Chương 263: Ai Là Tốt, Ai Là Tướng?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cái Bang sinh biến, võ lâm sắp có phong ba.

Cổ đại “trọng nam khinh nữ”, đừng nói gì trong giang hồ. Ai cũng không ngờ, một nữ nhân chỉ trong nửa khắc, có thể vừa “đào tường” Cửu Long sơn, vừa tiện tay cuỗm luôn Bắc đường Cái Bang, biến Trường Phong tiêu cục từ vô danh thành đại thế lực.

Văn Thành Bích mỉm cười đắc ý.

Mấy năm âm thầm kinh doanh Nam phủ, loại chuyện đánh cho địch “trở tay không kịp” nàng quen tay nhất. Ngay cả nuốt trọn sở Mật Thám Hà Bắc nàng còn làm được.

Lúc nàng mới xuất hiện, đám nam nhân này đều một kiểu ánh mắt săm soi dâm tục. Cũng chỉ có Lăng Phong đứng ra, mặc dù mắt Phong ca cũng săm soi chả kém ai, còn lợi dụng nắm tay bóp loạn. Chẳng qua trong mắt Thành Bích, Lăng Phong làm loạn chứ có “loạn nữa” vẫn thuận mắt, đây chính là sự “khác biệt”.

Không chịu dừng ở đó, để làm câu chuyện thêm phần bùng nổ, Thành Bích lại chậm rãi nói:

– Bạch Trưởng lão, không biết Phong Bang chủ đã nói chưa? Trường Phong tiêu cục và Phong Vân bang, từ nay cùng nhau tiến thoái…

– Chưa hề… – Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút “thụ sủng nhược khinh”.

Bạch Ngọc Đường bỗng bạo nghĩ, phải chăng Văn Thành Bích đang hỏi ý kiến mình?

Bạch Ngọc Đường chấp nhận để Lăng Phong làm Bang chủ, quá nửa vì e ngại Cố lão. Hắn và Lăng Phong va chạm chưa bao nhiêu, cũng chả phục Lăng Phong là bao.

Nghĩ vậy liền cười đáp:

– A, ta sơ ý. Có nghe qua, có nghe qua, như vậy cũng tốt…

Câu này vừa ra, Triều Lam Ngô Dụng đồng thời đánh mắt cho nhau, từ từ lui vào mật thất.

Lát sau, trong mật thất.

– Minh chủ đang lo nghĩ chuyện Cái Bang?

Triều Lam không đáp, chỉ chắp hai tay ra sau lưng đi đi lại lại. Sắc mặt gã tuy tỏ vẻ điềm tĩnh, trong lòng lại ngổn nhang.

Ngô Dụng thấp giọng:

– Thứ nhất, đây là chuyện riêng của Cái Bang, chúng ta muốn cũng không thể can thiệp. Thứ hai, Cái Bang là đại bang, mất một đường cũng không suy chuyển là bao.

Triều Lam mày chỉ giãn ra một tẹo, rồi lại về như cũ.

-… Vả lại, thế lực Cái Bang quá lớn, có bọn họ giúp đỡ tuy tốt, ngược lại chỉ cần lật tay một cái có thể phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Chuyện chia năm xẻ bảy này, với chúng ta không hẳn là chuyện xấu.

– Ta lo đám người Trường Phong tiêu cục kia. – Triều Lam rút cục mở miệng.

Chuyện này Ngô Dụng dĩ nhiên nghĩ tới. Chỉ là cái Ngô Dụng e ngại không phải Trường Phong tiêu cục, mà là nữ nhân nọ.

Đàn bà đẹp đã là một thứ vũ khí nguy hiểm, vừa đẹp vừa mưu mô chính là thần khí, đánh đâu thắng đó.

– Điều Thiên Vương lo lắng, kỳ thực chỉ nằm ở một chữ, “thế”. Thay vì tìm cách đối phó với Trường Phong tiêu cục, lưỡng bại câu thương. Làm minh chủ, ngài chỉ cần tạo uy thế là đủ.

