Chương 450: Vừa Ăn Vừa Học

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thân pháp lão Bạch Mi không quá ảo diệu, mỗi một bước vững như bàn thạch. Có cảm giác như lão vừa đi vừa tụng kinh, niệm một chữ tung một quyền.

Thế quyền của lão cũng không có hư chiêu. Từng quyền ầm ầm đánh ra, không nhanh không chậm, vỗ lấy hai mặt trái phải của Lăng Phong, đây là đặc trưng của quyền pháp Phật môn.

“Binh binh”

Lăng Phong nhờ vào thần lực phán đoán, liên tục đỡ trái đỡ phải, hai tay đã tê rần.

20 chiêu qua đi, Lăng Phong rút cục chịu hết nổi, vội Tiêu Dao bộ lùi ra sau.

“Phù”

– Lão tiền bối, ngươi vì sao đánh ta?

– Lão nạp gần đây không có ai luận bàn, cảm thấy tịch mịch vô cùng. Hôm nay thấy gân cốt ngươi dị thường, tò mò muốn xem một chút.

Lăng Phong suýt ngã ngửa, rảnh như vậy?

Lại nói, Lăng Phong xuyên không đến nay, thiếu nhất chính là một vị sư phụ.

Vì sao không có? Nhân phẩm Phong ca rất tốt nha, không có vấn đề, vấn đề chắc ở kịch bản.

Nói sao, nam chính khác đều có sư phụ bảo ban ném bí kíp, có gây chuyện cũng sẽ có sư phụ đứng ra hứng hộ. Lăng Phong không có, cho nên chỉ có thể đi khắp nơi ăn hành của thiên hạ, “vừa ăn vừa học”.

Lăng Phong biết đây là cơ hội để học, vì vậy sẽ không từ chối. Cũng không thể cứ minh tưởng mãi được, sẽ bị quần chúng khinh thường.

Nhớ đến một câu kinh điển trên phim, hắn liền chắp tay:

– Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, mời tiền bối chỉ giáo. Chẳng qua, có thể nào để vãn bối đánh trước không?

– Được thôi! – Lão Bạch Mi cười dài.

Lăng Phong trước nhất vận khí hộ thân. Lưỡng Nghi Hộ Tâm vừa hiện, cả đám Toàn Chân đều tròn mắt.

– Tên kia… làm sao lại có cả lưỡng nghi đồ?

Dương Thanh Phong nhíu mày, thân là thủ tọa Toàn Chân, lão còn nhìn ra gì đó bất thường.

Lúc này, lại nghe đám đệ tử cười châm chọc:

– Hắn lại đang làm trò gì vậy?

Chỉ thấy Lăng Phong vung hai quyền thủ trước người, hai chân trái phải, tư thế rõ ràng là… kickboxing, đương nhiên ở đây chẳng ai biết. Chỉ khác là hắn dùng Hoạt Bất Lưu Thủ, thân người hóa ảnh.

Lăng Phong dùng một bộ quyền cước kết hợp, tạm gọi là “Phong Ca Đấm Đá Lung Tung”. Bộ này do hắn tự phát triển từ những ngày đầu xuyên không. Ban đầu là chiêu thức từ MMA, kickboxing, Muay các loại. Sau đó bổ sung tinh túy từ Thái Tổ trường quyền, Thiên Ma Truy Hồn Trảo. Độ chính xác thì dùng thần lực hỗ trợ, sức mạnh nhờ chân khí thâm hậu làm căn bản.

Nhân tiện nói, cũng không nên khinh thường Thái Tổ Trường quyền của Lăng Phong.

Bộ quyền này tính ra võ đường nào cũng có, nhan nhản khắp nơi, chẳng có gì lợi hại. Nhưng bản của Lăng Phong tận 36 chiêu, lại là bản thủy tổ của Thái Tổ trường quyền. Đạt-ma quyền của Đại Lâm tự.

