Chương 262: Rút Củi Dưới Đáy Nồi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đêm đã về khuya, Ngô gia trang vẫn sáng trưng, cứ một đoạn lại có người cầm đuốc canh chừng.

Dãy phòng này khá đặc biệt, một nửa đâm vào núi đá, nửa kia lộ ra ngoài. Xem ra Ngô viên ngoại đã tốn không ít tiền của vào chỗ này.

Lúc này, trong hậu viện đang có tiếng to nhỏ qua lại.

Cửu Long sơn Phong Vân bang, một bên tung hoành khắp Hà Đông, một bên vừa mới thành lập, không ai chịu nhường ai.

Giang hồ gặp nhau, ân thù chồng chéo, khó có thể an ổn ngồi một chỗ. Kỳ thực, hầu hết đều nghĩ phía Lăng Phong vô cớ gây chuyện. Có điều anh em đều làm ngơ, loại chuyện này họ quá quen. Bang phái mới lập, nếu không biết tự dựng một chút “scandal”, làm sao tạo chỗ đứng trong giang hồ?

Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường lớn tiếng:

– Có kẻ chỉ mặt gọi tên Bang chủ bổn bang, chúng ta nếu ngồi yên mặc người nắn bóp, chẳng há làm chuyện cười? Phong Vân tuy mới thành lập, nhưng so với Cửu Long sơn, còn chưa biết ai hơn ai đâu?

– Mạnh mồm không sợ đau lưỡi?

Dương Tái Hưng quát lạnh một tiếng, rút cục không nhịn được vung quyền.

“Soạt”

Bạch Ngọc Đường nào dễ bắt nạt, nhanh như cắt xòe quạt tiếp chiêu.

“Vù”

“Phốc”

Hình như có tiếng đinh cắm vào cột nhà, có điều thính giác phải thực sự tốt mới nghe nổi.

– Đại Lang, cẩn thận. Trong quạt giấu phi châm.

– Hừ, quả nhiên Ngũ Thử, tiểu nhân trộm cắp, vũ khí cũng giấu giấu diếm diếm.

Dương Tái Hưng tái mặt, vội vã thu quyền.

Bạch Ngọc Đường thu quạt, thong thả cười nói:

– Lợi hại, là vị nào cũng biết Không Không Phiến của Bạch mỗ?

Bạch Ngọc Đường năm xưa ngao du, chôm được một bộ thủ pháp tên Không Không Phiến pháp, dùng phi châm làm vũ khí, lấy quạt lông ngụy trang.

Chẳng qua, nghe nói thủ pháp này còn kèm một cây Vị Ương Phiêu Vũ Phiến mới chân chính phát huy sức mạnh. Bạch Ngọc Đường tìm suốt 5 năm vẫn không biết nó ở đâu. Hắn đành mua bừa một cây quạt nhét phi châm vào dùng tạm. Người ngoài nhìn vào vẫn dè bỉu họ Bạch “công tử màu mè”, không hề biết nguy hiểm ẩn trong quạt.

Phiến pháp trong giang hồ rất hiếm người dùng. Người kia thế mà nhìn một cái đã tỏ tường, Bạch Ngọc Đường không khỏi phục mắt đối phương lão luyện.

Bạch Ngọc Đường gõ gõ quạt vào trán, làm bộ nhớ ra nói:

– Ồ, hóa ra Quách Thịnh Quách tiền bối, ngài vẫn ở Cửu Long sơn sao?

Quách Thịnh, Trưởng lão Cửu Long Sơn. Người này xuất thân thương nhân, nghe nói vì bị triều đình chèn ép tô thuế phải lên Cửu Long sơn làm tặc.

Bạch Ngọc Đường lại nói:

-… Có điều, Dương Trại chủ năm xưa cự tuyệt Dương gia thề thốt thế nào, Bạch mỗ ngẫu nhiên nghe qua. Vừa rồi tỉ thí với Bang chủ bổn bang, thế nhưng lại đem Dương gia thương pháp ra dùng. Nếu để Dương gia nhân nghe đến, mới không biết ai là tiểu nhân? Một kẻ ngay cả bản thân phát thệ còn vi phạm, làm sao làm Trại chủ? Quách tiền bối, ngài thấy có phải không?

