Chương 475: Thần tiên?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thần Cung cũng không phải quá

tách biệt Trung nguyên. Tuy vị trí tổng đàn không rõ ràng, nhưng đại

khái nằm đâu đó giữa Tần Phượng và Ngụy quốc.

Tuy nhiên, nếu nói đến lịch sử, Thần Cung là thế lực tách biệt.

Lý do là Thần Cung rất cổ xưa, từ thời hồng hoang thái cổ đã có tên.

Cái bang, Đường môn, Thiếu Lâm, cho dù có trâu bò thế nào, so với Thần

Cung đều chỉ là đám dậy thì. Toàn Chân mới thành lập chục năm, thì căn

bản chỉ là trẻ con nước mũi chưa sạch. Ngay cả Ma môn tuy đối lập Thần

Cung, nhưng cũng chỉ xuất hiện khoảng trăm năm nay.

Có thể xếp cùng mâm với Thần Cung, có lẽ là Thục Sơn.

Thục Sơn tự xưng đệ nhất tiên phái, cũng không phải đều chém gió. Chẳng

qua đoạn cố sự này đã quá xa xưa, Thục Sơn lại xuống dốc thảm, ngay cả

Chương môn Thục Sơn còn không nắm chắc chính phái mình có phải tiên

không.

Ngoài ra, có thể kể đến Dao Trì cung. Truyền thuyết Dao Trì Tây Vương

Mẫu cũng không phải hoàn toàn bịa ra. Cung chủ đầu tiên của Dao Trì đúng

là xưng Tây Vương Mẫu. Còn phải Tây Vương Mẫu có vườn đào tiên gì kia

không thì không ai biết.

Chính vì có vị thế ngất ngưỡng như vậy, Thần Cung lâu nay “không thèm

chơi” với võ lâm Trung nguyên. Mãi lần này, Liễu Thanh Nghi mới bất đắc

dĩ lộ mặt, khiến các môn phái bình thường đều cao cao tại thượng đều

phải tự nhận vãn bối, cho dù tuổi nàng còn chưa qua 30.

Nói tiếp, Thần Cung bí ẩn không chỉ vì cổ xưa, mà còn vì công pháp dị biệt so với võ lâm.

Nói đại khái, võ học hiện tại tuy chia làm nhiều môn phái, nhưng nếu

truy về khởi nguồn, thực tế chỉ phát triển tầm 700 năm. Nói cách khác,

võ lâm hiện tại chỉ mới bắt đầu từ thời Minh. Trước đó tuy cũng có cao

thủ lẻ tẻ, nhưng không có khái niệm “võ lâm”.

Quy nguyên gốc có thể tạm chia làm 3 nhóm. Đạo, Phật và lai tạp giữa Đạo và Phật.

Tỷ dụ nói quyền pháp. Quyền pháp hiện tại trong võ lâm rất nhiều bộ,

nhưng quá nửa đều từ Đạt-ma quyền của Phật môn Đại Lâm tự phát triển ra.

Trảo pháp, chỉ pháp, thực chất cũng chỉ là quyền pháp chuyên biệt mà

thành. Nhóm quyền còn lại là các bài nhu quyền từ thuật dưỡng sinh của

Đạo gia.

Hoặc lấy luyện khí làm quy chiếu, thì các phái theo Đạo môn luyện khí

dựa trên Bát Mạch. Còn Phật môn, luyện khí dựa trên Thất Luân, có một

chút khác Đạo môn. Một số cao thủ lai tạp Phật Đạo kết hợp lại luyện

“Bát Luân”, nhưng vì mất chất nên nhìn chung không nổi bật.

Còn Thần Cung lại riêng biệt. Chúng nhân có thể không biết, nhưng Lăng

Phong biết Thần Cung tu luyện Chính Kinh là song song Kỳ Kinh, không đề

cập đến Thất Luân, cho nên có thể đoán Thần Cung và Đạo môn xa xưa có

liên quan. Dù sao Phật môn cũng không phải nguyên gốc ở Trung nguyên.

Trọng yếu là, bởi vì một đường tồn tại từ thời cổ, công pháp của Thần Cung là nguyên bản nhất, và … gần với thần tiên nhất.

