Chương 314: Cộng Hưởng

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Võ công Lăng Phong vẫn chưa đâu ra đâu, nếu xếp hắn đi lôi đài ở mấy môn phái như Toàn Chân Cái Bang, miễn cưỡng dùng “tool hack lôi đài” ăn gian các kiểu, đại khái chỉ có thể lọt top 30. Trong khi lão già Bạch Vân Thành này ít nhất phải ngang ngửa chưởng môn một phái. Lệch như vậy, Lăng Phong đương nhiên không dại mà nhảy ra solo. 10 đánh 1, chẳng lẽ không có cơ hội?

Chỉ là, Phong ca muốn là chuyện của Phong ca, sự thật…

Bạch Vân Thành vừa khởi động gân cốt, phía Lăng Phong đã chia năm xẻ bày.

Đại Đao Quan Thắng xem ra không có ý định tham chiến. Cái này Lăng Phong đã lường trước, nhóm người Thành Bích có quan hệ nhập nhằng với Bạch Vân Thành từ khi còn ở Đại Yên. Lăng Phong chỉ cầu cho Đại Đao đừng quay mũi giáo đánh mình đã là tốt.

Nhưng Bạch Ngọc Đường cũng cố ý tránh né, tinh quái chọn đám Như Vân sát thủ đằng sau. Lăng Phong thực muốn mắng tên mặt trắng này không trượng nghĩa, chẳng qua nghĩ kỹ cũng không thể trách đối phương. Vả lại, kiểu gì cũng phải có người lo đám Như Vân kia.

Lão già kia tuy cao ngạo, thực ra vô cùng thâm hiểm. Vừa rồi đến lúc quyết định lại cố ý nói câu “lão phuu trả thù cho hai đồ đệ”, hàm ý rất sâu. Tên đầu lĩnh ở bờ sông, Ngân Chu Kiếm Cổ Tùng, rõ ràng cả hai đều chính tay Lăng Phong giết. Lão ta cố tình hữu ý nói như vậy, không khác nào cách ly Lăng Phong ra riêng. Đừng nói Bạch Ngọc Đường vô can, ngay cả Tần Quyền Lăng Hổ nếu không muốn tham gia cũng không thể trách được.

Lăng Phong không khỏi mắng đối phương cáo già, còn tưởng tự cao tự đại muốn giết tất cả một lúc.

Lúc này chỉ còn ba anh em Lăng Phong, Tiêu Thiên Phóng, cùng… Diễm Tuyết Cơ.

Lăng Phong khách khí nói:

– Ở đây không có chuyện của cô, mau tránh đi…

Câu này là câu kinh điển, đã là nam nhân trong trườngg hợp này kiểu gì cũng phải nói, bằng không sẽ bị anh em chê cười.

Kỳ thực, Phong ca trong bụng vẫn hy vọng Diễm Tuyết Cơ tham gia. Hắn biết rõ tiểu nương này tuy nhìn qua ngây thơ, bản lĩnh lại không hề thấp. Vả lại chẳng phải có Di Hoa Cung gì đó sao, nếu kéo được Di Hoa Cung về phe mình, âu cũng là chuyện tốt…

– Ngươi cẩn thận…

Diễm Tuyết Cơ nhỏ nhẹ đáp, nghĩ gì đó mới khinh thân lùi ra sau.

“V*, khách sáo tí thôi mà…” Lăng Phong chưng hửng, phủi phui cái mồm.

Văn Thành Bích nhíu đôi mày xinh đẹp lo lắng nhìn Lăng Phong. Hai bàn tay nàng đã giảo vào nhau đến trắng bệch. Nàng muốn nói gì đó nhưng lại lưỡng lự không quyết được.

Đúng lúc này, Bạch Vân Thành ra tay.

“Oàng”

“Hống thuật?”

Một tiếng hống chấn động xung quanh, chỉ thấy từ thân người Bạch Vân Thành tỏa ra những luồng khí hình cầu dồn dập, lan đến đâu đánh bay đến đó bất kể thứ gì.

