Chương 446: Cửu Dương

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngay lúc Liễu Thanh Nghi và Thiên Diện chuẩn bị động thủ…

– Hai người, khoan đã!

Lăng Phong chật vật Tiêu Dao bộ đứng chắn ngay chính giữa, đưa lưng về phía Liễu Thanh Nghi.

“Một lần ân ái tình cũng trăm năm”, Liễu Thanh Nghi và Lăng Phong, có thể chưa thành tình cảm, nhưng thành qủa kết tinh cũng đã sinh ra, Lăng Phong không thể không đứng về phía nàng. Dù xét tình hình thương thế, thì có lẽ Thiên Diện mới là người yếu hơn.

Liễu Thanh Nghi đương nhiên không cần Lăng Phong thủ hộ, nhưng không hiểu sao nàng lại lựa chọn im lặng.

Nói ra thì, Lăng Phong và Thiên Diện cũng suýt chút bái đường thành phu thê. Nếu ngày đó kịp dập đủ ba lạy, thế thì bây giờ sẽ thành bên kia là vợ mình bên này là “mẹ của con mình”, tiến thoái lưỡng nan.

Thiên Diện nhờ vào lồng chân khí nhàn nhạt của Liễu Thanh Nghi, cũng đã mang máng đoán ra thân phận đối phương, liền lạnh giọng với Lăng Phong:

– Hừ, ngươi có biết nàng ta là ai?

– Nàng ấy là mẹ của con ta.

– Gì? Ngươi đã…

Thiên Diện hoàn toàn ngoài ý.

Tướng hồn trọng sinh, một trong những quy tắc “bất thành văn”, chính là không được phá thân.

Cái “phá thân” này, lại không thể nói rõ ràng ranh giới.

Cũng không phải chỉ cần tướng hồn làm một lần “nam nữ” liền bị mất sạch công lực hội phi yên diệt gì đó. Chẳng qua, một khi làm chuyện đó, đặc biệt là nữ hồn, tâm sinh lý sẽ biến đổi, “nguyên tinh nguyên khí nguyên thần” tam tinh đều sẽ bị hao tổn.

Một tướng hồn, tồn tại được đều dựa vào thần. Tinh sinh khí, khí sinh thần. Không giữ được trọn vẹn nguyên tinh, nguyên thần sẽ thiếu hụt. Không đủ nguyên thần cần thiết, đến lúc tinh khí cạn kiệt thể xác chết đi, muốn làm con ma bay bay hù người phàm còn chẳng làm được, đùng nói là đoạt xá trọng sinh. Xác vừa chết hồn lập tức tan, một dấu chấm hết.

Mà, loại chuyện tổn hao nguyên tinh nhất, chính là thời điểm hai bên “giải phóng tinh hoa tạo ra hài tử”. Cho nên trong giới tu hành, đều chú trọng thanh tâm quả dục. Bế tinh song tu có thể làm, nhưng “làm” hẳn đến đoạn sinh con thì không.

Lại nói, Thiên Diện biết Lăng Phong đã từng “giao lưu” với Thành Bích, nhưng nàng vẫn cho rằng Lăng Phong chưa làm cái công đoạn “chế tạo” kia.

Cũng không thể trách Thiên Diện. Nàng ta sống nhiều kiếp, nhưng riêng chuyện phòng the thì chẳng khác nào một đứa trẻ, nào có thể phân biệt còn có lắm công đoạn như vậy. Nàng chỉ nghĩ đơn giản, có con mới là chính thức “phá thân”. Chưa có thì vẫn không thành vấn đề.

Cách định nghĩa của Thiên Diện, thế nhưng rất tiến bộ, xứng đáng để thế hệ sau xem xét.

Nhân tiện lại nói, Phi Yến hàng đêm rúc vào lòng Lăng Phong, kỳ thực đều là Thiên Diện đằng sau dặn dò. Còn may Phong ca nhịn được, bằng không nếu thực sự làm gì với Phi Yến, chi sợ còn chưa kịp làm đã bị tiểu Thần Y cho một mũi châm.

