Chương 386: Lại Thêm Một Dị Nhân?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở một điểm cao gần đó.

Một “xú nữ” áo vàng đang phóng mắt nhìn quang cảnh hỗn chiến.

Thuận tiện lại nói, thanh niên nào vẫn nghĩ nữ nhân cổ đại chỉ biết ru rú trong nhà giữ tiết hạnh, có lẽ nên xem xét lại. Người ta một là không ra thì thôi, đã ra thì hoặc là bay trên trời, hai là trèo lên núi cả.

Chuyện hôm nay, mặc dù không phải là người lập kế hoạch, cũng không trực tiếp tham gia, nhưng ít ai ngờ tới, xú nữ đứng kia lại góp phần không nhỏ. Bởi rất đơn giản, nàng ta là “Giám đốc Cục tình báo Trung ương” Đại Kim Mộc Hàm Yên, tên mới Lâm Hàm Uẩn.

Đứng cạnh là “trợ lý Giám đốc” Nam Cung Thanh Vân, đang cất giọng Nữ Chân chê bai:

– Cái đám này cũng thật vô dụng quá đi. Còn nói cái gì võ lâm cao thủ, thật chẳng khác nào đám trẻ ở thảo nguyên chơi đùa. Cứ dây dưa như vậy đợi quan binh kéo tới càng đông, vậy thì chẳng mấy chốc thua trận. Chỉ sợ mấy xe vàng bạc vừa đem đi cũng bị đoạt về hết.

– Người Tống không nhiều ngựa tốt như chúng ta, hành động bất tiện.

Nam Cung Thanh Vân lại bĩu môi:

– Chẳng phải chúng ta giả thương nhân đề nghị cung cấp ngựa rồi sao? Chính chúng từ chối mà thôi.

Lâm Hàm Uẩn cười nhẹ một cái rồi chậm rãi phân tích:

– Cũng là ta sai sót, lại đem ngựa tốt ra, khiến chúng nghi ngờ. Giang hồ nhân sĩ Trung nguyên, tuy bất mãn với triều đình, dễ dàng kích động, nhưng một khi dính đến phương bắc, bọn chúng lại sẽ rất đề phòng.

– Chúng ta đang có ý tốt. Vì sao lại phải đề phòng chứ?

– Cái này phải truy về lịch sử mấy trăm năm. Người Trung nguyên từ thời Hán vẫn luôn bị Hung Nô Nhu Nhiên các tộc ức hiếp, đến thời Tống thì càng bạc nhược, để cho người Liêu Khiết Đan bắt xưng là “chú – cháu”. Cho nên bây giờ ngay cả khi Khiết Đan bị Đại Kim tiêu diệt, người Tống vẫn chưa hết bài trừ bắc nhân.

– Chúng chẳng lẽ không phân biệt được, bắc Khiết Đan, bắc Nữ Chân, bắc Tiên Ti, là khác nhau sao? Mà kể cả cùng là Khiết Đan, cũng đâu phải ai cũng có thù?

Lâm Hàm Uẩn lắc đầu:

– Giống như trong mắt Mộc gia, Hoàn Nhan thị đều là xảo quyệt vậy. Cái này là nhân chi thường tình. Đương nhiên, trong số người Tống vẫn có vài kẻ ánh mắt rộng lớn, nhưng đáng tiếc là rất ít.

Nam Cung Thanh Vân rút cục ngừng hỏi, đại khái cảm thấy đám người phương nam đều quá cúng nhắc, liền

nhàm chán đi đi lại lại một vòng.

Rất nhanh, lại vẫn là Thanh Vân tỷ không nhịn được lẻ loi:

– À, chẳng phải tỷ nói Tống vẫn còn rất mạnh, Đại Kim cần giữ quan hệ hữu hảo sao? Thế nhưng lần này tỷ âm thầm hành động, lại chẳng khác nào khiến người Tống càng ghét Đại Kim hơn…

Lâm Hàm Uẩn mỉm cười, nhíu đôi mi cong cong giảng giải:

– Liêu tàn, Tống – Kim không sớm thì muộn cũng sẽ đối đầu thôi. Lúc này là lúc tốt nhất để tạo dựng mâu thuẫn trong nội bộ người Tống. Nếu chờ khi chiến tranh nổ ra, lúc đó bọn chúng sẽ lại đoàn kết một lòng, Thiên Sách phủ sẽ không phát huy được tác dụng nữa.

