Chương 366: Trang Thần Lộng Quỷ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Kẻ nào đang trang thần lộng quỷ? Ngại mạng dài quá hay sao?

– Từ từ, hình như là gái đó lão Hằng, nhẹ nhàng chút.

Tên Hằng ra vẻ trải đời phân tích:

– Nhẹ nhàng cái gì? Sáng mở mắt chặn đường quân đội, có gái như vậy sao? Loại này cho dù có cũng nuốt không vào đâu.

Vài tên lính Bình Định dừng hẳn lại, nhìn ba bóng người phía trứớc bất khả tư nghị, khiến cả đám phía sau suýt nữa đâm sầm vào nhau.

– Chuyện gì, sao lại đột ngột dừng?

– Hỏa trưởng mau nhìn.

Một tên bỗng nhận ra gì đó, chỉ trỏ nói:

– Chờ chút, nữ nhân ăn mặc cổ quái kia, hình như là… Dương đại tiểu thư.

– Dương tiểu thư? Ngươi nói thiên kim của Dương tướng gia?

– Đúng vậy.

Tên hỏa trưởng liền ra lệnh:

– Mau báo cho tướng quân.

Vài tên lính bắt đầu to nhỏ:

– Ngươi chắc chứ? Dương tiểu thư sáng sớm chạy ra chỗ khỉ ho cò gày này làm gì?

– Nghe nói Dương tiểu thư tính tình cổ quái, không biết chừng không thích vương gia lại thích quân nhân chúng ta cũng nên.

– Vậy cũng không đến lượt ngươi.

– Này, nữ nhân đồ tím kia, ta cứ cảm giác nổi da gà thế nào đấy.

– Cô ta?

Cả đám nheo mắt nhìn về phía trước. Đúng là ngoài Dương tiểu thư còn có một nữ nhân khác thật. Kỳ quái, cô ta rõ ràng đứng phía trước, vậy mà vừa rồi không ai để ý.

Chỉ thấy xa xa một nữ nhân đồ tím đang đứng bất động, mái tóc xõa dài bay nhẹ trong gió.

Ở phía đối diện.

Lăng Phong đang ở ngay sau lưng Thiên Diện, nhìn sắc trời chậc chậc kỳ quái:

– Ở đâu ra lắm sương mù thế này, vừa rồi bay xuống vẫn còn quang đãng.

Diện tỷ xem chừng cũng rất biết chọn cảnh, căn lúc có sương mù mới chịu nhảy ra, tăng thêm độ bí ẩn. Đáng học hỏi, đáng học hỏi.

Dương Ngọc Nô len lén nhìn quanh:

– Này, sao ta cứ thấy giống như quanh đây có ma vậy?

Lăng Phong nhìn Dương Ngọc Nô lắc đầu bó tay.

Thì rõ rồi, ngay trước mắt cô đang là một ma nữ đấy, chẳng qua lại bị cô nghĩ thành thiếu nữ số phận bi thảm mà thôi.

Hắn tặc lưỡi:

– Mà ba chúng ta kỳ thực đều là ma cả, cô sợ cái gì chứ?

Thiên Diện hình như nghe câu này, chỉ hừ lạnh một cái.

Đúng lúc, lại nghe một giọng trung khí vang cả hẻm núi:

– Bản tướng Lưu Quang Thế, kẻ nào đang phía trước?

Chỉ thấy một tướng lĩnh tầm 30 tuổi, giáp trụ sáng loáng, cưỡi ngựa xuất hiện ỏ tiền quân. Cạnh gã là một loạt lính đã lên sẵn đạn dược cung tên, xem chừng chỉ chờ một tiếng “lên” là phát công.

Thiên Diện ngẩng đầu nhìn, cũng không hề nao núng, vẫn lạnh lẽo đáp:

– Mời Lưu tướng quân lùi quân về quân doanh, không cần đi tiếp nữa.

– Nhảm nhí. Đại quân đã phát động, há có thể vô công mà về. Ngươi lại là kẻ nào, dám cuồng ngôn như vậy?

– Không biết Lưu tướng quân có còn nhớ đến “gốc gác” của mình?

