Chương 454: Quá Nhiệt Tình Thì Thành Phá Hoại

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một canh giờ sau, ở một khách điếm nhỏ ven đường.

Phong ca mở tiệc khao nữ nhi, anh em nhiệt liệt hoan nghênh. Mặc dù chủ xị không chịu nói là con của ai, nhưng có rượu anh em cứ uống thôi con ai mà chẳng được.

– Tiểu nhị, lên món!

– Có ngay đây có ngay đây.

Tiểu nhị bưng lên năm mặn mười chay. Đây là phong cách phương nam, tinh tế chú trọng. Không giống phương bắc, toàn bộ đều thịt lại còn miếng lớn.

Bên cạnh còn có vài bình rượu nhỏ, hình dáng tinh xảo, bên ngoài ba chữ “Nữ Nhi Hồng”.

Nữ Nhi Hồng vốn là đặc sản Thiệu Hưng Lưỡng Chiết, nhưng tiếng lành đồn xa, bây giờ tiệm rượu nào cũng bán, quá nửa là đồ giả. Có điều không sao, quan trọng là ý nghĩa.

Tương truyền ở Thiệu Hưng, cứ nhà nào sinh con gái, người cha sẽ chôn một hũ rượu, đợi khi con gái trưởng thành thì đào lên, đặt tên “Nữ Nhi Hồng”. Về sau còn có cả tục chôn rượu mừng con trai, đặt là “Trạng Nguyên Hồng”. Lăng Phong còn dự định chuyến này xong việc về Vĩnh Lạc sẽ chôn hẳn 10 hũ, 15 năm sau mà còn sống sẽ đào lên.

Lăng Phong đứng dậy sửa sang quần áo, còn chưa kịp tuyên bố lý do buổi lễ đã nghe “vù” một tiếng.

Chỉ thấy một tên đồ trắng chạy vào, một tay cầm một bình Nữ Nhi Hồng tu ừng ực. Tay còn lại vẫn giấu sau lưng.

Là “đạo soái” Bạch Ngọc Đường.

– Lão Bạch, thoát rồi sao. Rút cục trộm được cái gì?

Bạch Ngọc Đường cười nham nhở:

– Từ từ đã. Mà cũng phải cám ơn ngươi. Không có ngươi lôi kéo chú ý, bổn Thử chỉ sợ không đột nhập được Toàn Chân giáo. Mà ta nói, lão Lăng, ta với ngươi mà đi ăn trộm, không tệ đâu.

Lăng Phong mặt mày ủ dột. Con chuột này hết rủ đi ăn trộm thì rủ đào mộ.

– Ngươi đi mà cám ơn Nguyệt tỷ. Nàng ấy vì thu hút chú ý giúp ngươi mà bị thương rồi đó.

– Á, có sao?

Bạch Ngọc Đường lập tức thật thà ngồi xuống, nhưng cái tay sau lưng vẫn không chịu thả ra.

Lăng Phong cất giọng phê bình:

– Ngươi cũng rất trượng nghĩa. Bổn công tử bị bao vây, ngươi thì nhân cháy nhà đi hôi của.

Bạch Ngọc Đường ra vẻ thần bí nói:

– Cũng chưa chắc. Nói đến chuyện này, ngươi còn phải cám ơn ta đó.

– Cám ơn ngươi?

– Đúng vậy, sờ sờ trên người xem có để quên cái gì không.

– Quên? Không có.

Bạch Ngọc Đường thở dài:

– Bởi vậy mới nói, cái loại không biết quý trọng bảo vật.

Nói xong chậm rãi lấy ra một vật, mặt mày tươi tỉnh nói:

– Nhìn xem đi.

Lăng Phong nhìn lại, phát hiện vật kia rất quen mắt, xám xám dài dài.

Rõ ràng là… Tuyết Tễ kiếm.

Lăng Phong bắt đầu dự cảm không hay.

– Ngươi lấy nó ở đâu?

– Bổn Thử trốn ở cái gì… Vân Hạc trai của chúng một lúc, còn đang buồn chán chẳng có vật gì hay, thì thấy một mỹ nữ giao cây kiếm này cho một nữ đạo. Bổn Thử nhìn một cái, oa, Tuyết Tễ kiếm nha! Bổn Thử liền nghĩ ngay đến ngươi. Dám cá là bị trúng mỹ nhân kế, ngay cả bảo kiếm cũng dâng đi. Ngươi sao vậy? Nhìn ta trân trân làm gì?

Lăng Phong mặt bắt đầu xanh xao.

Bạch Ngọc Đường vẫn thao thao bất tuyệt:

– Ài, lại cũng không thể trách ngươi, kinh nghiệm giang hồ còn ít. Còn may, có bổn Thử ở đây. Nữ đạo vừa đem nó đi cất, ta liền lẻn vào lấy. Ngươi trừng mắt với ta làm gì? Rất bất ngờ đúng không? Không cần vội cám ơn…

Lăng Phong trán hiện gân xanh.