Tiêu Thiên Phóng là người đầu tiên tiếp chiêu, gã xuất ra một chiêu Kiến Long Tại Điền, chưởng phong đánh thẳng xuống đất. Sau tiếng gầm gào là chiến ý bạo phát, nhìn Tiêu Thiên Phóng lúc này không khác nào một con rồng bay ngược gió, vô cùng uy võ.

“Bùng”

Bạch Vân Thành thong dong đấu với Tiêu Thiên Phóng, hai mắt tỏa sáng khác thường, cười nhạt:

– Khà khà, Cái Bang Hàng Long Chưởng?

– Nhận ra rồi sao? – Tiêu Thiên Phóng gằn giọng.

– Ngươi muốn trả thù cho sư phụ? Rất tốt, để xem đồ đệ của Tiêu Phong lại được mấy phần của Tiêu Phong…

Tiêu Thiên Phóng quát lạnh, lại vung một chiêu Long Chiến Vu Dã, quyết đánh bay đối phương.

Bạch Vân Thành cười nhạt, lão tay trái đỡ chưởng, tay phải đánh ra một chưởng về phía Lăng Phong. Có thể thấy lão khinh thường Phong ca thấy rõ, đại khái thầm nghĩ chỉ vung tay như vậy là giải quyết xong.

Kình khí mù mịt lao đến.

– Lục đệ, Thất đệ, sẵn sàng…

Lăng Phong âm thầm vận Cửu Âm chân khí, đẩy nội lực lưu chuyển trong kinh mạch lên gần gấp đôi. Hắn quyểt định liều mình chống lại kình phong âm u kia. Dù sao không thử không biết được cao thấp. Nếu ngay chiêu dạo đầu còn chống không được, vậy thì còn đánh đấm gì nữa.

Lăng Phong Tần Quyền Lăng Hổ, ba huynh đệ người trước người sau, lập thành thế La Hán Hộ Thể trong La Hán Trận. Đây là thế trận siêu phòng thủ vẫn hay dùng, có thể đề thăng khả năng phòng ngự. Chẳng qua La Hán Trận chuẩn phải cần 5 người đứng trấn, ở đây chỉ có 3 người lập trận vị, uy lực vì vậy suy giảm một chút.

Chỉ tiếc Lăng Phong vẫn hơi đề cao bản thân…

Lăng Phong đột nhiên thấy không đúng, sau lưng mồ hôi lạnh toát ra, cảm giác như cái chết cận kề.

– Lăng Phong, cẩn thận…

Văn Thành Bích dùng Khai Thần Thuật nhận ra gì đó, không khỏi hốt hoảng hô lớn.

Quả nhiên lão già này kinh nghiệm đầy mình, xuất chiêu không hề đơn giản.

“Cộng hưởng?”

Dư kình của hống thuật và chưởng pháp, cái trước cái sau, thế nhưng đến chỗ Lăng Phong lại cùng một lúc. Xem ra Bạch Vân Thành đã tính toán tỉ mỉ từ trước, chứ không đơn thuần chỉ đánh ra hai chiêu ngẫu nhiên.

Hai luồng sức mạnh cộng hưởng vào nhau, nguy hiểm đột ngột tăng mạnh, không chỉ theo cấp số cộng thông thường nữa. Không nghĩ còn có kiểu đánh này, đáng học hỏi a.

“Hự”

Lăng Phong là trọng điểm cộng hưởng, chỉ trong tích tắc tiếp xúc, tầng Lưỡng Nghi chân khí hộ thể của Lăng Phong đột ngột tan vỡ.

Lăng Phong không tự chủ run rẩy, bằng vào phản xạ luyện được bấy lâu nhanh như cắt lộn nhào ra sau. Hai bên tai hắn lùng bà lùng bùng, đôi mắt cũng mờ hẳn đi. Gắng gượng định thần thì trước mắt đã là một mảng lúc đỏ lúc xám, không rõ hình thù. Máu trong người hắn như đang bị đun sôi, chỉ chực phun ra ngoài.

Vừa rồi trong khoảnh khắc động thân, Lăng Phong không hề biết mình đã tình cờ xuất ra một cái ảo ảnh ngắn ngủi, xem chừng là hiệu ứng từ Hoạt Bất Lưu Thủ. Đại bộ phận sát thương nằm cả ở cái ảnh đó, nhờ vậy Lăng Phong mới thoát được một kiếp.

