Chương 352: Bức Chân Dung

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lý Minh Nguyệt mặc trên người chính là kiểu váy cổ ngang mà Lăng Phong thiết kế ra.

Bình thường những lúc ở nhà hay làm học sinh ở Quốc Tử giám, nàng đều không mặc những kiểu trang phục này, miễn cho bị người khác nói tiểu thư quan Tư Nghiệp lại thích chưng diện xa hoa này nọ.

Nhưng có nữ nhân nào không thích ăn mặc đẹp?

Mỗi khi xuất hiện ở những địa phương chỉ có nữ nhân, Lý Minh Nguyệt vẫn luôn tận dụng trang điểm một chút. Kiểu váy Phong Vân tơ lụa của nàng từng khiến hai vị Đế Cơ yêu thích không thôi, mấy lần gặng hỏi Lý Minh Nguyệt chỗ bán.

Lại nói, kể từ khi cả Lăng Phong và Lăng Vân đi mất, Phong Vân tơ lụa vẫn cho ra sản phẩm mới đều đặn. Chẳng qua không có ánh mắt của Lăng Phong chủ trì, kiểu dáng trang phục lại dần có xu hướng cũ kỹ trở lại, việc buôn bán cũng tệ hơn trước. Lý Minh Nguyệt tuy cũng có phần trong tiệm này, nhưng nàng ta căn bản chỉ thích mẫu mã đẹp, chuyện lợi nhuận hoàn toàn không xem vào đâu, hoàn toàn vứt sang một bên.

Tiểu Uyển tò mò nhìn Lý Minh Nguyệt, Lam Tuyền liền giới thiệu:

– Lý tiểu thư đây là “Kinh thành đệ nhất tài nữ”, là kỳ tài phác họa chân dung đó, ngay cả Quan Gia cũng khen ngợi không dứt lời.

– Lam Thượng nghi quá lời rồi. – Lý Minh Nguyệt mỉm cười.

– Tiểu Uyển gặp qua Lý tiểu thư.

Lý Minh Nguyệt nghiêng đầu đánh giá Tiểu Uyển.

Chỉ nghe Lam Tuyền nói:

– Đứa trẻ này bị thất lạc mất đại ca kết nghĩa. Nay muốn nhờ thánh thủ của Lý tiểu thư phác họa lại dáng điệu người đó giúp nó, như vậy cũng dễ đi tìm người hơn.

Lý Minh Nguyệt không khỏi kỳ quái.

Nàng và Lam Thượng Nghi kỳ thực không tính quá quen biết.

Lam Thượng Nghi thân thiết với Trưởng Công chúa Điện hạ, trong khi Lý Minh Nguyệt quen biết với hai vị tiểu Đế Cơ, vẫn là cách cả trăm dặm. Hôm trước Lam Thượng Nghi đột ngột tìm đến nàng, đem theo không ít quà cáp quý giá, nói có việc muốn nhờ vả. Lý Minh Nguyệt ban đầu còn tưởng là việc riêng của bà ta, chẳng ngờ lại là việc của một tiểu cung nữ.

Lý Minh Nguyệt gật đầu xem như đồng ý, bản tính nàng không tò mò chuyện bát quái của người khác.

Rất nhanh Lý Minh Nguyệt đã bày ra kệ vẽ, bắt đầu theo lời Tiểu Uyển phác thảo hình dáng người đại ca kia.

Cũng phải nói qua, bút chì than quả nhiên phù hợp với việc phác thảo này. Mỗi lần Tiểu Uyển nói chỗ nào không đúng, Lý Minh Nguyệt liền có thể xóa ngay chỗ đó vẽ lại, nếu dùng bút lông chỉ e phải dùng tờ khác vẽ lại từ đầu.

Lam Tuyền âm thầm rời khỏi sân viện, đã có một nữ quan đứng sẵn bên ngoài chờ. Bà ta là thân tín Đổng cô cô.

– Thượng Nghi đại nhân, nô tì thấy Lý tiểu thư thân phận đặc thù, chỉ vì giúp Tiểu Uyển tìm đại ca mà mất công mời cả Lý tiểu thư đến, như vậy liệu có thỏa đáng không? Chúng ta càng làm nghiêm trọng như vậy, chẳng hóa càng khiêu khích Vi Quan chính sao?

