Chương 84: Tên bắn không thủng, anh em xanh mặt

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phía bên kia khe núi.

– Trác ca, sao không đợi chúng qua Đồng Quan mới làm. Ở đây quá gần quan ải, lỡ như đánh động quân lính …

– Sao hôm nay mày nhát thế Trọng Uy? M* sợ chó gì. – Một tên cưỡi ngựa bên cạnh nói.

– Ngu lắm. Qua Đồng Quan là qua Hà Nam rồi, còn dễ bị lộ hơn đấy. – Trác Thiên Bằng nói.

Cốc Trọng Uy nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Gã có dự cảm lần cướp tiêu này không ổn.

Đoàn người này gần 40 người, cưỡi ngựa vội vàng. Tiêu thám vừa báo về, Phong Vân tiêu đội đã rời Bão Độc trại vận tiêu lên đường, Trác Thiên Bằng ngay lập tức gọi huynh đệ xuất hành. Hôm trước chủ quan đem ít thủ hạ theo, rút cục chỉ giết được chục mạng, hàng không lấy được, bị người của công tử chửi mắng, một bụng tức chưa xả được.

Chỉ lát sau.

Phương Hùng gằn giọng :

– Chính là bọn chúng.

Lăng Phong nhìn đối phương, tất cả đều bịt mặt, một tên thong dong cưỡi ngựa ra trước nói lớn :

– Bỏ lại hàng hóa, không ai bị thương.

Tần Quyền chả ngán gì chửi lại :

– Bỏ cái đầu mày ấy, ông còn chưa lấy đồ ra đâu.

Phe bên kia hình như không hiểu câu của Tần Quyền, gằn giọng :

– Tiểu huynh đệ, còn trẻ, quý trọng mạng một chút.

– Đừng có ra vẻ, đánh thì đánh đi, lắm chuyện.

– M* nó, lên. – Tên kia khùng lên, hô lớn.

Lăng Phong ở sau nói với Phương Hùng :

– Đại ca, huynh lên hay đệ lên? Cần vài người canh chừng hàng. Chúng đông như vậy, vòng ra sau phá ngựa của chúng ta lồng lên, sẽ tổn thất.

– Để ta lên. – Phương Hùng nói, rút đao nhảy ra trước.

Lăng Phong gọi Lăng Hổ :

– Lăng Hổ, cùng mấy anh em lên đi. Ta và Tam ca ở lại chỗ này.

Trong bảy huynh đệ, Lăng Phong chỉ sợ đứng thứ sáu, hơn mỗi Gia Cát Vinh. Lăng Hổ và Tần Quyền cao nhất, cả hai đều chưa bao giờ triển lộ hết thực lực. Phương Hùng và Long Bác Khôn tiếp theo, đều là người từng trải qua máu thịt. Lăng Phong cố gắng lắm chắc hơn Cao Diệp một tẹo.

Lăng Phong có vài bí kỹ thú vị, nhưng rất tiếc đều không dùng xáp lá cà được. Hắn giống một kẻ chơi hỗ trợ trong game thời trước vậy.

Luyện mãi vẫn chưa nhuần nhuyễn được chiêu đầu tiên Âm Hồn Bất Tán của Thiên Ma Truy Hồn Đao, Lăng Phong vẫn quyết định đem ra dùng. Rèn phi đao đòi hỏi tinh xảo, Lăng Phong chỉ có thể sắm vài cây phi đao thô thiển từ thợ rèn trong trấn để phòng thân. Hắn phải xem xét rất cẩn thận mới xuất chiêu. Tuy không giết được ai nhưng cũng giúp ích không ít cho các huynh đệ ở trước.

Sự có mặt của Tần Quyền và Lăng Hổ hai con át chủ bài khiến phe Uy Viễn tiêu cục đem 40 người nhưng nhanh chóng bại trận. Hai thằng này xông vào như chỗ không người.

Cốc Trọng Uy rút lui về sau nhắc nhở :

– Trác ca, làm sao đây? Hai thằng kia mạnh quá.

– M* nó, bọn nó tìm đâu ra hai thằng này vậy? Chưa gì đã mất mười anh em rồi. Chó thật.

– Sợ cái c*, chết thì thôi. – Một tên đang vất vả ở phía trước hô lớn.

Tần Quyền cười khẩy :

– Mày dĩ nhiên chết chắc rồi, kêu cái đếch gì?

“Viu viu”

Đúng lúc này biến cố xảy ra.

Lăng Phong trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mắt.

“Cái gì vậy? Cung tên? Quân đội?”

Cung tên là một thứ vũ khí khá đặc trưng, khá giống súng dài thời trước, chỉ có quân đội mới được dùng, dân gian rất hiếm xuất hiện.

