Chương 406: Lấy Tạm Bảy Phần Là Đủ Rồi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quay lại thời điểm người áo xám lộ mặt.

Đằng sau che mặt không phải “nghìn mặt” Thiên Diện, mà lại là một kẻ “lạ mặt”… Đại Tiếu, khiến toàn trường đều chưng hửng.

Chẳng qua, không ít kẻ cũng âm thầm vuốt ngực thở ra.

Lại nói, mang tiếng nhân sĩ võ lâm, cho dù có bị cao thủ truy sát thế nào, làm gì đến mức vừa nghe tên đã sợ hãi như vậy?

Vấn đề ở chỗ, Thiên Diện lại không phải cao thủ, mà là cao… quỷ thủ.

Sức mạnh của Thiên Diện, Cửu Âm chân khí chỉ là phụ trợ, chủ yếu nằm ở hai chữ “tử khí”.

Con người sinh ra chín phần sợ chết, đó là tự nhiên. Không phải ai cũng có thể đắc đạo mà xem sống chết nhẹ như không. Đối với chiến khí sát khí, tựu chung còn có thể tùy tu vi mà chống cự. Nhưng gặp phải tử khí, ngoại trừ đệ tử Phật môn hoặc Thiên Sư đạo, gần như không ai có thể đề kháng, sự sợ hãi là tự động tuôn ra. Bởi vậy, võ lâm cao thủ là một chuyện, nhưng sợ ma sợ quỷ thì vẫn phải sợ nha. Kẻ nào yếu bóng vía, chỉ sợ còn chết cứng tại chỗ.

Ngươi xem phim kinh dị, có đôi khi thắc mắc ma quỷ cùng lắm chỉ thấy ghê ghê, có cái gì mà phải sợ hãi. Chẳng qua, đó là vì ngươi xem qua màn ảnh TV, không tiếp xúc thực sự, không bị tử khí chụp lấy.

Thiên Diện một khi phải dùng đến nộ chiêu, tử khí sẽ càng bạo phát. Thậm chí, còn tạo thành đủ loại hình thù ghê sợ, chụp lấy tâm thần đối thủ. Cũng chính những cái “quỷ diện” này tạo nên tên tuổi của nàng ta. Nó không chỉ là uy áp bề ngoài, mà là chấn nhiếp sâu tận tâm linh. Ngay cả Lăng Phong là cao thủ về thần bị chụp lấy còn phải hốt hoảng chạy dài, đừng nói gì đám nhân sĩ bình thường.

E ngại đã qua đi, MC Ngô Dụng lại đứng ra hắng giọng:

– Lần này, tuy không thể lấy đi toàn bộ, nhưng về cơ bản kế hoạch của Hạo Khí Minh đã hoàn thành. Trên đường về đây, tại hạ cùng Minh chủ nghe được một số ý kiến quần chúng, nói rằng cướp đoạt số tiền này không phù hợp với chính nghĩa gì đó. Tại hạ nhân đây nhắc lại, số tiền bạc bên ngoài, đều là tiền phi nghĩa của đám cẩu quan Trường An, lại đem đi tặng cho đám mọi di Nữ Chân. Là bên nào cũng đều đáng phải đoạt đi…

“Ái chà, tiền phi nghĩa cơ đấy?” Lăng Phong cười nhạt.

Chỗ tiền đem đi cống nộp, truy đến tận cùng đều là tiền thuế bòn rút trong dân chúng mà ra. Nếu đã nói đến hai chữ chính nghĩa, thì đáng ra phải đem đi từ thiện hết mới phải. Ngô Dụng chỉ nói nửa đầu, không thèm nói nửa sau.

– Xem ra các huynh đệ cũng đã hiểu được tư tưởng lần này, cho nên…

– Từ từ, ta có ý kiến…

Lăng Phong đang lúc gấp rút, cũng không chờ Ngô Dụng trình bày xong, hắn đã giành nói:

– Là thế này, ta có chút việc nhà, chỉ sợ không cùng các vị dông dài được. Nghe nói hôm nay họp bàn chia chỗ cống kim, hay là nói sớm một chút cái nhỉ?

– Lăng Đương gia xem ra nóng vội muốn đi rồi? Cũng được, Trường Phong ý tứ ra sao?

Lăng Phong thản nhiên:

– Trường Phong tiêu cục lấy hết…

– Lấy hết bao nhiêu phần? – Ngô Dụng ánh mắt thăm dò.

Lăng Phong nghĩ thầm chẳng lẽ mình nói không rõ, liền đằng hắng giải thích:

– Lấy hết, tức là lấy cả mười phần đó.

