Chương 326: Sát Thủ Giả Ngu Nhưng Kỳ Thực Rất Thâm

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngay khi đám Lăng Phong bị đánh bay ra khỏi căn miếu, người của U Minh Cung liền lao vào trong xem xét.

– Sao rồi?

Bạch Tiểu Thư liếc mắt hỏi tên thủ hạ thân cận cầm kiếm – Kim Kiếm.

– Trang chủ… bị một thanh phi đao đâm xuyên tim. Hơn nữa…

Kim Kiếm cúi đầu nói chầm chậm, có lẽ e sợ Bạch Tiểu Thư phát hỏa.

– Hơn nữa cái gì?

-… mắt mũi đều trào ra máu đen, xem chừng bị độc phát công tâm.

– Hừ.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thư trở nên sắc lạnh, dù gì Bạch Vân Thành cũng là người thân của ả.

Tần Quyền bỗng cười vang:

– Tứ ca, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a, không ngờ huynh lại cao tay như vậy…

– Mặt ta thì làm sao? Mà, ngươi khen hay hại ta đó? – Lăng Phong toát mồ hôi.

Không sai, Tần Quyền vừa nhắc khéo, xung quanh liền nghĩ ra mấu chốt.

– Phải rồi, phi đao?

Ở đây từ đầu tới giờ chỉ có một người chơi phi đao, chính là… Lăng Phong.

– Nhìn ta làm gì?

Lăng Phong bất khả tư nghị, phi đao có độc hay không chẳng lẽ hắn là người xuất còn không biết?

Cái này cũng không phải trọng yếu. Trọng yếu là, phút cuối kẻ Lăng Phong nhắm đến là… Cao Đào, hoàn toàn không phải Bạch Vân Thành. Bởi hắn biết rõ phi đao của mình chẳng làm gì được lão ta, có ném cũng vô ích. Làm thế quái nào lại có phi đao xuyên tim?

Lúc này Cao Đào đang ôm ngực rên rỉ ở một bên, ánh mắt căm thù nhìn Lăng Phong nhưng lại không nói lời nào.

Như Vân sát thủ giờ này chỉ còn 2 người Ma Phong và Nha Đao là lành lặn nhất. Có điều cả 2 tên đều bộ dạng lạnh lẽo không chút mảy may quan tâm đến sống chết của đồng môn, gián tiếp xác nhận nghi ngờ lên người Lăng Phong. Thực tế chính chúng bên trong miếu còn cố ý làm ngơ để Lăng Phong tập kích Cao Đào thành công, ý đồ không thể đoán ra rõ ràng.

Tên cầm đao – Nha Đao – bỗng nhìn Lăng Phong cất giọng trầm thấp:

– Hừ, hóa ra ngươi chính là kẻ hạ độc thủ, khó trách sư phụ ta nói có kẻ muốn ám sát…

– Ồ?

Đám đông tròn mắt, còn có màn này?

“Gì đây? Ngậm máu phun người?” Lăng Phong bật ngửa.

Nha Đao cùng Ma Phong là hai kẻ âm trầm nhất trong Như Vân, từ đầu tới giờ chỉ lặng im hành động rất hiếm khi nói chuyện. Nhưng phàm những kẻ như vậy lời nói càng có trọng lượng, không nói thì thôi, vừa nói liền tạo phong ba.

Lăng Phong còn chưa kịp nghĩ nên nói gì, đã bị Nha Đao tiếp tục thêm dầu vào lửa:

– Ngươi nói giao ra Võ Kinh, khiến sư phụ không đề phòng liền ra tay đánh lén, tất cả chúng ta đều nhìn thấy. Cao Đào nhận ra âm mưu của ngươi, liền bất chấp tính mạng chắn giúp sư phụ mới ra nông nổi này…

“WTF?” Lăng Phong chính thức choáng váng.

