Chương 435: Bị Để Mắt

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lương Sơn Bạc Ngũ Hổ Tướng, “Báo Tử Đầu” Lâm Xung? Còn là thân thích của Lăng Phong?

Khó trách, lần trước gặp Lâm Xung ở Thái Nguyên, Phong ca đã có cảm giác rất thân thiết… Khụ.

Lại nói chút tin tức chính trị.

Hiến vương Triệu Khánh là con trai Trưởng Tôn Hoàng hậu, lâu nay bề ngoài ăn chơi gái gú, thực chất vẫn âm thầm cạnh tranh với Thái tử.

Triệu Khánh được sự ủng hộ của Khương gia và các tướng lĩnh tây bắc. Trong khi Thái tử Triệu Hoàn thân thiết với Lâm gia Dương gia, là đại diện tướng lĩnh đông bắc.

Tranh chấp giữa hai Hoàng tử vì vậy không đơn giản chỉ gói gọn trong Hoàng tộc, mà còn cả hai cánh quân đội.

Lâm Xung hộ tống không chu toàn, khiến bang giao với Kim có nguy cơ đổ vỡ. Cao Cầu liền nhân đó dâng sớ khép Lâm Xung vào tội tắc trách. Trong khi Khương Tuấn đi cùng Lâm Xung lại thành kẻ có công, đại khái chiến đấu anh dũng, giữ được tượng Phật hoàng kim, cứu vãn bang giao.

Quốc Công Đồng Quán phụ nghị theo Cao Cầu, đòi lật lại vụ án Lâm Canh năm xưa. Mục tiêu thực chất là Lâm gia, cụ thể là Thái tử Phi Lâm thị, sau đó là toàn bộ giới quân đội đông bắc, gồm Thiên Ba quân Dương gia, Bình Định quân Lưu Quang Thế.

Trùng hợp, Thất Tú các xảy ra án mạng, kết hợp thêm vài chuyện khác, phe cánh Thái tử bị hiềm nghi “gây bất ổn xã tắc”, Thái tử bị cho là “không đủ ôn hòa”.

Lăng Phong chỉ biết lắc đầu.

Mấy chuyện rối rắm này, hắn cũng chỉ nghe cho biết, không muốn quá để ý. Mặc dù Lâm gia chính là thân thích của hắn, nhưng bao năm qua bọn họ và mẹ con hắn đã không còn quan hệ.

Kha lão vẫn trầm giọng:

– Quy tắc trọng yếu nhất của Mật Thám tự, chính là không được dính líu đến phe cánh. Ngươi lại là người của Lâm gia, nếu bị tra ra không tránh khỏi làm ảnh hưởng tổ chức.

– Vậy ta rút lui là xong. – Lăng Phong liền nói.

Kha lão nheo mắt nửa nghiêm nửa đùa:

– Ngươi nói xem, cơ quan như Mật Thám tự, một khi gia nhập còn có thể rút lui sao?

Lăng Phong thở dài.

Kỳ thực hắn cũng biết rõ, tổ chức tình báo một khi thò chân vào, nói ra là ra được sao?

– Đại nhân, ngài đây chẳng phải là đã gài bẫy ta sao?

– Lúc trước ta chỉ đề nghị, là tự ngươi đồng ý vào. Ta cũng đâu có ép. – Kha lão thờ ơ.

Lăng Phong mặt hiện vết đen.

Hồi đó mới xuyên không, bị Triệu Hanh chém đến sát mông, đúng lúc được CIA mời làm điệp viên, Phong ca cũng chẳng có đường khác.

Lúc này, Kha lão lấy ra một xấp giấy tờ, thong thả nói:

– Đây là báo cáo về ngươi thời gian qua.

– Ồ?

Lăng Phong không khỏi hứng thú.

– Không nhiều ưu điểm cho lắm, hành động có chút lỗ mãng, xem tiền như mạng, không coi nhiệm vụ chung của tổ chức vào đâu…

– Khụ khụ, đại nhân, nói sang ưu điểm chút.

– Ưu điểm? Không có.

Lăng Phong buồn bực:

– Đại nhân, có thể tiết lộ người nào ghi cái báo cáo đó hay không?

– Tập thể kí tên.

Lăng Phong mặt xạm đen.

Kha lão lại đổi giọng:

– Bây giờ lại nói chuyện của mẫu thân ngươi.

Lăng Phong lúc này mới chú tâm môt chút.

– Đám người Dao Trì cung, sau khi khống chế Công Tôn cô nương, thì đem theo cả mẫu thân ngươi. Mật sứ theo dấu vết báo lại, thì không phải đi về phía tây, mà là phía đông Hà Nam. Nhiều khả năng sẽ đến Giang Nam, tham gia một cái đại hội trong võ lâm.

– Đại Kiếm hội?

Kha lão gật đầu, lại lấy ra một vài tình báo đưa cho Lăng Phong, vừa nói:

– Đại Kiếm hội này, thực chất lập ra là để chống đối triều đình. Tụ tập lưu manh giang hồ, tự cho mình quyền thay thế quan phủ thế thiên hành đạo. Lợi dụng chiêu bài “trừ gian diệt ác”, giết hại quan viên triều đình, kích động làm loạn.