– Ngươi…

Quách Thịnh chỉ cười cười.

Dương Tái Hưng lại giận tím mặt, không nghĩ Bạch Ngọc Đường cũng biết chuyện này. Năm xưa hắn bỏ lên Cửu Long sơn làm sơn tặc, từng thề qua sẽ không dùng lại Dương gia thương. Chỉ là Lăng Phong vừa rồi dùng chính Dương gia thương múa qua múa lại trước mắt, Dương Tái Hưng ngứa tay ngứa chân, trong lúc tức giận quên mất tiêu lời thề.

Dương Tái Hưng lấy lại bình tĩnh, khinh thường nói:

– Hừ, nghe nói Phong Vân bang nhân số chưa đến trăm người. Cửu Long sơn cửu trại người người dũng mãnh, chỉ cần cử một trại đi, chỉ e…

Dương Tái Hưng còn chưa phát ra tiếng cười, đã nghe một giọng nữ chặn mất:

– Dương Trại chủ phải chăng muốn cử Nhị Đương gia Lý Thành đi? Đáng tiếc, Cửu Long sơn từ hôm nay không còn Nhị Đương gia…

Dương Tái Hưng tái mặt, hắn quả thật có ý này, không ngờ bị người nói trúng. Lý Thành dẫn trăm huynh đệ đến xin đầu nhập Cửu Long sơn, Dương Tái Hưng ngay lập tức mời làm Nhị Đương gia, còn chưa kịp ăn mừng, cũng chưa kịp “thử nghiệm” gì.

Định thần nhìn lại.

Nữ nhân này dáng điệu câu hồn, khuôn mặt che mạng. Đi cùng có hai trung niên, một người mang đao, một người mang trường côn. Nghe nói Trường Phong tiêu cục gì đó. Nàng ta hôm nay xuất trường hai lần, lần nào cũng nói những câu khó hiểu.

Văn Thành Bích tủm tỉm nhìn Lý Thành đứng sau lưng Dương Tái Hưng, cười nói:

– Lý “Tướng quân”, ngươi nói phải không?

Văn Thành Bích đột ngột nhấn mạnh hai chữ “tướng quân”, Lý Thành vội đỏ mặt chột dạ.

Lý Thành bị truy nã, trong thâm tâm luôn sợ người bắt gặp. Không ngờ chạy tận Hà Đông, vừa tìm đến Cửu Long sơn chưa lâu lại bị Thành Bích tìm đến nói gì đó. Mấy ngày qua gã vẫn lưỡng lự chưa quyết.

Từng làm Thủ lĩnh Thị vệ cho Triệu Diễn, Lý Thành biết rõ thân phận Văn Thành Bích. Hắn thậm chí nghĩ đến, vụ Triệu Diễn bị giết hại có lẽ do chính Nam phủ tạo nên, bỏ độc ám sát là tuyệt kỹ của mật thám.

Chỉ là, Lý đại ca bỏ chạy quá nhanh, hoàn toàn không biết quả thật Nam phủ góp tay giết Triệu Diễn, nhưng không có phần Văn Thành Bích. Nàng ta cũng bị Triệu Hanh truy nã, lực lượng chả hơn hắn là bao.

Lý Thành nghĩ tới nghĩ lui, rút cục vẫn e ngại Nam phủ, đành bước ra gượng gạo nói:

– Đại Lang, chuyện này ta định xong hôm nay mới nói, chẳng qua…

Dương Tái Hưng quá đỗi bất ngờ.

Dương Tái Hưng nghĩ nghĩ, có lẽ nào Lý Thành không cam lòng? Điều này vô lý, làm Nhị Đương gia cho Dương Tái Hưng, nhìn thế nào cũng hơn làm Tiêu sư cho nữ nhân kia. Chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này, Triều Lam không biết từ đâu lên tiếng:

– Chư vị, chút xích mích nhỏ cứ để trong lòng, sao làm nên đại sự? Chuyện trước mắt cần lo, đó là làm sao cướp được cống phẩm mà ít tổn hại nhất. Hành động lần này, va chạm cùng quan binh là không thể tránh khỏi.