Vừa rồi giao tranh bụi đất mù mịt che hết, bên ngoài cũng ít nhiều bận rộn canh chừng nhau, không có mấy người hiểu rõ tình huống. Chuyện đám Cao Đào đột ngột quay đầu phản bội Bạch Vân Thành lại càng ngoài dự đoán. Cho nên việc Lăng Phong còn sống trở ra đã là điều khó hiểu, chứ nói gì đến việc hắn chính là người ra tay giết Bạch Vân Thành?

Đầu năm nay chuyện hư cấu cũng nhiều lắm, nhưng đều không bằng cái này đi.

Đám đông chuyển ánh mắt nhìn về Tiêu Thiên Phóng, “nhân chứng” cuối cùng còn sót lại. Thầm nghĩ Phóng ca là người chính trực, chắc sẽ không dựng chuyện chứ?

Chỉ thấy Tiêu Thiên Phóng đang vận khí bình thản cười nói:

– Haha, lão già đó chết rất đáng. Lăng huynh đệ, ngươi từ giờ là huynh đệ của ta chắc rồi…

– Lời này ý gì?

– Tiêu Đại ca, cái này liên quan đến trong sạch của đệ đó, có thể nói rõ ràng chút được không?

Lăng Phong dở khóc dở cười, còn tưởng Tiêu Thiên Phóng sẽ nói giúp câu công đạo.

Tần Quyền chen vào:

– Tứ ca, việc này là việc tốt mà, huynh giết hay ai giết mà chẳng như nhau…

– Tốt cái gì chứ? Là giết người đó… Lão tử là người văn minh, mà thôi bỏ đi nói các ngươi cũng không hiểu. Nhưng cứ nhìn lại mà xem, ở đây đánh qua đánh lại đều chỉ nằm liệt ra đất giả chết mà thôi, ta lại thành kẻ giết người…

“Đệch, có cần phải nói toạc ra thế không chứ?”

Cả đám đang nằm dưới đất đều nheo mắt nhìn Lăng Phong chửi thầm. Thằng này chả biết quy tắc giang hồ gì cả.

Mặc dù nói đã là “người trong giang hồ” đều phải có tí máu mặt, sẵn sàng giết người không gớm tay. Kỳ thực đều là trường hợp cực chẳng đã mới thế. Đại khái thâm thù đại hận giết cha mẹ vợ con. Vả lại, kể cả có ra tay cũng tìm nơi hẻo lánh tối đèn, chả ai điên mà đâm chém nhau ngay giữa ban ngày, lại còn giữa thành thị lớn như Thái Nguyên, chẳng khác nào làm bia cho quan binh truy nã lập công.

Đương nhiên, nếu có 2 bang phái muốn thực sự thanh toán lẫn nhau, vậy thì cứ âm thầm kiếm chỗ nào đó mà làm, miễn đừng ảnh hưởng đến dân chúng quan phủ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chủ yếu là, cái trò giang hồ này boss tranh nhau là chuyện của boss, anh em đi theo đều góp vui diễn vai phụ mà thôi. Nói nghĩa khí? Đại khái 10 tên đóng vai phụ thì cũng có 6 kẻ thật thà nói nghĩa khí, nhưng vẫn còn 4 người ranh ma thức thời, đâu ai nói cứ vai phụ đều phải ngu như nhau? Đi kiếm ăn mà thôi, xem tình hình giả chết chính là kỹ năng cơ bản.

Thành ra, “đánh tàn phế chứ không giết” có thể coi như “quy tắc ngầm” khi hành tẩu giang hồ, cổ đại hiện đại gì đều như nhau. Thử nghĩ nếu việc giết người trở thành phổ thông đại trà, cứ thoải mái mà làm, vậy thì trong giang hồ cũng không ai xem trọng chuyện ân oán tình thù nữa, quan phủ hành pháp bảo vệ trị an còn ai dám tin? Đều không phản rối tùng rối mù lên mới lạ.

Tần Quyền gãi gãi đầu:

– Ờ thì… hắn là ác nhân mà… Lỡ giết cũng đâu có sao…

– Ta đồng ý với cách nghĩ này…

Bạch Ngọc Đường phẩy phẩy quạt tỏ vẻ đồng ý.