Lăng Phong nghĩ nghĩ.

Đại Kiếm hội chưa chắc đã xấu như vậy, nhưng đối với triều đình mà nói, cái này tương đương tụ tập đảng phái, luôn luôn là xấu.

Chỉ là, vì sao Kha lão lại có thể để Lăng Phong xem tình báo? Trước nay Mật Thám tự chỉ có truyền đạt nhiệm vụ, không hề giải thích vì sao.

Kha lão bỗng nói:

– Vào đi.

Nhoáng cái một bóng người xuất hiện. Hắn mang mặt nạ cười, là Đại Tiếu.

Chỉ nghe Kha lão phân phó:

– Từ hôm nay, giải tán Sói tổ, chính thức bổ nhiệm Phi Long là thành viên Long tổ. Công việc sẽ do Đại Tiếu quyết định.

– Long tổ? – Lăng Phong không khỏi bất ngờ.

Mật Thám tự khắp Đại Tống chia làm 15 sở ứng với 15 đạo. Riêng kinh thành bởi tính chất đặc biệt quan trọng, Mật Thám tự thiết đặt 2 ty Giáo Phường ty và Võ Phường ty, cùng 4 tổ Long Hổ Ưng Khuyển.

Trong 4 tổ, Long tổ là tổ đặc biệt, thi hành nhiệm vụ tối quan trọng. Tổ này có thể nói là tinh anh Mật Thám tự gom lại, chỉ chịu sự chỉ đạo trực tiếp của riêng Kha lão.

Sói tổ của Lăng Phong chỉ mang tính chất ứng phó tạm thời, xong nhiệm vụ liền giải tán.

Kha lão nói tiếp:

– Nhiệm vụ tiếp theo của Long tổ, chính là Đại Kiếm hội. Những lần trước, tuy vẫn cử người len lỏi vào, đáng tiếc đều không thể tiếp xúc được cao tầng. Lần này phải làm cho tốt. Phi Long vẫn còn thiếu kinh nghiệm, ngươi phải đốc thúc hắn.

– Thuộc hạ lĩnh mệnh! – Đại Tiếu chắp tay.

Kha lão lại quay qua Lăng Phong:

– Để ngươi đi Đại Kiếm hội, cũng là tạo điều kiện cho ngươi. Chỉ là, kể cả tìm ra tung tích mẫu thân, cũng phải bàn bạc với Đại Tiếu, tuyệt đối không được tự ý hành động như ở Thái Nguyên.

Lăng Phong gãi gãi đầu cười trừ.

– Đại nhân, nhân tiện, có món võ công nào có thể ném cho ta được không? Ngài thấy, ta bây giờ yếu ớt như vậy. Đi Đại Kiếm hội lành ít dữ nhiều a.

– Yếu ớt? Ngươi nhưng quậy tung Hà Đông, ngay cả sát thủ quan phủ tróc nã 10 năm cũng bị ngươi giết, báo cáo còn nằm trong tay ta đấy.

Lăng Phong cười gượng.

Hắn đã biết ai là người viết cái báo cáo kia, chắc chắn là Đại Tiếu.

– Thiên Ma Truy Hồn thế nào rồi? – Kha lão hỏi.

– Cũng tàm tạm. Chẳng qua, không có quyển hạ, không thể phát huy hết nha.

– Quyển hạ? Quyển hạ thì ta cũng không có.

Lăng Phong liền nói:

– Lần trước ta gặp một đám Thiên Nhẫn giáo, chúng nói đang giữ quyển hạ.

– Haha, năm đó ta tuổi trẻ hành tẩu giang hồ, đúng là chôm được một nửa. Nủa còn lại hóa ra là Thiên Nhẫn giáo cầm sao?

Lát sau, Đại Tiếu đã rời đi.

– Đất đai ở Vĩnh Lạc, đều bị ngươi mua hết?

– A, thuộc hạ chỉ là… đầu tư một chút.

Kha lão:

– Hàng năm, luôn có vài địa phương cần tái thiết. Vĩnh Lạc trấn gần đây sầm uất, Công bộ muốn nâng lên thành một huyện, thiết đặt nha môn thu thuế, cử quan huyện đến cai quản. Chuyện này căn bản không liên quan Mật Thám tự.

Lăng Phong bắt đầu ra mồ hôi.

– Chẳng qua khi điều tra đất đai, Công bộ phát hiện tất cả chỗ này đều đứng tên cùng một người. Cảm thấy việc có kỳ quái, liền chuyển qua Mật Thám tự. Tiểu tử, cũng may ta kịp thời chặn lại. Bằng không để Hình bộ vào cuộc, ngươi chắc chắn gặp rắc rối to đấy!

Kha lão vừa nói vừa nhìn Lăng Phong kỳ quái.

Thời đại này, đất đai toàn thiên hạ đều của Hoàng đế. Hoàng đế có thể phong đất cho ngươi, cũng có thể lấy lại bất kỳ lúc nào. Vương công quý tộc cũng không ngoại lệ, đừng nói gì dân thường. Dân sở hữu đất, thực chất là thuê của Hoàng đế, cho nên mới phải có tô thuế hàng năm.

