Chương 2: Diêm vương còn chữi, ngán gì dị giới

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hàn Phong tỉnh.

Vừa rồi qua cửa luân hồi rất nhanh. Hắn còn tưởng sẽ bay vèo vèo như trong phim, hóa ra nháy mắt một cái đã xong, nửa điểm hứng thú cũng không có.

Còn đang mơ màng hồn xác lẫn lộn thì nghe tiếng ai đó khóc than :

– Con a, mau tỉnh lại, con mà chết mẹ biết sống thế nào …

“Tình huống gì đây tình huống gì đây? Ông vừa bò lên ai lại đòi xuống rồi?”

Hắn vội mở mắt ra.

Chỉ thấy một mảnh trắng xóa. Một giọng nói ôn nhu vang lên :

– A, thở rồi. Con thấy trong người thế nào rồi?

Giọng nói ở ngay bên tai, coi bộ đối phương đang hỏi chuyện mình.

Hai mắt vẫn chẳng thấy gì, lạy Chúa amen đừng đầu thai trúng thằng mù đi, Hàn Phong liền lắp bắp :

– Ai đó, đang hỏi ta sao?

Cùng lúc, một luồng ký ức kỳ quái không biết từ đâu ào ào hiện ra trong đầu hắn.

“Từ từ từ từ, ký ức thỉnh ngài vào từ từ thôi, tiểu gia nhớ không kịp đâu.”

Thứ nhất, cái xác này tên là Lăng Phong.

“Đều một chữ Phong cả, cũng đỡ nhầm lẫn.”

Thứ hai, cái xác này tầm 21 tuổi, à hình như không phải, là 22. Thực ra chủ nhân của nó cũng không biết là bao nhiêu.

“Không xong, coi bộ rớt trúng thằng thiểu năng.”

Thứ ba, tên này sống cùng mẹ trong một căn nhà cũ kỹ, bà họ Lâm. Còn người cha giống như không có số liệu nào.

“Vậy xem ra người đang khóc là bà mẹ đó đi.”

Đến đây cũng xin dành nửa phút mặc niệm vị anh hùng Lăng Phong, người vừa hy sinh anh dũng thân xác để nam chính Hàn Phong bắt đầu vai diễn.

Hàn Phong lập tức mếu máo, coi như chính thức nhận vai mới :

– Để con nghỉ ngơi một lát, con muốn học thuộc … À không đúng, con muốn nhớ lại chuyện cũ một chút.

– Được được, mẹ để con nghỉ.

“Phù!”

Hàn Phong rút cục có thời gian kiểm kê dòng ký ức, miễn cho chặng đường dài tiếp sau diễn không tốt bị bóc trần thân phận đầu thai.

Tên Lăng Phong này hóa ra vừa sinh ra đã bị cha bỏ rơi, cho nên ký ức của hắn vừa nãy mới bài trừ người cha này ra.

Cha hắn tên Lăng Chiến, gia chủ Lăng gia Tô Châu.

Mẹ hắn Lâm thị, sinh ra hắn lúc còn rất trẻ. Cũng vì chuyện này mà bà bị gia tộc đuổi ra ngoài. Gia tộc họ Lâm có tên tuổi địa vị không thấp, loại chuyện chửa hoang bị đồn ra ngoài sẽ vô cùng xấu mặt. Ngoài ra, cùng lúc có vài vụ tranh chấp trong nội bộ Lâm gia, Lâm thị trở thành người chịu tội thay.

Lâm thị từng tìm tới nhà tên sở khanh Lăng Chiến muốn ông ta nhận con. Lăng Chiến hình như đã muốn đồng ý, nhưng phu nhân lão ta không cho, cho nên hai mẹ con Lăng Phong phải ra ngoài sống tạm bợ. Tạm bợ một lần mất những 20 năm.

Còn may lão Lăng Chiến kia còn chút tình người, lén lút đứng tên làm giấy khai sinh cho đứa con này, thành Lăng Phong. Bằng không hắn đã theo họ mẹ, thành tài tử điện ảnh Lâm Phong.

Hàn Phong biết đến đây thì thở dài.

“Ài, lão cha ngài bỏ thì bỏ luôn còn chen vô làm gì mất cả tên đẹp.”

Tên Lăng Phong này trải qua một tuổi thơ khá khổ nhục. Cổ đại chửa hoang là tối kỵ, người khác đặt điều mẹ con hắn, ngay cả may vá kiếm sống qua ngày cũng bị làm khó. Lâm thị từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc, dần dần sống điệu thấp đến không thể thấp hơn. Lăng Phong cũng trở nên nội tâm, bản tính lầm lì, đầy thù hận và cực đoan.

Trong ký ức của Lăng Phong, lại thường xuyên xuất hiện một lão nhân họ Mặc, tên thì … không rõ.

Lại nói tên này cái gì cũng chỉ biết một nửa, thực ra tên mẹ hắn đầy đủ là gì hắn cũng không nhớ ra.