– Ngươi đồng ý thì có ích gì chứ? Anh đây vào giang hồ chưa gì bị mang tiếng hạ độc thủ, sau này làm sao hành hiệp trượng nghĩa?

– Gì? Tứ ca muốn hành hiệp? Cái này…

– Ta thấy có điểm khó làm…

– A-di-đà Phật, thiện tai, thiện tai. Phật nói, nói dối tạo nghiệp…

“Móa, kết bạn sai lầm, toàn thọc gậy bánh xe.”

Trong mắt Lăng Phong, Bạch Vân Thành là thế lực ác. Nhưng đó là cách nhìn từ phía hắn.

U Linh sơn trang tuy nói là tổ chức sát thủ, nhưng trước giờ cũng không ai nói sát thủ là kẻ đại gian đại ác. Đều là nghề cả, làm thuê kiếm chút sữa cho con. Ngược lại mà nói, còn “ngầu” nữa là đằng khác, thanh niên thằng nào chả thích làm “sát thủ”.

Ai dám nói lão Bạch không có bằng hữu bà con? U Linh sơn trang ngoài Như Vân sát thủ còn có những ai? Hơn thế, lão ta còn là mưu sĩ cho Yên Vương, đằng sau hình như có thế lực lớn, cũng không phải giang hồ đơn thuần.

Phiền phức a phiền phức.

Lăng Phong lo nhất chính là, lão Bạch liệu có ôm nợ nhà nào chưa trả hay không? Cái này cực kỳ quan trọng. U Linh sơn trang là tổ chức sát thủ, lỡ như đang ôm thầu tầm chục vụ, nay đùng một cái bị Lăng Phong chặt rơi mất thủ lĩnh. Các nhà đầu tư đòi tiền cọc ai đây? Không ở kẻ giết Bạch Vân Thành thì còn ai?

Bạch Ngọc Đường nhìn ngang nhìn dọc, nhíu mày đăm chiêu:

– Cẩm Mao Thử ta vân du giang hồ cũng có chút kinh nghiệm, nhìn tình hình này… có muốn nghe chút ngu kiến không?

– Ồ, ngu kiến gì?

– Theo ta thấy… tình hình có vẻ hơi bất lợi đó.

– Đa tạ Bạch huynh chỉ điểm…

Lăng Phong suýt úp sấp, gắng gượng giơ ngón cái.

– Chứ ngươi có sáng kiến gì nói nghe thử?

– Nhìn đây…

Lăng Phong dõng dạc:

– Chư vị, có thể nghe tại hạ một lời?

– Nói đi…

– Vừa rồi quả thật tại hạ không hề hạ sát chiêu…

Tuyệt đối im lặng, quần chúng đều nghĩ cùng một câu, “có chó nó tin”.

– Làm sao? Không tin? Nếu tại hạ nói dối sẽ không lấy họ Hàn nữa…

– Hắn họ gì ấy nhỉ?

– Hình như họ Lăng…

– Thảo nào…

Gì? Thề độc mà vẫn không tin? Có trời làm chứng, họ thật của Phong ca là họ Hàn đó.

Lăng Phong vẫn hồn nhiên không biết, tiếp tục:

– Tại hạ có ý này, chúng ta dù gì cũng là thế lực có tiếng tăm, muốn đánh nhau cũng nên chuyên nghiệp một chút…

– Chuyên cái gì nghiệp? Có rắm mau phóng…

Tất cả tuy chửi nhưng đều dỏng tai lên nghe.

Đùa sao? Nếu thằng nhãi bề ngoài tầm thường này lại giết được Trang chủ U Linh sơn trang Bạch Vân Thành, vậy thì không đơn giản được. Dạo này thịnh hành nam chủ phế vật có chiêu cuối bá đạo. Biết đâu lại giấu tuyệt kỹ thời thái cổ nào? Phải cẩn thận, chịu khó nghe thử hắn nói gì.