Chỉ là, mất trận vị trung tâm, thế trận La Hán Hộ Thể ngay lập tức bị phá vỡ.

Lăng Hổ đóng vai trò tanker đứng ở tiền vị, trận vừa bị phá Lăng Hổ liền hết cách chống đỡ. Hắn không có thân pháp hóa ảnh như Lăng Phong, cũng không có nội lực thâm hậu như Tần Quyền. Lăng Hổ bản thể chịu sát thương cao nhất, trực tiếp bị thổ huyết bay ngược ra sau, không rõ sống chết.

Cái gì gọi là chênh lệch?

Cái này chính là chênh lệch.

Đi đây đi đó nhiều, đây là lần đầu Lăng Phong vừa đánh chiêu đầu đã thảm như vậy.

Tần Quyền là người duy nhất trụ được, gắng gượng chống đỡ. Tần huynh đệ lúc này bộ dáng khá cổ quái, lúc thì cười nhạt lúc nhăn nhó.

Lăng Phong nhìn Tần Quyền kỳ lạ như vậy, hắn cũng tỉnh táo lại, trong sát na linh cơ xuất hiện liền nhận ra một điều.

Có vẻ Bạch Vân Thành ngay chiêu đầu này đã xuất toàn lực, chứ không phải chỉ dạo đầu cho vui. Bởi tỉ mỉ so sánh hai đoạn khí lực từ hai chiêu thức, thì áp lực về sau đã giảm đi. Chẳng qua biến hóa là vô cùng nhỏ bé, nếu không nhờ vào giác quan nhạy bén và chút kinh nghiêm, vậy tuyết đối sẽ không thể nhận ra.

“Xem ra không phải không có cơ hội.” Lăng Phong xốc lại tinh thần.

Lăng Phong nhận ra điều này, bởi hắn luyện Cửu Âm Tâm kinh. Thứ nội lực mà Bạch Vân Thành dùng khá “ảo”, rất tương tự với Cửu Âm của Lăng Phong. Đại khái do cưỡng chế bản thân mà ra, chứ không phải thực chất tu vi như vậy. Điều này phù hợp với lời Văn Thanh Bích lúc trước.

Nếu đúng như vậy, lão ta chỉ có thể kéo dài trong một đoạn thời gian mà thôi.

Lăng Phong đoán trúng, Bạch Vân Thành đích thực luyện cùng một quyển bí kíp với Lăng Phong, đều từ tay Bạch Tiểu Thư.

Vấn đề là, thời gian “cooldown” kia sẽ là bao lâu?

Lăng Phong luyện Cửu Âm chỉ được 1 2 tháng, hắn có thể duy trì chừng vài phút. Nhưng ai mà biết được Bạch Vân Thành sẽ là mấy phút? Xui xẻo mà nói, chừng vài canh giờ, thế thì Phong ca cười không nổi rồi.

Tệ hơn nữa sẽ là, Bạch Vân Thành chỉ e đã luyện Cửu Âm đạt cảnh giới cuối cùng. Đến lúc đó thời gian “cooldown” bằng đúng thời gian hồi phục, vậy thì coi như chẳng cần chờ đợi gì ráo, Cửu Âm chân khí sẽ liên tục tồn tại. Thậm chí càng lúc càng cộng dồn vào nhau, càng mạnh thêm. Đây chính là điểm đặc biệt của Cửu Âm Tâm Kinh.

– Thất đệ, không sao chứ?

Lăng Phong lùi ra sau hỏi han Lăng Hổ. Phía trước chỉ có Tiêu Thiên Phóng đang solo, Tần Quyền đứng cảnh giới.

– Khục, khục…

Lăng Hổ khó khăn lắc đầu, xem ra vừa rồi chịu đòn cho cả trận thế 3 người, đã vượt quá khả năng của hắn.