– Nói rõ một chút.

Ngô Dụng ưỡn ngực, phân tích nói:

– Hạo Khí Minh mới thành lập, cướp cống vật chỉ là bước đầu. Lần này hành sự, đáng ngại nhất chính là quân đội. Hà Đông chống Liêu trăm năm, giờ này lại chống Yên, kỳ thực quân tâm đã chán nản vô cùng. Hiện tại chỉ còn Bình Định quân của Lưu Quang Thế cùng Thiên Ba quân của Dương gia là đáng để tâm.

– Dương lão tướng không còn, lời khó nghe mà nói, Thiên Ba quân giờ này chỉ là một tấm da hổ, bên ngoài đẹp đẽ bên trong rỗng tuếch. Quan trọng nhất, Dương gia vốn dĩ là người Bắc Hán.

– Lưu Quang Thế ngu trung, chỉ là bộ hạ rất trung thành. Quân Bình Định lại rất được lòng dân chúng, vô cùng khó đối phó.

Triều Lam nghe một hồi, hỏi lại:

– Quân sư nói “tạo uy thế”, lại là chỗ nào?

– Nhất định phải đánh bại quân Bình Định, một trận phải thắng, đó chính là tạo thế.

– Nói dễ làm khó. Chúng ta nhân số chưa đến vài ngàn, chưa kể hỗn tạp.

Triều Lam thất vọng, dù gã có lạc quan cỡ nào, chênh lệch giữa hai bên vẫn quá lớn.

– Chuyện nhân số không lo. Chỉ cần kích phát dân biến, muốn mấy vạn liền có mấy vạn. Dân biến quan binh càng đàn áp càng dễ bỏng tay. Chỉ là, Ngô mỗ bỗng nghĩ đến một người…

– Ai? – Triều Lam vội vã hỏi.

– Diễm cô nương.

Triều Lam càng thêm khó chịu:

– Cô ta? Hừm, đại sự của Triều mỗ, tại sao cứ phải dính đến nữ nhân?

– Có câu này, Thiên Vương tuyệt đối không nên xem thường nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ. Một mình cô ta, dĩ nhiên không đủ cân lượng. Chỉ là, cô ta biết quá nhiều bí mật, kể của triều đình lẫn trong giang hồ. Hơn nữa, đến lúc nào không đến, chọn ngay lúc Thiên Vương khởi binh mà đến. Ngô mỗ đánh bạo đoán, đằng sau cô ta nhất định có ai đó thao túng, Diễm cô nương chỉ là người đưa tin, cố tình tiếp cận chúng ta mà thôi. Người chúng ta cần giao dịch, chính là người này…

– Nếu có kẻ thần thông quảng đại như vậy, sao không tự mình làm, còn phải tiếp cận chúng ta?

Ngô Dụng nhếch mép nói:

– Có thể hắn thiếu nhân lực, hoặc là…

Ngô Dụng còn chưa kịp nói hết câu đã nghe một tiếng cười trong trẻo:

– Hìhì. Ngô Quân sự thật là thần cơ diệu toán nha. Nói thêm, không có bản cô nương nói giúp, ngay cả cái trang viện này các ngươi có thể tự do dùng được sao?

– Ai?

“Sang sang”

Có tiếng đao kiếm rút khỏi vỏ ở ngoài mật thất.

Ngô Dụng mở hờ cửa, chỉ thấy ngoài hiên xuất hiện hai người, một nam một nữ. Nam đồ xám, nữ váy hồng, đều không rõ diện mục, đang bị gia nhân rút đao vây quanh.

– Diễm cô nương?

Nàng kia cất giọng mềm mại, chắp tay cười nói:

– Chúc mừng Triều gia chủ trở thành Minh chủ.

– Không dám, không biết Diễm cô nương tìm tới có chuyện gì?

Nàng kia không nói, chỉ khoanh tay nhìn nhìn xung quanh, đại ý thủ hạ của ngươi vẫn chằm chằm phòng bị ta, không tiện nói.