Quyền pháp trong thiên hạ, thực chất đều tham khảo từ Đạt-ma quyền. Nhưng vì sao nó không nổi danh?

Thứ nhất, Đạt-ma quyền thuộc về cốt lõi Đại Lâm tự, phải đệ tử chân truyền mới được học.

Thứ hai, Đạt-ma quyền quá căn bản. Dân gian luyện võ, phần đông ưa đẹp mắt để trình diễn hù dọa. Đạt-ma quyền giống như một bộ phim không có mỹ nữ, so với các quyền phái hiện tại không thể cạnh tranh nổi.

Nhưng chính vì Đạt-ma quyền chứa đựng cốt yếu, lại đúng với chủ trương của Lăng Phong. “Đấm phát chết luôn, đá phát ngất luôn”, không cần thêm mấy thứ hoa lá vô dụng.

Cái đáng tiếc nhất là, Đạt-ma quyền thuộc dương cương, chân khí Lăng Phong lại là Thái cực.

Có điều không sao, vì Lăng Phong có Cửu Âm chân kinh.

Các bộ nội công tâm pháp khác thường có hiệu ứng đi kèm, tỷ dụ giảm sát thương, hút hay hồi phục gì đó, giống như Lưỡng Nghi Hộ Tâm công. Cửu Âm thì lại chẳng có hiệu ứng phụ gì, nó nuốt chân khí Thái cực, chuyển hóa lên thành Cửu Âm chân khí, với sức mạnh gấp mấy lần, nói trắng ra là một cái… bug. Cho nên Đạt-ma quyền dùng chân khí Thái cực bị giảm một chút sức mạnh, nhưng là Cửu Âm thì vẫn đủ đấm bay võ lâm đồng đạo.

Lăng Phong bắt đầu dùng “Đấm Đá Lung Tung” phản công, nhưng hắn tạm vẫn dùng chân khí tự luyện, không đụng đến Cửu Âm. Tên tiểu đệ này rất hay chạy loạn, chưa phải lúc quan trọng không nên gọi ra.

Vài tên đạo sĩ lập tức cười rộ lên:

– Haha, thô thiển. Đánh đơn giản như vậy thì ai mà chẳng đỡ được chứ.

Dương Thanh Phong lập tức răn dạy:

– Đừng vội khinh thường. Đó là vì đối thủ của hắn là Bạch Mi đạo nhân. Nếu đổi lại là các ngươi, không cẩn thận bại trong một chiêu.

Trương Sư Chính tỏ vẻ không phục:

– Một chiêu? Sư phụ, người có nói quá lên không vậy?

– Quân Bảo, con nói cho các sư huynh đệ nghe thử.

Trương Quân Bảo trong mắt lộ ra kỳ dị, lạnh nhạt nói đúng 4 chữ:

– Nhanh, tinh, chuẩn, hiểm.

Dương Thanh Phong lộ ánh mắt thưởng thức.

Một đạo sĩ họ La biết chút bên y khoa, trầm giọng gật gù:

– Đúng như sư thúc và Quân Bảo nói. Các ngươi nhìn cú đấm vừa rồi. Chỗ đó là yếu huyệt, chỉ cần châm một kim vào đó lập tức sẽ bất tỉnh. Lại tiếp, cú chặt kia, nếu để trúng đòn hai tay sẽ bại liệt vĩnh viễn.

– Hiểm độc như vậy? Như vậy còn gì là tỉ thí chứ?

– Xem ra hắn lăn lộn chỗ hạ lưu, không xem tinh thần võ hiệp vào đâu. Hừm, đáng khinh!

Vài người phụ họa theo. Ở trong mắt bọn họ, võ lâm danh môn phải giữ cốt cách của danh môn, cái kiểu đánh của Lăng Phong quá thô tục hạ đẳng, chỉ hợp với đám lưu manh đầu đường xó chợ.

