Chương 400: Không Khinh Không Được

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong nhìn lại hiện trường.

Ở đây đã tập trung không ít nhân sĩ. Mấy người Triều Lam thì Lăng Phong tạm nhìn ra, nhưng cạnh đó vài vị có vẻ “đức cao vọng trọng” thì Lăng đại Đương gia có chút sờ không tới.

Lăng Phong còn chưa kịp hỏi đã có người lên tiếng trước:

– Hóa ra là Lăng Đương gia tuổi trẻ tài cao đó sao? Nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp. Còn trẻ như vậy đã làm đến Đương gia, khó gặp khó gặp…

Lăng Phong vuốt mũi nhìn lại. Con hàng này mở mồm ra liền trẻ này trẻ nọ, ý tứ rõ ràng là khinh nhau. Đã vậy, hắn lập tức cười dài:

– Làm sao lại, vị huynh đệ này là…

– Huynh đệ? – Chúng nhân đều bật ngửa.

Người kia khoan hỏi tên, chỉ cần nhìn râu tóc cũng đã phải hơn 40, Lăng Đương gia thế mà kéo một phát xuống thành huynh đệ.

Bạch Ngọc Đường quen biết nhiều nhất, lập tức ho nhẹ nhắc:

– Kia là Sử Trang chủ, cùng với La Trưởng lão của Cái bang.

Võ lâm ba đạo phía bắc, hai đạo Hà Đông Hà Bắc tiểu thế lực kiểu như Cửu Long sơn tuy nhiều, nhưng chung quy không có nổi một cái đứng ngang được Cái bang và Vạn Thú của Sơn Đông. Năm xưa Hà Đông còn có Di Hoa cung, nhưng mấy năm qua cung này mất tích, mãi mấy tháng gần đây mới lộ mặt trở lại.

Chỉ là, Lăng Phong lâu nay toàn đi đêm. Ngoại trừ Cái bang xem phim nhiều mới biết, hơn nữa lần nọ còn gặp qua Cái bang Chấp pháp Trưởng lão, tên đâu Tống Nguyên An. Còn lại các bang phái khác hắn căn bản không biết cái nào ra cái nào cả.

Lăng Phong liền lôi bừa một đoạn kịch trong phim ra nói:

– Hóa ra là Cái bang La Trưởng lão. Có điều, không biết vị Sử Sử còn lại là môn phái nào? Ài, nói chung ta đã sớm kính đại danh các vị từ lâu.

La Trưởng lão còn đỡ chút, một bộ tiếng tăm lão phu xem như không tệ, tủm tỉm đắc ý. Nói sao, hôm qua nếu không có lão phu dẫn người đến kịp, chúng nhân sĩ chỉ e đều bị Thiên Diện cho lên bàn thờ hết.

Vị còn lại – Sử Trang chủ – mặt mày lại đen thui. Tiểu tử Đương gia này đến cùng có muốn lăn lộn võ lâm hay không? Cao thủ thế hệ trước không chịu tìm hiểu gì sất, còn dõng dạc kính đại danh từ lâu? Bình thường người ta kính xong, còn phải khách sáo dăm ba câu, tỷ như “nghe nói các hạ luyện thần công abcxyz”, hoặc là “nghe nói năm ngoái các hạ đại chiến Hoa Sơn” gì đó một tràng dài mới phải.

Sử Trang chủ liền ra vẻ trưởng giả lạnh nhạt:

– Lăng Đương gia tuổi trẻ vào giang hồ, may mắn thành danh sớm, không nên khinh cuồng, về sau chịu khó tìm hiểu thế hệ trước một chút mới tốt…

Lão ta còn chưa kịp răn cho hết câu, đã bị Phong ca giơ tay ngăn lại:

– Ấy, ta biết ngài là La Trưởng lão rồi mà. Áo quần ngài rách nát như bị ai đánh như thế, ta nhìn một cái là biết dân Cái bang. Ta chỉ tò mò vị mập mạp này này…

Đám người ngã ngửa lần hai. Bởi vì, người mập mạp chính là… La trưởng lão, người rách rưới mới là Sử Trang chủ. Phong ca hóa ra La Trưởng lão là vị nào cũng không biết.

