Chương 310: Mâu Thuẫn

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Triển Chiêu sai đám bộ khoái xông vào dọn dẹp hiện trường rồi nhanh chóng rời đi, ngay cả vết tích gây án cũng chỉ xem qua loa, giống như muốn xóa dấu vết hơn là đi điều tra. Xem ra Triển đại nhân hôm nay còn khối việc phải làm, không có rảnh đâu mà ở lại tán gẫu với anh em.

Lăng Phong nhìn theo bóng quan sai dần khuất, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường:

– Chuỵện của Chu Kinh rút cục ra sao? Triển Chiêu nói chuyện này có liên quan đến hắn.

– Hừ, nếu là Chu Kinh thì không có gì lạ.

Bạch Ngọc Đường cười khẩy hỏi tiếp:

– Ngươi từ kinh thành, chắc biết một người họ Cảnh chứ?

– Cảnh Dương?

– Chính hắn.

– Đương nhiên biết…

Lăng Phong không chỉ biết, mà với Cảnh Dương còn rất không hợp.

Bạch Ngọc Đường cố ý “sát ngôn quan trắc”, có lẽ nhận thấy thái độ của Lăng Phong cũng đối nghịch với Cảnh Dương, gã mới an tâm nói:

– Cảnh Dương trước kia chưởng quản Hà Đông. Sau khi hắn lên kinh, Chu Kinh trở thành người thay thế. Hai tên đó cùng một bụng như nhau…

– Ồ?

Đáng ra, Mật Thám tự quy định cách biệt hai cấp không được để lộ danh tính. Nhưng phàm đã là thứ do con người tổ chức ra, kiểu gì cũng có kẽ hở. Giống như mấy người Kha lão Nguyệt Dung, tuy chức vị khác biệt, về nguyên tắc khi làm việc phải theo quy trình trên dưới nghiêm ngặt, nhưng vì vài mối quan hệ rườm ra ngày trước vẫn hành sự như huynh đệ trong giang hồ, gọi nhau là Đại ca Ngũ muội gì đó.

– Ngươi từng đắc tội với bọn chúng? – Bạch Ngọc Đường hỏi dò.

– Là chúng không dưng gây sự với ta mới đúng.

Lăng Phong tặc lưỡi đáp.

Chu Kinh có liên quan đến Cảnh Dương, chẳng lẽ bọn chúng đã ngắm đến Lăng Phong từ đầu?

Kỳ thực, thậm chí cho đến giờ Lăng Phong vẫn không hiểu nổi, cớ làm sao ngay ngày đầu vào Mật Thám tự Cảnh Dương đã không ưa mình. Thậm chí không ít lần muốn đẩy Lăng Phong vào chỗ chết.

Không lẽ ghen ghét Phong ca quá đẹp trai?

Điều này cũng có khả năng. Nếu xét riêng vẻ ngoài, tên họ Cảnh kia nho nhã thư sinh, thời Tống này chính là chuẩn mực, đáng ra không việc gì đi so đo với Lăng Phong. Nhưng ai mà biết được, thẩm mỹ của họ Cảnh ra sao? Nói không chừng thấy Phong ca thân mình săn chắc, ngực bụng mười mấy múi mà phát cuồng?

Nếu không, có lẽ Cảnh Dương khó chịu vì Lăng Phong được Kha lão yêu thích, khiến hắn bất an? Một kẻ không qua đào tạo, không có hậu đài, chưa gì đã nhảy lên làm Đô mật sứ, rõ ràng sẽ rất dễ bị người khác ghen ghét.

