Chương 330: Bạn Cũ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nếu nói nói đến món ăn đặc sắc của Bình Giang Tô Châu, có thể nhắc đến cua hồ Dương Trùng hay thịt ngâm tương. Muốn thưởng thức chỉ cần tìm đến Phong Hà Tứ Các, tửu lâu nào cũng bán. Có điều mấy món này đều giá trên trời, bình dân khó mà chi trả nổi.

Dạo gần đây giới bình dân rỉ tai nhau một chỗ khác giá cả phải chăng hơn, quán ăn nhỏ của Đỗ muội ở gần Bàn Môn. Thực đơn độc đáo nhất cũng không cao xa gì, lại là… cháo gà, được cái sắc hương vị lại khá phong phú. Cái đặc biệt nhất của tửu lâu này cũng không phải ở món ăn, mà là ở không gian. Vừa ăn vừa có nhạc để nghe. Hơn thế, BGM ở đây lại cao cấp hơn hẳn mức nó nên có, không hề tương xứng với quy mô của tửu lâu.

Bình thường các tửu lâu nhỏ cũng thường thuê nhạc công tới đánh, nhưng tựu chung vì giá thuê không cao, phần đông chất lượng cũng bình thường. Đại khái chính là cảnh hai ông cháu thường thấy trong phim ảnh. Tửu lâu Đỗ muội lại là cổ cầm, hơn nữa còn là tiếng cầm “đa âm” độc nhất vô nhị.

Ở đất Tô Châu này, chỉ cần giỏi cầm kỳ thi hoa, lập tức liền được người để ý. Nghe nói dạo trước còn có cả nhạc sư nổi danh tận kinh thành tìm tới, muốn thảo luận cầm kỹ với lão bản nương họ Đỗ. Từ đó khiến cho danh khí của Đỗ lão bản ngày càng tăng, có người còn xưng thành Đỗ tài nữ. Khách quen trong quán thường bảo, nếu Đỗ muội mà làm tài nữ trên thuyền hoa, chỉ e mấy đầu bài hiện tại đều phải nhường ngôi hết.

Nghe nói Đỗ lão bản là một cô nương vô cùng xinh đẹp, nhưng khách quen đều nói nàng ấy đã có tri kỷ ở kinh thành, thậm chí đang làm quan lớn. Nàng cũng rất ít khi lộ mặt, mỗi khi biểu diễn đều ăn mặc kín đáo mang mạng che mặt, ngồi ở tận lầu hai chơi cầm.

“Tinh”

Một tiếng cầm nho nhỏ vang lên, kết thúc một khúc “Cung Thương Giác Trưng Vũ”. Khúc này nghe nói năm đó ca kỹ Ngô Oánh Oánh đánh vào đêm chung kết Hoa khôi hội, thuận lợi đăng vị Hoa khôi, rồi ngay sau đó thì biệt tăm tích.

Khách khứa trong quán hôm nay lại hơi thất vọng, không hiểu làm sao tiếng cầm lại không vui tai như mọi ngày, tựa hồ có chút buồn. Xem ra phong độ của Đỗ muội hôm nay có chút suy giảm.

Vài tên thanh niên ngáp một cái. Lại nhìn chung quanh, khách khứa đã bắt đầu nói chuyện lẫn nhau.

Đã không phải là fan, ăn xong rồi đi là điều khó tránh khỏi. Dù sao không gọi món chỉ vào nghe nhạc miễn phí cũng rất khó coi. Coi bộ hôm nay không nhiều fan của Đỗ muội cho lắm, rất nhanh đông một kẻ, tây một người, thoáng chốc trong tửu lâu đã không thừa được hai mươi người.

– Cao Đại ca, tiếng đàn này có gì thú vị, sao đại ca nghe chăm chú như vậy?

– Không nghĩ tới, Cao Đại ca cũng có thú vui tao nhã này.

Vài tên thanh niên mặc võ phục màu đen ngồi quanh bàn, trên ngực áo đều có phù hiệu cổ quái. Cao đại ca là tên thanh niên ngồi chính giữa.

Bọn họ là Hắc kỳ Phong Vân, hôm nay theo chân Cao Diệp đi dạo Tô Châu, tình cờ ghé tửu lâu này.