– Quách mỗ thấy không ổn, Hạo Khí Minh phải lấy chính nghĩa làm trọng. Sao không tìm cách thuyết phục trước…

Có tiếng cười lớn:

– Quách lão, ngươi già rồi suy nghĩ lú lẫn sao? Quan binh ăn tiền triều đình, man nhân không đánh chỉ lo ức hiếp bách tính, chuyện này còn hiếm sao? Bọn chúng nếu biết nghĩ, cũng không có chúng ta ở đây.

– Còn nữa, quan là quan, dân là dân. Nếu có thể nói phải trái thì đã nói từ lâu rồi.

– Nói phải lắm.

Quách Thịnh lắc đầu. Lão từng làm binh trong Dương gia Thiên Ba quân, có vài chuyện có nói với đám giang hồ này bọn họ cũng không hiểu.

Thành Bích giờ này là tiêu điểm, nàng cất giọng uyển chuyển:

– Tống – Kim bang giao thành công, Yên Vương là kẻ chịu thiệt nhất. Thay vì trực tiếp chống lại quan binh triều đình, giả danh quân Yên cướp bóc chẳng phải nhất cử lưỡng tiện.

– Diệu kế. – Ngô Dụng không khỏi tấm tắc.

Lý Thành trong mắt lộ vẻ bất định. Chẳng phải Thành Bích thuộc Yên Vương Nam phủ sao? Có điều nghĩ lại, Lý Thành bảo trì im lặng. Nói về mưu kế, cho thêm mười cái đầu gã cũng không bằng nữ nhân này.

Triều Lam cười hỏi dò:

– Xem ra phu nhân đã có mưu kế?

– Cũng không phải mưu kế gì. Chỉ cần Minh chủ để Trường Phong tiêu cục làm hậu quân, hộ tống cống phẩm cướp được. Phần làm sao ngụy tạo quân Yên, chúng ta có thể đảm bảo.

Ngay lập tức có người phản đối:

– Haha, nực cười. Trường Phong tiêu cục? Khâu quan trọng nhất lại giao cho một tiêu cục vô danh, chẳng hóa quá khinh suất. Ai mà biết các ngươi ở sau bày trò gì?

Văn Thành Bích cũng không giận, chỉ gật đầu tỏ vẻ nhún nhường:

– Trường Phong tiêu cục xác thực mới thành lập, uy tín không cao. Tuy nhiên, có Bắc đường Cái Bang gia nhập, dám nói các vị cũng đã nghe qua.

– Bắc đường Cái Bang? – Xung quanh ồ lên.

Cái Bang tự xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Bang, nhân số hàng trăm vạn, vừa là võ lâm chính phái, vừa đại diện cho dân đen nghèo khổ. Tổng đà Tế Nam chia làm “Tứ đường” Bắc – Nam – Đông – Tây, mỗi một đường đứng riêng cũng đủ xưng bá võ lâm. Trọng yếu hơn, Bắc đường là nòng cốt Cái Bang.

Nữ nhân này thế mà mạnh miệng nói Bắc đường Cái Bang gia nhập Trường Phong tiêu cục? Đáng ra phải ngược lại mới đúng.

Đại bộ phận đều cười khinh. Thầm nghĩ nàng kia chỉ là loại “ngực to não bé”, được nam nhân cưng chiều mà bốc phét thành tính. Ai cũng chờ kịch hay, xem Trưởng lão Cái Bang xuất hiện sẽ ra sao.

Chỉ là, anh em vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Chỉ thấy Tống Nguyên An chậm rãi đi vào. Lão trò chuyện cùng Lăng Phong, mãi lúc này mới xuất hiện.

Câu đầu tiên của lão không phải mắng chửi, mà là kinh ngạc:

– Tiêu Hộ pháp? Sao ngươi cũng đến đây?

“Tiêu Hộ pháp?”

Chúng nhân trong viện đồng loạt nhìn người họ Tiêu, cũng chính là người mang côn cạnh Văn Thành Bích.

Trong Cái Bang Tứ Đại Hộ pháp, dường như chỉ có một người họ Tiêu. Người này tuy ít xuất hiện, nhưng tên tuổi lại rất nổi bật.

Chẳng lẽ chính là hắn?