Lưu Quang Thế bỗng chốc nheo mắt chốc lát, hừ lạnh đáp:

– Hừ, hóa ra là ma nữ nhà ngươi.

Từ trong sương mù nhạt, Thiên Diện cũng chậm rãi bước ra:

– Vinh hạnh, đường đường Lưu Quang Thế cũng nhớ tên bổn tọa. Chỉ đáng tiếc, ngươi hình như lại quên một vài chuyện xưa thì phải?

– Đừng nói những lời sáo rỗng kia, bản tướng nghe không hiểu. Có điều là con dân Đại Tống, không chịu an cư lạc nghiệp, lại chạy đi làm ma nữ. Cũng được, ngươi muốn làm gì là tự do của ngươi, bản tướng không can dự vào. Nhưng hôm nay cả gan tập kích tướng lĩnh quân đội, thì chính là phạm vào đại tội?

Thiên Diện hơi nhếch mép cười:

– Ha, đại tội? Tội là ở cha con ngươi mới đúng.

– Ngươi cản đường quân đội, chẳng lẽ muốn báo án, tố cáo bản tướng? Vậy thì bản tướng khuyên ngươi nên tìm đến nha môn, tránh ở đây làm chậm trễ quân vụ của ta.

– Xem ra Lưu thị các ngươi đã quyết tuyệt rồi. Ta cũng không ngại đem thêm một cái xác trở về.

– Bằng vào ngươi? Quá cuồng vọng rồi đó…

– Hừ.

“Hí hí…”

Thiên Diện lại hừ lạnh, lập tức một loạt ngựa bỗng nhiên nhảy nhót cuồng loạn. Lăng Phong đứng sau đã quen với màn này còn thấy rét run.

Lăng Phong nghĩ đến, cái tiếng “hừ” của Thiên Diện dường như là một chiêu thức ẩn chứa nội công, tỷ như âm pháp, chứ không đơn giản chỉ làm màu cho có.

“Ù ù”

Một cơn gió lạnh bỗng chốc thổi bốc lên, khiến cho đám lính đứng hàng đầu không tự chủ phải lùi lại một bước, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.

Quanh người Thiên Diện là làn sương khói lởn vởn càng lúc càng dày, nhưng hầu như ai cũng nghĩ đến một thứ khác.

Là tử khí.

Đám lính đều là người từng trải chiến trận, biết rõ cái thứ khí tức kia không phải nói cho vui. Cũng không phải ai cũng có thể luyện ra thứ này.

Thông thường, đều là tướng quân từng giết ngàn địch nhân mới có tử khí vây quanh. Đương nhiên, “tướng” cũng có nhiều loại. Với những vị tướng chỉ ngồi trong màn trướng chỉ huy, không thân chinh giết địch, vậy tuyệt đối không có khí tức áp đảo này.

Nếu nói về phạm trù thần pháp, có thể nhắc đến một thứ tương tự, sát khí.

Trước tiên là “sát ý”, nằm vào bí chữ “ý”, cùng một loại với “chiến ý” trong Đoạn Hồn quyết mà Lăng Phong từng biết. Có điều Lăng Phong hiện tại cũng đã dừng luyện bí chữ “ý”, mà tập trung vào Thái Ất Thần Công bí chữ “vô”. Hắn muốn đại thành choángg thuật, kết hợp với phi đao thành một combo chí mạng.

“Sát ý” đến cao tầng, ý hóa khí, trở thành “sát khí”. Lúc đó có thể dẫn khí thành khí chiêu gây sát thương, là một loại lực lượng thực sự.

Cho nên nói, chỉ có cao thủ võ lâm mới có khí lực, binh lính quân đội đều là phường võ phu quyền cước tầm thường, chỉ là tương đối. Chẳng qua cách luyện và cách lý giải của hai bên khác nhau. Nhân sĩ võ lâm lại thích màu mè phân định, ghi ra thành công pháp tu vi nọ kia. Còn trong luyện binh, bọn họ không cần biết khí là cái gì, chỉ quan trọng nó làm được gì.