Trong số 7 anh em, Cao Diệp tuy đứng thứ ba, nhưng lại là người ít nổi bật nhất. Trong khi Đại ca, Nhị ca, Tứ Ngũ đệ của gã đều làm thủ lĩnh một cái gì đó, thì Cao Diệp cho đến giờ vẫn chỉ là “đại ca” của một vài thanh niên. Phần vì tính tình gã hơi thụ động ít nói, không có tham vọng gì, phần vì Cao Diệp giống như đang trốn tránh ai đó.

Cao Diệp tóc buộc đuôi ngựa, làm bộ tao nhã:

– Các ngươi không thấy nó có tác dụng chữa vết thương trong lòng sao?

– Có sao?

– Ài, quên mất, mấy tên trẻ trâu các ngươi, làm gì có vết thương lòng nào mà chữa chứ.

Cao Diệp cười cười.

Thiếu niên lanh lợi nhất nhóm, Chu Tiểu Xuyên, bỗng vỗ tay nói:

– Phải rồi, chẳng phải Từ nhị ca nói Cao đại ca là dòng dõi Cao Tiệm Ly sao? Cao Tiệm Ly cũng thích chơi cầm, Cao đại ca thích nghe cầm cũng phải thôi.

Anh em gật gật đầu. Cao Diệp lại nhăn mặt:

– Tiểu Xuyên, sau này đừng nói lung tung ra ngoài.

Chu Tiểu Xuyên cười cười. Ai chứ Cao Diệp đe dọa bọn chúng đều quá quen, không thấy sợ là mấy.

Hắn vọi đổi chủ đề:

– Cao đại ca, huynh nói có vết thương lòng, vậy huynh từng yêu ai bao giờ chưa?

– Ta? Đương nhiên là… rồi.

– Ồ, tỷ ấy là người thế nào?

– Ờ…

Cao Diệp lúng túng, mặt đỏ lên. Mấy anh em liền bụm miệng, chúng biết tỏng Cao đại ca nhát gái vô cùng, cũng sắp 30 rồi mà chưa có một mảnh tình dắt vai, lại không dám tán tỉnh ai. Có đứa còn nghi Cao đại ca bị “đồng tính”.

Đúng lúc này, Lưu Bá Huy hô lên:

– A, Tử nhị ca cũng đến.

Chỉ thấy một thanh niên mặc trường bào màu xanh, lưng mang bội kiếm, phong độ ngời ngời đi đến, khiến cho không ít thiếu nữ bán hàng gàn đó lúng liếng liếc theo.

– Đại tiểu thư có chuyện muốn gặp ngươi.

– Chuyện gì? – Cao Diệp hỏi.

– Không biết, hình như liên quan đến thân phận của Lăng Phong.

– Thân phận của Tứ đệ?

Chu Tiểu Xuyên nhớ ra gì đó, cũng nói vào:

– Lăng Đại ca nghe nói hồi trước từng sống ở Tô Châu. Sau khi lên kinh thành mới tách ra với chúng ta, nhưng hình như vẫn là hạ nhân của Lăng phủ.

– Ra vậy.

Cao Diệp đứng lên muốn đi, bỗng nhiên bị Lưu Bá Huy thúc thúc vào hông, đánh mắt liên tục.

– Vị đại ca này, chờ chút…

Một nữ nhân mang váy màu xanh lục, khá gọn gàng đơn giản, dáng đi lại thủy linh duyên dáng tiến lại, phía sau là một nha hoàn ôm theo cổ cầm. Nàng kia đội nón cùng mạng che mặt, khiến cho không ai nhìn ra dung nhan, nhưng ước chừng là một mỹ nữ.

– Ý ý, Cao đại ca, có người để mắt đến huynh kìa.

– Chắc không, biết đâu là để mắt Từ nhị ca? Từ nhị ca vừa tới cô ta liền xuất hiện mà.

Cao Diệp và Từ Tử Lăng nhìn nhau. Thực ra là Diệp ca nhìn Lăng ca, chứ Từ Tử Lăng từ đầu vẫn một bộ không thèm để tâm, ôm kiếm nhìn trần nhà.

Khách trong quán lại đang nhìn bọn họ đố kỵ, xem ra họ đều biết nàng là ai. Chỉ có đám Cao Diệp là khách mới ngẫu nhiên ghé qua, hoàn toàn không biết.

Cô gái nọ tiến lại gần, cất giọng dễ nghe:

– Vị đại ca này. Cái người Lăng Phong mà ngươi nói, có phải là hạ nhân Lăng phủ ở gần đây không?