Lăng Phong ung dung bước ra trước một bước, cười một cái thật bắt mắt rồi nói:

– Các vị có lẽ cũng đều mệt mỏi?

Anh em nhìn nhau.

Tên “sát thủ giả ngu” này quả nhiên khó lường, thế mà biết tất cả đều đang mệt mỏi. Không lẽ tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn? Ban đầu giả vờ yếu ớt, chờ cho cả đám mệt mỏi thì mới ra sát chiêu giết một lần?

Thâm, rất thâm.

Chỉ nghe “sát thủ giả ngu nhưng kỳ thực rất thâm” hắng giọng:

– Chẳng là… khụ… đầu phố Yên Vũ lâu đang có đợt… giảm nửa giá đồ nhắm, chỉ là không ngon lắm…

Liền có kẻ thì thầm sợ hãi:

– Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn…

– Làm sao?

– Không nghe sao? Hắn muốn đem anh em ta đi làm đồ nhắm?

Vài tên bắt đầu run rẩy, lại nghe:

-… Ta thấy hay là… mấy anh em nghỉ ngơi ăn trưa chút cái đã, thế nào?

– Khục… – Có tiếng ho nhẹ của ai đó.

“Phụt” Văn Thành Bích kịp thời che miệng. Ngay cả Diễm Tuyết Cơ đang không thèm để ý Lăng Phong cũng phải giãn đôi mi.

Có kẻ ngực trần phe U Minh Cung phá vỡ trầm mặc:

– Ý này cũng không tệ…

“Bốp” Vừa nói xong đã bị Bạch Tiểu Thư đánh bay ra sau.

Bạch Tiểu Thư công lực cao nhất ở đây lúc này, đương nhiên không sợ này sợ nọ như mấy kẻ lâu la, ả gằn giọng:

– Đừng nói nhảm nữa, ngươi giết huynh trưởng của ta, phá mất địa bàn của ta, lại cướp đi Cửu U…

Vừa nghe đến hai chữ “Cửu U”, Nha Đao liền nhìn Bạch Tiểu Thư đầy e ngại. Gã bị Cao Đào xúi giục, chỉ vì ham muốn quyển tâm kinh đó mới phản bội sư môn. Không nghĩ đến thiết bố cục giết được sư phụ, còn chưa kịp lục soát đã bị U Minh Cung thọc tay vào.

Nha Đao biết rõ ả này là “muội muội” Bạch Vân Thành, chính vì luyện Cửu U mà ra nông nỗi bán nam nữ, liền lạnh giọng chặn trước:

– Tiểu tử, mau giao ra Tâm Kinh như đã hứa, chúng ta không có thời gian dây dưa với ngươi…

Quả nhiên Bạch Tiểu Thư liền hừ lạnh quát:

– Các ngươi ý gì? Tâm Kinh lâu nay là do ta giữ…

– Sư phụ lúc mất đã kịp nói lại, chúng ta có quyền giữ nó…

– Hừ, chết vô đối chứng, bằng vào đám đệ tử vô dụng các ngươii muốn giữ tâm kinh?

Tên Ma Phong ở cạnh nhìn ra được vấn đề gì đó, đột nhiên nói:

– Không cần Tâm Kinh, đưa cho bọn ta Võ Kinh là xong…

Hà Mạch Dũng ánh mắt sắc lẹm, có lẽ sợ Lăng Phong quên giao ước với Di Hoa Cung:

– Lăng Phong, đừng quên đã nói gì với ta, Võ Kinh là của Cung chúng ta…

Bạch Ngọc Đường thờ ơ:

– Chủ sự đại nhân, nhiệm vụ, nhiệm vụ, khụ khụ…

– Khục khục, đệ và A Hổ không dưng bị thương đó Tứ ca, nghĩ kỹ nghĩ kỹ…

– Ta cũng cần nó…

– Từ từ, vừa rồi ai nói?

– À, quên. Đoạn sau ta mới xuất hiện, ngươi cứ giải quyết chỗ này trước đi…