Lam Tuyền hừ nhẹ:

– Thì sao? Ta chính đang muốn như vậy. Quan trọng là lần này ban cho Uyển nha đầu một cọc nhân tình, từ giờ nó sẽ toàn tâm toàn ý ở cạnh chúng ta.

Đổng cô cô gật đầu xem như hiểu, được một lúc lại nói:

– Người đều do đạo trưởng Toàn Chân đưa vào cung. Có khi nào vị đạo trưởng kia có mưu đồ gì khác?

– Có mưu đồ thì sao? Chỉ cần lợi ích không xung đột, dùng chung người cũng không thành vấn đề. Vả lại, còn phải cám ơn ông ta tìm được người như Tiểu Uyển giúp ta.

Lam Tuyền cười nhạt.

Đổng cô cô lại nói:

– Đại nhân, nhóm Tiểu Uyển ở Dụng Cần viện đã lâu, coi như đã hoàn thành huấn luyện, mà vị Lý mỹ nhân kia vẫn chưa thấy đâu, chuyện sắp tới…

Nhóm Tiểu Uyển vào cung là để phục vụ cho Khai Phong Hành Thủ Lý Sư Sư nhập cung. Chỉ là, không rõ có chuyện gì, mấy tháng trời vẫn không thấy vị mỹ nhân kia đâu.

Lúc này, ở bên trong gian phòng.

– Thế nào, đã giống chưa?

– Lý tiểu thư, tiểu thư thật là giỏi, giống lắm.

Tiểu Uyển hai mắt không thể rời khỏi bức tranh trước mặt.

Dù cô không biết gì về họa kỹ, nhưng cô cũng biết rõ tác phẩm của Lý tiểu thư chắc chắn là cực phẩm, thậm chí không khác nào người thật đang đứng trong tranh.

Bức tranh của Lý Minh Nguyệt, rất giống những bức tranh chân dung 3D thời hiện đại, tỉ mỉ đến từng chi tiết, nói không ngoa không kém ảnh kỹ thuật số là bao.

Đây chính là họa kỹ mà Lý Minh Nguyệt đang tự mình luyện tập, mong một ngày có thể tạo thành trường phái riêng. Nếu Lăng Phong đứng ở đây, nhất định cũng phải trầm trồ khen ngợi. Lúc hắn chỉ cho Lý Minh Nguyệt vài kỹ thuật cơ bản, dám chắc sẽ không nghĩ đến nàng có thể tự mình ngộ ra, vẽ được đến trình độ này.

Chỉ tiếc một điều.

Người trong tranh lại không giống Lăng Phong cho lắm.

Cũng không phải Lý Minh Nguyệt vẽ sai cái gì, mà là bởi trí nhớ của Tiểu Uyển.

Người Lăng Phong mà Tiểu Uyển còn nhớ, là tên “Lăng Phong” vừa mới xuyên không, bộ dáng rách rưới thuê mướn, khuôn mặt trắng nhợt nhạt, tay chân ốm yếu, tóc thì cắt mái ngố đúng kiểu cổ đại. Lăng Phong bây giờ đã khác nhiều, chỉ riêng mái tóc đằng sau phong trần đằng trước hổ báo của hắn đã là thiên hạ không có người thứ hai.

Lý Minh Nguyệt đang tự đắc nhìn ngắm tác phẩm của mình, bất giác nàng thấy kỳ quái theo.

Nàng càng vẽ càng cảm giác người trong tranh hình như chính mình cũng từng gặp qua, chỉ nhất thời không thể nhớ ra là ai.

Tiểu Uyển chăm chú nhìn bức tranh, cô cảm giác thiêu thiếu nét gì đó, thậm chí là nét đặc trưng của đại ca. Gắng hồi tưởng một lúc mới vỗ đầu nói:

– Lý tiểu thư, cái miệng… không giống lắm.

– Miệng? Phải như thế nào?

– Phải nhếch lên một chút. Không phải nhếch cả hai bên, chỉ một bên thôi. Đúng, đúng rồi… Nụ cười của huynh ấy luôn như vậy, rất thiện lương vui mắt…

“Ông trời. Cái này mà là nụ cười thiện lương? Rõ ràng là nhếch mép cười đểu nha.” Lý Minh Nguyệt nghĩ thầm.

Đột nhiên nàng dừng bút vẽ, rút cục biết người mình liên tưởng tới là ai.

“Phải rồi, chính cái nụ cười này.”