Tìm Lăng Phong?

Cao Diệp tiếc hùi hụi, còn tưởng tìm mình. Thằng nhãi Lăng Phong này, ăn ở kiểu gì hên như vậy?

– Hạ nhân? Hình như đúng vậy. Cô nương là…?

– Ta có một bằng hữu tên Lăng Phong ở Lăng phủ. Nghe nói hắn lên kinh thành mưu sinh, bẵng một cái cũng ba năm rồi không có tin tức.

Cao Diệp Từ Tử Lăng lại nhìn nhau.

Làm gì có bằng hữu xã giao nào ba năm mà còn nhớ như vậy? Vả lại sao lâu nay không tới Lăng phủ mà hỏi. Mãi hôm nay anh em vừa nhắc đến Lăng Phong liền chạy lại. Lại còn là một nữ nhân hỏi chuyện nam nhân. Nhất định có âm mưu.

Dường như nhận ra vẻ đề phòng của Cao Diệp, cô nương nọ liền vén mạng che mặt lên.

– Tiểu nữ họ Đỗ, là chủ ở tiệm này.

Cao Diệp hai mắt sáng ngời, thật xinh đẹp, da mặt gã lập tức đỏ bừng. Cả đám phía sau cũng tim đập thình thịch. Đương nhiên, vẫn là Từ Ngũ gia bản lĩnh cao nhất, căn bản một cái chân mày cũng không thèm nhếch, bởi hắn vẫn đang… nhìn trần nhà.

Thấy Cao Diệp ngơ ra chưa tỉnh, Lưu Bá Huy nhanh nhảu đáp thay:

– Vậy thì đúng rồi. Nhưng bây giờ huynh ấy làm đại ca cả băng trăm người rồi, Mới rồi còn chém nhau suýt… á…

– Ra sau.

Cao Diệp vội gõ Lưu Bá Huy một cái, trừng mắt.

– Cô nương… à… Đỗ lão bản… đừng… đừng… nghe thằng kia nói bừa, trẻ con… trẻ con… không hiểu chuyện ấy mà.

Ngất, Cao đại ca cà lăm?

Lưu Bá Huy ôm đầu kêu:

– Ta không hiểu chuyện cái gì?

– Tiểu Xuyên, bịt mồm nó.

– Có đây.

Trước mặt mỹ nữ, ai đời lại nói thô tục chém giêt như vậy. Cao Diệp bày ra một bộ lúng ta lúng túng, nói:

– Đỗ cô nương là người vừa chơi cầm trên lầu sao?

– Bêu xấu trước mặt các vị.

Cao Diệp lại càng thêm ngơ ngẩn, vừa đẹp vừa có tài, coi bộ tiếng sét ái tình.

Lại vẫn là anh em Hắc kỳ đoàn kết, Chu Tiểu Xuyên liền đại diện đứng ra hỗ trợ:

– Cao Đại ca vừa rồi rất thưởng thức tiếng đàn của cô nương đó, còn nói có tác dụng chữa vết thương lòng.

Lưu Bá Huy thoát khỏi bị bịt mồm, lại nhanh nhảu:

– Đúng vậy. Cô nương không biết chứ, Cao đại ca của chúng ta sinh ra từ thời Chiến Quốc, đối với các loại vết thương rất có hiểu biết, nhất là vết thương lòng.

– Ý? – Đỗ muội nhíu đôi mi.

Mấy thằng hích hích nhau, bỏ m* chém gió quá đà, nói một hồi thành Cao lão tổ tiên sống mấy ngàn năm.

– Sai sót, sai sót. Là kiếm của đại ca có từ thời Chiến Quốc.

“…”

Chu Tiểu Xuyên lại phải bịt mồm thằng bạn ngu mà thích nói nhiều, cười giải vây:

– Cô nương hoa nhường nguyệt thẹn quan tâm cái gì đao kiếm, cứ để Cao đại ca nói tiếp đi.

Cao Diệp vội ho khan:

– Chúng ta là huynh đệ của Lăng Phong. Bọn ta làm… khụ… ờm… kinh doanh bên… vận tải, đúng đúng, là vận tải.

– Ý ngươi là… tiêu cục? – Đỗ cô nương vội sửa lời thay cho hắn.