– Tất cả lui ra. – Triều Lam phất tay.

– Không hổ Thiên Vương Hà Bắc, không sợ huynh muội chúng ta ám toán ngài sao?

Triều Lam ưỡn ngực, khí khái nói:

– Nếu ngay cả chuyện này Triều mỗ còn sợ, vậy còn làm đại sự gì nữa?

– Nói hay lắm. – Cô nương kia vỗ tay, cất giọng khen ngợi.

Hai người chậm rãi vào mật thất.

Dưới ánh sáng nhạt, Diễm cô nương nọ tuy che mặt vẫn có thể nhận ra, chính là nữ hiệp áo hồng ở Triều gia trang nọ. Người đi cạnh là sư huynh khó tính của cô ta.

Gã sư huynh vừa vào liền cất giọng khó chịu, xem chừng không thích ở lại chỗ này tí nào:

– Công tử gửi lời, hai bên hợp tác. Chúng ta giúp các ngươi cầm chân Lưu Quang Thế, các ngươi đoạt cống phẩm.

Ngô Dụng nghe hai chữ “Công tử”, liền khẳng định dự đoán của mình đã đúng. Gã cảnh giác nói:

– Chỉ đơn giản như vậy? Điều kiện là gì?

– Chúng ta lấy mật tịch.

Triều Lam ngay lập tức lộ vẻ lưỡng lự.

Câu chuyện “108 vị anh hùng Thiên Địa” của Công Tôn Thắng vẫn lảng vảng bên tai. Giữ được vàng bạc tài phú, đó chính là căn cơ khởi sự. Nhưng có Võ Lâm Mật Tịch, biết đâu có thể hội tụ mãnh tướng. Triều Lam có chút khó quyết định.

Ngô Dụng lại khác, gã căn bản không để ý cái gì “mật với chả tịch”, “hồn với chả ma”. Cũng không thèm cân đo hơn thiệt, Ngô Dụng hỏi:

– Các ngươi làm sao cầm chân Lưu Quang Thế?

– Dùng độc.

“Ám toán?”

Cả quân Bình Định đều một tay Lưu Quang Thế dựng nên, Lưu Quang Thế vừa chết, đảm bảo quân tâm đại biến, chỉ e còn gây ra tranh giành chức vị. Cách này đơn giản mà hữu hiệu, vậy mà lại sơ ý không nghĩ đến.

Ngô Dụng nghĩ thêm gì đó, khóe miệng bỗng nhếch lên.

Nam nhân kia dường như đoán ra gì đó, khinh khỉnh nói:

– Ngươi có phải đang nghĩ, chờ chúng ta ám sát Lưu Quang Thế xong, mọi sự đã rồi. Các ngươi lật mặt không giao hàng cũng được đúng không?

Ngô Dụng bị người nói toạc tâm cơ, cố bảo trì bình tĩnh nói:

– Các người làm sao bảo chứng có thể thành công?

– Chuyện đó không đến lượt ngươi lo. Nếu ngay cả chúng ta cũng không hạ độc được, các ngươi có thể làm gì khác? – Nam nhân tự đắc nói.

Triều Lam Ngô Dụng bề ngoài vãn vờ nghi hoặc, trong lòng đã 8 phần bị thuyết phục. Hai huynh muội này võ công cực cao, bọn họ đã tận mắt kiểm chứng không ít lần.

– Nói cho ngươi cũng không sao. Độc chúng ta dùng là Đoạn Cân Nhẫn, các ngươi không giao hàng, chúng ta ngay lập tức giải độc cho Lưu Quang Thế, còn đặc biệt viết cho ông ta một ít tin tức. Đến lúc đó, các ngươi cứ từ từ mà đợi bị bắt…

– Đường môn kịch độc Đoạn Cân Nhẫn?

Triều Lam trừng mắt, độc này trong giang hồ là thượng phẩm, nghe tên liền thấy sợ hãi.