Cũng không rõ Thiên Diện đang thái độ gì, giọng vẫn cứ bằng bằng:

– Nữ nhân ở Thái Nguyên biết Khai Thần Thuật, bổn tọa có thể không truy cứu. Nhưng còn nàng ta là Thần Cung…

Ở sau lưng, Liễu Thanh Nghi vừa nghe đến “nữ nhân ở Thái Nguyên”, thân thể lập tức run nhẹ.

Nàng quát khẽ:

– Ngươi mau tránh! Chuyện của bản cung không cần ngươi lo.

Lăng Phong còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã cảm nhận được Liễu Thanh Nghi đằng sau động thân lên cao.

“Vù”

Thiên Diện nào có thể chịu kém, lập tức nhấc người rời mặt đất. Nàng ta nhưng là chuyên gia chơi trên không.

Lăng Phong chỉ biết trơ mắt ếch nhìn.

Kia nhưng là F-22 Raptor vs T-50. Với tu vi của hắn bây giờ, cũng chỉ có thể dùng mồm mép khuyên can. Một khi hai vị nữ chủ đã động đến tay chân, bay hẳn lên trời, Phong ca chỉ có ngước mắt ngưỡng mộ chứ làm gì được.

“Uỳnh”

“Uỳnh”

Môt góc Ngộ Đạo trì mù mịt, loáng thoáng hai bóng hình một đen một trắng, mắt thường căn bản không thể phân biệt.

Lăng Phong mồ hôi rơi lã chã.

Cũng may có trận này cảnh tỉnh Lăng Phong, bằng không ai đó lại nghĩ ca có Cửu Âm chân khí trong truyền thuyết, đến Đại Kiếm Hội làm một cái bug “Phật Nộ Hỏa Liên” đánh vượt cấp, còn sợ không vô địch thiên hạ đi?

Nhìn nhìn một chút, nếu ở Đại Kiếm Hội có khoảng ba người tu vi chỉ cần một phần năm chỗ kia, Lăng Phong thôi thì ở Vĩnh Lạc bàn chuyện đua ngựa cho nó nhàn hạ.

Trận chiến cũng không quá lâu.

“Ầm”

Khi khói bụi tan đi, chỉ thấy Liễu Thanh Nghi vẫn cao quý đứng ở đó, Hàm Quang kiếm để ra sau. Nàng cũng không có ý định tận diệt ai, chỉ đơn thuần phản kháng.

Không trái dự đoán, Thiên Diện có vẻ đã thua. Nàng ta khó khăn nhìn Lăng Phong:

– Ngươi có biêt Thần Cung ý nghĩa là gì không?

– Ta mặc kệ ý nghĩa là gì!

Vẫn là câu nói này, Thiên Diện đã từng nghe một lần.

Nàng bắt đầu tức giận, hắn quá cứng đầu.

– Ngươi đúng là tên điên. Là một tướng hồn, chỉ có một đường để đi. Ngươi lại từ chối nó, đâm đầu vào tuyệt lộ.

Lăng Phong lại không để ý đến, Liễu Thanh Nghi phía sau đang lẩm bẩm gì đó.

– Tướng hồn? Hắn là một… tướng hồn?

Liễu Thanh Nghi cơ hồ không dám tin.

Khó trách!

Khó trách chân khí của hắn lại như vậy. Khó trách hắn lại có thần lực trước cả khi luyện khí. Khó trách hắn có thân pháp trước cả khi luyện thân. Hóa ra ngày đó hắn không hề đùa cợt giấu diếm gì nàng, mà đã nói thật. Cũng chỉ vì hắn chưa nhớ ra.

Vậy mà nàng còn đưa cho hắn Thập Nhị Mạch đồ, cũng may hắn còn chưa luyện.

Tại sao nàng lại không nghĩ đến sớm hơn?

Thậm chí vừa rồi lúc nàng thử hắn, nàng cũng đã thấy rõ chân khí hắn trái ngược hẳn với mình. Nhưng nàng vẫn không nghĩ đến.

Rút cục trong tim nàng hắn là gì, lại khiến nàng sơ ý đến vậy?

Không đúng, dù có biết sớm hơn cũng không thể cứu vãn. Cái “chuyện kia” cũng sẽ xảy ra, nàng vẫn sẽ thất thân. Có gì khác nhau đâu?

