Chương 300: Một Đêm Dài

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu Thiên Phóng, Lăng Hổ, Tần Quyền, mỗi người đấu một tên Hộ Giáo sứ, Lăng Phong chỉ có thể tự lo.

Ngày trước chưa biết luyện khí, còn nhớ Lăng Phong từng nghĩ không luyện khí thì đã sao chứ? Hiện tại đã quen với nội công rồi, thần khí lại thành vật bất ly thân, không dùng đến cảm giác vô cùng bức bối.

Lăng Phong vội vã buông tay, lộn ngược ra sau. Vừa muốn đứng thẳng đã nghe tiếng gió hung ác độc địa bổ tới.

“Rít”

“Cô Hồn Hoặc Thần?”

Cự ly quá gần. Lăng Phong theo bản năng ngửa ra tránh né, thân thể hóa thành những tàn ảnh mờ mờ.

Rút kinh nghiệm lần trên thuyền, lần này thời điểm lưng sắp chạm đất, Lăng Phong liền chống lấy khủy tay, nhanh như cắt thuận thế mượn lực bật người. Trong lúc người đang xoay ngang, hắn không quên rút ra chục cây phi đao ném về phía Nam Cung Bình.

“Viu”

“Keng”

Tiếng phi đao xé gió lao đi, hình như còn va chạm vào nhau.

Lăng Phong biết phi đao khó lòng hạ được đối phương, hắn cũng chỉ dùng nó kiếm chút không gian. Mèo bay chó nhảy, cộng thêm xà thuật hồ ly bộ đều đem ra dùng. Nháy mắt đã thoát ra mấy trượng xa.

Nam Cung Bình không hạ được Lăng Phong, ngược lại Lăng Phong lại càng không có cách thắng được đối phương.

Sau thất bại lần trước, Nam Cung Bình ngày đêm luyện Thiên Ma Truy Hồn Đao, rút cục đột phá qua tầng 3, cả tốc độ lẫn chuẩn xác đều tăng mạnh. Đáng tiếc, Lăng Phong cũng vừa đột phá thân pháp, một lần nữa phá được Thiên Ma Truy Hồn của gã.

Nam Cung Bình hừ lạnh, đêm nay bằng mọi giá không thể tha cho Lăng Phong. Bằng không để Lăng Phong thoát đi, Đại Tống rộng lớn như vậy, Nam Cung Bình khó lòng tìm được lần hai. Gã còn thân phận thiếu chủ, còn rất nhiều chuyện phải làm.

Nam Cunng Bình chụp đại một cây cương đao dưới đất, lại lần nữa xông đến.

Lăng Phong thầm hô không xong. Nếu là đại đao, hắn biết rõ mình thua thiệt.

Thường thì nam chính luôn có chiêu cuối vượt cấp gì đó, đại khái vừa đánh ra liền khiến quần hùng ngưỡng mộ, mỹ nhân ái mộ, độc giả hâm mộ. Nếu lúc này Lăng Phong có một chiêu như vậy, vậy thì dễ nói rồi. Nam Cung Bình chứ ông nội Nam Cung Bình tới Phong ca cũng cân hết, tu vi lệch 10 năm cũng thắng, lệch 100 năm cũng thắng nốt, võ lâm ngỡ ngàng, vang danh thiên hạ.

Đáng tiếc, Lăng Phong không có chiêu đó. Dù sao thì, đối thủ của hắn là thiếu chủ hẳn một giáo, Lăng Phong có thể cầm hòa đã là khá lắm.

“Tự nhiên lọt ra tên trâu bò này, coi bộ không cướp nổi.”

Lăng Phong vừa định thoái lui, đột nhiên…

“Keng”

Một bóng người chắn giữa hắn và Nam Cung Bình.

Thanh niên nọ mặc đạo bào màu trắng. Hắn ta vừa đỡ đao của Nam Cung Bình xong lại có thêm hai đạo sĩ khác đáp xuống bên cạnh.

“Đạo sĩ? Hếhế, do ăn ở cả, lại có quý nhân phù trợ.” Lăng Phong cười cười.

– Đa tạ, không biết quý tính đại danh đạo trưởng?