Chỉ là, ai trong Mật thám tự có chút mắt nhìn cũng đều rõ ràng, cái chức Đô mật sứ của Lăng Phong hoàn toàn là “tạm bợ”, khả năng bị hủy bỏ bất kỳ lúc nào. Sự thật chẳng phải rõ ngay trước mắt rồi đấy thôi? Cảnh Dương là Phó sứ, không thể không nhìn ra điều này. Nói lại, nếu gã đã khinh thường Lăng Phong, chẳng lẽ còn e ngại Lăng Phong sẽ làm nên trò trống, đụng chạm đến quyền lợi của mình? Như vậy chẳng hóa mâu thuẫn.

Nói không chừng, họ Cảnh ghen với Lăng Phong vì Nguyệt Dung cũng nên.

Bởi vậy mới nói, ưu tú quá cũng không tốt.

Lăng Phong nhớ ra lời Hoa An hôm trước, hỏi ngược lại Bạch Ngọc Đường:

– Chu Kinh và các ngươi xích mích?

– Chủ yếu là Hoa An mà thôi, ta lâu nay tự do quen rồi, không quan tâm.

– Kể nghe một chút.

Bạch Ngọc Đường hít một hơi dài, hồi tưởng lại nói:

– Trước kia, Hoa An và Cảnh Dương là đồng cấp, thậm chí còn là huynh đệ cùng nhóm. Hoa An tuy có năng lực, nhưng luôn chỉ biết có nhiệm vụ. Tính lão ấy quá hiền hậu, những chuyện đấu đá hoàn toàn ngờ nghệch. Vì vậy suốt mấy năm ở Hà Đông, bao nhiêu công lao đều bị Cảnh Dương âm thầm đoạt hết. Nhờ vậy Cảnh Dương mới thuận lợi lên Tổng bộ, dần dà thành hẳn Phó sứ. Ta nghe Hoa An kể, trước khi lên kinh Cảnh Dương từng hứa sẽ đề bạt Hoa An lên theo. Chỉ là, thành Phó sứ rồi tên kia quên hết lời cũ, hoặc là hắn ta cố ý từ trước. Hắn ta rõ ràng, Hoa An nếu về Tổng bộ, không sớm thì muộn chuyện cũ của Cảnh Dương có nhiêu lộ nhiêu…

-… Cảnh Dương đi rồi, vị trí Đô mật sứ Hà Đông còn ai ngoài Hoa An? Đáng tiếc, có lẽ bị Cảnh Dương can thiệp, rút cục lại giao cho cho một kẻ tên Chu Kinh. Tên này xem chừng được lệnh ngầm của họ Cảnh, luôn tìm cách chèn ép Hoa An, đến mức lão Hoa phải đi làm gõ mõ thám báo mới yên ổn.

Khó trách luc gặp Hoa An Lăng Phong lại cảm giác dày dặn ổn trọng như vậy, hóa ra đã làm mật thám lâu năm. Lăng Phong càng thêm phục độ nhẫn nại chịu khó của Hoa An, người như vậy mà lại bị hại chết.

Bạch Ngọc Đường gằn giọng:

– Lần này nếu đúng là Chu Kinh đứng sau, vì cướp công lao ngay cả hại người trong tổ chức cũng làm, vậy thì Cẩm Mao Thử này không muốn quan tâm cũng phải quan tâm. Hắn bản lĩnh chỉ có một bộ Ưng Trảo thủ mà thôi…

– Chẳng phải ngươi nói, vết thương từ châm sao? Còn nói cái gì Thẩm gia nọ kia?

– Không biết được. Có thể tên kia là thủ hạ mới của Chu Kinh. Mà bất kể là ai, chỉ cần đừng có chơi trò bẩn thỉu gì sau lưng. Mặt đối mặt, Cẩm Mao Thử ta còn sợ không bằng?

Lăng Phong cũng trịnh trọng gật đầu, Hoa An chết quá oan uổng, nếu tìm ra hung thủ, hắn không ngại bồi cho đối phương một nhát. Chẳng qua Lăng Phong cảm giác, nếu có liên quan đến mật tịch, giống như đêm qua không ít thế lực xuất hiện, e rằng chuyện Hoa An không đơn giản chỉ do một nhóm người gây ra.