Cái Bang “8 túi”, Hộ pháp Trưởng lão, Bắc đường Đường chủ, Tiêu Thiên Phóng.

Cái Bang từ trên xuống, cao nhất là Bang chủ. Dưới Bang chủ là ba vị Trưởng lão “9 túi”, gồm Chấp Pháp – Chấp Bổng – Truyền Công, luân phiên đảm nhiệm Phó Bang chủ. Nghe nói ngoài 3 Trưởng lão này, Cái Bang còn một vị Trưởng lão “9 túi” danh dự khác. Có điều danh tính người này ngay trong Cái Bang cũng không mấy người biết, có lẽ chỉ lúc Cái Bang gặp đại sự tồn vong may ra y mới lộ mặt.

Dưới 3 Trưởng lão là Tứ đại Hộ pháp “8 túi”, chia nhau làm Đường chủ một đường, nổi danh nhất chính là Bắc đường Tiêu Thiên Phóng.

Tiêu Thiên Phóng nổi tiếng cũng vì họ của mình, họ Tiêu.

Năm xưa Tiêu Phong còn là Bang chủ, Tiêu Thiên Phóng chính là đệ tử ưu tú nhất của Tiêu Phong. Hắn là trẻ mồ côi không họ tên, mãi khi vào Cái Bang mới được Tiêu Phong lấy họ của mình đặt cho.

Được Tiêu Phong dẫn dắt, chỉ trong 3 năm Tiêu Thiên Phóng nhanh chóng thăng lên Chấp Bổng đệ tử “6 túi”, cao nhất trong các hàng đệ tử, ngấp nghé vị trí Chấp Bổng Trưởng lão. Những tưởng chỉ chờ ngày nhận ngôi Bang chủ thì đột ngột, Tiêu Phong tuyệt tích giang hồ.

Thời điểm đó Tống – Liêu chiến tranh khốc liệt, họ Tiêu có gốc gác Khiết Đan vô cùng nhạy cảm. Tiêu Phong khi còn sống võ công độc bá thiên hạ, không ai dám nói gì, hắn vừa biến mất liền bị người dèm pha. Thậm chí bị dựng chuyện thành phản đồ của Đại Tống, về sau nghe nói còn có vị Kim Dung nào viết thành tiểu thuyết.

Tiêu Thiên Phóng lâu nay ôm mối hận của sư phụ, đối với Cái Bang dường như có cả sự “tức giận”. Bắc đường làm ăn riêng, lâu nay nhiều người biết, nhưng tách hẳn khỏi Cái Bang lại là chuyện khác.

– Tiêu Hộ pháp, chuyện này là sao?

– Tiêu mỗ có trong tay Thần Long Sư Hổ lệnh, hoàn toàn có quyền tự quyết.

Anh em choáng váng. Bạch Ngọc Đường thầm hô thú vị.

Màn “rút củi dưới đáy nồi” này quả thật đẳng cấp. Cẩm Mao Thử ăn cướp đã nhiều, nhưng không nghĩ đến Cái Bang cũng bị cướp.

Tống Nguyên An mặt sầm lại.

Thần Long Sư Hổ lệnh là mật lệnh Cái Bang, năm xưa Tiêu Phong giao cho Tiêu Thiên Phóng. Cũng chính thứ này giúp Tiêu Thiên Phóng đứng vững trong bang đến giờ. Bản thân Tống Nguyên An đã muốn Tiêu Thiên Phóng tự bỏ đi từ lâu, chỉ không ngờ tên này đã đi còn mang theo cả Bắc đường. Đã thế ngay ở đây đem mật lệnh ra nói không thèm kiêng kị.

– Kể cả ngươi có lệnh bài, cũng không thể tự ý tách Bắc đường khỏi Cái Bang.

– Hừ, chuyện của sư phụ, các ngươi…

Tống Nguyên An quát lớn:

– Đủ. Ngươi tự ý hành sự, bang quy khắc sẽ có an bài. Nhưng ngay đây đem chuyện của bang ra bàn tán, vậy ngươi chính là phản đồ. Muốn theo gót Tiêu Phong sao?

– Không được xúc phạm sư phụ.

Một tiếng gầm như hổ gầm vang lên.