– Cái gì? Lăng Đương gia nói đùa?

Cái này không chỉ Ngô Dụng, mà cả đám đều trợn mắt há mồm.

Lại nói, giang hồ, đầu tiên hai chữ “nghĩa khí”, ngay sau đó còn hai chữ… “mặt mũi”. Có những thứ là không nói huỵch toẹt ra đấy.

Vì cái gì ban đầu Triều Lam không thống nhất ai bao nhiêu phần, để đến bây giờ mới phải “họp bàn”?

Đây thực ra là một chút tính toán của gã và Ngô Dụng.

Triều Lam tự biết mình lúc đầu chỉ có chút danh hão, nếu thực sự đem chuyện chia chác ra nói sớm, gã sẽ chịu thiệt. Thay vào đó, cứ để một trận chiến xảy ra, nhất định sẽ có một vài thế lực tổn thất. Đến lúc đó bàn lại, lợi sẽ về Triều Lam.

Kết cục, đúng như dự tính, nhân sĩ không chỉ tổn thất mà thậm chí tan nát. Chỉ có Triều Lam hắn, bởi đã có dự mưu từ đầu, cả trận tránh nơi an toàn, cuối trận mới tận dụng lúc Thiên Diện bị vây công đánh ra một bộ Cuồng Phong Quyển Hồn, chủ yếu khoa trương thanh thế, nói trắng ra là cướp đoạt công lao. Vừa thu hồi tàn cuộc, lại lành lặn không thương tổn trở ra.

Nói vậy, lúc này về cả danh vọng lẫn công lao, Triều Lam đương nhiên xếp nhất. Gã ta muốn chia thế nào, chỉ cần chịu nói ra tám phần chúng nhân sĩ sẽ nể mặt mà chịu đồng ý.

Chỉ đáng tiếc, còn sót một cái Trường Phong tiêu cục cũng… hoàn toàn nguyên vẹn. Lại đụng phải một tên dân buôn Lăng Phong không thèm nể nang ai.

– Lăng Đương gia đòi hết mười phần, chẳng lẽ không thấy quá vô lý sao?

– Làm sao? Không được?

– Đương nhiên không được. – Triều Lam sầm mặt.

Thấy anh em có vẻ cẳng thẳng, Lăng Phong liền cười xòa:

– Haha, vừa rồi ta chỉ đùa thôi.

Chúng nhân chẳng ai cười theo hắn, đều thấy chẳng có gì hài hước. Lại nghe Lăng Phong thành khẩn:

– Lần này ta nói thật vậy. Nể mặt có mấy vị là tiền bối, bọn ta nhường hẳn mười bước, lấy tạm… bảy phần là đủ rồi.

La Trưởng lão của Cái bang coi bộ nghễnh ngãng. Lão nghe loáng thoáng cái gì “sẽ nhường hẳn mười bước”, còn nghĩ chắc phải nhường nhiều lắm, liền cẩn thận hỏi lại:

– Bảy phần… bao nhiêu kia?

Lăng Phong lại buồn bực.

“Mấy lão này rút cục có đi học hay không? Ngay cả bảy phần bao nhiêu cũng phải nói?”

– Bảy phần mười.

– Bảy phần… mười? Ngươi ăn cướp luôn đi!

Đám Triều Lam La Trưởng lão đều suýt chút thổ huyết đương trường. Lăng Đại ca ngươi nói vậy mà cũng nói được? Mấy chục vạn lượng bạc, lấy ra bảy phần một ngàn cũng đủ cho một hộ dân ăn vài tháng, ở đây còn đòi nhường một phát bảy phần mười. Có đại diện giới tu hành Công Tôn Thắng làm chứng, có mà đắc đạo rồi cũng lập tức phải hoàn tục mà giành giật.

Nhìn một chút bên Vạn Thú. Bộ Tứ Vạn Thú sơn trang Hổ – Ưng – Hùng – Báo bị Thiên Diện đập cho thảm nhất, toàn quân nằm cáng, lão Đại Sử Vũ Thi nhưng vẫn gắng vác theo cái thân tàn đến Mã Chủng cố kiếm chút cháo nuôi anh em đấy. Tiền nong, không khách khí được.

– Lăng Đương gia, cái gì cũng nên có chừng mực thôi.

– Ta đây đã rất chừng mực mà.