– Toàn Chân Trương Quân Bảo.

– Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Hóa ra là Trương…

Lăng Phong khách sáo nửa câu liền trợn mắt há mồm.

– Trương Quân Bảo? Trương Tam Phong?

Tên cũng quá bá đạo đi. Còn may Lăng Phong nhớ được Võ Đang Trương Tam Phong phải đến thời Nguyên – Minh mới xuất hiện, nói vậy chắc chỉ trùng tên?

“Gượm đã, dị giới này Minh trước Tống sau nha…”

Lúc này, Trương Quân Bảo không có hứng thú với Lăng Phong, hắn ta chỉ chuyên tâm giao đấu với Nam Cung Bình.

Đột nhiên có ba cao thủ Toàn Chân nhập cuộc, thế trận liền đảo chiều.

Nam Cung Bình mấy lần muốn bỏ qua Trương Quân Bảo nhằm đến Lăng Phong. Chỉ là Trương Quân Bảo ngang ngửa với hắn, ở Toàn Chân lại không có cơ hội đánh cho đã tay, đêm nay gặp đối thủ xứng tầm một lòng cầu chiến, không để cho Nam Cung Bình một kẽ hở nào.

Nhưng Nam Cung Bình là ai đây? Thiếu chủ Thiên Nhẫn, cũng không thể làm quốc giáo Đại Kim, rút cục phải tiếp chiêu.

Toàn Chân Thất Hiệp Bài danh đệ nhất “vs” Thiên Nhẫn Thiếu chủ, có thể nói là cặp “thiên chi kiêu tử” số một số hai Kim Tống đánh nhau, trăm năm khó gặp.

Chỉ là, Lăng Phong không rảnh đâu mà đứng xem. Hắn nhận ra hai đạo sĩ còn lại của Toàn Chân đang nhằm đến… Mộc Sinh.

Xem ra đám Toàn Chân này cũng chả phải ý tốt gì.

“Bắt đầu đông vui rồi đây.” Lăng Phong nhếch mép.

Kinh tế khó khăn, Cái bang đi cướp không nói làm gi, đạo sĩ Toàn Chân cũng đi làm cướp, vụ này cạnh tranh càng lúc càng khốc liệt.

Vừa nãy Lăng Phong đã phát hiện có nhiều kẻ ẩn náu. Đánh bở hơi tai mới chọc ra ba người Toàn Chân, thật không biết chừng nào mới lộ mặt tất cả đây? Còn những kẻ nào sẽ xuất hiện? Đừng nói còn khủng hơn thế này đi. Không lẽ Phong ca cực khổ cả tối, rút cục lại thành bàn đạp cho kẻ khác cướp đồ?

Lăng Phong bẻ bẻ cổ tay chỉnh lại xương cốt.

Đêm nay có lẽ vẫn còn dài.

“Phụ vương và muội muội nói phải, người Tống còn rất nhiều nhân tài…” Mộc Sinh vừa chống đỡ Chúc Tề Bưu, vừa nghĩ thầm.

Mộc Sinh là Vương tử, không thể liều mạng như dân giang hồ được. Càng lúc cao thủ càng xuất hiện, trong khi phía hắn chỉ có Nam Cung Bình và ba tên Hộ Giáo sứ là đáng kể.

Chuyến đi sứ này, vì biết sẽ có hung hiểm Trấn Nam Vương Mộc Anh mới đặc ý mời ba Hộ Giáo sứ Thiên Nhẫn hô tống cho Mộc Sinh. Ba người này là chỗ quen biết với Mộc gia, lần trước còn bảo vệ cho Mộc Hàm Yên. Chẳng qua, Mộc gia hoàn toàn không ngờ đến, một cái hộp nhỏ có thể kinh động lắm cao thủ như vậy.

Nam Cung Bình hoàn toàn nằm ngoài sắp xếp của Mộc Anh. Nếu là lúc khác, việc Nam Cung Bình “tự tiện” trà trộn vào thân binh là đại tội, chỉ là thân phận y quá đặc thù, Mộc gia cũng khó lòng truy cứu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu giờ này không có Nam Cung Bình trợ trận, không biết còn xảy ra những chuyện gì.