Mặc dù không ai dám khẳng định, nhưng xưa nay chúng nhân đều ngầm công

nhận, thời kỳ hồng hoang thái cổ, đều là thần tiên. Có lẽ phải thêm vài

trăm nữa, mới sinh ra một Darwin viết ngược lại, nói rằng thái cổ đều là

khỉ và vượn, chẳng có thần tiên gì ráo.

Rút cục, ai đúng?

Khó nói, dù sao đây cũng là dị giới. Hơn nữa, kể cả Darwin cũng không

trả lời được, cái gì khiến khỉ vượn bỗng tiến hóa thành người đây?

Ngược lại, lại có một thứ có thể minh chứng thần tiên tồn tại, thì phải là … thần pháp.

Thần lực, được xem là đồ chơi của các vị thần tiên để lại. Chẳng qua trải qua ngàn năm, bí quyết đã bị thất lạc gần hết.

Riêng thần, cả hai nhà Đạo Phật đều cùng một hướng. Đạo môn cho rằng

luyện thần sẽ lý giải được Đạo, mở ra thế giới riêng. Phật môn cho rằng

luyện thần sẽ mở ra Thần Thông, siêu việt chúng sinh.

Thành ra, trong khi đám “tự xem là cao thủ” đang mãi tranh nhau chuyện

tu vi khí lực ai hơn ai kém. Thì các lão bất tử ẩn mình đều chỉ xem

luyện khí là thứ để nghịch cho vui, luyện thần mới là cái đích ngắm đến.

Lại nói, nghe nói Thần Cung vì tồn tại từ Thái Cổ, trong kho tàng còn

giữ không ít công pháp bí ẩn. Luyện thần không biết có không, nhưng

luyện thể thì chắc chắn có. Thần Cung đệ tử, thân thể miễn nhiễm bất

hoại, vĩnh viễn thanh xuân. Các siêu cao thủ đều nhận định, đó chính là

tuyệt kỹ tu luyện thân thể thần tiên. Đây chính là lý do, Thần Cung Cung

chủ nghiễm nhiên chiếm vị trí Đệ Nhất Mỹ Nữ kể cả khi nàng ta chưa bao

giờ lộ diện, vì nàng ta mang “thần thể”. Chuyện này lại tạm nói sau.

Tiếp cận Thần Cung vì vậy là thèm muốn của toàn bộ võ lâm, Ma môn cũng

không ngoại lệ. Thậm chí, không cần biết công pháp Thần Cung, chỉ cần

được một lần đọc bí sử Thần Cung, không biết chừng cũng có thể giúp đột

phá.

Liễu Thanh Nghi không nhanh không chậm tới chỗ ngồi. Chỗ của nàng hơi

chếch ra phía sau Diệp Tịch, nửa thủ tọa nửa giám sát. Xem ra cũng chỉ

vậy mới phù hợp với địa vị của nàng.

Chờ cho Liễu Thanh Nghi an tọa xong, Diệp Tịch hắng giọng :

– Có lẽ vài vị còn không biết. Năm xưa, Thần Cung chính là lãnh đạo

chính phái tiêu diệt tướng hồn Chu Xán. Hơn nữa, chỉ mấy ngày trước,

chính Liễu tiền bối từng giao tranh với không chỉ một, mà tận hai tướng

hồn, trong đó có Thiên Diện Quỷ Thủ.

– Ồ? Còn có việc này? Chu Xán kia chính là tướng hồn?

Đôi mắt Liễu Thanh Nghi sau tấm mạng vẫn tĩnh như nước.

Chu Xán, là một đề tài rất nhạy cảm trong giới võ học. Bí ẩn về ông ta

nhiều như mây, trong đó có việc ông ta được xem như Đệ Nhất Cao Thủ đầu

tiên, võ lâm hiện tại đều từ thời kỳ của ông ta mà bắt đầu.

Còn chuyện “tướng hồn”, cũng không phải không ai biết, lúc trước có

Chính Nhất giáo khắp nơi tuyên truyền, nay có Thiếu Lâm Sùng Thánh, đều

ít nhiều hiểu rõ. Bản thân các cao thủ khi tu luyện đến một mức nào đó,

bí mật trong thiên hạ cũng dần biết một ít.

Dương Thanh Phong nói :

– Bần đạo hôm đó cũng có mặt.