Phong cách vẽ của nàng hiện tại chịu ảnh hưởng từ hắn không ít. Thậm chí nói hắn chính là sư phụ của nàng cũng không sai biệt lắm. Mỗi khi nàng đưa bút lên vẽ là mỗi lần hình ảnh của hắn hiện ra. Cũng không hẳn nàng thầm thương trộm nhớ gì kẻ kia, đơn giản chỉ muốn soát lại những câu nói của hắn khi xưa, miễn cho đánh mất tuyệt kỹ gì.

Nhớ ngày xưa, lúc đó Lý Minh Nguyệt không hề phục hắn, hắn nói cái gì cũng chẳng thèm nghe vào tai, nhưng bây giờ lại xem nó như bí kíp gối đầu giường.

Lý Minh Nguyệt cũng liền lập tức phủ nhận.

Tiểu cung nữ kia nói hai huynh muội nàng là ăn mày, Lý Minh Nguyệt tiểu thư danh gia từ nhỏ đến lớn ngay cả khu ổ chuột thành tây hình thù ra sao còn không biết, chắc chắn chưa hề tiếp xúc với ai thuộc tầng lớp này.

Lăng Phong là chưởng quầy cho Lăng Vân, có nhà có tiền tiêu hàng tháng. Hơn nữa, tính tình háo sắc vô lại, nào có nghèo khó tốt tính như lời cung nữ kia kể?

Lý Minh Nguyệt lập tức gạt khả năng Lăng Phong ra ngoài, coi như người giống người mà thôi.

Có điều, nhắc đến Lăng Phong, Lý Minh Nguyệt mới nhớ ra. Tên này biệt tích cũng đã lâu, ngay cả Lăng Vân cũng bặt vô âm tín. Lý Minh Nguyệt có từng ghé Phong Vân tơ lụa một lần, chỉ nghe nói Lăng Vân đi xa vẫn chưa trở về.

Lý Minh Nguyệt vừa rời đi, nha đầu Tiểu Bích lại chạy vào:

– Tiểu Uyển tỷ, vừa rồi là ai vậy?

– Là Lý họa sĩ do Thượng Nghi đại nhân mời đến, muội xem…

Tiểu Bích tròn mắt nhìn người trong tranh:

– Đây là ai? Nhìn đáng ghét như vậy.

Tiểu Uyển lập tức nhíu mày:

– Đây chính là đại ca mà tỷ đang tìm…

– A, ra vậy… Hìhì, bây giờ muội nhìn lại thấy… hết đáng ghét rồi.

Tiểu Uyển vội cuộn bức tranh lại, thứ này vô cùng quan trọng với cô.

Cùng lúc này ở một góc viện, có một cặp mắt cung nữ nào đó nhìn chằm chằm vào Tiểu Uyển.

Tiểu Bích nhớ ra gì đó nói:

– À, đúng rồi. Hồi nãy muội tìm tỷ còn một chuyện muốn nói. Hôm nay là ngày đoàn tụ đó…

Tiểu Uyển ủ rủ không nói gì.

Dù là ở Toàn Chân giáo hay ở trong cung, ngày cô không thích nhất chính là ngày này.

Cung nữ thái giám cứ mỗi vài tháng sẽ có một ngày gọi là ngày đoàn tụ. Toàn Chân giáo cũng có ngày tương tự, đặc biệt trước mỗi mùa đông.

Vào ngày này bọn họ được phép gặp gỡ người thân cha mẹ, người nhà đưa thư đưa đồ ăn áo ấm này nọ, cung nữ thái giám thì khóc lóc đưa tiền tích góp được cho cha mẹ.

Chỉ có Tiểu Uyển không có ai để gặp cả. Mỗi khi đến ngày này, cô đều cố ý tránh ra quảng trường chạy nhảy giải khuây như lúc sáng.

Tiểu Bích vội nói:

– Bên ngoài có người tìm gặp tỷ, tỷ không ra gặp, hết giờ bọn họ về mất thì sao?

– Ai tìm gặp ta?

– Nói là chuyện người thân gì đó…

– Gì cơ?

Tiểu Uyển nghe còn chưa rõ câu, đã lao ra ngoài.

“Chẳng lẽ đại ca biết mà tìm đến?”

Chỉ tiếc, khi cô đến nơi, phòng tiếp đón đã vắng teo không còn ai.

Tiểu Uyển vô cùng thất vọng, tự trách mình không biết bao lần.

– Cung nữ tỷ tỷ…

Có tiếng ai đó, Tiểu Uyển quay đầu lại nhìn.