Phương Hùng bị trúng một tên ngay vai, gã không có khả năng “quay đao cản tên” như trong phim. Phương Hùng tay ôm vai khản giọng hô :

– Nhanh rút, tránh ra sau hàng hóa. M* kiếp, quan quân mắt chó, thổ phỉ không bắn bắn ông.

Tất cả đều rút, chỉ có hai thằng bá đạo nhất vẫn ung dung giữa trận.

Tần Quyền bộ pháp khá quỷ dị, thế nhưng không hề trúng cây tên nào, Lăng Phong cũng phải bất ngờ. Xem ra thằng này giấu diếm nhiều công phu phết, cũng chả thấy tập bao giờ.

Còn Lăng Hổ? Thằng nhãi này căn bản chả né tránh gì cả, cứ thế cầm côn gỗ đi tới, cung tên bắn vào người cứ thế rớt ra.

“M* nó trâu v*.” Lăng Phong toát mồ hôi, cũng may thằng này là Thất đệ bên phe mình.

Trên đường nhỏ trên sườn núi chỉ có khoảng chục bóng người cưỡi ngựa, đang ra sức bắn tên.

Trác Thiên Bằng chỉ kịp cười một tiếng, sau đó ngay lập tức tắt ngóm, hô lên :

– M*, rút về. Đám kia là đám chó nào? Bên nào cũng bắn.

“Giá giá”

Đúng lúc này có tiếng ngựa vang lên ở trên núi.

Lăng Phong nhìn thấy thốt lên :

– Công Tôn Dao? Nàng ấy sao lại ra đây?

Chỉ thấy Công Tôn Dao y phục màu vàng tươi sáng, dẫn mấy đồng bạn cưỡi ngựa vung kiếm xông vào đám cung kỵ kia, chỉ một chốc đã chém hai tên ngã ngựa.

Đám bắn lén nhanh chóng bỏ chạy, Công Tôn Dao từ trên cao nhìn xuống, hô lớn :

– Lăng đại ca, huynh không sao chứ?

– Không sao …

Chưa nói hết câu Công Tôn Dao đã thúc ngựa đuổi theo đám kia.

Lăng Phong nói với Phương Hùng :

– Tiếp tục thôi …

Chưa nói hết câu thì Tần Quyền đã dẫn một thằng bịt mặt về, chính là thẳng không sợ chết vừa nãy :

– Đại ca, Phong ca, bắt được một tên.

– Thất đệ đâu? – Lăng Phong không thấy Lăng Hổ, vội hỏi.

– Đuổi theo hai tên còn lại rồi. Chắc không sao đâu. Hôhô, đám kia nhìn thấy Thất đệ cung tên bắn không thủng sợ v* cả trong quần rồi. – Tần Quyền cười hả hê.

Giật khăn bịt mặt kẻ đang quỳ ra, Lăng Phong cũng không mấy biểu tình, bởi không quen biết gì.

– Có gì muốn nói không?

Lăng Phong không quen thẩm vấn lắm. Hắn định hỏi “Ngươi là ai?”, nhưng thấy hơi “điện ảnh” quá.

– Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ông là Hồ Vĩnh Di.

– Haha, sảng khoái. Vì sao cướp tiêu của bọn ta? – Lăng Phong đến bật cười, hắn cũng không hề hỏi tên đối phương.

– Cướp là cướp, hỏi cái c*.

“Chát”

Tần Quyền tát một cái, nhe răng nói :

– Thua rồi còn to mồm, tin hay không ông tát gãy răng mày.

Tên Hồ Vĩnh Di mắt trừng trừng nhìn Tần Quyền.

Phương Hùng lên tiếng :

– Bắt trói hắn lại, tra hỏi sau. Giải quyết gần như trọn ổ rồi, dọn dẹp chỗ này, rồi áp tiêu đi tiếp.

Lăng Phong gật đầu, lần này chỉ vài huynh đệ bị thương, đánh quá đẹp. Coi như an ủi mấy huynh đệ đã mất. Hắc kỳ ra trận có khác.

Hắn nói thêm :

– Về lại Vĩnh Lạc bắt hắn quỳ trước mộ mấy anh em.

Mọi người trong tiêu đội đều gật đầu.

Lăng Hổ cưỡi ngựa trở lại, Lăng Phong nhìn từ xa như chiến thần, bộ dáng rất âm lãnh.

– Người đâu? – Lăng Phong hỏi.

– Chết cả rồi. Yếu như sên, vung hai côn đã ngã.

Lăng Hổ thờ ơ đi ra sau, anh em trong đội đều lè lưỡi. Màn cung tên không thủng vẫn như sờ sờ trước mắt, chả ai dám ý kiến.

Lăng Phong lắc đầu ngán ngẩm, nói với Cao Diệp :

– Tam ca, nhờ huynh dẫn mấy anh em lên trước dọn hai cái xác đó. Để vậy quan quân nhìn thấy phiền phức. Chỗ này rất gần Đồng Quan.