Cũng chỉ có Chúc Tề Bưu hai mắt lóe sáng.

Nói thì vậy, đám Toàn Chân cũng nghiêm túc lại, không khinh thị như trước.

Chỉ nghe lão Bạch Mi cười dài:

– Tiểu tử cũng khá đấy, tốc độ được thế này, xem ra đã thông Bát Mạch rồi đi.

– A, là vãn bối gặp may mắn thôi.

Lăng Phong vội khiêm tốn. Vì hắn từng bị Tần Quyền khinh bỉ vụ này.

Chỉ không ngờ đến, phản ứng của quần chúng lại rất khoa trương.

– Cái gì? Hắn đã thông Bát Mạch rồi?

– Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Chẳng lẽ là đệ tử đại môn phái nào?

– A, tiền bối từ từ cho vãn bối hỏi bọn họ một chút.

Tỷ thí tạm dừng…

– Này, 2 năm mở Bát mạch, các ngươi bất ngờ lắm à?

– Đương nhiên, bọn ta còn chưa có thông đâu. Ngươi làm sao mà thông?

Lăng Phong lập tức khóc ròng:

– Móa, Tần Quyền đâu, lên đây mà nhìn đại ca ngươi được ngưỡng mộ đây này.

Nhân tiện nói đến Bát mạch.

Thanh niên gia nhập Toàn Chân, tầm 2 năm là thông được 6 mạch đầu. Nhưng đủ Bát Mạch thì không đơn giản. Tầm tầm như Trương Sư Chính, cũng gọi là có tư chất đấy, nhưng cũng chưa thông được. Ngoài việc cần biết huyệt vị để thông, trọng yếu là cần đủ chân khí.

Lăng Phong vô môn vô phái. Nếu không có Bát Mạch đồ chỉ đường, Cửu Âm chân khí hỗ trợ, chỉ sợ 5 10 năm cũng khó mà thành. Lần đó thông xong, chính Lăng Phong cũng cảm thấy là một thành tụu đáng ghi nhận, cho nên đem ra khoe, đáng tiêc đụng phải hai tên Tần Quyền Lăng Hổ quái thai.

Chúng nhân bắt đầu xem trọng Phong ca. Thời khắc tỏa sáng của Phong ca rút cục đến.

Chỉ là, Phong ca lại đang kêu trời không thấu.

“Boong boong”

Thân thể lão trọc cứng như sắt thép, thậm chí gấp mấy lần Lăng Hổ, động vào đâu cũng không được. Không chỉ không thể làm lão bị thương, chính Lăng Phong còn bị phản ngược lại. Đánh vào lão tương đương với đánh vào mình.

Khó tránh lão ta được chọn làm một trong hai cung phụng. Thân thể như kim cương, giả sử có thích khách muốn ám sát Hoàng đế, lão chỉ việc giơ người ra đỡ hộ là xong, không khéo còn phản kích tiêu diệt luôn thích khách, nhất cữ lưỡng tiện.

Dùng quyền cước căn bản không thể làm gì, Lăng Phong liền dùng phi đao.

Vừa đánh ra đã bị Bạch Mi vuốt râu cười:

– Thiên Ma Truy Hồn sao? Vậy để lão nạp xem xem Bạch Mi Châm hơn hay Truy Hồn Đao hơn.

Nói xong vung tay.

“Viu viu”

“Phi châm?” Lăng Phong toát mồ hôi.

Đi tu kiểu gì ngay cả ám khí cũng luyện?

Trong sát na nguy hiểm, Lăng Phong vội nhắm mắt vận thần, bật “kính hồng ngoại” nhìn sát ý. Cũng may lão Bạch Mi không dùng toàn lực, cũng không giấu sát ý, Lăng Phong có thể nhìn ra chừng 18 mũi sát ý chỉ vào người, liền tức tốc tránh né.