– Muội vẫn không hiểu…

Nam Cung Thanh Vân nghiêng đầu. Cũng đừng trách nàng ta nhiều chuyện, muốn làm trợ lý, không chịu tìm hiểu công việc thì mất việc ngay. Cũng may gặp phải vị “nữ Giám đốc” dễ tính đang cặn kẽ nói:

– Hiện nay, Tống – Kim giao hảo, đó là chuyện của hai bên triều đình. Kể cả có chuyện lần này, hai bên vẫn sẽ giữ quan hệ để bảo toàn lợi ích. Nhưng đối với dân chúng mà nói, triều đình Tống muốn hòa hảo, ấy chính là triều đình nhu nhược. Cái ta muốn chính là khoét sâu mâu thuẫn này ra. Nếu lúc này có những kẻ nổi loạn như Triều Lam, chỉ cần chúng chủ trương bài Kim, chắc chắn sẽ lôi kéo được dân chúng gia nhập. Thiên Sách chúng ta chỉ cần tận dụng điểm này, quấy lên càng loạn càng tốt, tốt nhất là phát sinh hẳn dân biến như ở Hà Bắc. Lúc đó, là cướp, là phản, là trung nghĩa, là ái quốc, là gì đối với chúng ta cũng chẳng sao cả…

Nói đến đó, khóe miệng Lâm Hàm Uẩn bỗng nhếch lên, một nụ cười rất… khó diễn tả.

Cái nụ cười này, nếu rơi vào bộ mặt của Lăng Phong, thì chính là cười dâm. Nếu là Bạch Vân Thành, sẽ là nụ cười âm hiểm. Còn nếu là Lăng Hổ… Hổ ca hình như chả cười bao giờ, bỏ qua.

Lâm Hàm Uẩn lúc này dịch dung giả diện, nhưng vừa nở nụ cười liền để lộ tiếu dung thật. Chính Lăng Phong cũng phải từng thừa nhận, nàng này dịch dung đúng là xấu thật, nhưng chỉ cần để nàng ta cười, hắn cũng phải rung rinh. Chính là cái nụ cười yêu nghiệt bên bờ sông Tử Nha khiến hắn phải chửi tục. Vừa tuyệt mỹ, vừa thơ ngây, vừa… nguy hiểm.

Nam Cung Thanh Vân nghe một hồi lùng bà lùng bùng cả hai tai, giống như làm sao cứ thấy mâu thuẫn nhưng lại phi thường hữu lý, rút cục chấp nhận buông bỏ không nghĩ nữa, thở dài nói:

– Tỷ…

– Làm sao?

– Đột nhiên muội thấy… Tỷ không phải là Hàm Yên tỷ mà muội quen từ lúc nhỏ nữa.

– Vậy sao? Chứ là ai?

– Muội không biết! Tỷ hóa trang khuôn mặt, lại càng khiến muội thấy xa lạ vô cùng. Hàm Yên tỷ mà muội biết, tuy cực kỳ thông minh, nhưng không có… không có…

Nửa câu sau nói mãi không nên lời.

-… Thôi không có gì cả! Muội chỉ nói lung tung thôi, tỷ đừng để tâm.

Lâm Hàm Uẩn chỉ nhoẻn miệng cười.

Nàng hiểu tâm tư Nam Cung Thanh Vân, chính nàng cảm nhận rõ nhất.

Nói ra, cũng chính vì “nó”, nàng vẫn để bộ mặt giả và cái tên giả này. Đương nhiên, không phải vì nàng có kỷ niệm khó quên với “ai đó” nên muốn giữ mãi. Chẳng qua, đóng giả khiến nàng như biến thành người khác. Ngày nào đó trở về Đại Kim, nàng sẽ lại là một “Mộc Hàm Yên” nữ thần của nam giới Đại Kim, nhõng nhẽo bên cạnh lão cha Trấn Nam Vương, đùa cợt với đại ca Mộc Sinh, giống như bao vị tiểu thư khác…

Thực tế, rất nhiều cô gái muốn được như Mộc Hàm Yên, có thể diễn hai vai đầy sinh động.

Đúng lúc này…

– Quân Yên, quân Yên đến…

Chỉ thấy từ trên sườn đồi phía đông, xuất hiện chừng trăm người, có bộ có kỵ. Trang phục bọn họ khá giống quân Tống bên dưới, chỉ khác là không đội đầu khôi vành tròn kiểu quân Tống, ngược lại buộc khăn vải.

