Chương 456: Bắt Cóc Phi Tần Thì Bị Tội Gì?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diêm Bá không đến nỗi quá ngốc, gã cũng nhận ra mình vừa nói điều gì đó không nên.

Có điều, khi ngẩng đầu nhìn lên, Diêm Bá lại phát hiện Thành Bích không phải đang giận, mà là… hơi đỏ mặt.

Phu nhân vì sao đỏ mặt?

Diêm Bá đi theo phu nhân nhiều năm, cũng chưa bao giờ thấy nàng có bộ dáng này.

Thành Bích đang hạnh phúc.

Oan gia vì sao cũng biết nàng đã có tin vui mà chuẩn bị trước? Cái chuyện “kinh hỷ” khiến nàng bỏ Thái Nguyên về Vĩnh Lạc gặp hắn, chính là tin nàng đã hoài thai.

Chỉ là, rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại. Chỗ vật phẩm kia, chắc chắn không phải hắn chuẩn bị cho nàng. Chuyện hoài thai, chính nàng cũng chỉ vừa biết, ngay cả nha hoàn bên cạnh còn chẳng rõ ràng, Lăng Phong không thể biết.

Lăng Phong có nữ nhân khác?

Trọng yếu là, hài tử cũng đã sinh ra, chuyện đã phải xảy ra từ trước, thậm chí trước cả khi hắn gặp nàng.

Vì sao hắn không hề nói cho nàng biết?

– Đương gia… hiện đang ở đâu?

Diêm Bá cẩn dực dực đáp:

– Bẩm, lúc tiểu nhân đi thì là Toàn Chân giáo. Có điều hiện tại có lẽ đã rời đi.

– Đương gia đến Toàn Chân làm gì?

– Đương gia nói ghé Toàn Chân giáo để tìm… người quen.

Thành Bích chỉ phất tay nói:

– Thôi ngươi đi đi, cứ theo phân phó của Đương gia mà làm.

Đợi Diêm Bá vừa đi, khuôn mặt Thành Bích cũng đã nhợt nhạt không ít, trong tim là sự lạc lõng.

Thành Bích coi như hiểu. Xem ra hắn cố ý giấu nàng? Khó trách hắn lại vội vàng về Trường An. Chỉ là, nếu hắn đã muốn giấu, làm sao lại để nhiều huynh đệ đi theo như vậy?

Nàng bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm tâm hồn vẫn là nữ nhân mềm yếu. Hắn có tình nhân, có con riêng, nàng đều có thể chấp nhận, nhưng nàng phải được biết. Cảm giác bị người mình yêu giấu diếm sau lưng, cho dù nàng có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không chịu nổi.

Nha hoàn A Nguyệt nhìn thấy Thành Bích run run, không khỏi lo lắng nói:

– Phu nhân…

– Các ngươi cứ làm việc của mình đi.

A Nguyệt biết mình còn chưa đủ cân lượng khuyên nhủ phu nhân, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Đúng lúc này, có tiếng Như Ý chạy vào:

– Mẫu thân, mẫu thân đến rồi sao?

Tâm kết của Thành Bích bấy lâu nay, chính là Như Ý.

Nàng đến với Lăng Phong tấm thân không còn hoàn hảo. Cho dù nàng giữ thân nhiều năm, nhưng tì vết vẫn là tì vết, Như Ý chính là minh chứng. Cho dù Lăng Phong không để ý, nàng vẫn luôn để ý. Cái tâm kết này vĩnh viễn nàng cũng sẽ không buông được, chỉ có thể giảm bớt phần nào.

Nam nhân khác cho dù có cố xum xoe thế nào, thì vẫn xem Như Ý như vật cản. Mà điều này sẽ thể hiện ngay lần gặp đầu tiên. Đó là một định kiến ăn sâu trong từng người. Mà thứ định kiến này thì nam nhân cổ đại gần như 99% đều có.

Ngày đó giữa làn đao, khi Lăng Phong nói Như Ý chính là con hắn, ánh mắt chân thành, Thành Bích đã vỡ òa. Câu nói đó đối với nàng là trọng yếu nhất, chính nó khiến nàng quyết định nửa đời sau là với Lăng Phong.

Cũng chỉ có Lăng Phong là sẵn sàng chấp nhận Như Ý.

Mỗi nữ nhân như một cái khóa phức tạp, không tìm được chìa thích hợp, vĩnh viễn không mở được.

Thành Bích liền ngồi xuống, đưa bàn tay vuốt tóc Như Ý, ôn nhu hỏi:

– Con ở đây tốt chứ?

Như Ý gật gật đầu.

