Chương 256: Đại Kỵ Của Thiên Sư Đạo?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Triều Lam một tay nâng rượu, bắt đầu chém gió, nước miếng tung tóe, khách sáo ba xạo không ngừng nghỉ. Đứng ngay sau hắn là Ngô sư gia cùng người quen của Lăng Phong, “đạo sĩ điên” Công Tôn Thắng.

Lăng Phong mới lười đi nghe “diễn văn khai mạc” của Triều Lam. Chỉ thấy chốc chốc bên dưới lại ồ lên tung hô, chốc chốc lại chửi mắng triều đình thối nát xã hội bất công này kia.

Lăng Phong nhìn bộ dáng lẫm liệt của Triều Lam, lại nhìn không khí tràn ngập thuốc súng ở dưới, quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường:

– Lão Bạch, Võ Lâm Mật Tịch, nghe tên đã thấy liên quan đến võ lâm giang hồ, sao lại nằm trong tay triều đình?

Bạch Ngọc Đường chậm rãi đáp:

– Võ Lâm Mật Tịch là thư tịch ghi chép võ công thượng thừa, nghe nói là bảo vật từ triều đại trước để lại…

“Ồ?”

Lăng Phong bỗng nhớ đến câu chuyện của Cố lão.

Minh Thái Tổ Chu Xán tổng hợp võ học thiên hạ thành Võ Kinh Tổng Yếu 18 quyển, mặc dù sau đó bị trộm mất 2 quyển vẫn còn 16 quyển. Tuy đã 600 năm trôi qua, nhưng phàm là bảo vật cấm cung đều không dễ thất lạc, nhiều khả năng từ quốc khố nhà Minh truyền sang quốc khố nhà Tống. Nghĩa là, nói không chừng, Võ Lâm Mật Tịch chính là 1 trong 16 quyển Võ Kinh Tổng Yếu kia.

Lăng Phong đã có trong tay tàn quyển Tâm kinh, đang khuyết đúng một bộ kiếm pháp hay đao pháp để phát huy khí lực. Lần này Võ Lâm Mật Tịch xuất hiện, quả thật vừa đúng lúc.

Chẳng qua nhìn lại cả trăm người hổ báo xung quanh, Phong ca cũng thấy mơ hồ. Xem ra không thể cứ tay không mà đoạt, phải nghĩ cách.

Bạch Ngọc Đường tâm tình càng lúc càng kích động:

– Tống đình cái gì cũng tốt, chỉ là quá xem trọng văn nhân tài tử. Cái gì cầm kỳ thi họa, “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” chó mà gì đó, quá khinh thường võ học. Võ lâm ngày càng đi xuống, man nhân ngóc đầu làm loạn. Năm xưa nghe đến võ học Trung nguyên đều sợ hãi, bây giờ thậm chí dám hỗn láo ra yêu sách đòi võ công, hừ…

Sắc mặt gã đanh lại, nói:

-… Triều đình có thể ngu ngốc, nhưng võ lâm sao chấp nhận được? Võ học Trung nguyên, người ngoài muốn lấy là lấy sao?

Lăng Phong cười cười, trong lòng lại nghĩ khác.

Võ Lâm Mật Tịch liệu có thực sự chỉ là một bộ võ công?

Bang giao đàm phán, kể cả một điều kiện nhỏ cũng phải xem xét kỹ lưỡng, dựa trên đại cục quốc gia mà yêu cầu. Tự cổ chí kim còn chưa nghe đàm phán nào lại đi đòi bí kíp võ công cả, quá sơ sài đi, đòi gái đẹp thì còn nghe được.

Lăng Phong cau mày:

– Chuyện trong cống vật có cả Võ Lâm Mật Tịch, ngươi nghe ai nói?

Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triều Lam đang ba xạo, nói:

– Còn ai khác ngoài hắn. Trong thiếp mời lời lẽ thống thiết, chẳng qua lại đánh trúng tâm ý võ lâm đồng đạo đi…

“Tâm ý? Lòng tham chăng? Có điều, lại là Triều Lam. Thú vị đây…” Lăng Phong nhếch mép cười mỉm, hắn có cảm giác tất cả chuyện này đều đã được lên kế hoạch sẵn.