Tổ tiên Mộc gia họ gốc là Mộ Dung, cùng với Thác Bạt và Vũ Văn đều thuộc tộc người Tiên Ti. Mộ Dung thị thậm chí từng tranh đoạt thiên hạ, thậm chí trước triều Minh tận 500 năm, lấy quốc hiệu là Yên.

Đáng tiếc, Yên Mộ Dung không tồn tại lâu, sau cùng bị đánh dạt ra nhiều nơi. Nhánh lớn nhất vẫn bám trụ ở cố hương, nhưng buộc phải đổi họ thành Mộc. Một vài nhánh khác phải chạy nạn tứ tán khắp Trung nguyên.

Đầu thời Tống, họ Thác Bạt cùng thời với Mộ Dung năm xưa phục quốc thành công, lập ra nhà Ngụy, chia ba thiên hạ thành Ngụy – Tống – Liêu. Họ Mộc tuy muốn nhưng không đủ thực lực, đành tiếp tục ẩn dật dưới triều Liêu, tuy vậy không lúc nào không ôm mộng phục quốc. Mãi đến khi Hoàn Nhan Nữ Chân lập nhà Kim đánh Liêu, Mộc gia nhìn thấy cơ hội liền khởi binh giúp người Nữ Chân.

Cũng vì biết quá khứ huy hoàng của họ Mộc, người Nữ Chân mới luôn e ngại Mộc gia tự xưng đế.

Lại kể, vài năm trước, khi đó Mộc gia còn chưa chiếm được phủ Tích Tân. Bọn họ tình cờ biết được một bí mật, nói rằng trên địa bàn 16 châu U Vân của Liêu có một bảo tàng. Trong đó không chỉ vàng bạc, còn có nhiều ghi chép quan trọng liên quan đến triều Minh. Người Liêu dường như cũng biết, nhưng chưa tìm ra.

Mộc gia đối với ghi chép về Minh triều không quan tâm, nhưng vàng bạc đối với đại nghiệp lại vô cùng quan trọng. Chính vì vậy bằng mọi giá đoạt lấy quân lệnh đánh chiếm Tích Tân. Hoàng đế Kim Hoàn Nhan Mân hoàn toàn không biết câu chuyện kia, vừa lúc muốn đẩy Mộc gia trấn ngữ phương nam làm tấm đệm với giữa Nữ Chân và Tống, liền chấp thuận phong Mộc Anh làm Trấn Nam Vương.

Gần đây Mộc gia lại nhận được tình báo, nói một trong những “chìa khóa” mở ra bí mật nằm ở quốc khố Đại Tống, vì vậy mới thêm nó vào điều kiện hòa đàm.

Người Tống năm lần bảy lượt đòi 16 châu U Vân, theo lẽ thường có lẽ vì cũng biết bí mật kia. Nhưng kỳ quái là Triệu Cát lại đồng ý giao ra đồ vật, khiến Mộc gia nửa khó tin nửa hy vọng. Nói không chừng bản thân Triệu Cát ăn no ngủ kỹ, cũng chẳng thiết tha gì kho tàng. Hoặc là lão ta quả thật không biết.

Quay trở lại đêm tối Thái Nguyên.

Lần trước bị Lăng Phong khống chế Mộc Hàm Yên ngay trước mũi, Mộc Sinh hận còn chưa thể nuốt trôi.

Mộc Hàm Yên đưa thư nói “đồ vật là giả”, Mộc Sinh đoán chính là chỉ cái hộp này.

Nhưng “giả” ở đây là cái gì giả? Tình báo giả, hay cái hộp này là giả, bên trong không có chìa khóa nào cả?

Nếu là cái sau, chẳng lẽ bù lu bù loa lên với người Tống, “bọn ta muốn hàng, nhưng lại không phải hàng tầm thường, mà là hàng độc chứa bí mật”? Vậy cũng quá hài đi.

Mộc Sinh nghĩ gì đó, liền giảo hoạt nhếch mép cười nhẹ một cái. Nhân lúc hỗn loạn đột ngột ném cái hộp bạc về phía Lăng Phong.