– Được.

Nói rồi lại không yên tâm, hắn lại nhắc tiếp :

– Nếu gặp quan quân, tức tốc quay về.

– Ta biết mà. – Cao Diệp cũng không phật lòng, cưỡi ngựa đi.

Tần Quyền ghé lại, vẫn câu hỏi cũ, một bộ không cam lòng :

– Phong ca, Đại ca nói không lấy chỗ áo giáp kia ra nữa. Huynh thấy thế nào?

– Ta cũng nghĩ vậy. Vừa rồi đám cung tên kia xuất hiện, chứng tỏ đằng sau còn thế lực khác. Ta nghĩ đừng tự mua dây buộc mình nữa, nhanh chóng giao hàng nhận tiền kết thúc chuyện này.

– Hừm. Tiếc thế.

Triệu Tử Long nhảy từ trên đồi xuống, đưa cho Lăng Phong :

– Thủ lĩnh, đây là đồ lấy từ trên người hai tên cung kỵ. Còn lại không có gì hay ho cả.

Lăng Phong nhìn qua, đây là một cái lệnh bài bằng gỗ, bên trên khắc ký hiệu kỳ lạ, không nhìn ra được chữ gì. Hắn đành cất tạm, tiếp tục dọn dẹp chiến trường.

Lát sau, một đoàn người ngựa xuất hiện.

– Hihi, Lăng đại ca, lại gặp huynh rồi.

– Công Tôn muội muội, đa tạ.

Lăng Phong thực sự phải cảm ơn cô nương này, nếu không có nàng, chỉ e hắn chịu thiệt thòi lớn.

– Không phải muội đâu, là Tán thúc thúc đấy, Tiểu Xuyên chạy về báo tin, thúc ấy kêu muội dẫn huynh đệ đuổi theo.

– Tiểu Xuyên? – Lăng Phong hỏi.

– Là hắn. – Công Tôn Dao chỉ một tên thiếu niên bên cạnh, còn rất trẻ.

– Ta Chu Tiểu Xuyên, tiêu thám của trại.

– Đa tạ, Tiểu Xuyên huynh đệ.

– Không cần khách sáo, cha ta cũng bị bọn chúng hại, ta căm thù chúng tận xương tủy.

– A. – Lăng Phong ánh mắt an ủi.

Đám Cao Diệp trở lại, dẫn theo hai người, nhưng vẫn chưa chết.

– Bọn chúng chỉ bị đánh bất tỉnh, vẫn còn sống. – Cao Diệp nói.

– Chẳng phải Lăng Hổ nói đều chết cả à? – Lăng Phong khó hiểu.

Tần Quyền ở cạnh cười nói :

– Hô, Thất đệ nếu là đệ tử Đại Lâm tự gì đó, có khi nào mở lòng từ bi không?

“Tên Hổ này, cũng thú vị phết.” Nghĩ kỹ lại, đúng là từ đầu Lăng Hổ hình như chưa giết qua ai cả, hắn chủ yếu dùng côn gỗ đánh bất tỉnh, đám huynh đệ khác của tiêu đội mới là người giải quyết.

Lăng Phong nhìn Công Tôn Dao nói :

– Công Tôn muội muội, vậy đi, ở đây có chục thớt ngựa thu được và ít chiến lợi phẩm, bọn ta không tiện mang theo. Tiện đây nhờ người của muội đem về trại. Hôm nay không có Bão Độc trại giúp sức, e rằng tiêu đội không qua được, chia một nửa, thế nào?

– Muội không …

Công Tôn Dao đang định nói gì đó, có người chặn lại.

– Haha, tiểu huynh đệ, Công Tôn Hàn ta thay mặt cho trại chủ đa tạ.

Người này trên dưới 30, ánh mắt không rời khỏi mấy con ngựa kia. Lăng Phong nhớ ra, Công Tôn Kỳ từng nói, Lục đệ Công Tôn Hàn của lão là người rất yêu ngựa, có lẽ là người này. Lăng Phong liền hỏi thử :

– Hàn thúc, mấy thớt ngựa này cũng bình thường, mong người trong trại đừng trách …

– Nói bậy, đây đều là Hồng Mã đấy, ngươi xem da của chúng mà xem, so với mấy con ngựa già ngươi đang cưỡi, tốt hơn rất nhiều …

Lăng Phong cười trừ, hắn không hiểu về ngựa lắm. Nói rồi chắp tay muốn chào :

– Công Tôn muội muội, hẹn gặp lại.

– Hihi, huynh chào Hàn thúc ấy, muội không cần đâu. – Công Tôn Dao cười.

– Vì sao?

– Muội đi theo huynh tới Lạc Dương mà.

– Hả? – Lăng Phong chả hiểu gì.