Đúng lúc này, Lăng Phong cảm nhận có một đạo ánh mắt đang soi vào chính mình. Hắn vội vã xoay lưng, làm bộ ăn uống suồng sã, thần lực khí lực đều hạn chế tối đa. Cái ánh mắt này, Phong ca đã biết của ai, cũng chuẩn bị sẵn từ trước…

Bên trên, Công Tôn Thắng bỗng nói thầm vào tai Triều Lam:

– Thiên Vương, bên dưới khách nhân có người mang Tướng hồn. Vả lại, không chỉ một người…

– Gì? Thực sự?

Ánh mắt Triều Lam tràn ngập hưng phấn.

“Tướng hồn phụ thể”, theo lời Công Tôn Thắng, chỉ là một loại “hình thức” của Tướng hồn.

Phụ thể, nói trắng ra là đoạt hồn, chân chính đoạt hồn.

Theo lời Thiên Sư đạo, Tướng hồn ban đầu đều có bản tâm, có ý thức, về sau theo năm tháng dần mất đi. Bọn họ chỉ còn biết tu luyện, chờ điều “gì đó” xảy ra.

Tướng hồn năm đó mạnh mẽ ra sao, giờ này không còn ai biết. Nhưng một Tướng hồn chấp nhận “phụ thể”, chính là những Tướng hồn trôi nổi quá lâu, sức mạnh tiêu giảm sắp đến lúc hội phi yên diệt, buộc phải bám vào thể xác người sống để tiếp tục tồn tại. Trọng yếu là, phụ thể xong sẽ mất hết ý thức, không còn biết mình là Tướng hồn. Có như vậy đạo sĩ Thiên Sư đạo mới ra tay khuyên hàng nổi.

Thiên Sư đạo tồn tại cả ngàn năm, triều đại nào cũng gây ra không ít biến cố, nói không chừng cũng vì nắm giữ bí mật này, thu phục Tướng hồn đi “gây chuyện”.

Chỉ là, dù Tướng hồn dù lúc yếu nhất, khi “phụ thể” người thường vẫn khó lòng chịu nổi. Một người bị Tướng hồn nhắm trúng, không đến số chết cũng bắt buộc phải chết.

Lại nói, lần trước Lăng Phong vô duyên vô cớ bị ép “cưới vợ” ở Triều gia trang, một phần cũng vì có Công Tôn Thắng góp lời.

Công Tôn Thắng năm lần bảy lượt muốn “trừ ma” Lăng Phong, xem ra chỉ muốn “thử nghiệm”. Thời điểm ở Triều gia trang, Lăng Phong bị trọng thương bất tỉnh, Công Tôn Thắng từng muốn động thủ, chỉ tiếc bị nữ hiệp áo hồng cùng Nguyệt Dung ngăn cản. Nhưng sau đó, Công Tôn Thắng không hiểu sao đổi ý, lại bí mật khuyên Triều Lam tìm cách giữ lại. Có lẽ gã nhận định Lăng Phong là một Tướng hồn có thể tiếp cận.

Người đáng ra thấy “đám cưới” nọ kỳ lạ nhất, lại không phải Lăng Phong, mà là Triều Lam.

Thời điểm đó, Công Tôn Thắng vẫn chưa nói rõ chân tướng “Tướng hồn”. Nói hay không nói, cũng phải được đích thân Triều Nguyệt Nga đồng ý, Triều Lam mớ có thể xúc tiến hôn lễ. Chỉ kỳ quái, Triều Lam vừa hỏi Triều Nguyệt Nga liền ngay lập tức… đồng ý, cho dù ngay hôm trước chính nàng ta đòi sống đòi chết.

Ngoài Lăng Phong, Công Tôn Thắng còn theo đuổi một “hồn” khác, chính là tiểu cô nương Tạ Phi Yến. Nhưng cũng chính sự xuất hiện của Tạ Phi Yến khiến Công Tôn Thắng sinh ra khó hiểu.

