Chương 422: Đại Sư Muốn Hoàn Tục?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Lăng Phong? Lăng Phong là kẻ nào?”

Nữ quỷ giống như bị bệnh tâm thần, câu chữ rối loạn, lại vung quỷ diện chụp lấy Lăng Phong.

Chẳng qua, Lăng Phong giờ đã ngộ ra thân pháp, mặc dù không biết phải làm sao hoàn thủ, nhưng muốn tránh lại khá dễ dàng. Hắn không thấy mình chịu sát thương gì, nhưng tránh voi không xấu mặt nào, Phong ca rất không tình nguyện để cái đám khí linh đen tởm kia tràn qua người, ai mà biết có lây bệnh truyền nhiễm gì hay không?

Bầu không khí có phần cổ quái, Lăng Phong vừa né vừa dùng truyền âm bắt chuyện:

“Nhạc… thí chủ, đám thi thể này là chuyện gì?”

“Hừ, tên tiểu đạo sĩ kia, dẫn đến toàn là phế vật. Kẻ thì thể xác yếu ớt, căn bản không chịu được linh hồn cường đại của bổn tọa. Kẻ có tiềm năng một chút thì lại quá xấu xí.”

“Vậy làm sao tất cả đều thảm như vậy? Thấy xấu quá không hợp thả đi là được rồi.“

“Hừ, đám phế thải đó, đã không dùng được còn giữ làm gì? Bổn tọa tiện tay hút sạch tinh khí rồi giết chết cho đỡ chướng mắt.”

“Cái gì? Ngươi đây là giết người vô tội?”

“Thì làm sao? Chẳng lẽ các ngươi không phải vậy?”

Lăng Phong nhìn sang Thiên Diện.

Ở một góc độ nào đó, hắn và Thiên Diện ít nhất vẫn là vong có… nhân đạo. Lăng Phong là cực chẳng đã xuyên không, tên “Lăng Phong” cũ bạo bệnh đã chết. Thiên Diện chọn Triều Nguyệt Nga, cũng là đã chết trong hỏa hoạn, thậm chí biết rõ thân xác mới bị hủy dung vẫn chọn. Cả hai người đều cải mệnh người chết mà thôi.

Hơn nữa, Thiên Diện tuy cũng tàn độc quỷ dị, nhưng vẫn là có kẻ gây sự động đến trước, hoặc là có mối thù với “tộc nhân” ở Nguyệt Lượng tuyền, nàng ta mới ra tay. Còn không cũng chỉ thi triển quỷ thuật, khiến đối phương rơi vào ảo cảnh rồi thôi, giống như đám tiểu nhị ở tửu lâu Ngưu gia thôn lần nọ.

Nhạc Khởi La này, căn bản không xem nhân quả vào đâu, ỷ mình là quỷ cứ thế mà giết người.

Đúng lúc này…

Nữ quỷ đột ngột méo mó, ré lên một tiếng:

“Ééé”

Cùng lúc, tiểu cô nương trên giường đá yếu ớt mở mắt.

Nàng ta da mặt tái xanh. Trong ánh mắt, đầu tiên là vô thần, sau đó hữu thần, rồi lại vô thần. Cứ chập chờn đổi qua đổi lại như vậy. Sau cùng, là tràn ngập sự sợ hãi, sợ đến mức cả người run bần bật, không nói được lời nào.

Có lẽ vì tỉnh dậy thấy mình bị nhốt trong thạch thất. Hoặc là, thấy xung quanh một đám thi thể ghê rợn. Hoặc bởi đám Lăng Phong hành vi cổ quái ngay trước mắt. Cũng có thể trước đó đã bị nữ quỷ làm cho chết khiếp, hiện tại lại cảm nhận được nữ quỷ ở ngay bên trên mình.

Dù là lý do nào, đối với một tiểu cô nương vừa 14 15 tuổi, quá nhiều trải nghiệm kinh khủng như vậy lại xảy ra cùng một lúc, tâm tình quả thật khó mà diễn tả thành lời.

Không hiểu sao, nàng ta đưa mắt nhìn đầu tiên, lại chính là Lăng Phong.

Chỉ thấy đôi môi nàng ta mấp máy gì đó. Lăng Phong đọc được năm chữ:

– Đại thúc, cứu ta với!

Lăng Phong tim nhói lên một cái đau đớn.

Thật đáng thương!

Trước nay hắn luôn có cảm tình với các tiểu muội. Tiểu muội này, xem chừng là con nhà nghèo, áo quần có phần rách nát. Phát dục tuy chưa đầy đủ, nhưng khuôn mặt tròn trịa trắng nõn, rất dễ thương gợi người yêu mến.

Một tiểu cô nương đang tuổi lớn, tràn ngập chờ mong cuộc sống tươi đẹp trước mắt, lại bị một ả nữ quỷ sinh sinh cướp về cưỡng đoạt thân xác, là cỡ nào bi thương.