Ngô Dụng giận run, thầm nghĩ tâm cơ của mình vậy mà vẫn dưới “Công tử” kia, xem ra sẽ có ngày phải đấu một trận. Gã nhìn sang Triều Lam, cố nuốt hổ thẹn gật đầu.

Lát sau, cửa mật thất mở ra, có hai bóng người rời đi.

Bên trong, trên mặt Triều Lam không chút ý cười, nói:

– “Công tử” trong lời chúng, ngay cả Đoạn Cân Nhẫn cũng có trong tay, chỉ e thế lực không nhỏ. Làm không tốt, chúng ta lại thành con tốt cho hắn.

Ngô Dụng cố cười:

– Haha. Chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai biết được mình là tốt hay là tướng. Chu Xán năm đó lập Minh triều, chẳng phải cả chục năm đều bị Ngụy công Lý Mật cho làm tốt thí đó sao?

“Rèn sắt khi còn nóng”, Ngô Dụng lại khuyên:

– Lợi dụng lẫn nhau mới là bình thường. Lấy việc Yên Vương tạo phản mà nói, hắn ta lợi dụng triều đình lục đục, lợi dụng bách tính căm hận kiếm cớ tạo phản. Kỳ thực, quan lại trong triều cũng đang tận dụng phản loạn để đấu đá lẫn nhau. Triệu Cát vì sao không thẳng tay dẹp? Bởi ông ta cũng muốn dùng chuyện của Yên Vương để cân bằng phe cánh trong triều. Đó là chưa kể người Kim lợi dụng việc này đòi thêm điều kiện bang giao. Ngài nói xem, trong chuyện này, ai mới là tốt của ai?

Triều Lam nghiến răng nhè nhẹ:

– Rút cục cũng là bách tính vô tội. Triệu Cát? Hắn không xứng ngồi ở ghế rồng trong cung, nếu như năm xưa… Hừm.

Ngô Dụng chỉ thoáng cười. Bách tính có dăm bảy loại, vô tội hay không còn phải xem loại nào.

Đừng nói dân không khổ không đi cướp, sống vô tổ chức ngoài pháp luật là dã tính chung, làm phỉ tặc ở Hà Đông Hà Bắc là nghề gia truyền. Thậm chí có câu “chưa đi ăn cướp chưa phải người Hà Đông”. Mấy bảng cáo thị ở phủ Thái Nguyên, 10 cái hết 9 cái tuyển người đi cướp.

Đúng lúc này, có ai đó hùng hổ chạy vào:

– Đại ca… A không đúng, Minh chủ, quân sư, bên ngoài có một đám quan sai đến gây sự.

– Quan sai?

– Hắn tự xưng Tổng Bộ đầu Thái Nguyên…

– Triển Chiêu?

Tên kia bộ dáng râu ria lỗ mãng, hùng hùng hổ hổ giơ tay quệt quệt nước miếng nói:

– Thiên Vương, đang lúc chúng ta người đông thế mạnh, để đệ dẫn vài huynh đệ ra đánh một trận, cho hắn nằm dăm bữa nửa tháng là xong. Đệ muốn đánh đám sai nha này từ lâu lắm rồi.

– Bây giờ chưa phải lúc… – Triều Lam trừng đôi mắt hổ.

Người nọ vội vàng cúi đầu, tuy vậy vẫn lầm bà lầm bầm gì đó.

Ngô Dụng đưa tay vuốt cằm, cười nói:

– Hay để Ngô mỗ ra tiếp đón một phen xem sao, nghe danh Ngự Miêu cũng đã lâu…

Ngô Dụng vừa cất bước rời đi, lại có tên gia nhân khác hớt hải chạy vào:

– Lão gia, Đại tiểu thư… từ chiều không thấy đâu nữa.

Triều Lam đang định phát tác, đột nhiên dịu lại hỏi:

– Hôm nay là ngày bao nhiêu?

– Bẩm, 15.

Triều Lam nghĩ nghĩ gì đó, thờ dài nói:

– Bỏ đi, không cần tìm. Các ngươi chờ Tiểu thư tự mình trở lại là được.