Mua đất, không có gì lạ. Nhưng mua một lúc cả cái trấn, thì là kỳ lạ.

Chẳng qua, Vĩnh Lạc trấn ngày đó là tiểu trấn, nằm sâu trong Tần Lĩnh, đất đều là đất hoang, chỉ có lác đác vài hộ sơn dân. Nếu có một tên điên chạy tới đòi đứng tên mua đất, lại bỏ ra không ít tiền hối lộ, quan lại quản hạt cũng mặc kệ.

Chẳng ngờ, nhoáng cái hai năm, Vĩnh Lạc lại thành một tiểu thành thị gần trăm hộ dân. Triều đình không thể không để mắt đến.

Kha lão ánh mắt sắc lẹm lần nữa:

– Ta lại phải nhắc nhở. Có phải ngươi đang huấn luyện tử sĩ?

Lăng Phong mồ hôi đã ra đầy lưng. Hắc kỳ của hắn, chính là một dạng tử sĩ.

Bên ngoài vẫn cười gượng nói:

– Không có, chỉ vài tên võ sĩ, lôi đài giải trí, phục vụ quần chúng mà thôi. Lúc bình thường thì hộ vệ tránh thổ phỉ cướp bóc.

Kỳ thực, huấn luyện tư quân, Đại Tống không hề thiếu, nhưng đều là vương công quý tộc mới được làm. Dân chúng tầm thường, kể cả giàu có bao nhiêu cũng không có tư cách này. Bằng không sẽ bị khép vào tội mưu phản.

Phong Vân đoàn của Lăng Phong, bề ngoài tiêu cục, có thể thu nhận võ sĩ. Nhưng nếu là tập luyện đặc thù kiểu quân đội, lập tức sẽ bị hiềm nghi.

– Đại nhân, “Sói tổ” lần trước, cũng là nhờ khổ luyện mà ra…

– Hừm. Muốn kéo cả ta vào? Lần trước ta đã cho ngươi một lối thoát, ngươi không chịu hiểu. Bây giờ biết sợ rồi?

Kha lão từng đưa cho Lăng Phong một đề nghị, chính là sáp nhập Hắc kỳ làm hẳn một tổ của Mật Thám tự. Lăng Phong không chịu, chỉ đem Tần Quyền Lăng Hổ vào.

Lúc đó Lăng Phong còn cho rằng Kha lão muốn nuốt trắng công sức của hắn. Bây giờ nghĩ lại, Kha lão là đang tính trước cho hắn.

Đương nhiên, lão ta cũng không ý tốt cả 10 phần, nhưng ít nhất cũng thức tỉnh Lăng Phong.

Xem ra, nhất cử nhất động của Lăng Phong đều bị mật thám nhìn trong mắt. Mặc dù vẫn có những bí mật chưa bị moi ra, nhưng muốn tự do là điều không thể.

Cái này hoàn toàn có thể hiểu. Thiên hạ tuy rộng lớn, triều đình muốn tồn tại, phải rải tai mắt khắp nơi. Bằng không, dân muốn làm gì thì làm, triều đình chỉ e không sống được mấy ngày. Cũng chỉ những chỗ biên cương, hoặc dưới tay siêu thế lực như Yên Vương Cửu gia, mới có thể một tay che trời.

Còn chưa có hết, lại nghe Kha lão nói:

– Trong đoàn của ngươi, có phải có một người tên Phương Hùng?

– Phương đại ca?

– Hắn ở Kinh Hồ đụng độ quan sai, nhắc nhở hắn thu liễm một chút.

Trong 6 huynh đệ, Phương Hùng là người Lăng Phong ít tiếp xúc nhất, quan hệ cũng không thế nào tốt. Đặc biệt từ khi Công Tôn Dao xuất hiện, lại càng xấu đi.

Phương Hùng vì thường xuyên đi xa, gần như không mấy khi có mặt ở Vĩnh Lạc. Nghe Mặc lão nói, Phương Hùng thậm chí dùng vũ lực uy hiếp các tiêu cục đối thủ, mới khiến Phong Vân đoàn bị cô lập. Ngoài ra, Phương Hùng cũng lập hẳn một nhóm tương tự Hắc kỳ của Lăng Phong.

Không biết hắn còn làm những gì, khiến Mật Thám tự cũng để mắt đến.

Chẳng qua cũng phải nói, Phương Hùng phụ trách là tuyến đường phía tây, đi vào đất Thục. Chỗ này tình hình phức tạp chẳng kém gì Hà Đông. Nếu không dùng một chút thủ đoạn, quả thật khó lòng kinh doanh.

Phương Hùng có thù với quan phủ, ngay ngày đầu kết bái huynh đệ, hắn ta đã hỏi Lăng Phong có dám tạo phản hay không? Lúc đó Lăng Phong cũng không nghĩ nhiều cho lắm.

Phương đại ca, ngài sẽ không âm thầm kết binh tạo phản đấy chứ?