Nếu nàng ta vẫn còn sống ở đó, Lăng Phong rất không muốn trợn mắt nhìn ả Nhạc Khởi La gì kia cứ thế tươi sống nuốt mất linh hồn. Ả ta muốn đoạt xác ai, Lăng Phong không thấy hắn cũng không quản, còn lần này, nhất định phải quản.

Chỉ thấy nói xong câu cầu cứu, thân thể tiểu cô nương kia giật giật vài cái, tròng mắt lại hóa trắng.

Xem ra, nàng ta đang khổ cực đấu tranh, từng giây từng khắc giành giật lại mạng sống quý giá của chính mình.

“Khèè”

Đâu đó lại có tiếng nữ quỷ.

Lăng Phong không cam tâm nhìn thêm được.

– Không được làm hại nó nữa!

Hắn quát lớn, vận Cửu Âm chân khí vung chưởng đánh ra, đồng thời ngả người nhảy vào giữa thạch thất, giơ tay kéo lấy tiểu cô nương kia vào lòng. Hắn cũng không biết phải dùng cái gì đối phó với nữ quỷ.

“Phừng”

“Ááá”

Có tiếng nữ quỷ ré lên thảm thiết. Nữ hài lại nhắm mắt bất tỉnh, trong sát na cuối cùng, đôi mắt nhìn Lăng Phong nửa có cảm kích, nửa có hãi hùng, rồi cứ thế ngả vào lòng hắn.

Lăng Phong nhìn thấy ánh mắt đáng thương kia, liền quyết tâm bất cứ giá nào cũng phải cứu người.

Đám Thiên Sư không khỏi mừng rỡ:

– Hay lắm, Cờ-rít đạo hữu! Bọn ta cũng giúp ngươi.

Vô Cực trận lại lần nữa được lập, vây kín cửa ra.

“Khèè, lũ Thiên Sư đạo đáng chết các ngươi.”

Nhạc Khởi La rú một tiếng, quỷ phong lại đánh ra.

“Bùng”

Lăng Phong buồn bực, đám Thiên Sư này còn nói cái gì đệ tử chân truyền Long Hổ sơn, căn bản là giá áo túi cơm. Sáu người loay hoay Vô với chả Cực trận còn không bằng một mình Phong ca tung ra một chưởng.

“Á”

Nữ đạo sĩ Tử Vân bị trúng chiêu, cả người vô lực bay ra sau.

Chẳng qua, một phần cũng vì bản thân mấy đạo sĩ đây không toàn tâm toàn ý.

Tỷ dụ lão Tam Tường Vân, từ đầu hoàn toàn không lo diệt quỷ, chỉ để mắt đến sư muội. Căn bản là chỉ canh cho sư muội sẩy chân để lao vào ôm. Đáng tiếc, đến lúc có cơ hội thật, thì lại ra tay chậm một nhịp, có người đỡ sư muội Tử Vân trước cả hắn.

Tử Vân nằm ngửa ra, ngước mắt nhìn lên, hai má đột nhiên ửng đỏ, bẽn lẽn nói:

– A, cám ơn ngươi!

Lăng Phong thực ra cũng không rảnh mà nhìn cảnh ướt át này, hắn còn thầm chửi thằng nào cơ hội. Dám tận dụng lúc Phong ca bận rộn, giở trò lưu manh.

Nhưng là, vừa liếc mắt một cái không khỏi há mồm chấn trụ, có tư thế muốn dụi mắt nhìn lần hai.

Chỉ thấy ở kia, chính là… một cái đầu trọc.

– Lăng Hổ?

Đồng Tử Công đại hòa thượng, họ Thạch tên Phi, một cái đầu đá, ghét nữ như cừu, lại chủ động đi ôm ấp nữ thí chủ nhà người ta ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

Đoạn tiếp theo, còn lâm li bi đát hơn:

– Thiện tai, thí… cô nương không sao chứ?

– Ngươi, là hòa thượng? – Giọng nói của Tử Vân, giống như có chút thất vọng.

Lăng Hổ gãi gãi cái đầu trọc:

– A, cũng không tính là, ta… đã rời chùa nhiều năm.

– Ta… không sao đâu! – Tử Vân lí nhí.

Từ từ, cắt. Kịch bản không đúng rồi, đề nghị diễn lại.

Thằng nhãi A Hổ này, trước nay ghét nhất chính là đạo sĩ. Mỗi lần gặp đạo sĩ đều là thầm xin phép Phật Tổ chửi bậy ba đời tổ tiên bọn chúng lên. Bây giờ lại còn “cô nương có làm sao không?” Vừa nghe đã muốn nôn hết ra.

Hổ hiền đệ, ngươi đây là, muốn hoàn tục?

Lăng Phong không khỏi muốn khóc.