Sử Vũ Thi “te tua” là vì bị Thiên Diện đánh, lão lau mồ hôi bực bội:

– Hừ, bản nhân Vạn Thú sơn trang Sử Vũ Thi, được người đời xưng hiệu Long Hổ Bá Vương. Từ lâu đã nghe danh Trường Phong tiêu cục khinh người, hôm nay mới được tận mắt thưởng thức, quả nhiên lời đồn không sai.

– A, Long Hổ Bá Vương luôn? Hân hạnh hân hạnh. Tại hạ cũng có cái biệt danh, gọi là Phi Long Sát Thủ, coi như cùng với ngài một chữ Long. Còn chuyện kia, thì… đi lại giang hồ mà, phải khinh người mới được…

– Gì? – Sử Vũ Thi mặt tái xanh.

– A… haha, nhầm nhầm. Ý ta là, không khinh người… không được.

Sử Vũ Thi thổ huyết. Chúng nhân tặc lưỡi sợ hãi.

Kỳ thực, Phong ca trong bụng lại nghĩ, rõ ràng bạn hữu đây chào hỏi đầy đủ, thái độ phi thường khiêm tốn, các ngươi làm gì mà như đỉa phải vôi như vậy? Còn may, bạn hữu là thân sĩ hiện đại, tiêu chuẩn đầu tiên là phải độ lượng, cũng không thèm chấp. Hắn liền chào qua loa đại khái xong xuôi mới quay sang Triều Lam:

– Triều Minh chủ, đã lâu không gặp.

Chúng nhân thở phào. Rất tốt, ít nhất Hạo Khí Minh còn Triều Minh chủ lại người có danh có vọng, cuối cùng cũng được kính trọng.

Còn chưa thở xong một hơi…

-… Ngài vừa bị táo bón sao, khí sắc coi bộ không tốt lắm?

Chúng nhân mặt tím đen.

Chỉ nghe Triều Lam hừ lạnh:

– Hừ, hóa ra là ngươi.

Từ lúc chạy đến Hà Đông, mọi khi đụng mặt Triều Lam Lăng Phong đều cố ý “make up” một chút, nhưng lần này thì hắn lại để “mặt mộc”, Triều Lam chỉ cái liếc mắt đã nhận ra. Chẳng qua, giờ này Triều Lam và Thiên Diện coi như đã lật mặt thành thù, chẳng còn là huynh muội Triều gia, cái hôn lễ “nhảm nhí” kia ở Độc Mộc cũng coi như không còn ý nghĩa.

Ngô Dụng từ hồi ở Độc Mộc vẫn luôn nhận định Lăng Phong không tầm thường, cũng ủng hộ việc thu nhận Lăng Phong, lúc này lại phẩy quạt nheo mắt:

– Vừa rồi Lăng Đương gia nói đến “kịch bản” nào đó trên Lương Sơn, không biết có thể nói rõ một chút?

– Kịch bản gì? À, là “Thủy Hử” đó mà.

– Bến nước? – Ngô Dụng nghe không hiểu.

Lăng Phong thở dài, nói hay không? Nói ra liệu có bị tính là tiết lộ thiên cơ, bị đoản thọ hay không đây?

Rút cục thầm nghĩ bản thân là dân xuyên không, liền sổ tử âm phủ còn bị đánh sai, còn sợ thiên lôi đánh trúng không bằng, hắn vẫn nói:

– Một đoạn cố sự, gọi là “108 anh hùng Lương Sơn Bạc”. Gì chứ “Trí Đa Tình” Ngô Dụng, “Nhập Vân Long” Công Tôn Thắng, “Tích Lịch Hỏa” Tần Minh, “Cửu Văn Long” Sử Bân, “Hắc Toàn Phong” Lý Quỳ… Nói chung tất cả các ngươi đều có tên hết, ta vừa gặp liền biết ngay.