“Vụt”

Bảo hạp bay ra, thế nhưng đường di chuyển của nó lại vô cùng quỷ quái.

Quay chậm lại mà nói.

Đầu tiên nó rời khỏi tay Mộc Sinh.

Ngay trước mặt Mộc Sinh là Phan Sư Quân, tuy kém Trương Quân Bảo nhưng cũng không phải hạng vừa, nào dễ dàng để đồ vật lọt qua chỗ mình như vậy, vung tay muốn đoạt.

Tay vừa chạm vào một góc bảo hạp liền thấy đau đớn. Hóa ra đã bị Bạch Ngọc Đường dùng Không Không phiến pháp đánh ra ám khí cản lại.

Bảo hạp bị lệch đường, bay về phía Bạch Ngọc Đường. Lão Bạch cười toe toét.

Đáng tiếc, nửa đường đâm ra Chúc Tề Bưu. Chúc Tề Bưu vừa vung tay, liền cảm giác có người dùng kiếm khí từ xa ngăn cản, người đó lại là… Trương Quân Bảo.

Trương Quân Bảo trước khi đi đã nói qua, bằng mọi giá không để Toàn Chân mang tiếng xấu, lại không thể ra tay với đồng môn sư huynh đệ, cho nên hắn chỉ cần không để Chúc Tề Bưu đoạt được là xong.

Bảo hạp lại đổi hướng.

Khi nó bay ra được nửa trượng, liền thấy có hai người đồng thời xông vào. Một là Toàn Thiên Thử Lư Phương, người còn lại là trung niên nhỏ con cạnh Triều Lam, đã có mặt từ lúc nào không rõ. Lại phải nói, đang lúc “slow motion” mà hai kẻ này tốc độ không khác nào lúc bình thường, đủ biết thân pháp lợi hại ra sao, chẳng trách lần trước Lăng Phong đuổi không kịp.

Kẻ tám lạng người nửa cân, đều không muốn đối phương đoạt được. Rút cục vì quá “ăn ý” lại thành tay nắm tay, để bảo hạp lọt khe tiếp tục bay đi.

Chuyện nói thì dài, xảy ra lại chỉ trong vài phân thời gian.

Sau một đường bay quái dị hình “zigzag”, sượt qua tay đủ loại người, bảo hạp cuối cùng cũng rơi xuống đất.

“Cộp”

– Bảo hạp… mau bắt lấy hắn… – Mộc Sinh dùng chút tiếng Hán ít ỏi hô lớn.

Toàn bộ người có mặt đều đứng hình. Hơn trăm ánh mắt, cả trong tối lẫn ngoài sáng, đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lăng Phong.

Hộp bạc ở ngay dưới chân hắn.

“Rột roạt”

Một cơn gió thu đột ngột thổi nhẹ qua, khiến ai đó không khỏi rùng mình một cái.

Lăng Phong mặt mày méo xệch, mồ hôi tuôn ra. Áp lực vô cùng khủng bố đều đang đè cả lên hắn. Dựa vào giác quan nhạy bén có thể tự khẳng định, trong số này có không ít cao thủ chưa hiện thân, thậm chí tầm cỡ Cố lão.

Đồ ngay dưới chân nhặt hay không nhặt?

Lăng Phong liếc nhìn Mộc Sinh đang cười âm. Hắn hoàn toàn nhận ra ý đồ của Mộc Sinh.

“M*, gắp lửa bỏ tay người? Tưởng ông không dám bốc sao?”

Bị đối phương trêu tức, Lăng Phong nghĩ đến gì đó liền nhếch mép cười lại trêu tức.

Mộc Sinh không hiểu ra sao, tên kia bị điên, sắp bị hội đồng đến nơi còn cười?

Chỉ nghe có tiếng hô:

– Lão Lôi, Lưu Tinh châu còn không?

– Còn…

– Ném ra…

“Uỳnh”

Lưu Tinh Châu đêm nay tỏa sáng hai lần, toàn vào thời điẻm quan trọng. Lôi Trấn mặt cháy đen nhưng lại cười toe toét, Lăng Phong ít ra còn tin tưởng gã, không giống như Bạch Ngọc Đường.