Nói xong nhìn sang đối diện, Sùng Thánh tự Liễu Nhân thượng nhân xếp thứ 6 bảng Cao Thủ.

Dương Thanh Phong cũng không nói ra, hôm đó còn có Bạch Mi đạo nhân.

Bạch Mi năm xưa chính là một trong Thập Ác. Nếu nói ra, càng tăng thêm

hiềm nghi của nhân sĩ với Toàn Chân.

Nhưng còn có một chuyện khác.

Võ lâm cao thủ có thể biết Bạch Mi còn sống, là Cung phụng cho Hoàng

tộc, nhưng lại không mấy người biết lão ta và Sùng Thánh tự có liên

quan. Dương Thanh Phong vì quen biết phía triều đình và Bạch Mi mới đoán

ra, cũng không nắm chắc.

Sùng Thánh tự, chính là phiên bản phản bội của Đại Lâm tự. Sùng Thánh

được triều đình hậu thuẫn, thành lập ngay trước khi Đại Lâm bị diệt

không lâu, Bạch Mi chính là một trong những người đằng sau kiến lập.

Nhân thủ diệt Đại Lâm tự, đều là của Sùng Thánh mà ra. So với Toàn Chân,

Sùng Thánh mới chân chính là tay sai triều đình.

Đệ tử Thập Ác, lại nằm trong Thập Đại Cao Thủ.

Diệp Tịch trầm giọng :

– Cửu Âm chân kinh lần này, là 1 trong 18 quyển Võ Kinh thời Minh, chỉ e

liên quan đến tướng hồn. Đó chính là lý do Diệp mỗ không muốn tự mình

phục dụng. Đem ra để các vị nhìn, cũng không phải để tu luyện, mà để

luận bàn. Võ công tướng hồn, thì là ma công, nhân sĩ chính phái tuyệt

đối không nên luyện, cái này chắc các vị cũng hiểu rõ đi.

Câu này, cũng không phải lần này mới nói, 4 lần Kiếm hội trước đều đã nói qua, chẳng qua ý tứ không rõ ràng như lần này.

Bên dưới đều trầm mặc, mỗi người một tâm tư, nhưng hầu hết đều là “lấy được nói sau”.

Hận Thiên bỗng nói :

– Ta chỉ kỳ quái là, làm sao mỗi lần Kiếm hội đều xảo diệu có một quyển Võ Kinh lộ diện?

Câu này, cũng chính là trọng điểm mà Mật Thám tự muốn Lăng Phong điều tra.

Chỉ nghe Diệp Tịch nghiêm nghị :

– Cái này còn không phải vì chính đạo đồng tâm hiệp lực, cướp được từ

Thập Ác sao? Cho nên nói, căn nguyên của Thập Ác, chính là tướng hồn.

Chỉ cần tiêu diệt hết tướng hồn, khắc sẽ không còn Thập Ác.

Thanh Vân bảo chủ bỗng cười mỉa mai :

– Haha, nói vậy tiêu diệt xong thì không còn Kiếm hội, cũng không còn Võ Kinh nữa rồi?

Chúng nhân vờ cười theo, trong lòng lại bất khả tư nghị.

Tướng hồn hay không tướng hồn, thực ra đều chẳng sao cả. Chẳng qua là

một cái cớ mà thôi. Cũng như cái bảng Thập Ác kia, rút cục là ác hay

không ác, ai có thể phân định rõ ràng? Đều chỉ là một ý nghĩ.

Quan trọng là võ công.

Chu Xán năm đó minh chủ võ lâm, thiên hạ vô đối, còn khủng bố hơn cả Độc

Cô Cầu Bại. Nói không chừng Độc Cô Cầu Bại cũng chỉ là thừa hưởng một

phần kho tàng của Chu Xán mà thành.

Chính phái xem Thập Ác là địch, nhưng lại muốn công pháp của Thập Ác để

“luận bàn tham ngộ”. Đây chính là nghịch lý mà cả đám cao thủ đều ngầm

hiểu nhưng không thể nói toạc ra. Tiêu diệt Thập Ác, vốn dĩ cũng không

phải đều vì chính nghĩa.

Cái này cũng không phải bọn họ tự sinh dã tâm, mà có người đi trước chỉ đường.

Chính là … Vương Viễn Tri, chưởng giáo Toàn Chân.