Ngẫm lại lời Bạch Ngọc Đường, Lăng Phong bỗng phát hiện ra gì đó, hỏi:

– Chờ chút. Ngươi nói Chu Kinh thiện dùng Ưng Trảo thủ?

– Đúng vậy. Hắn luyện một bộ Ưng Trảo quyền, tay mang trảo sắt, nghe nói lấy được từ tái ngoại. – Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt.

“Chính là mấy kẻ đó?”

Lăng Phong chợt nhớ đến những kẻ bịt mặt tập kích hắn và Lâm Hàm Uẩn ở từ đường nhà họ Lâm. Chẳng trách lần nọ bọn chúng vừa thấy quần lót “Calvin Klein” được làm từ chất liệu siêu mỏng “Nhu Đằng Giáp” của Phong ca liền vô cớ rút lui, xem ra đã nhận ra là đồ của Mật Thám tự.

Nói cho cùng, mục tiêu thực sự của Chu Kinh rút cục là gì? Hay nói, Chu Kinh đóng vai trò gì trong chuyện lần này?

Triển Chiêu đi một lúc lâu, mấy người Tiêu Thiên Phóng mới từ chỗ nấp ló mặt ra. Dù sao bọn họ cũng là người trong giang hồ, tiền án tiền sự người nào cũng có, ngại nhất là gặp quan phủ.

Lăng Phong đêm qua làm cướp, tuy nói hiện tại vẫn an toàn, nhưng về lâu về dài chắc chắn lộ tẩy. “Bí kíp trong tay, chạy là thượng sách”, còn phải kiếm chỗ thanh tịnh nào đó mở ra luyện nữa, khéo lại như Trương Vô Kỵ một đêm thành đại cao thủ.

Văn Thành Bích thầm quan sát Lăng Phong. Có lẽ bằng sự nhạy cảm của nữ nhân, nàng đoán ra suy nghĩ của Lăng Phong, đột nhiên hỏi:

– Ngươi muốn rời đi?

– Nàng… định thế nào?

– Ta còn chưa làm xong việc, đương nhiên sẽ không đi đâu cả.

Nói rồi nàng lưỡng lự chốc lát:

– Ngươi không muốn tìm hiểu về cái độc dược kia sao? Còn có Triệu Hanh, ngươi không muốn tìm hắn nữa à?

Lăng Phong đang định giải thích, đột ngột mí mắt giật giật vài cái:

– Từ từ, nàng nói độc dược nào?

Thành Bích hơi khựng lại, nàng không dám nhìn thẳng Lăng Phong, làm bộ nhìn vào một nơi nào đó vô định:

– Đoạn Cân Nhẫn…

– Làm sao nàng biết?

Giọng Lăng Phong trở nên lạnh lẽo hẳn.

Tuy Thành Bích tỏ ra gần gũi với Lăng Phong hơn so với người khác, nhưng không có nghĩa hai người đã đủ thân thiết. Ngược lại, cả hai thậm chí còn đề phòng nhau. Chính thế mà lâu nay tuy “người đẹp” ở ngay cạnh, thậm chí bị nhiều anh em bức xúc mắng Phong ca mắt đui, “mỡ ngay trước mồm” không chịu xơi. Chỉ là, miếng mỡ này ngon thì có ngon, nhưng đâu có dễ xơi như vậy?

Lăng Phong rõ ràng một điều, Thành Bích “không phải hạng vừa”.

Thậm chí hiện tại đang trong tình trạng phải trốn chạy, dưới tay Thành Bích vẫn là không ít thủ hạ trung thành. Bọn họ đã lộ diện cũng có, còn ẩn trốn ở khắp nơi cũng có. Ngay Lăng Phong cũng không biết tổng cộng là bao nhiêu người. Đó là chưa kể hiện tại có thêm Bắc đường Tiêu Thiên Phóng và Cửu Long sơn Lý Thành. Thế lực như vậy, mạnh hơn hẳn Phong Vân đoàn những ngày đầu thành lập. Trong khi, đứng đầu lại là một nữ nhân.