Kỳ thực, có, khác biệt sẽ rất lớn.

Giả dụ ngày đó ngay khi xong chuyện biết hắn là một tướng hồn, Liễu Thanh Nghi chắc chắn lập tức giết hắn không lưu tình. Sau đó, với suy nghĩ của một thiếu nữ chưa từng làm mẹ, có lẽ nàng sẽ tìm cách hủy bỏ luôn bào thai trong bụng.

Nhưng giờ này, khi đã sinh ra Như Vân, nhìn con gái lớn lên, Liễu Thanh Nghi dù biết sự thật cũng tuyệt đối sẽ không ra tay làm hại con gái.

Còn hắn?

Nàng không biết nữa…

Chân khí trong người Liễu Thanh Nghi đã bắt đầu đi loạn.

Cung chủ Thần Cung, nếu để thất thân với nam nhân, là phàm nhân hay là cao thủ cũng không khác lắm, cùng lắm là hủy bỏ võ công, trục xuất sư môn, trọn đời tiếng xấu. Chung quy lại, chỉ là chuyện của một cá nhân.

Nhưng nếu là một tướng hồn, vậy thì vấn đề đã không còn đơn giản.

Cung quy Thần Cung sơ lược đến tướng hồn chỉ vài dòng ngắn gọn: “phàm là đệ tử Thần Cung, tuyệt đối không được tiếp xúc với tướng hồn”.

Đây không chỉ vấn đề ân oán hai bên, hay là vấn đề công pháp xung đột, mà nó ảnh hưởng đến tồn vong của Thần Cung. Chỉ cần có đệ tử liên hệ với tướng hồn, lập tức sẽ đẩy Thần Cung vào thế đối địch với vài siêu thế lực thần bí.

Tạm khoan nói về thế lực gì đó, trước hết nói về tâm pháp.

Thần Cung chuyên nghiên cứu về luyện khí, biết tướng hồn mang trên mình là Cửu Âm chân khí.

Trong thiên hạ, chỉ có tướng hồn mới luyện được loại khí lực này. Nhân sĩ phàm tục cho dù có đươc tâm kinh, có cố cải biến thế nào, cũng không thể luyện Cửu Âm. Nếu gượng ép, chỉ khiến kinh mạch bản thân tự bạo mà chết. Hai huynh muội Bạch Vân Thành Bạch Tiểu Thư, tuy không phải tướng hồn, nhưng thân thể được cải biến, Cửu Âm cũng được sửa thành Cửu U, nhưng rút cục vẫn khiến bản thân thành biến thái.

Cửu Âm chân khí, xem ra chỉ “người âm” luyện mới được.

Hiểu về Cửu Âm, sau tướng hồn có lẽ không ai ngoài Thần Cung. Bởi vì, tâm pháp thượng thừa Thần Cung, chính là…

Cửu Dương!

Thần Cung và tướng hồn. Cửu Dương và Cửu Âm.

Chưa ai khẳng định hai thứ này sẽ xung khắc, nhưng dựa vào cái tên cũng đã thấy khó lòng ở chung.

Sư phụ nàng nói như vậy, công pháp Thần Cung nói như vậy, Liễu Thanh Nghi vẫn luôn nghĩ như vậy, nhiều người khác có lẽ cũng nghĩ như vậy.

Thế nhưng, nàng và hắn…

Ngày đó khi hắn tiến vào thân thể nàng, giữa hai người không chỉ là đơn thuần giao hòa tâm hồn hay thể xác, mà còn cả thần khí. Liễu Thanh Nghi đi từ vô lực tức giận, dần dần rơi vào triền miên day dứt. Đến cuối cùng, cuối cùng lại là… mê ly mà tê dại, nàng chỉ muốn ôm hắn, tựa hồ muốn dán chặt vào, thăng hoa bao nhiêu lần cũng không đủ.

Thời điểm Lăng Phong tiết thân, trong đan điền hắn lần đầu tiên xuất hiện khí lực. Xem ra chính Cửu Dương của Liễu Thanh Nghi đã kích hoạt Cửu Âm trong người hắn xuất hiện. Ngược lại, Cửu Âm của hắn cũng bồi dưỡng Cửu Dương trong người nàng, giúp thương thể nhanh khỏi.