Nhớ đến tuyên chỉ của Lăng Phong ngày thành lập kỳ đội, Cao Diệp lựa lời:

– Có thể nói là tiêu cục, nhưng ở một đẳng cấp cao hơn, đại khái… có văn hóa hơn, có quy mô hơn.

– Ra vậy.

Kỳ thực Đỗ muội, cũng chính là Ngô Oánh Oánh năm xưa, cũng không nghĩ người như Lăng Phong có thể làm được cái gì khác, không lẽ ccòn mong hắn lên kinh thành hai năm liền làm quan?

– Cô nương tìm Lăng Phong?

– Cũng không hẳn là tìm. Ta chỉ muốn hỏi xem hắn có sống tốt không thôi?

Cao Diệp Từ Tử Lăng lại lần thứ ba nhìn nhau.

Đáng nghi, rất đáng nghi. Anh em toàn dân chơi đao kiếm, luôn phân chia rạch ròi, còn sống tức là sống, không sống tức là chết, “sống tốt” là cái khái niệm gì?

Từ Tử Lăng coi bộ không thích đứng ở đây, liếc mắt nhìn Cao Diệp, đại khái “về thôi”.

Cao Diệp đành nói:

– Hắn sống rất tốt. Cô nương nếu có dịp tới kinh thành, có thể tìm đến Vĩnh Lạc trấn Phong Vân đoàn. Lỡ như không có Lăng Phong ở đó, nói là người quen Cao Diệp ta, ta sẽ tìm hắn giúp cô.

– Đa tạ Cao công tử.

Anh em trợn mắt nghi ngờ nhìn Cao Diệp. Nếu nàng ta cần tìm Lăng Phong, đến Phong Vân đoàn rồi gọi thẳng Lăng Phong ra là xong, không gặp được thì về, còn “người quen Cao Diệp” làm quái gì chứ?

– Khụ… ta nói là lỡ như không gặp, là lỡ như đó, có hiểu không?

Nhưng cứ thế mà về thì quá phí, Cao Diệp nghĩ nát óc mới ra một câu:

– Không biết… không biết phương danh của Đỗ cô nương là…?

Ngô Oánh Oánh hơi rụt tay lại, mỗi khi bị người hỏi tên nàng đều có phản xạ như vậy, bởi nàng đang dùng tên giả.

– À, đừng hiểu nhầm. Có gì gặp Tứ đệ ta còn nói giúp được.

Ánh mắt của Diệp ca như vậy, người ta không hiểu nhầm mới là lạ.

– Cao công tử chính là huynh trưởng của Lăng Phong?

– Kết nghĩa, là kết nghĩa.

Ngô Oánh Oánh nghĩ nghĩ gì đó, nói:

– Kỳ thực, ta… họ Ngô. Cao công tử nếu gặp Lăng Phong, cứ nói năm xưa… năm xưa… từng ăn cháo gà của ta làm, chắc hắn… sẽ nhớ ra.

Cái gì, liền nấu ăn cho chàng thiếp cũng làm qua rồi? Thôi xong.

Đúng lúc này…

“Cộc”

– Oánh Oánh, ai đây?

Một thanh niên vừa xuống khỏi kiệu đã hỏi. Người này ăn mặc hoa quý, mang dáng dấp sĩ tử có danh vọng.

– Là bằng hữu của muội, từ kinh thành đến.

Nói xong Ngô Oánh Oánh liền hạ mạng che mặt.

– Kinh thành?

Thanh niên nọ nhìn đám Cao Diệp một lát, cũng không bày tỏ quá nhiều ra ngoài mặt, chỉ là thái độ coi bọn họ như không khí. Gã tiến lại gần nắm tay Ngô Oánh Oánh, nói như cho đám Cao Diệp nghe:

– Muội sắp thành Ngự sử phu nhân rồi, nên hạn chế tiếp xúc lung tung. Muội cũng biết, Ngự sử đài chuyên thụ lý vụ án, ít nhiều cũng sẽ bị nhòm ngó. Về sau đến kinh thành càng phải chú ý, mối quan hệ nào không phải cần thiết, vậy thì nên cắt đứt từ sớm.

Ngô Oánh Oánh im lặng.

Lưu Bá Huy nắm đấm nắm lại, coi bộ muốn đấm cho tên kia một cái, vẫn là Chu Tiểu Xuyên kịp chụp tay lại.

Ý từ đuổi khách quá rõ, đám Cao Diệp mặt mày khó chịu gật đầu chào một cái rồi rời đi.