“Phù”

Xong xuôi định thần lại, đã nghe “lộp bộp” một loạt tiếng phi châm ở sau lưng.

– Khá đấy. Còn tránh được cả châm của lão nạp.

Lăng Phong cười gượng.

Lão Bạch Mi này có thể coi là một bản tiến hóa của hắn. Hắn có chân khí, lão cũng có. Hắn có quyền, lão cũng có. Hắn có phi đao, lão có phi châm.

Lăng Phong hơn có lẽ là thân pháp. Nhưng nói một cách thô thiển, Lăng Phong chẳng khác nào một con ruồi khốn khổ, vo ve bay quanh Bạch Mi, lão ta tùy tiện cũng có thể chụp chết.

Dù sao đây là một cơ hội lớn để gia tăng kinh nghiệm, Lăng Phong bắt đầu nghiền ngẫm.

Tạm bỏ qua chênh lệch tu vi, giả sử sau này gặp đối thủ kiểu “thân thể kim cương” như lão Bạch Mi, nói trắng ra là như Lăng Hổ, hắn nên làm gì?

Lâu nay vì luôn có Lăng Hổ bên cạnh, Lăng Phong quả thật không nghĩ đến vấn đề này.

Hắn kỳ thực vẫn giữ át chủ bài Cửu Âm chân khí và Thái Ất thần công. Nhưng kể cả hắn tung cả cũng sẽ thua. Lão trọc có lẽ phải ngang ngửa Thiên Diện lúc đỉnh phong, thậm chí về thủ còn mạnh hơn nàng. Nói vậy mạnh gấp vài lần Bạch Vân Thành, Lăng Phong dù có tiến bộ cũng chỉ như muối bỏ bể.

Dùng ngoại kình, dùng nội khí, cứ hễ phát lực lên người lão là mình sẽ ăn đủ. Chẳng lẽ thúc thủ vô sách.

Từ từ, vẫn còn…

Khóe miệng Lăng Phong bỗng nhếch lên.

Lúc này, lão Bạch Mi đang ung dung:

– Tiểu huynh đệ, hai năm mà chỉ được như vậy, có điểm hơi chậm đó.

– Còn hơi chậm? – Vài tên đạo sĩ ngả ngửa, xấu hổ che mặt.

Lăng Phong cười nói:

– Lão tiền bối, thực ra vấn đề này vãn bối đã nghĩ đến. Vãn bối tự biết là hậu sinh, có luyện thế nào cũng không bằng tiền bối các ngài. Vì vậy 2 năm qua bỏ công nghiên cúu một loại kỹ năng. Chỉ là chưa gặp cao thủ để thử bao giờ. Thế này, tiền bối có dám cá cược không?

– Cá cược? Được, lão nạp rất thích cá cược.

Lăng Phong trán hiện vết đen.

Đi tu kiểu gì, luyện ám khí thì thôi đi, liền cá cược cũng thích? Không biết chơi gái có thích hay không đây?

– Nếu vãn bối có thể đánh ngã ngài, để bọn vãn bối đi. Thế nào?

– Ngươi đánh ngã ta? Haha, thú vị thú vị.

– Cao thủ như tiền bối mà ngã chổng vó, đương nhiên sẽ rất thú vị!

Bạch Mi đạo nhân xuất thân Phật môn. Võ công Phật môn, riêng thế chân có thể nói đệ nhất thiên hạ. Võ công thiên hạ quá nửa đều lấy thế chân của Phật môn làm căn bản. Muốn làm lão Bạch Mi ngã ra, ngay cả Dương Thanh Phong cũng không nghĩ ra cách nào.

Bạch Mi đạo nhân đương nhiên không tin tiểu bối này động được mình chứ đừng nói đánh ngã, liền ung dung đáp:

– Được rồ…

Chữ “rồi” còn chưa nói ra, đã nghe ai đó “vù” một cái.

Lăng Phong động. Lần này khác trước, hắn có tự tin.