– Ngươi…

Sử Vũ Thi ăn một cục tức lúc đầu, lúc này không nhịn được lạnh giọng:

– Xem ra họ Lăng ngươi hôm nay đến là để gây chuyện đi. Đừng nghĩ chúng ta tiền bối, sẽ vì ngươi là vãn bối mà khoanh tay đứng nhìn, để ngươi muốn làm gì thì làm.

Lăng Phong thủng thẳng nói:

– Ài, kêu ta nói ra ý tứ, thì ta nói rồi đấy. Ta trả gía bảy phần, các ngươi không đồng ý, chỉ cần nói ra giá của mình, thuận mua vừa bán là được rồi. Không lẽ còn kêu ta phải khiêm tốn nói chỉ lấy năm phần thôi chắc?

Chúng nhân choáng váng. Ở đâu ra một tên thương nhân như này? Khiêm tốn mà cũng đòi hẳn một nửa, tên họ Lăng này ăn dày quen rồi.

– Lăng Đương gia nhầm lẫn chăng? Đây cũng không phải cái chợ cho ngươi trả giá.

– Vậy làm sao? Trường Phong tiêu cục lo nửa cái chiến trường, không có chúng ta đem hàng an toàn rời đi, các ngươi có cái mà chia chắc? Gì chứ dưới năm phần là không được đâu.

Thành Bích từ lúc Lăng Phong đến, vẫn lẳng lặng đứng một bên nhường sân khấu cho hắn. Lúc này nàng nhìn Lăng Phong yêu không thể yêu hơn. Nàng ngay từ lúc đầu cũng có ý “tham” y như hắn, nhưng bảo nàng đứng ra nói thẳng như Lăng Phong, nàng không làm được. Xem ra có những chuyện phải cần nam nhân làm mới được. Đặc biệt còn có những chuyện, chỉ có Lăng Phong mới làm được, đại khái cần phải mặt dày.

Thẩm Thành đột ngột chọc vào:

– Hừ, năm phần? Trường Phong các ngươi, chỉ có thể lấy một phần mười, hơn một đồng cũng không được.

Lăng Phong giống như chỉ chờ có thế, cười thâm ý:

– Thẩm lão đệ, làm sao lại chắc giá như vậy? Ngươi đại diện cho thế lực nào à? Hay là chủ nhân của ngươi dặn dò như thế?

– Hừ, Lăng Đương gia nói gì ta không hiểu.

– Không hiểu? Vậy nếu ta cứ muốn lấy hơn một phần thì làm sao? Có vấn đề gì không?

Thẩm Thành khinh bỉ:

– Cũng không vấn đề, nhưng ngươi cứ phải toàn mạng trở ra đi cái đã.

– Phụng bồi! – Lăng Phong ngạo nghễ.

– Hừ, tiểu tử cuồng vọng! Tưởng lão phu e ngại ngươi không bằng…

Cái bang La Trưởng lão lúc này coi bộ chịu hết nổi, đập bàn quát một tiếng vung chưởng đánh tới.

“Ào”

Lăng Phong lập tức đỡ chiêu.

“Bùng”

Liên tiếp những tiếng giao phong nổ ra, chúng nhân đều phải dạt sang một bên.

– Xem ra là Hàng Long Trảo!

– Lúc trước La tiền bối cũng là dùng nó mà thu phục Thiên Diện, tên họ Lăng lần này thảm rồi.

– Tên kia dùng là trảo pháp gì? Giống như không phải của Trung nguyên?

Kẻ nào đó khí thế bốc lên:

“Hàng Long Trảo? Rất tốt, vừa hay để ta thử Truy Hồn Trảo. Xem trảo nào hơn trảo nào.”

– Còn tưởng Lăng Đương gia lợi hại ra sao. Hóa ra cũng chỉ có chút tu vi cỏn con này?

– La tiền bối cứ dùng hết sức, không cần phải nhường tại hạ!

– Hừ!

Hai bên khí thế không hề kém nhau, mười chiêu qua đi bất phân thắng bại. Chúng nhân sĩ không khỏi ngoài ý.

Lúc trước Lăng Phong so chiêu với Thẩm Thành, cho dù áp đảo cũng không mấy ai thấy ấn tượng. Nhưng La Trưởng lão thì khác rồi.

Đó là bọn họ còn khôngg biết, Lăng Phong hiện chỉ dùng chưa đến 3 thành Cửu Âm chân khí. Nếu hắn dùng 6 7 thành, vậy thì còn chưa biết kết quả ngã ngũ thế nào. Chẳng qua, sau nhiều phen khốn khó, Lăng Phong cũng đã rút ra bài học. Còn chưa phải lúc khẩn yếu quan đầu, hắn sẽ không vì một trận thắng nhất thời mà lộ ra thực lực.