Tân tân khổ khổ mới khiến Liễu Thanh Nghi chịu nhận đồ của mình, thằng nhãi này lại…

Nhiệt tình không phải cái tội. Nhưng quá nhiệt tình thì thành phá hoại đó đại ca.

Lăng Phong rất kiềm chế nói:

– Lão Bạch, uống nốt bình Nữ Nhi Hồng này, cảm phiền ngươi đem nó trả lại chỗ cũ giùm.

– Vì sao?

Lăng Phong nghiến răng:

– Vì ta cố ý tặng đi, không phải bị mỹ nhân kế.

– Tặng? Bảo kiếm như vậy lại tặng người ngoài? Tặng bổn Thử có phải hơn không?

Lăng Phong đã hết nhịn nổi, dơ chân đạp Bạch Ngọc Đường ra ngoài, quát lớn:

– Ngoài cái đầu ngươi. Nó là quà ra mắt của lão tử cho con gái. Mau cút!

– Con gái?

Bạch Ngọc Đường chật vật đứng ngoài đường, gãi gãi đầu.

Lúc này Tần Quyền mới thờ ơ nói ra:

– Lão Bạch, ngươi còn chưa biết tin tức mới nhất sao? Lão Lăng có con rồi.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt ngờ vực:

– Có con? Hắn?

– Làm sao? Bộ ta không thể có con sao? Còn không mau đi.

– Không phải, ý ta là nàng ta thoát tục như vậy, sao lại chấp nhận sinh con cho ngươi? Không phải là ngươi bị đội nón xanh mà không biết đi.

Lăng Phong phùng mang trợn má, lao ra ngoài:

– Đậu móa, lão tử tru sát ngươi.

– Á, cứu mạng!

Bạch Ngọc Đường lại vắt chân lên cổ, lần này là chạy ngược lên Toàn Chân, còn để lại một câu văng vẳng:

– Bổn Thử cả đời ăn trộm, hôm nay lại phải đi trả đồ, còn gì thanh danh giang hồ. Lăng Phong, bổn Thử hận ngươi.

Lăng Phong cũng không đuổi tận giết tuyệt, làm màu vài cái đã vào lại bàn rượu.

Mấy huynh đệ liền vây lấy:

– Đương gia, hạ hỏa, hạ hỏa.

– Uống, hôm nay ta bao hết chỗ này. – Lăng Phong bực dọc nói.

Lúc này, tên tiểu nhị nhìn thấy cảnh vừa xong, nhạy cảm nghề nghiệp, liền tiến lại bàn nói:

– Khách quan, bổn điếm hoang sơn dã lĩnh, có một quy củ nhỏ, là phải tính tiền trước.

Lăng Phong đang bực, liền hỏi:

– Sợ ta quịt không bằng? Bao nhiêu?

– Khách quan, tổng cộng 10 quán 4 tiền. – Tiểu nhị cười cầu tài.

Lăng Phong mơ màng thò tay vào người, lục lục một lúc, mới giật mình nhớ ra.

Tiền trên người đã vứt hết cho Liễu Thanh Nghi.

Tiểu nhị lập tức sầm mặt, ông đoán không sai quả nhiên ăn quịt, lập tức nói:

– Khách quan, làm ăn nhỏ, không thể ghi nợ đâu.

– Khụ khụ. Là thế này, vừa rồi ta gặp vợ con, nàng ấy lấy hết tiền của ta đi mua sữa cho con. Cho nên…

Tiểu nhị khóc còn thảm hơn:

– Khách quan. Tiểu nhân hôm nay cũng phải mua sữa cho con. Ngài mà quịt, chưởng quầy phạt chết tiểu nhân, con tiểu nhân không có sữa uống cũng sẽ chết. Đầu năm hai mạng người đó khách quan.

– A, nghiêm trọng như vậy? Vậy đợi một chút, ta đi lấy tiền cho ngươi.

Lăng Phong liền chạy ra đường, hét lớn:

– Lão Bạch, đứng lại cái đã. Ngươi lấy Tuyết Tễ kiếm có lấy được ít tiền không?

Lập tức có tiếng vọng lại:

– Ngươi làm bổn Thử mất mặt, bổn Thử hận.

– Thôi mà, đừng giận nữa.

– *éo, bổn Thử xưa nay làm ăn uy tín, đã nói trả là trả hết.

Nói xong thì bóng cũng đi khuất.

Rút cục, vẫn là anh em trong đoàn giúp đỡ, hùn tiền trả giúp Lăng Phong. Phong ca từ chủ xị một bữa thành mắc nợ anh em thêm hai bữa khác. Số vẫn nhọ như thường.

Rượu được dăm chén…

Tiêu Thiên Phóng lại gần vỗ vai:

– Hiền đệ, trông ngươi không được vui lắm.

– Làm gì có, đệ đang rất vui. Đại ca không biết chứ, đệ trước giờ luôn lo mình sẽ không sinh được con.