Lâm Hàm Uẩn chỉ liếc mắt một cái liền nhẹ giọng:

– Hừm, lại là nàng ta.

– Nàng ta?

Nam Cung Thanh Vân đưa mắt nhìn theo, mới phát hiện dẫn đầu đám người nọ, thế mà lại là một… nữ nhân. Đáng chú ý là…

– Hứ, ngực to thật. Muội không phục, chắc chắn là lót cái gì bên trong. Ý, sao muội cứ thấy quen quen…

– Văn Thành Bích. – Lâm Hàm Uẩn nhẹ giọng.

– Thành Bích? Hóa ra là ả ta? Muội cũng thấy kỳ lạ với ả đó. Theo tỷ nói thì ả ta cũng rất có tâm kế, đáng ra phải làm Yên Vương phi gì đó rồi, hiện tại Yên Vương chí ít cũng là vương gia một phương, thế mà ả ta lại bỏ cả chạy theo cái tên du côn… À, hihi… tên xấu xa kia.

Chỉ là, Lâm Hàm Uẩn lại phủ nhận:

– Chính vì nàng ta bỏ Yên Vương, ta mới để ý đến.

– Vì sao?

– Đây là cảm nhận của ta.

Nam Cung Thanh Vân lập tức hổ hởi:

– Là cái khả năng kia của tỷ nói cho tỷ biết sao?

“…” Lâm Hàm Uẩn im lặng.

“Dị năng” của Lâm Hàm Uẩn, Thanh Vân là một trong số rất ít người được biết, cũng rất tò mò. Nghe nói Giáo chủ Thiên Nhẫn Hắc lão cũng chính vì phát hiện ra dị năng này mà lập tức thu nhận Lâm Hàm Uẩn làm đệ tử, còn cưng chiều không khác gì con gái mình.

Nói ra, một cô nương 19 tuổi, lại là Giám đốc tình báo, không có khả năng khác người nào cả mới là kỳ quái.

Nam Cung Thanh Vân vẫn chưa hết khó chịu:

– Ả bỏ lão già Yên Vương kia thì cũng tạm hiểu đi. Nhưng lại chấp nhận làm tình nhân cho tên du… Muội thấy á, cái gì Nam phủ thống lĩnh chứ? Căn bản là loại ngực to não bé, dựa dẫm nam nhân, quan hệ mờ ám. Hứ!

Lại nói, Thanh Vân tiểu muội từ khi thấy mỹ nữ Thành Bích xuất hiện, nói ra hai câu đã mất câu rưỡi bàn về cỡ ngực. Giọng điệu hoàn toàn là “bởi vì cô ta ngực to hơn ta, cho nên cô ta là người xấu”. GATO coi bộ không chỉ ngày một ngày hai. Chẳng qua, người ta có cao thủ Lăng Phong chăm sóc “tưới tắm”, kỹ thuật nắn bóp đều là từ hiện đại đem về, đương nhiên phải… nảy nở.

Lâm Hàm Uẩn đột ngột hạ thấp giọng, giống như tự nói cho chính mình nghe:

– Không biết chừng nàng ta nhìn ra bí ẩn trên người tên kia.

– Không lẽ… tỷ không nhìn được gì ở tên kia cả sao?

– Hiện tại là vậy. – Lâm Hàm Uẩn không tình nguyện gật đầu.

Nam Cung Thanh Vân nói Lâm Hàm Uẩn không thể “nhìn thấy” gì đó ở Lăng Phong? Hay là “dị năng” của nàng ta là một kiểu “Khai Thần thuật” như Thành Bích?

Đoan Mộc Duệ im lặng từ đầu bỗng nói:

– Công chúa, chẳng phải cô từng gặp trường hợp tương tự rồi sao? Có thể hắn cũng giống vậy.

– Tương tự gì cơ? – Nam Cung Thanh Vân không khỏi tò mò lần nữa.

Lâm Hàm Uẩn im lặng một lúc, mãi mới nói ra hai chữ:

– Hắc lão.

Đoan Mộc Duệ nhếch mép. Đây cũng là lý do gã để mắt Lăng Phong.

Thành Bích mặc một bộ đồ da bó sát, đường cong hiển lộ, chẳng trách khiến muội muội Thanh Vân GATO điên.