Nói ra, thì La Khuông Sinh cũng không đánh toàn lực, nhưng cũng nỏ sắp hết đà.

Thân là Chấp Bổng Trưởng lão, một trong ba Cửu Đại Trưởng lão Cái bang, La Khuông Sinh tu vi nội công cũng đã mấy chục năm, có lẽ chỉ dưới mỗi Bang chủ. Thế mà bị một tiểu bối như Lăng Phong ép mấy lần muốn đánh ra tuyêt chiêu giữ mạng, La Khuông Sinh trong lòng rất khó thừa nhận.

Sau vài chục chiêu, khuôn mặt La Khuông Sinh dần sạm, trong mắt dị dạng.

“Ý? Từ từ, khí lực làm sao giống như bị hút ra?” Lăng Phong lập tức phát hiện vấn đề.

Tiêu Thiên Phóng tỉ mỉ quan sát từ đầu, đồng thời phát hiện ra gì đó. Gã vội tiến lên một bước, thủ chưởng vỗ một cái vào vai Lăng Phong.

Lăng Phong liền cảm nhận một luồng khí lực nóng rực lan tỏa ra tay.

“Ào” Một tiếng như long ngâm phát ra.

“Hự!”

La Khuông Sinh lập tức như bị trúng nước sôi, cả người chấn lùi hẳn mấy bước.

– Tiêu Thiên Phóng, ngươi… xen vào ý tứ là gì?

– Họ La, ngươi rút cục dùng công pháp của ai? Hoàn toàn không phải công pháp Cái bang.

La Khuông Sinh vừa rồi vì quá mất mặt, mới quyết định ngầm dùng đến bí chiêu giữ mạng. Nhưng lão vẫn nói cứng:

– Hừ, không phải thì làm sao? Cái bang bốn biển là nhà, công pháp thiên hạ đều có thể dùng. Đối phó với một tiểu bối, lão phu chẳng lẽ còn phải dùng đến thực lực không bằng?

Tiêu Thiên Phóng hừ lạnh:

– Hừ, đệ tử bình thường có thể luyện, nhưng ngươi thân là Cửu Đại trưởng lão, lại có thể bất chấp bang quy mà tu luyện?

– Họ Tiêu, ngươi bây giờ đã không còn là người Cái bang, không có tư cách đem bang quy ra nói với lão phu.

Tiêu Thiên Phóng đột nhiên nhớ đến gì đó, nói:

– Ta hiểu rồi. Năm đó sư phụ bị người giá họa, đi đến đâu cũng lộ hành tung. Người từng nói với ta trong số các ngươi nhất định có nội gián. Xem ra chính là họ La ngươi.

– Ồ?

Chúng nhân ồ lên, chuyện của Tiêu Phong khi xưa, hóa ra còn có đoạn khúc chiết này?

La Khuông Sinh là Chấp Bổng Trưởng lão, sau này sẽ là người kế thừa ngôi Bang chủ. Trong khi Tiêu Thiên Phóng giữ Thần Long Sư Hổ lệnh của Tiêu Phong, có thể hiệu triệu toàn bang chúng. Cái này đối vối vị trí Chấp Bổng Trưởng lão có uy hiếp rất cao. Lúc Tiêu Thiên Phóng rời Cái bang, người vui vẻ nhất chính là La Khuông Sinh.

Lão cười to xấu xí:

– Haha. Nói bổn Trưởng lão ám hại Tiêu Bang chủ? Để làm gì? Ngược lại, ngươi là đại đệ tử của hắn, được hắn dạy cho gần hết võ công. Đáng tiếc, ngươi tính tình nóng nảy bồng bột, chờ mãi không được truyền ngôi bang chủ, đằng sau sốt ruột làm những gì có trời mới biết đó.

– Ngậm máu phun người…

– Vậy vừa rồi là ai phun trước? Ngươi trong bang chỉ là Đường chủ, kể cả cầm lệnh bài trong tay, cũng không có tư cách truy vấn bổn Trưởng lão.

– Hừ!

“Gào”

Tiêu Thiên Phóng giận không kiềm được, vung chưởng lao ra trước.

Lăng Phong tạm lùi ra sau, trong lòng lại rất cao hứng. Rút cục đã có thể kiểm chứng thực lực vừa đề thăng.

Nhân lúc rảnh tay, nhớ ra vẫn còn có việc phải làm, hắn liền chỉ tay vào một người:

– Còn ngươi nữa đó! Đứng đó lóng ngóng cái gì?

– Ta?