– Lăng thúc đối với con thế nào?

Như Ý nghĩ gì đó, lại gật gật đầu.

Cũng may cô bé gật đầu, nếu là lắc đầu…

Cả Thành Bích lẫn Lăng Phong đều biết, Như Ý từ nhỏ bị một chứng bệnh tâm lý cổ quái, tạm gọi là “bài trừ nam nhân”. Càng có Thành Bích ở bên Như Ý lại càng phản cảm với nam nhân. Thành Bích để Như Ý về Vĩnh Lạc, một phần cũng để Lăng Phong cải thiện quan hệ với con gái.

Cho nên việc Như Ý chịu gật đầu với Lăng Phong, khiến Thành Bích rất vui vẻ.

Kỳ thực, Lăng Phong cũng chưa hẳn xứng đáng với cái gật đầu này.

Từ khi đến Vĩnh Lạc, Như Ý chỉ giấu mình trong trang viện với hai nha hoàn A Nguyệt A Tinh, mỗi lần thấy Lăng Phong liền chạy trốn, Lăng Phong căn bản chẳng biết phải làm sao. Hắn chuẩn bị vài trò để lấy lòng cô bé, nhưng người ta không cho gặp, hắn đành chịu thua. Rút cục cũng chỉ có thể mua vài món đồ chơi đem qua.

Cũng không hiểu sao cô bé gật đầu.

Như Ý lại không biết, cái gật đầu nhẹ tênh này lại quyết định chuyện của mẫu thân và Lăng thúc thúc.

Thành Bích nói ngắt quãng:

– Con muốn ở đây, hay là… về lại Thái Nguyên?

– Mẫu thân ở đâu, con sẽ ở đó.

Thành Bích chỉ ôm Như Ý vào lòng.

Lại nói, nhiều nữ nhân bởi vì một lần lỡ lầm, sẽ sinh ra chán ghét đứa con ngoài ý muốn. Thành Bích thì ngược lại, nàng rất yêu Như Ý, xem nó như mạng sống của mình. Không phải vì nàng còn nhớ chuyện xưa, mà vì nàng thấy mình có lỗi với con gái.

Khó khăn lắm Như Ý mới tiếp nhận một người nam nhân, hơn nữa nàng cũng đã có con với hắn, nàng sẽ không vì giận dỗi mà bỏ đi ngay, nàng muốn nghe chính miệng hắn nói.

Có ai đó nói, khi một nữ nhân muốn nghe ngươi giải thích, nghĩa là nàng đã chuẩn bị tha thứ.

– A Nguyệt, hôm nay ta sẽ ở đây. Ngươi sang kia báo cho Lục tiên sinh và Mặc lão, nói ngày mai ta sẽ đi ra ngoài một chuyến.

– Phu nhân muốn đi đâu?

– Toàn Chân giáo.

Mấy ngày sau.

Lạc Dương, Hà Nam.

Năm đó Lăng Phong từng ghé Lạc Dương đưa tiêu, có điều cũng không ở lại lâu, giao xong hàng xong thì tức tốc trở về.

Lần này ghé Lạc Dương, vừa là tiện đường ghé qua, vừa là công vụ. Long tổ Mật Thám tự hẹn gặp ở đây trước khi đi Đại Kiếm hội. Đại Tiếu cũng không nói rõ sẽ gặp ở đâu, Lăng Phong chỉ có thể vào thành rồi tính.

Vừa vào thành thì Lăng Phong biết một tin chấn động.

Yên Vương rút cục bại trận.

Đại Danh bị phá, một loạt thủ hạ bại tướng bị giải về kinh xử tội, xe gông đi ngang Lạc Dương. Lăng Phong liền hỏi một chút, mới biết Yên Vương không có trong số này, Triệu Hanh cũng không.

Dù sao Yên Vương là thân vương, địa vị nhạy cảm, sẽ không bị gông giữa phố cho thiên hạ phỉ nhổ như trong phim. Có lẽ sẽ bí mật được áp giải về Trường An. Còn Triệu Hanh, kẻ này với Lăng Phong oán thù đầy rắc rối, tốt nhất là bị loạn quân giết chết cho rảnh nợ.

Thời gian trôi cũng thật nhanh. Năm đó Lăng Phong đưa tiêu đến Lạc Dương, phát hiện mảnh Tỏa Tử Hoàng Kim bên trong xe tiêu, liền nghi ngờ Yên Vương tạo phản. Hiện tại đến Lạc Dương, thì lại gặp cảnh Yên Vương bại trận.

Có điều, tin Yên Vương lại nhanh chóng bị một tin khác đoạt mất độ hot.