Không được đâu a Hổ đệ, vậy thì Đồng Tử thân luyện bao năm phải làm sao đây? Còn nữa, đây là vấn đề tín ngưỡng, là chấp niệm một đời người đó, nói đổi là đổi sao? Trọng yếu nhất là, hình tượng của đại sư phụ trong lòng độc giả bấy lâu nay, sẽ tan vỡ mất.

Lão Tam Tường Vân tròng mắt đỏ hoe, sinh sinh một cái cơ hội trời cho, lại bị thằng trọc kia nẫng mất, gã tê thanh kêu lên:

– Tử Vân, muội không sao chứ?

Đã muộn, câu này cũng đã bị trọc gia xài mất.

Tử Vân bị sư huynh lôi kéo, liền lưu luyến rời đi, để lại Lăng Hổ đầu gỗ đứng đó. Cái cảnh tượng này, muốn bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu.

Phân cảnh tình cảm của đại sư phụ, làm cho tất cả đội ngũ diễn viên xao lãng.

Chỉ trừ một kẻ.

Nhạc Khởi La.

“Khèèè, vạn linh vạn linh, bay lên tam cảnh, đi hợp đế thành…”

“Rào rào”

Trong động loạn thành một đoàn.

– A, không xong. Bần đạo sắp hết đạo phù, các ngươi làm gì đi chứ?

– Ngươi m* nó có phải Thiên Sư hay không? Vào đây chỉ lo đốt đạo phù giữ thân, nửa điểm tác dụng cũng không có.

– Nói nhảm, bản tiên phụ trách lôi kéo chú ý của nó, các ngươi cái loại Thiên Sư não ngắn, không thấy được trận thế toàn cục, còn nói như đúng rồi.

– A-men-đà Phật, Tử Vân cô nương cẩn thận!

– Ngươi không cần lo cho ta, ngươi cũng cẩn thận.

– Hòa thượng thối, chuyện cẩn thận của sư muội ta, không cần ngươi đi quản.

– Cờ-rít đạo hữu, mau giúp một tay. Lúc này không diệt không có cơ hội khác.

– Hết mana, đang hồi, chờ đó đi!

Lăng Phong ôm tiểu cô nương trong lòng, nghe thấy nàng vẫn hít thở đã coi như an tâm phân nửa. Hắn cũng không toàn tâm với chuyện nữ quỷ cho lắm. Nói sao, xã hội đều phân công lao động cả rồi, mỗi người một vai, các ngươi đóng đạo sĩ thì làm tròn chức trách đạo sĩ đi, kêu ta một cái vong hồn đi diễn đạo sĩ làm sao diễn.

Chỉ là, không đuổi nữ quỷ này đi ngay, tiểu cô nương chỉ sợ hấp hối đến nơi.

Nghĩ vậy, liền vận khởi Cửu Âm chân khí, thậm chí cho chắc ăn kéo hẳn lên gần 7 thành.

Nhân tiện phải nói một chút, Lăng Phong hiện tại vẫn chưa thể dùng toàn bộ chân khí trong người, kinh mạch vẫn chưa hoàn thiện. Có lẽ phải chờ luyện được Thập Nhị mạch hoàn chỉnh mới được.

Chân khí tụ lại, chưởng phong vung ra.

Bỗng nhiên.

“Ào”

Từ bên trái, có một đạo kình phong đánh úp xuống. Lăng Phong cảm nhận nguy hiểm cận kề, lập tức dùng Tiêu Dao bộ đảo một vòng, đưa một bên vai chắn cho tiểu cô nương, đồng thời hướng chưởng lệch sang phía nọ.

“Bùng”

Khí lực giao tranh.

“Tiểu Nguyệt tỷ?”

Là… Thiên Diện ra tay chặn hắn lại.

Có điều, qua cú giao phong, Lăng Phong phát hiện, Thiên Diện yếu hơn trước rất nhiều. Chân khí Cửu U bị tán ra, thậm chí tu vi chỉ còn ngang ngửa hắn. Xem ra vì trọng thương chưa khỏi.

“Không cần tiêu diệt cô ta.” Thiên Diện lạnh nhạt.

“Khèè, Lăng Phong, nhớ lấy. Đợi bổn tọa hồi phục, sẽ tìm đến ngươi!”

Quỷ hồn Nhạc Khởi La nhân đó lao ra ngoài cửa thạch thất, chỉ để lại một tiếng rít ghê rợn.

Được nữ quỷ để mắt, Lăng Phong cảm giác rất có mặt mũi, chỉ là sực nhớ ra..

“Ê, đám đạo sĩ thối kia nãy giờ ra không biết bao nhiêu chiêu, ngươi không ghi thù. Ta đây chỉ đánh có một chưởng rưỡi, ngươi lại ghi thù là thế quái nào?”

“Hừ, ai bảo dám chê Nhạc Khởi La ta xấu xí!”

Móa, đúng là nữ giới, đến làm quỷ rồi còn quan tâm sắc đẹp như vậy, phiền chết.