Mặc lão là nô bộc Lâm gia, nghe đâu từng phục vụ trong quân đội, dưới trướng ông ngoại hắn.

Ông ngoại Lăng Phong là một vị đại tướng, nhưng đã mất trong chiến trận. Sau khi Lâm tướng quân mất, Mặc lão cũng rời quân đội trở về. Tình cờ vừa đúng lúc Lâm đại tiểu thư bị gia tộc đuổi đi, Mặc lão liền đi theo bảo vệ hai mẹ con.

Âu cũng nhờ Mặc lão mà hai mẹ con Lâm thị yên ổn đến giờ.

Lâm thị tuổi trẻ xinh đẹp, ôn nhu hiền thục. Chỉ vì chút dại dột thiếu nữ mà thành hôm nay. Bằng không, với gia thế của Lâm gia, bây giờ Lăng Phong phải là vai con cháu tướng gia, kịch bản phải là “Trọng sinh phong lưu Lâm thiếu gia”.

Ài, chỉ sai lệch một chút.

Trong ký ức xuất hiện thêm vài khuôn mặt khác, vài đại bá đại thẩm, vài đứa bé. Sau đó … liền trống không. Những thông tin thời gian địa điểm mang tính chất thời sự trọng điểm không có nổi một cái, căn bản không thể xác định đây đang là chỗ nào năm bao nhiêu.

“Từ từ đã, vậy là … hết rồi? Chỉ có như vậy? Cái này mà gọi là ký ức? Các vị bạn gái chạy đâu hết?” Hàn Phong choáng váng.

Hàn Phong có xúc động muốn chết xuống tìm tên Lăng Phong kia hỏi cho ra nhẽ, sống 20 năm kiểu gì ký ức viết chưa được 5 dòng đã hết.

Liền hắng giọng :

– Mẹ, khụ, ngài đâu rồi?

– Phong nhi, cần mẹ giúp gì sao?

– À, là thế này. Làm sao trước mắt con trắng xóa như vậy, chẳng lẽ con bị mù sao?

Giọng nói kia thấp thỏm :

– A, đợi ta lấy nó ra.

“Lấy nó ra?”

Người nọ giống như kéo một cái. Hóa ra hắn bị che khăn trắng trước mắt, khó trách …

Hàn Phong thở ra, rất tốt không xuyên trúng thằng mù.

Nhớ đến một vấn đề trọng yếu, Hàn Phong liền gắng cảm nhận “bên dưới”. Lại thở ra cái nữa. Rất tốt, có chút cảm giác, xem ra không bị liệt.

Chỉ là vẫn không động đậy thân thể được.

Hắn gắng gượng nhìn xung quanh.

Nhà cửa màu sắc cổ đại, không khí sặc mùi cổ đại, trong mồm toàn là vị cổ đại.

Với tư cách là fan truyện xuyên không, Hàn Phong chỉ mất nửa cái nháy mắt liền hiểu.

Đen, xuyên về cổ đại.

À, không đúng. Người ta gọi “xuyên qua” thì phải là toàn thân đều qua, thuận tiện còn cầm theo ít trang sức vũ khí gì đó, còn tiện bề sau này yy, Phong ca đây phải gọi là đầu thai. Đúng đúng, xuyên không kiêm đầu thai.

Cũng không biết cổ là cổ tầm bao nhiêu. Phong ca học lịch sử rõ nhất chỉ có hai giai đoạn, Tam Quốc Chí và Tây Du Ký, khụ, là Tam Quốc và nhà Đường. Cũng không phải lịch sử nhà Đường có cái gì thú vị, mà là nữ nhân thời này mặc áo cổ ngang lộ ra khe rãnh, rất tiến bộ. Nếu xuyên về cỡ trước thời nhà Tây Hán, Phong ca coi như xuyên cũng như không, căn bản chẳng nhớ được cái gì.

– Đói không? Để mẹ chuẩn bị ít đồ ăn cho con.

– Con không đói, để chốc nữa đi.

Lăng Phong vẫn chưa quen xưng hô, người mẹ này đối với hắn vẫn khá xa lạ.

Hắn tất nhiên còn có cha mẹ kiếp trước. Chỉ là tính khí cô độc đã quen, tạm thời vẫn chưa thấy nhớ. Nói sao, cái chuyện “trọng sinh” này xảy ra quá nhanh, chả khác nào một giấc mơ. Hàn Phong có cảm giác như mình đang đi du lịch vài ngày ở nước ngoài, dùng tạm hộ chiếu của một tên Lăng Phong.

Lâm thị không hề biết, đứa con trai thực sự của mình bị phong hàn nhẹ thế mà chết rồi. Kẻ đang nằm kia là một người xa lạ.

Suy nghĩ một lát, Lăng Phong lại ngủ thiếp đi, cái thân thể mới này xem ra khá yếu ớt.

Trọng yếu hơn là, hắn muốn tránh đụng độ với mẫu thân họ Lâm kia.

