh cứ yên tâm giao cho đệ, đảm bảo chỉ cần hai câu, các nàng ấy sẽ ngả vào lồng ngực, oán hận không thể gặp chúng ta sớm hơn…

– Hừ, chán ghét. – Thanh Vân nghe không nổi bỏ vào trong.

Tần Quyền bị người đánh động, lập tức hô lớn:

– Á, Thanh Vân muội. Nghe ta nói đã, ta đang giúp Lôi huynh…

– Ngươi biến đi…

Lâm Hàm Uẩn nhìn đôi nam nữ đùa cợt, nàng lâm vào trầm tư.

Đêm nọ thổ phỉ cướp tàu, chuyện dưới U Minh Cung, vụ đụng độ ở từ đường…

Tống – Yên cũng sắp đến hồi kết, Triều Lam dựng cờ tụ nghĩa…

Thái Nguyên sẽ loạn, rất loạn. Lâm Hàm Uẩn có thể lựa chọn tránh đi, tiếp tục cùng chỗ với Lăng Phong rất không an toàn. Chỉ là…