Cái cảm giác đó… thật khó có thể nói thành lời. Có lẽ chưa mấy người cảm thụ được.

Giũa hai người chưa hề có tình yêu, đó chắc chắn không phải cảm giác khi đôi bên tình nguyện say đắm quyện vào nhau. Liễu Thanh Nghi càng không phải nữ nhân mê luyến tình dục.

Chẳng lẽ đều vì Cửu Âm Cửu Dương giao thoa mà thành sao?

Cửu Dương và Cửu Âm, lại có thể dung hợp? Lâu nay tất cả đều là sai?

Còn nữa, khoảnh khắc đó nếu còn có thêm gia vị tình yêu, vậy thì sẽ thăng hoa đến mức nào đây?

Liễu Thanh Nghi không dám nghĩ thêm. Bởi vì ngay lúc này thân thể và tâm hồn nàng đều xung động kịch liệt, hơi thở chân khí đều bất ổn.

Nàng như mất kiểm soát, tay cầm kiếm dần thõng xuống.

Liễu Thanh Nghi rùng mình sợ hãi. Nàng biết mình đang rơi vào trạng thái nào. Nàng không được phép nghĩ tiếp, cần phải lập tức tĩnh tâm, bất chấp Thiên Diện ở kia. Bằng không…

Đáng tiếc, đã không kịp…

“Keng”

Hàm Quang kiếm rời tay rơi xuống đất.

“Phùùù!”

Liễu Thanh Nghi đồng thời ngả người phun máu.

Tâm pháp chữ tĩnh bị phá, Liễu Thanh Nghi sắp tẩu hỏa nhập ma.

– Thanh Nghi, nàng làm sao vậy?

Lăng Phong không thể hiểu, rõ ràng vài phút trước nàng ấy còn chiếm thượng phong, đứng đó một lúc liền trọng thương?

Thiên Diện đương nhiên phát hiện, bàn tay lập tức hiện tử khí.

Lăng Phong quát khẽ:

– Thiên Diện, nàng ấy bị thương rồi. Cô vì sao cứ nhất quyết ra tay?

Thiên Diện hừ lạnh:

– Bị thương là nàng ta tự mình làm, cũng không phải bổn tọa. Thần Cung là kẻ thù của chúng ta. Ngày hôm nay không giết nàng ta, sẽ có ngày nàng ta giết ngươi mà thôi.

– Hừ. Thù oán? Nàng ấy hại chết người thân nào của cô? Là ở kiếp nào? Kiếp trước hay kiếp trước nữa? Cô làm sao chắc chắn nàng ấy sẽ ra sao. Nàng ấy cũng không cứng nhắc như cô.

Lăng Phong có đầy đủ bằng cớ nói câu này. Ngay cả bị hắn chiếm đoạt, nàng còn không ra tay.

Thiên Diện mờ mịt:

– Cứng nhắc như ta?

Lăng Phong nói như muốn phát tiết buồn bực bấy lâu:

– Vong hồn, tướng hồn, hay cái quái thai hồn gì đó. Kiếp trước của ta thậm chí còn chẳng ở cái thế giới quỷ này, rồi thì làm sao? Trọng sinh tức là cuộc sống mới. Cô vì sao cứ phải cứng nhắc như vậy, không thấy buồn chán vô nghĩa sao? Cô muốn cứ như vậy đến bao giờ, kiếp sau, hay kiếp sau nữa?

Thiên Diện á khẩu.

Lăng Phong quay lại chăm sóc Liễu Thanh Nghi, lại không để ý, đến lượt Thiên Diện lâm vào trầm mặc.

“Cứng nhắc”, hình như đã từng có ai đó nói với Thiên Diện như vậy, chỉ là đã rất lâu, rất lâu rồi. Nàng không cứng nhắc, năm đó nàng chính vì không muốn một kiếp sống vô nghĩa, đã nghe lời kẻ nọ, đã chuẩn bị từ bỏ sứ mạng đi theo hắn, nhưng rút cục đã bị phản bội.