Binh lính tầm thường cũng giống như nhân sĩ cấp thấp. Trong khi cao thủ võ lâm khắc có tướng lĩnh tài ba tương xứng. Cũng chỉ có tiểu thuyết mới hay vẽ ra cao thủ võ lâm như thần tiên, vung tay một cái vạn quân đều chết hết. Rút cục càng viết càng xa rời thực tế, bởi vì nếu cao thủ võ lâm thực sự mạnh mẽ hơn binh lính như vậy, vì sao ra trận lại đều vô ích?

Có thể nói, binh lính luyện ra được sát khí, tuy về lượng thì ít, nhưng về chất có khi còn cao hơn nhân sĩ võ lâm. Bởi vì đây là phạm trù “luyện thần”, trong khi võ lâm là “luyện tâm”.

Lăng Phong cũng là thể loại có thần pháp trước tâm pháp, phải chăng bí ẩn trong người hắn có liên quan gì đó đến quân đội?

Trở lại khung cảnh hẻm núi.

Lăng Phong không khỏi bội phục.

Giữa sơn cốc mờ mờ, một nữ nhân bóng dáng cô độc đứng ở đó, đối chọi là ngàn quân cờ xí, nhưng lại không hề lép vế. Dường như sau lưng cô ta có hàng ngàn quỷ binh chờ lệnh.

Lăng Phong cũng từng một thân chặn kị binh Kim, hồi đó chỉ có chục tên cũng khiến hắn run không ít. Mặc dù kị binh tính uy hiếp cao hơn hẳn bộ binh, nhưng ngàn người đứng trước mặt, cảm giác không dễ thở tí nào.

Tử khí của Thiên Diện là phạm trù khác biệt với sát khí. Tử khí không thể tự luyện, chỉ có giết người thật nhiều bị bám vào thân. Nói đơn giản, kẻ mang sát khí ý tứ sẽ là “ta có thể giết ngươi”, còn tử khí chính là… “ngươi chuẩn bị chết”.

Phía bên kia.

Một tên tiểu tướng gầy thúc ngựa lại gần Lưu Quang Thế:

– Tướng quân, sao phải nói nhiều làm gì? Một đợt tiễn thì ma nữ gì cũng chết thôi, cô ta cũng không phải chim mà bay ra ngoài được.

Có điều tên này lầm to, vị kia có thể bay được.

Một người khác khuyên nói:

– Năm xưa ma nữ này giữa ngàn quân có thể khống chế Dương lão, chỉ e một đợt cung tiễn không ngăn kịp cô ta.

– Trọng yếu là ở kia còn có Dương tiểu thư. Xem ra ma nữ này cũng đã tính toán trước, bắt theo Dương tiểu thư, khiến Lưu tướng quân vướng bận.

Lúc này, Nhạc Thành lưng mang thương tiến lại gần, nói:

– Các vị, vì sao cô ta lại chặn đường chúng ta đúng lúc như vậy?

Tên tiểu tướng gầy nói:

– Cô ta muốn cầm chân chúng ta, để đám thổ phỉ bên kia có thể cướp cống vật thành công?

Nhạc Thành vừa đến Hà Đông đầu quân, không biết nhiều về Thiên Diện, lập tức chắp thương nói:

– Hay để ta ra tiếp chiêu cô ta, các vị tiếp tục hành quân.

– Nhạc huynh đệ, như vậy chỉ có tìm chết. Cô ta là siêu cao thủ, chúng ta chừng này người còn chưa chắc ngăn được cô ta.

Nhạc Thành cười lớn:

– Tại sao phải lo việc ngăn cô ta? Phải là cô ta muốn ngăn chúng ta mới đúng. Nếu cô ta tự tin có bản lĩnh ngăn được chúng ta, đã không phải đem theo con tin.

– Nhạc huynh đệ nói phải.

Nhạc Thành nghiêm túc nói:

– Lưu tướng quân, có thể cho ta một cây trọng cung hay không? Lát nữa cứ phát lệnh bắn tên, trong lúc cô ta phân tán chú ý phá mưa tên. Nhạc mỗ có thể dùng quân lệnh trạng đảm bảo, ngũ tiễn ghim tứ chi cô ta lên vách núi. Lúc đó không phải lo cô ta ra hoa chiêu gì hết, sau đó cử một đội kỵ binh nhanh chóng cứu Dương tiểu thư là được.