Chỉ thấy trên đường lớn ngay cạnh đoàn xe tù, đang có một đám công tử gào rú:

– Mau đến Bạch Mã tự, Lý cô nương đang ở Bạch Mã tự.

– Huynh đài, Lý cô nương nào vậy?

– “Khai Phong Thượng Thính Hành Thủ” Lý Sư Sư, đệ nhất ca kỹ phương bắc, không biết sao? Đang trên đường về kinh nhập cung, ngang qua Lạc Dương chúng ta, thắp hương bái Phật ở Bạch Mã tự đó.

– A, nhập cung? Nói vậy đây là lần cuối được ngắm nàng ta sao?

Lập tức đám cuồng lang liền hò hét đến Bạch Mã tự.

Lăng Phong nghe đến chỉ vuốt cằm. Lý Sư Sư tuy là idol nổi tiếng, Lăng Phong cũng từng gặp một lần. Nhưng hắn lại không hâm mộ vị này cho lắm.

Từ từ…

Nhìn lại phát hiện Tần Quyền đã biến mất.

Phải a, thằng nhãi này nhưng là fan cuồng của Lý cô nương. Không xong, Quyền ca sẽ không cùng đường đi cướp Lý Sư Sư đó chứ?

Đang lúc không biết có nên đi Bạch Mã tự ngăn Tần Quyền làm bậy hay không, Lăng Phong bị ai đó tiếp cận.

– Đại Tiếu?

Đại Tiếu ép giọng cực thấp, nói:

– Huệ Minh dược điếm, một canh giờ nữa tập hợp.

– Tiếu đại ca, sao không dùng giấy tự hủy kia đưa tin?

– Tự đang thi hành tiết kiệm.

Lăng Phong liền gật đầu đồng cảm, nhân tiện hỏi:

– Đúng rồi, Tiếu đại ca, tỷ dụ… Đệ nói là tỷ dụ nhé, bắt cóc mỹ nhân của Quan Gia, thì sẽ bị tội gì?

– Ngươi để ý vị phi tần nào? Từ từ, đừng nói là… Lý Sư Sư?

– Đại ca vẫn chưa trả lời.

– Khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc.

– Cửu tộc có tính huynh đệ kết nghĩa hay không?

– Không!

“Phù” Lăng Phong thở ra. Còn Đại Tiếu đã biến mất.

Lăng Phong dẫn huynh đệ thuê tạm một căn khách điếm gần Bạch Mã tự, gọi Duyệt Lai khách điếm. Xong xuôi liền y hẹn đi tìm tiệm thuốc kia. Tần Quyền vẫn chưa về, coi bộ đã đi Bạch Mã tự gặp Lý Sư Sư.

Lát sau, tiệm thuốc Huệ Minh.

Chưởng quầy có lẽ đã được dặn trước, chỉ hỏi mật khẩu qua loa liền dẫn vào một gian mật thất.

Tiến vào mật thất, Lăng Phong không khỏi trợn mắt há mồm.

Bốn bức tường treo đầy các loại vật dụng cổ quái, vũ khí đầy đủ các chủng loại, rõ ràng rất giống mấy bộ phim CIA nha. Thật không nghĩ đến Mật Thám tự lại có địa phương này. Xem ra tổng hành dinh của Long tổ cũng không phải Trường An, mà là Lạc Dương.

Đại Tiếu thong thả xuất hiện, trên mặt vẫn là mặt nạ nụ cười.

Gã lấy ra một tấm lệnh bài cầu kỳ, bên trong hoa văn hình rồng, nói:

– Lệnh bài Long tổ, đừng có bất cẩn làm rơi như Cửu Thiên lệnh lần trước.

– Cái này, ngoài làm đẹp có tác dụng gì không?

– Làm đẹp? – Đại Tiếu trợn mắt.

Sau đó nghiêm trọng nói:

– Ngươi một khi gia nhập Long tổ, thì đã là quan thất phẩm. Cái lệnh bài này giúp chúng ta tiện làm nhiệm vụ, cầm nó ra thì quan dưới tam phẩm cũng có thể trực tiếp tra hỏi.

– Lợi hại như vậy?

Đại Tiếu giống như e sợ Lăng Phong, vội nhắc:

– Hừm, đừng có tùy tiện dùng bừa. Lệnh bài này đại diện cho Quan Gia. Dừng bừa là khi quân, vào Thiên Lao không ai cứu được đâu.

“Lại là khi quân? Tru di Cửu tộc?” Lăng Phong vuốt mũi.

Có điều lại nói, uy tín của Phong ca ở Mật Thám tự coi bộ không được tốt, chưa gì đã bị nghi ngờ làm bậy.