Nàng đeo bịt mặt màu xám, không khác nào nữ tướng cướp. Nàng y kế hoạch, đợi cho quan binh thổ phỉ đánh chán chê, mới cùng toàn bộ thủ hạ Trường Phong tiêu cục, kể cả Chu Tước đường Tiêu Thiên Phóng, Thanh Long đường Bạch Ngọc Đường giả làm hai mặt quân Yên. Mục đích… nói trắng ra là nghêu sò đánh nhau, ngư ông vào ăn hôi.

Thành Bích vừa tới nơi, việc đầu tiên là đảo mắt tìm bóng dáng Lăng Phong. Sau một hồi vất vả, mới phát hiện hắn đang ngồi bất động gần xe tượng Phật. Thành Bích không khỏi lo lắng, nàng nghĩ đến hắn bị trọng thương phải ngồi điều tức.

Thành Bích rất rõ Lăng Phong bình thường thuộc lại trâu chó. Tỷ như bị Bạch Vân Thành chưởng cho te tua vẫn cười đùa được, lần này lại bất chấp xung quanh như vậy chỉ e thương thế phải rất nặng, Thành Bích càng thêm sợ hãi. Nàng có biết đâu tên kia đang lúc minh tưởng quên trời đất, thân thể đang phiêu du chốn thần tiên, căn bản chả bị thương cái cọng lông gì.

“Giá!”

Thành Bích lập tức thúc ngựa lao xuống.

Chẳng qua, nàng một không phải thiện cưỡi ngựa, hai võ công gần như không có, một mình lao vào hỗn loạn chẳng khác nào tự sát. Nhất là khi nàng ăn mặc “nổi bật” như vậy, thằng ngu cũng nhìn ra là đối tượng trọng điểm, nếu bắt được tám phần có thể lập đại công.

Chẳng qua, bám theo nàng là cả một đội vệ sĩ không dễ chơi.

“Đội trưởng đội vệ sĩ”, dĩ nhiên, không ai khác ngoài “Đại Đao” Quan Thắng.

Quan Thắng không nói không rằng, âm thầm theo sát Thành Bích. Yển Nguyệt Đao đã rời bọc vải từ lúc nào, mũi đao thi thoảng kéo đất phát ra những tiếng rợn người. Một ngựa một đao, sát khí bức người, không khác nào thần tướng hạ phàm, quan binh vì thế không ai dám vọng động, mặc cho Thành Bích nửa khắc đã tiếp cận chiếc xe lớn ở trung tâm.

“Keng keng”

Quan Thắng tả xung hữu đột, hộ vệ Thành Bích đến gần chỗ Lăng Phong. Bỗng…

“Choang”

Một mũi thương lớn thế mà chặn ngang mũi Yển Nguyệt đao.

Quan Thắng không khỏi nhìn lại đối phương. Có thể chặn Yển Nguyệt đao của hắn, tuyệt đối phải là tầm cỡ đại tướng. Nên biết Lăng Phong từng suýt chút mất mạng dưới cây đao này.

– Ngươi là ai?

– Hừm, loại phản tặc như ngươi mà cũng xứng hỏi tên bản tướng?

Quan Thắng hừ lạnh. Gã hỏi tên đối phương, là cho đối phương mặt mũi, chẳng ngờ bị tên kia sỉ nhục lại.

Người nọ là Khương Tuấn.

Quan Thắng – Khương Tuấn, một người là hậu duệ của Võ Thánh cổ đại Quan Vũ, một người là con cháu của Khương tướng gia hiện nay, cũng không biết ai mới xứng đáng với tổ tiên.

Cũng phải nói một chút, họ Khương không đơn thuần chỉ mới nổi gần đây. Không phải ngẫu nhiên mà sau khi nhà Tống lập quốc, rất nhiều gia tộc lụn bại, chỉ riêng Khương gia vững như Thái sơn. Nguyên do là vì gốc gác gia tộc này rất không đơn giản, liên quan đến tận thái cổ.

Một trong những vị tổ của Khương gia, không ai ngoài Khương Tử Nha, người trợ Cơ Phát diệt Hiên Viên Hoàng Đế. Nếu đem so với dòng dõi Quan Vũ của Quan Thắng, hay thậm chí Hoàng tộc Triệu gia, đều chỉ có hơn không có kém.

Lúc này cũng là lúc, ở phía tiền quân, Triều Lam Thiên Diện và nhánh quân Bình Định của Nhạc Thành đại chiến đến hồi căng thẳng. Đồng thời, một nhóm cao thủ xuất hiện vây lấy Thiên Diện.