Đám tướng lĩnh cạnh đó nghe đến đó, không khỏi dùng đủ loại ánh mắt dò xét Nhạc Thành.

Bọn họ biết người này có giao tình với Lưu Quang Thế. Nghe đâu hắn ta từng làm cận vệ cho một vị Hoàng tử ở kinh đô, không hiểu sao lại bỏ chỗ tốt như vậy chạy đến Hà Đông xin gia nhập vào quân Bình Định.

Lưu Quang Thế ban đầu thậm chí muốn thăng Nhạc Thành ngay làm Lang tướng trong quân, lấy lý do hắn có bản lĩnh hơn người.

Lang tướng là chức vị không nhỏ, Lục phẩm võ quan, quản khoảng 5000 lính. Nhạc Thành vừa vào đã được ưu đãi này, ít nhiều cũng khiến nhiều người khó chịu. Về sau chính Nhạc Thành đích thân từ chối, chỉ nhận làm một chức Giáo úy nhỏ.

Trong mắt binh lính sa trường, hộ vệ cho Vương công quý tộc đều là một đám thùng rỗng kêu to. Cho nên dù Nhạc Thành đã khiêm tốn biết phận, không nhận chức Lang tướng, vẫn khiến bọn họ không phục. Chẳng qua là tâm phúc của Lưu Quang Thế, bọn họ biết rõ Lưu tướng quân thích Nhạc Thành, cho nên mấy ngày qua vẫn bảo trì khách sáo, cũng không kiếm cớ so chiêu gì với họ Nhạc.

Hôm nay Nhạc Thành lại nói mình có thể ngũ tiễn xuyên ma nữ lên vách núi, rõ ràng là đẳng cấp siêu xạ thủ. Đám tướng lĩnh đều muốn nhân đây xem thử thực hư bản lĩnh Nhạc Thành ra sao. Nếu thực sự có thể làm được, bọn hắn cũng không cần dị nghị chuyện Nhạc Thành làm Lang tướng nữa.

Nên biết, trọng cung trong quân nặng tận mấy chục thạch, bắn được một cây đã là cực khó, ở đây là tận năm cây, lại còn đòi ghim siêu cao thủ như Thiên Diện lên, trình độ này chỉ e đã có thể xưng đại kiện tướng toàn quốc.

Lưu Quang Thế lại không nghi ngờ mấy, lập tức phát lệnh:

– Người đâu, đem trọng cung. Quân lệnh trạng thì không cần.

Nói rồi cười vui vẻ với Nhạc Thành:

– Nghe nói Nhạc huynh đệ luyện được tiễn thuật vô song từ Vân Du thần tăng, lão huynh chỉ nghe mà chưa chứng kiến bao giờ đấy.

– Lệnh sư chỉ là một hòa thượng bình thường, Lưu tướng quân không cần thiết xưng hô “thần tăng”.

– Haha.

Vân Du thần tăng? Có lẽ nào chính là Chu Đồng, sư phụ của Hoàng Dược Sư.

Nói vậy Nhạc Thành này ắt bản lĩnh không tầm thường.

Lúc này, một tiểu tướng khác để ý đến một người đứng cạnh Thiên Diện, hỏi:

– Vậy tên thanh niên kia là ai? Chốc nữa có cứu hắn không?

Cả đám đồng loạt nhìn về phía đó, chỉ thấy quả thật cạnh ma nữ và Dương tiểu thư, còn có một tên lấc cấc đứng cạnh, đang dặt dẹo nhìn ngó xung quanh. Bởi vì diện mạo quá mức tầm thường, suốt một lúc lâu không ai để mắt.

– Hay là đồng bọn của ma nữ?

– Không giống lắm. Ma nữ này luôn hành động một mình.

Nhạc Thành nhíu mày, gã cảm gíac mình đã từng gặp thanh niên này.

Lưu Quang Thế phất tay:

– Tùy cơ ứng biến, trước tiên cứ bắt lại.