Đại Tiếu lại chỉ vào một đống đồ đạc giữa phòng, nói:

– Ở đây là Nhu Đằng giáp, một ít dược phẩm. Ngươi sang đó chọn lấy một cây kiếm đi.

– Chọn kiếm làm gì?

– Đại Kiếm hội, đương nhiên ưu tiên dùng kiếm.

– Ta cũng không thiện kiếm. – Lăng Phong cười khổ.

Đại Tiếu nói:

– Không quan trọng. Trước kia Đại Kiếm hội bắt buộc kiếm khách mới được dự. Có điều hiện tại mang kiếm chỉ còn là thủ tục, thiệp mời là cửa thứ nhất, kiếm là cửa thứ hai. Vào được rồi ngươi muốn dùng cái gì cũng được.

Lăng Phong tặc lưỡi, biết vậy hôm trước khoan để Tuyết Tễ cho Liễu Thanh Nghi, cầm đến Đại Kiếm hội, không chừng sẽ có cao thủ biết nhìn hàng, Tuyết Tễ sẽ một đêm vang danh.

Sau cùng, Đại Tiếu lại lấy ra một tấm gì đó, nói:

– Mặt nạ. Đã vào Long tổ đều phải giả diện.

Lăng Phong nhìn lại, phát hiện kia là một tấm da. Xem ra trước nay Đại Tiếu đều dùng cái này, khuôn mặt thật của Đại Tiếu ra sao Lăng Phong vẫn chưa biết.

Hắn chợt nghĩ đến một người còn cần mặt nạ hơn cả mình, hỏi:

– Có cái nào cho nữ không?

– Chúng ta lần này đi đều là nam. Ngươi hỏi cho nữ làm gì?

– À, cho một người bạn thôi. Món đồ này, ngoài mật thám ra không thể dùng sao?

Đại Tiếu cũng không hỏi đến tận cùng, thản nhiên nói:

– Vậy thì không. Vừa may có một cái để cho Ngũ Nương, có điều hiện nàng ta vẫn mất tích không ai dùng. Coi như nhân dịp ngươi vừa gia nhập, ta để nửa giá, 100 lượng một cái.

Lăng Phong trợn mắt:

– 100 lượng? Đại ca, sao ngài không đi ăn cướp luôn đi.

– Hừm, hàng giới hạn số lượng, do đại sư trong cung chế tác, không khác gì da mặt thật, có chỗ thông khí thoát mồ hôi, cử động mềm mại không dị ứng. Ngươi có giỏi chạy khắp Đại Tống mà tìm thử.

– Đại ca, ngài nói một hồi, ta nghe giống như đang quảng cáo nha.

Đại Tiếu vội che miệng ho khan:

– Khụ! Nói chung 100 lượng là giá đáy rồi không giảm được đâu. Ngươi tưởng ai cũng có tiêu cục để kiếm thêm sao?

Rút cục Lăng Phong đành chấp nhận bỏ ra 100 lượng. Tiền này là tiền hắn giấu dưới đế giày, quỹ đen. Lần trước ném cho Liễu Thanh Nghi là quỹ trắng. Ài, Nguyệt tỷ, vì tỷ ngay cả quỹ đen ta cũng dùng rồi đó.

Vẫn chưa có hết, lại thấy Đại Tiếu lấy ra thứ gì đó:

– Còn đây là Ngạo Kiếm thiệp. Lần này ta và ngươi sẽ gia nhập một tiểu môn phái cạnh Thục Sơn, lấy danh nghĩa đó đi Đại Kiếm hội.

Nhiệm vụ cơ bản coi như bàn giao xong, Lăng Phong hỏi:

– Tiếu đại ca, chuyện Yên Vương, có tin mật gì có thể nói ra không?

Dù sao, chuyện giữa Lăng Phong và Triệu Hanh cao tầng Mật Thám tự biết gần hết, Đại Tiếu liền nói:

– Yên Vương mắc kẹt Khai Phong. Triệu Hanh tử thủ Đại Danh. Sau cùng có người trợ giúp mở thành, quan quân mới vào được Đại Danh. Yên Vương biết đại thế đã mất liền đầu hàng.

Đại Tiếu đột nhiên nheo mắt hỏi:

– Ngươi có biết ai là nội gián cho quan quân không?

– Làm sao ta biết được.

Đại Tiếu chậm rãi:

– Chuyện cũng đã xong, cũng không cân thiết giấu thêm. Là Vương Diệu Mai.

– Vương… Diệu… Mai? – Lăng Phong lắp bắp.