Lăng Phong vỗ vỗ vai:

– Khổ cực. Không đánh được thì không cần cố đâu, may nhờ có đệ…

Từ ngày bị mua từ chợ buôn người, Lăng Hổ vẫn âm thầm đi theo Lăng Phong, không đòi hỏi điều gì, cũng không cự tuyệt điều gì. Như một lão tăng, lầm lầm lì lì, thi thoảng nói vài câu kinh Phật khô khan với anh em, nhạt như nước ốc, nhưng chân chính là người anh em tốt của Lăng Phong.

Bởi Lăng Hổ quá trầm lắng, thậm chí như người vô hình ở cạnh, có đôi khi khiến Lăng Phong quên mát sự tồn tại của hắn. Nhưng giờ này nhìn lại, nếu có ngày phải một trận sinh tử, phút cuối cùng người ở cạnh Lăng Phong xem ra sẽ là Lăng Hổ.

Người huynh đệ như vậy, tuyệt đối không thể mất.

– Diễm cô nương, nhờ ngươi chăm sóc hắn một lát…

Diễm Tuyết Cơ gật gật đầu, lo lắng hỏi:

– Ngốc, ngươi… được chứ? Ta… xin lỗi… Không giúp được cho ngươi. Kỳ thực…

– Kỳ thực đồng môn của cô đang ở gần quan sát đúng không?

Lăng Phong cười cười.

– Ngươi biết rồi?

Diễm Tuyết Cơ chột dạ. Chuyện này kỳ thực làm khó nàng, Di Hoa Cung và U Linh sơn trang xưa nay không phạm nhau, nàng nếu vì Lăng Phong mà kéo môn phái vào cuộc, vậy thì phiền toái rất lớn.

Lăng Phong không đáp, chỉ chậm rãi đứng dậy.

Ở cạnh đó, Văn Thành Bích trong mắt lộ vẻ thất lạc.

– Mẫu thân, người không sao đó chứ?

Tiểu cô nương Văn Như Ý lắc lắc tay nàng.

Văn Thành Bích chỉ cười khổ. Vừa rồi, hắn không hề liếc nàng lấy một cái.

“Ta vì sao phải để ý hắn có quan tâm hay không chứ?”

Ở phía trước, Tần Quyền đã lao vào.

– Ra là Quỷ Ảnh kiếm pháp? Được lắm, lão phu từng này tuổi rồi, nuối tiếc nhất chính là chưa được lĩnh giáo Cổ tộc. Khà khà, hôm nay không ngờ được toại nguyện…

Bạch Vân Thành đang một đấu hai, bỗng rút kiếm chuyển mục tiêu chính sang Tần Quyền.

Chiêu vừa ra, Lăng Phong liền nhận ra kiếm pháp của lão ta.

Đây là Lưu Vân Kiếm pháp, có lẽ là kiếm pháp căn bản của U Linh sơn trang, Ngân Diện vãn hay dùng đến nó. Chẳng qua vào tay lão già này uy lực khác hẳn, mạnh lên không biết bao nhiêu lần.

Đặc điểm của bộ kiếm pháp này không nằm ở sát thương, mà nằm ở hiệu ứng đi cùng. Kiếm đi đến đâu mây đen mù mịt bay đến đó, vì vậy mới có tên “Lưu Vân”. Từng luồng khí màu đen quỷ dị cứ như vậy bao phủ khắp nơi, lại cộng với Quỷ Ảnh kiếm pháp của Tần Quyền cũng dùng khí đen, đâm ra nguyên một góc sân vì thế đều đen thui, làm như đánh nhau ban đêm.

Lăng Phong không có ngu mà đứng đó bình luận tiếp, ngay lập tức nhảy vào trợ trận.

Hắn cẩn trọng thi triển Lưỡng Nghi Hộ Tâm lần thứ hai, dùng choáng thuật đánh thẳng vào mi tâm đối phương. Đã đến đây rồi, có cái gì hay đều phải đem ra dùng, giấu diếm cũng vô ích.

Bạch Vân Thành có lẽ trúng chiêu, nhưng chỉ nhíu mi chút ít, ngược lại còn nhìn Lăng Phong tỏ vẻ thú vị.

Lăng Phong liền cảm giác không xong.

Cả người hắn đột nhiên đông cứng.

“Chuyện gì? Stunned?”