Triều Lam Ngô Dụng không hẹn mà cùng nhìn nhau. Cả hai đương nhiên không thể nghĩ đến cái gì “tiểu thuyết tương lai”, mà ngược lại đang nghĩ, không lẽ đã bị ai đó lên danh sách… tiêu diệt?

Đúng lúc, Công Tôn Thắng – đạo bào bát quái to đùng bước ra cười khẩy:

– Hừ, 108 người cơ đấy? Kia rõ ràng là Thiên Cương Địa Sát mà ta kể cho ngươi nghe, bây giờ lại còn thêm mắm muối lòe người khác? Các vị chớ nên nghe hắn, kẻ này chỉ e cũng bị quỷ hồn ám thân, không phải võ lâm chính phái gì đâu.

Ngô Dụng liếc mắt bất mãn. Công Tôn Thắng ba hoa chính chòe vụ “tướng hồn phụ thể”, chẳng bao giờ khiến Ngô Dụng tin lấy nửa chữ. Nhưng ba chữ “Trí Đa Tình” của Lăng Phong thì khác.

Hạo Khí Minh vốn dĩ chỉ có Triều Cái có ngoại hiệu “Thiên Vương”. Đùng một cái Công Tôn Thắng tự xưng ”Nhập Vân Long”. Trước nay Ngô Dụng chỉ được xưng là Ngô quân sư, Ngô tú tài, cảm thấy bản thân có học nhất trong đám, thế mà cái ngoại hiệu lại không có, còn thua cả tên đạo sĩ lừa bịp Công Tôn Thắng, rất mất mặt. Mấy hôm vắt óc chọn mãi ra mới được một cái tên hoành tráng, vừa chuẩn bị công bố ra ngoài. Còn chưa kịp nói đã bị Lăng Phong nói mất. Chính là “Trí Đa Tình”.

Ngô Dụng tuy không tin chuyện hồn ma của Công Tôn Thắng, nhưng suy nghĩ của mình bị người nói trúng, không thể không chấn trụ, liền giành nói:

– 108 anh hùng Lương Sơn Bạc? Tại hạ… là “Trí Đa Tình”?

– Còn ông là cái gì cơ? – Lý Quỳ phì phò hỏi.

– “Tích Lịch Hỏa”? Hay đấy hay đấy. Từ nay ông sẽ dùng nó. – Tần Minh mặt đỏ như lửa cũng nhảy vào.

Mấy tên này đều là dân ít chữ, xưa nay làm gì có cái ngoại hiệu nào, lập tức rào rào cười nói. Có mấy tên vô danh tiểu tốt còn gặng hỏi Lăng Phong ngoại hiệu của mình, làm Phong ca dở khóc dở cười. Bạn hữu năm đó xem Thủy Hử chỉ nhớ tầm 10 cái tên đầu, cộng thêm vài cái xú nữ Hổ Tam Nương gì đấy, đám còn lại căn bản không chút ấn tượng, nhớ mới sợ đó.

Triều Lam bỗng nhiên khó chịu, không dừng được hiếu kỳ chỉ vào mình:

– Vậy còn ta? Sao không thấy?

– Đấy đấy, kỳ quái chính là ở Triều Minh chủ ngươi. Không có tên.

– Gì?

Triều Lam buồn bực, đến thằng Quỳ vô dụng như vậy còn được đặt biệt hiệu, ông là cánh chim đầu đàn lại không được ghi. Cái “Thủy Hử” này là tên nào viết ra?

– Chẳng qua, lại có một người tên Triều Cái, ngoại hiệu Thác Tháp Thiên Vương…

– Vậy thì đúng là ta rồi. Lúc nhỏ ta là con cả, nên nhũ danh là Cái đó.