Vương Viễn Tri chính là người dành vị trí Đệ Nhất bảng Cao Thủ lần Kiếm

hội đầu tiên, cầm được một quyển Võ Kinh. Chỉ 2 năm sau, ông ta đã có

thể khai tông lập giáo, tu vi một bước bứt xa đồng đạo, gần như không có

đối thủ. Nguyên do đồn đoán, chỉ có thể là quyển kinh “tướng hồn” kia.

Còn nói cái gì công pháp tướng hồn chính đạo không thể tu luyện đây? Ai tin?

Người nghi ngờ điều này nhất cũng không phải người ngoài, chính là đệ tử

ông ta Dương Thanh Phong, sau đó là Trương Quân Bảo. Tiên Thiên Thần

Công của Vương Viễn Tri, xem ra đúng là bản sao chép.

Dương Thanh Phong vì vậy ánh mắt đã càng thêm quyết liệt, nhất định phải

đoạt được chân kinh gốc lần này, một bước thành siêu cao thủ như sư

phụ.

Lại nói, 3 lần Kiếm hội tiếp đó, ai là Đệ Nhất?

Lần thứ 2, 15 năm trước, là một cuộc hỗn chiến máu tanh, rút cục không

biết ai đã cầm được chân kinh. Chỉ biết đó hình như là một quyển ám khí,

luyện phi đao.

Lần thứ 3, Đệ Nhất là Thiếu Lâm tự “Vân Du thần tăng” Chu Đồng. Chỉ là

sau khi cầm được chân kinh trở về, từ đó đến nay Chu Đồng thanh tu Thiếu

Lâm, căn bản không lộ diện, không ai biết ông ta có tham ngộ được gì

hay không, chắc là có đi.

5 năm trước, Đệ Nhất là … Hồng Thất Công.

Lúc này, toàn bộ cao thủ đều vô tình hữu ý nhìn Hồng Thất Công, ý tứ chỉ

có một. Đại ca ngươi nhất một lần, cầm được một quyển rồi. Đã nhìn ra

cái gì chưa? Vì sao còn tham gia tiếp? Lòng tham không đáy sao?

Chúng nhân đều đoán Hồng Thất Công chỉ sợ tu vi đã đột phá, cho nên từ đầu mới nể mặt như vậy.

Hồng Thất Công cũng biết chúng nhân tâm tư nghi ngờ mình :

– 5 năm trước, ta đúng là cầm được một quyển. Chỉ tiếc, vẫn chưa nhìn ra cái gì.

Chúng nhân đều ngờ vực. Chỉ sợ là nhìn ra, nhưng không muốn ném ra.

Diệp Tịch lập tức cười lớn :

– Còn phải nói sao. Kia là công pháp tà ma, vẫn hy vọng Hồng Bang chủ tâm chí vững bền mới được.

– Điều này đương nhiên!

Sử Vũ Thi từng ăn khổ của Thiên Diện, rất ngán ăn khổ lần hai, nói :

– Vậy làm sao nhận ra tướng hồn đây?

Diệp Tịch nói :

– Việc này vốn dĩ có thể mời Trương Thiên Sư …

– A-di-đà Phật!

– Haha, Liễu Nhân trưởng lão, ngài cũng không cần vội. Diệp mỗ đang định

nhắc đến ngay. Đúng vậy, Sùng Thánh tự có Phục Ma chú, việc nhìn ra đâu

là tướng hồn, Sùng Thánh tự cũng có thể nắm chắc.

Phái đoàn Thiếu Lâm tự không hiểu sao im lặng.

Dương Thanh Phong cũng im lặng.

Dương Thanh Phong thực ra có một biện pháp khác, đó là dựa vào phân tích

chân khí. Biện pháp này không chắc chính xác 10 phần, nhưng 6 7 phần

thì có lẽ đi. Chẳng qua, nếu Tiên Thiên chân khí của Toàn Chân liên quan

đến tướng hồn, nói ra chẳng phải đem chính Toàn Chân vào rắc rối?

Trước mắt cứ cầm Cửu Âm, cầm xong, mọi chuyện đều sẽ thẳng.

Bỗng, có một thanh âm nhẹ nhàng :

– Thực ra, tướng hồn cũng không phải tất cả đều xấu.