Mộc Hàm Yên muốn khống chế Văn Thành Bích, quá nửa cũng vì những đầu mối ngầm này. Bởi nếu có thể đoạt được từ tay Văn Thành Bích, Thiên Sách phủ sẽ đỡ được rất nhiều công sức.

Với lực lượng như vậy, Văn Thành Bích âm thầm dò xét Lăng Phong cũng không khó. Nhưng nàng chỉ có thể dò xét thông qua người khác, chứ không thể trực tiếp theo đuôi Lăng Phong như đã làm với Mộc Hàm Yên. Nàng biết rõ Lăng Phong có thần lực không kém mình. Quan trọng là, nàng và Lăng Phong có một tầng quan hệ rất khó nói.

Lúc này nếu Lăng Phong muốn “xơi” Thành Bích, vậy cũng không phải không thể. Chẳng qua hắn sẽ thành “cửa dưới”.

Loại chuyện dùng tình dục chinh phục nữ nhân, xác suất thành công chưa đến vài %, đó là chưa kể còn bị phản đòn. Chỉ có phim xxx thể loại “r*pe” hoặc truyện s*c hiệp ảo tưởng mới hay vẽ vời ra, lại viết cứ như chân lý, khiến nhiều anh em thanh niên tưởng bở. Đúng là nhất thời vui vẻ thì có khả năng thật, nhưng về lâu về dài thì nam nhân luôn chịu thiệt.

Trở lại chuyện chính, Đoạn Cân Nhẫn, Lăng Phong đâu có nói cho ai biết ngoài Kha lão?

Thành Bích tinh tế nhận ra sự e ngại trong ánh mắt Lăng Phong. Giống như nàng sợ hắn hiểu lầm mình, liền vội giải thích:

– Ngươi không cần đa nghi, Cố lão nói cho ta.

“Ra vậy. Quên mất còn lão già này. Cũng không biết biến đi đâu rồi…” Lăng Phong thầm mắng, nhưng cũng thả lỏng đôi chút.

– Lão già lắm miệng…

Thành Bích nhẹ nhàng nói:

– Cũng không phải ông ấy trực tiếp nói cho ta, mà là Như Ý…

Kỳ thực, câu Thành Bích muốn nói là “vì sao ngươi lại không muốn ta biết?”. Nhưng nàng kịp nhịn lại được.

– Như Ý tiểu thư?

Lăng Phong đưa mắt nhìn, tiểu cô nương này kỳ thực vẫn luôn đi theo Văn Thành Bích như hình với bóng. Lúc này cô bé đang nhìn quanh quất, đôi mắt tròn to tò mò. Dạo gần đây bận rộn, Như Ý lại im lặng như người vô hình, Lăng Phong cũng quên béng đi mất.

– Nếu ngươi ở lại, bằng vào lực lượng của ta, chúng ta có thể trả thù Triệu Hanh, sau đó tìm ra bí ẩn Đoạn Cân Nhẫn kia…

Thành Bích vừa nói vừa vuốt tóc, lộ ra mị lực vô hạn.

Lăng Phong nhìn phong tư hút hồn của Thành Bích, hắn không vội đáp, chỉ cười mỉm.

Nhìn hai mẹ con Thành Bích, người nào cũng sở sở đáng thương, ngờ vực trong lòng Lăng Phong vừa sinh ra đều bay biến đâu mất.

“Từ từ đã nào… ” Hắn không khỏi đột nhiên rùng mình.

“Chết tiệt, ngay cả vừa rồi muốn nói chuyện gì cũng quên mất. Định lực càng ngày càng kém…”

– Ta biết một tin về độc dược, không biết ngươi muốn nghe không?