Triều Lam mừng rỡ, hú hồn cứ tưởng bản thân bị bỏ rơi.

“Ra vậy?” Lăng Phong ngờ ngợ, lại tặc lưỡi lần hai:

– Chẳng qua…

– Lại chẳng qua gì nữa?

Triều Lam sinh nóng ruột. Gã rất thích nghe mấy chuyện bát quái kiểu này, bằng không đã không tin cái vụ “tướng hồn” của Công Tôn Thắng.

Chỉ nghe Lăng Phong buồn bã nói:

– Ở đây có ai huynh đệ nào tên là Tống Giang hay không?

– Tống Giang? Không có.

– Vậy còn Lư Tuấn Nghĩa?

– Cũng không có luôn.

– Vậy chứ Lâm Xung?

– Lâm Xung? Không… Từ từ, Lâm Xung chính là tên cẩu quan hôm trước hộ tống tượng Phật, Lăng Đương gia nhắc đến làm gì?

– Gì? – Đến lượt Lăng Phong ngả ngửa.

“Không đúng không đúng”. Lư Tuấn Nghĩa chưa xuất hiện còn lý giải được, nhưng Lâm Xung từ lúc nào thành quan hộ tống?

Hôm đó nghe A Trình giới thiệu, chỉ biết là Lâm quân gia, nào có biết là Lâm Xung. Ai cha, biết sớm đã chào hỏi một phen. Trong Thủy Hử, Lăng Phong chỉ thích có mỗi vị Lâm Xung này.

Ngô Dụng hỏi:

– Đương gia hỏi đến mấy cái tên? Phải chăng cải bảng 108 anh hùng kia cũng có tên chúng?

Lăng Phong nghĩ đến, chỉ sợ tiểu thuyết và dị giới khác nhau, cũng giống như 600 năm trước nhà họ Lý bị lão Chu Xán nửa đường chọc ra, không có nhà Đường lại có nhà Minh. Hắn đương nhiên không thể gật, bằng không đoạn chém gió vừa rồi sẽ mất thiêng.

– À, vậy thì không hẳn. Bọn họ có liên quan đến số phận của vị Triều Cái kia mà thôi. Triều Cái, ài, đáng tiếc là chết hơi sớm một chút.

– Cái gì?

Triều Lam suýt chút ngã chổng vó, trong lòng lại nghĩ, quả nhiên tên Lâm Xung kia chặn đường làm ăn của mình, không trừ không được.

Lăng Phong kỳ thực đánh liều nói Triều Lam đoản mệnh, là vì hắn biết lão Triều bị đầu độc, cần thuốc duy trì hàng tháng. Mà tên đưa thuốc là Phí Tiền thì đêm qua bị Mật Thám tự chụp mất rồi.

Bỗng một thanh niên bước ra cười nhạt:

– Lăng Đương gia vì sao dám chắc Triều Minh chủ sẽ có chuyện? Chẳng lẽ bên trong quyển Thủy Hử kia có ghi rõ ràng hết sao?

– Ngươi là ai?

– Ô, hóa ra Lăng Đương gia không biết tại hạ? Haha. Tại hạ còn tưởng Thủy Hử lợi hại ra sao đấy.

Lăng Phong nhíu mày nhìn lại. Ngươi chỉ là nhân vật phụ, mặt như cái mặt trận, tên không chịu nói, ông làm sao mà biết được?

Đúng lúc này, có ai đó nhỏ giọng vào tai Lăng Phong:

– Hắn họ Thẩm, Tổng bộ nghi ngờ chính là một “sứ giả” của Cửu môn trà trộn trong Hạo Khí Minh.

Lăng Phong nghe vậy liền nhìn lại tên kia, cười cười:

– Ra là Thẩm huynh đệ.

– Lăng Đương gia nhận ra tại hạ rồi sao?