Là một thiếu niên tầm hơn chục tuổi. Tiểu Uyển hoàn toàn không nhận ra nó.

– Ta là Tiểu Biện, hồi trước cô nương tìm đến tiệm đồ chơi của cha ta để mua thứ này…

Nói rồi nó giơ tay ra, bên trong là một con dế bằng giấy.

Tiểu Uyển nhớ ra, hỏi:

– Đệ tìm tỷ có chuyện gì?

– Thực ra con dế này không phải do đệ tự xếp, mà do một vị đại ca chỉ cho đệ.

– Thật sao?

Tiểu Biện gật đầu lia lịa, nói:

– Huynh ấy hôm đó tìm đến tiệm cha đệ, nói sắp phải đi xa, cần tìm một loại giấy bền một chút để xếp đồ chơi cho muội muội của mình. Cha đệ thấy cách xếp giấy của huynh ấy mới lạ, cho nên… cho nên… mới giấu đi muốn tự mình buôn bán, còn dặn đệ ai hỏi thì nói… đệ tự nghĩ ra.

Tiểu Uyển vô cùng vui mừng, xem ra chính là đại ca rồi. Cô không hề để ý chuyện hai cha con này chiếm đoạt đồ của người khác làm của riêng.

– Huynh ấy nói sắp đi xa? Là đi đâu?

– Hình như sắp phải đi dự đám tang ai đó ở Tô Châu.

– Tô Châu?

– Đệ xin lỗi, chuyện lâu lắm rồi, là đại ca đó trong lúc xếp giấy tình cờ nói ra thôi, đệ không nhớ được nữa.

Tiểu Uyển rút ra một thỏi bạc, đây là một phần chỗ bạc cô tích góp bấy lâu:

– Không sao, cám ơn đệ…

Tiểu Biện lập tức lắc đầu xua tay:

– Không cần đâu. Đệ mất mẹ từ nhỏ. Cha đệ nói tỷ cũng cần tìm người thân, chắc sẽ rất đau khổ. Vì vậy mới kêu đệ… Đệ hôm đó nói dối chuyện xếp con dế này, chỉ sợ làm tỷ chậm trễ chuyện riêng. Đệ không dám nhận tiền của tỷ đâu…

Nói rồi quay lưng chạy đi mất.

“Đám tang ở Tô Châu?”

Tiểu Uyển ngơ ngác nhìn theo, xuất thần nghĩ gì đó.

Đột nhiên có ai đó vỗ vai cô:

– Con muốn đi Tô Châu sao?

– Vâng, di nương đại nhân.

Tiểu Uyển là người luyện võ, giác quan nhạy bén khác thường, đã biết đó là Lam Tuyền.

Lam Tuyền vội nhắc:

– Con cũng biết, đã là cung nữ trong cung thì tuyệt đối không thể tự tiện ra ngoài.

Nói xong liền thấy Tiểu Uyển ủ rũ, Lam Tuyền thở dài:

– Nhìn con kìa. Bằng vào bản lĩnh khinh công gì đó, chỉ e ta mà cấm đoán con sẽ đánh một đường ra ngoài cung mất. Bây giờ con có bức tranh giống như thật kia rồi, sợ gì không tìm được? Ta nói khôngg nên tự tiện ra ngoài, cũng không nói không thể ra ngoài.

Lam Tuyền lộ một nụ cười thần bí.

– Ý di nương là?

– Được rồi, chuyện này lại phải để di nương ta nghĩ cách giúp con vậy.

– Đa tạ di nương.

– Nói gì vậy, con đã gọi ta di nương, chuyện của con ta phải lo rồi. Cũng tốt, để con rời cung một thời gian, đỡ cho ả Vi Hoa kia lại tìm chuyện chọc ngoáy. Thế này, chính là vị Lý mỹ nhân kia…

Lam Tuyền chậm rãi nói:

– Có một vị Vương gia tạo phản, làm Lý mỹ nhân bị mắc kẹt ở Khai Phong. Quan Gia xem ra sợ đem nàng ta về kinh sẽ gặp chuyện không hay giữa đường, lại vướng mắc các đại thần ngăn cản, không thể điều động cao thủ đi tiếp đón Lý mỹ nhân. Bản lĩnh của con ta thấy chẳng kém thị vệ là bao, nhân chuyện này, ta sẽ tiến cử con với Quan Gia…