Công Tôn Thắng biết Lăng Phong là người cứu Tạ Phi Yến, điều này tương đương với Tướng hồn giúp đỡ Tướng hồn. Một Tướng hồn đã “phụ thể” mà vẫn giữ được ý thức, đi tập hợp các Tướng hồn khác, đây chính là tối kỵ, là đại họa không chỉ đối với Thiên Sư đạo. Công Tôn Thắng thậm chí còn chưa thông báo cho sư phụ.

Biết bí mật Tướng hồn, phải chăng chỉ có Thiên Sư đạo?

Vừa rồi Công Tôn Thắng nói bên dưới có hơn một Tướng hồn, ngoài Lăng Phong ra còn ai?

Thái Nguyên, khách điếm họ Chu, “tổng đà” Phong Vân bang.

Phong Vân bang bao trọn chỗ này, chỉ là tiền thuê phòng còn chưa trả hết. Có điều lão bản cũng chả dám hé răng, thậm chí giao cả cho tiểu nhị chạy luôn về nhà ôm vợ mấy hôm nay.

Ngũ Thử nổi danh Thái Nguyên, liền quan phủ còn ái ngại, Chu lão bản thân đơn thế cô, chỉ có ngại mạng dài mới đi đòi tiền phòng.

Cố lão lúc này nhắm mắt ngồi trong phòng, đang yên tĩnh bỗng đánh một chưởng sang bên. Cũng không thấy không gian vặn vẹo khí lực hóa hình gì, chỉ nghe phòng bên cạnh có người cất tiếng:

– Tiền bối, xin dừng tay…

Lát sau, cửa phòng mở, một nam tử bước vào.

Người này nhìn qua chừng 30 tuổi, dáng người cao lớn anh tuấn, mắt sáng mũi thẳng. Thần thái ung dung lại khá uy phong. Chỉ là mới ba mươi nhưng mái tóc lại có một đoạn bạc trắng, trông khá quỷ dị. Cũng không rõ kia là do “luyện công”, hay là cố ý nhuộm tóc thời trang mà thành.

Cố lão liếc nhìn đối phương, nói:

– Có thể chống đỡ được như vậy, ngươi cũng không tệ.

– Đa tạ tiền bối nương tay.

Cố lão ngoài cười mà trong không cười, vừa rồi lão tung đến gần 5 thành công lực mới áp chế được đối phương, thầm nghĩ hậu sinh khả úy. Không nghĩ một kẻ trẻ như vậy lại lợi hại khó lường.

– Ngươi là người Đột Quyết?

Người kia khó hiểu nói:

– Đột Quyết? Không phải, tổ tiên tại hạ là người Hán.

Đột Quyết là bộ tộc du mục có từ rất lâu. Sau khi người Hung Nô bị Hán đánh tan, đến lượt Nhu Nhiên và Đột Quyết thay thế, chiếm lĩnh thảo nguyên phương bắc. Đột Quyết dần lớn mạnh, về sau lại tự lục đục nội bộ mà yếu dần. Thời điểm nhà Minh thành lập cũng là lúc Đột Quyết sắp diệt vong, bị người Khiết Đan nổi lên đánh cho tan nát, Đột Quyết chia năm xẻ bảy, phần lớn dân số bị đồng hóa.

Cố lão sau 600 năm, ở phương bắc ngoài hai chữ Đột Quyết cũng không biết tộc nào khác, mới đoán bừa như vậy.

Cố lão tỏ vẻ chán ghét nói:

– Hừm, là người Hán lại phục vụ cho bắc nhân, không thấy nhục nhã sao?

Người kia chỉ cười trừ phớt lờ câu của Cố lão, chắp tay nói:

– Tại hạ Thiên Nhẫn giáo Hộ Pháp Đoan Mộc Duệ, không biết ở đây có tiền bối xuất hiện…

– Hừm, ngươi thực sự không biết? Mấy lần thử lão phu kia chỉ là tình cờ? – Cố lão nhếch mép nói.