Con người ai cũng có thứ cảm giác thân thuộc đối với người thân, nhất là người mẹ đối với con cái. Lăng Phong sợ mình bị phát hiện “tráo hồn đổi xác” với con trai bà. Điểm qua ký ức thấy Lâm thị dù cuộc sống khó khăn vẫn chăm sóc hắn ân cần, hắn càng không nỡ để bà biết sự thật.

Một ngày trôi qua.

Lăng Phong đứng ở cổng nhìn ra xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài ngắm thế giới mới, ấn tượng đầu tiên chính là …

– Là cổ đại, không sai được.

Ngay lập tức, lại một câu hỏi kinh điển bật ra trong đầu hắn.

“Nếu ta quay về quá khứ, chẳng may làm lịch sử đổi thay. Vậy về sau làm sao có ta ở kiếp trước? Không có kiếp trước kia làm sao lại sinh ra chuyện kiếp này? Hay bởi kiếp này của ta đã bị sắp sẵn tất cả, hoặc vô cùng tệ hại, không thể thay đổi cái gì trong lịch sử?”

Nghĩ mãi cũng vô ích, hắn liền tạm bỏ qua chyện đau đầu kia.

Lăng Phong quyểt định đi dạo một vòng.

Chỗ hắn ở vô cùng lụp xụp rách nát, lác đác có vài bóng người thất thểu qua lại, Lăng Phong thấy chả khác gì zombie.

Việc đầu tiên, hắn cần biết mình chuyển kiếp đến nơi nào. Bằng không không có cái mà báo cáo với độc giả.

– Đại thẩm. Chỗ này là chỗ nào?

– Xúi quẩy, ta không biết.

– Thằng con nhà Lâm thị, bị bệnh điên rồi sao?

– Có lẽ vậy. Tội nghiệp.

– Lão bá, chỗ này …

– Công tử, sao lại đi ra đây?

Lăng Phong quay lại nheo mắt nhìn người nọ, trong đầu liền nhớ ra.

Mặc lão.

Lão nhân này mặc trang phục nông dân màu xám, râu tóc đều bạc cả, xem ra đã xấp xỉ 60. Tuy già nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, thậm chí cơ thịt còn săn chắc hơn cả Lăng Phong. Trên mặt lão có vết sẹo nhỏ, xem chừng thời trẻ xông pha không ít. Điểm đặc biệt nhất là ánh mắt. Trong, sâu, giống như chỉ cần liếc qua là nhìn thấu mọi việc. Lăng Phong tuy trải hai kiếp người cũng bất giác thấy bất an.

Lăng Phong bịa đại ra cái lý do, hỏi :

– Ta mới bệnh dậy, tự nhiên quên đi vài chuyện. Đây là đâu?

– Đây là … kinh thành.

Mặc lão hơi bất ngờ.

Lão kỳ lạ không phải vì câu hỏi kỳ quái của Lăng Phong, mà vì thái độ của hắn.

“Kinh thành?” Lăng Phong trầm tư.

– Công tử, bệnh khỏi giống như biến thành người khác?

– Haha, làm sao có thể.

Lăng Phong toát mồ hôi lạnh cười trừ. Lão già này thật nhanh nhạy, kiếm cớ tránh đi thì hơn.

Lăng Phong vội vàng qua loa vài câu rồi tiếp tục đi dạo.

Lại mất thêm nửa ngày nghe ngóng, Lăng Phong mới thu về thêm vài thông tin có ích khác.

Chỗ hắn ở là một làng nghèo tập trung dân làm thuê mướn, nằm ở góc tây kinh thành Trường An, thuộc đạo Kinh Kỳ, quốc gia Đại Tống.

Lại không biết là Bắc Tống hay Nam Tống, Bắc Tống thì sẽ có loạn Liêu Kim, Nam Tống thì loạn Mông Cổ. Cái quốc gia Tống này có thể nói là bạc nhược nhất trong lịch sử.

Trọng yếu là, cái thời đại này liền chim còn khó đẻ, cho dù làm Hoàng đế cũng buồn chết đi. Có thể lên mạng không? Có thể game không? Có thể đi club nghe Trance không? Có thể xem AV không? Tất cả đều không nha.

Chỉ là …

Đại Tống kinh đô đâu phải Trường An? Phải là Khai Phong, không thì Lâm An.

Lại với tư cách fan truyện xuyên không, thấm nhuần nguyên lý thế giói song song, Phong ca liền ném ra một cái nhận định kinh điển.

Đây có lẽ là dị giới. Âm phủ cũng phổ cập điện thoại rồi, nói không chừng cái Đại Tống này cũng có mạng để xài đi.

“Ọc ọc”

Cái bụng đói bỗng cất tiếng phản đối. Lăng Phong cũng chả thèm suy nghĩ thêm, tạm chốt lại thể loại kịch bản là xuyên không dị giới. Dù sao âm phủ đều đã ghé qua, liền Diêm Vương còn chửi cả vào mặt, dị giới hay không cũng để ra sau.