Đoan Mộc Duệ lại chắp tay đáp:

– Không dám. Tại hạ làm hộ vệ, đây là chức trách.

– Thuật dịch dung của tiểu nha đầu kia, là ngươi ra tay?

– Không dám, kia đều là thủ pháp của Giáo chủ.

Cố lão trầm mặc không nói.

Kẻ này chính là kẻ “giấu mặt”, đêm nọ ra tay ép cho Lăng Phong Bạch Ngọc Đường không thở nổi, kỳ thực chính là ép Cố lão ra tay, mà đó cũng không phải lần đầu.

Đoan Mộc Duệ liếc nhìn Cố lão một lát mới cất lời:

– Tiền bối phải chăng đang ẩn náu…

– Hử? – Cố lão đột ngột gằn giọng, sát khí lại bao trùm không gian.

Đoan Mộc Duệ cũng không sợ hãi, dường như đang gắng chống đỡ, giọng nói càng thêm kiên quyết:

– Tiền bối thỉnh bớt giận, xin nghe tại hạ nói hết…

Đoan Mộc Duệ là Hộ pháp Thiên Nhẫn, có vài chuyện bí mật gã cũng biết qua. Gã cẩn cẩn dực dực nói:

-… Giáo chủ trước kia đã dặn qua, gặp gỡ những “người” như Tiền bối, nhất định phải lấy lễ đối đãi. Tiền bối xin cứ yên tâm, tin tức của ngài tại hạ lấy tư cách Thiên Nhẫn Hộ pháp xin thề, tuyệt đối không lộ ra ngoài nửa tiếng gió…

Nói xong trong lòng lại nghĩ, không để lộ “ra ngoài”, nhưng tiết lộ “vào trong” không tính phạm lời thề đi.

Cố lão nhíu mày, nói như vậy đám Thiên Nhẫn này cũng biết sự tồn tại những vong hồn như lão ta. Chỉ là, có những chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ đến. Nếu đám Thiên Nhẫn này đã không phải kẻ địch, không việc gì lão lại biến bọn họ thành địch. Hiện tại vong hồn như lão đã quá cô độc rồi.

Nghĩ vậy vẫn lạnh giọng nói:

– Lão phu với Thiên Nhẫn các ngươi nước sông nước giếng hai bên không phạm nhau. Khôn hồn từ giờ đừng cố giở trò trước mặt lão phu…

Thấy vẻ lưỡng lự của Đoan Mộc Duệ, Cố lão lạnh nhạt nói:

– Còn không mau đi, muốn lão phu chỉ giáo?

Đoan Mộc Duệ ngẩng đầu, chọn lựa câu chữ nói:

– Bản giáo Thiên Nhẫn là Đại Kim Đệ nhất giáo, một lời của Thiên Nhẫn, trên dưới Đại Kim đều rúng động. Tiền bối là cao nhân, đứng ngoài thế cục quan sát thế nhân, Tống hay Kim trong mắt chẳng phải đều như nhau. Tiền bối đã muốn ẩn mình thế ngoại, nói vậy Thiên Nhẫn giáo chính là một nơi hoàn hảo. Tiền bối nếu đồng ý gia nhập Thiên Nhẫn giáo, chức Trưởng lão là hoàn toàn trong tầm tay…

Cố lão nheo mắt cười thâm ý, không nghĩ tên này bị đánh dằn mặt không chạy thì thôi, còn muốn thu mua mình.

Kể ra lão ta cũng không phải người Tống, dù không phải “cao nhân” cũng đâu có xem Tống hay Kim vào mắt.

Lão cười nói:

– Haha, lão phu một khi vào giáo, ngoài Giáo chủ ra cái gì cũng không muốn làm…

Đoan Mộc Duệ gượng cười, xem như hiểu đối phương đã từ chối.

Cũng dễ hiểu, “cao nhân” nếu nói một câu đã đồng ý, vậy cũng không phải cao nhân. Người này trong mắt Đoan Mộc Duệ quá khủng bố, thậm chí không hề kém Giáo chủ, tạm thời đành nhịn.