Tiêu Thiên Phóng lấy làm kỳ quái:

– Sao lại nghĩ như vậy? Số ngươi đào hoa nhất trong đây. Ngươi không sinh được, chẳng lẽ bọn ta đều tuyệt hậu.

– Đệ không phải ý đó. – Lăng Phong chỉ cười cười.

Hắn nhớ mang máng đến một bộ truyện xuyên không, tên tác giả chết bầm kia khẳng định xuyên không là phản khoa học, sẽ không thể sinh con. Đúng là ăn nói tào lao.

Tiêu Thiên Phóng vẫn thấy có gì đó không đúng, lại hỏi:

– Hiền đệ, ngươi còn có tâm sự khác?

– Hết rồi.

Tiêu Tiên Phóng cười lớn:

– Haha, bộ dạng ngươi như vậy, không giấu được ta. Ngươi có phải đang nghĩ đến… Văn phu nhân?

Lăng Phong trầm mặc.

Hắn đúng là đang đau đầu.

Hắn muốn lấy Thành Bích làm vợ, thậm chí ở Phong Vân đoàn đã chuẩn bị sẵn phòng ốc, chỉ còn chờ môt cái gât đầu của Thành Bích liền tổ chức hôn lễ.

Chỉ không ngờ đến, Liễu Cung chủ lại sinh Như Vân.

Kể cả không phải mỹ nhân, người ta sinh con cho hắn, bằng mọi giá không thể thờ ơ, đây là trách nhiệm mà nam nhân phải làm.

Hắn cũng như bao nam nhân khác, Liễu Thanh Nghi xinh đẹp như vậy, còn có con với mình, đương nhiên mơ mộng cưới luôn về nhà. Nhưng nữ nhân như Liễu Thanh Nghi hay Thành Bích, Lăng Phong dùng đầu gối nghĩ cũng biết khó lòng ở chung.

Nếu phải lựa chọn một trong hai, Lăng Phong sẽ chọn Thành Bích.

Đối với Lăng Phong, Thành Bích là một báu vật, là tình yêu. Lấy được nàng không chỉ được một người vợ, mà còn được một trợ thủ, một nửa bù đắp vào thiếu sót của Lăng Phong. Những thứ hắn không để ý, nàng sẽ để ý. Những thứ hắn không có thời gian lo, nàng sẽ lo.

Liễu Thanh Nghi siêu phàm thoát tục không sai, chỉ là vì nàng quá thoát tục, có điểm không thích hợp làm vợ. Nàng thích hợp làm đối tác song tu khi lên tiên giới hơn.

Lăng Phong xuyên không khi đã sắp 30, lúc hắn vẫn lận đận với tương lai, suy nghĩ cũng khác hẳn đám thanh niên 20. Hắn đang phải ngụp lặn kiếm sống, cần một người có thể chia sẻ tiến lùi, chứ không phải một đại gia cưới mỹ nữ về để nâng niu cho hết ngày.

Đương nhiên, xuyên cũng đã xuyên rồi, mộng tưởng tam thê tứ thiếp là phải kiên trì, bằng không sẽ bị độc giả phun nước miếng dìm chết. Nếu vào một ngày đẹp trời nào đó…

Chuyện bà cả bà hai tạm khoan nhắc đến. Con gái Như Vân thì hắn bằng mọi giá phải lo.

Xem ra chong chóng xong Giang Nam, hắn sẽ cầu hôn Thành Bích, rồi sẽ nói thật với nàng chuyện Như Vân. Như Vân cũng như Như Ý, không thể không có cha, Thành Bích là nữ nhân hiểu chuyện, có lẽ sẽ không vấn đề.

Vĩnh Lạc trấn, Phong Vân đoàn.

Sảnh Chính Sự đang có ba người, bên trái Mặc lão và Lục Chính Kỳ, bên phải là một trung niên tầm 30 khuôn mặt vuông vức, Phương Hùng.

Mặc lão nói một chút tin tức Lăng Phong trở về, Phương Hùng nghe xong không bày tỏ thái độ gì nhiều.

Lục Chính Kỳ hắng giọng:

– Phương Tiêu đầu, ngươi ở Kinh Hồ đụng độ quan sai sao?

Phương Hùng không trả lời, ngược lại hỏi:

– Cái này là tiên sinh hỏi hay chuyển lời hộ người khác?

– Là… Đương gia chuyển lời.

Phương Hùng lạnh nhạt:

– Hắn nếu muốn biết thì cứ hỏi trực tiếp ta là được.

Lục Chính Kỳ chỉ biết cười trừ.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng thủ vệ báo:

– Mặc lão, Lục tiên sinh, Phương tiêu đầu, bên ngoài có một vị phu nhân muốn gặp Đương gia.

– Phu nhân? Họ gì?

– Bẩm, họ Văn, còn nói đến từ Hà Đông.

Mặc lão Lục Chính Kỳ nhìn nhau, bọn họ đã biết ai đến.

Phương Hùng ánh mắt phức tạp. Gã cũng vừa mới nghe chuyện của Lăng Phong, biết Lăng Phong ở Hà Đông có quan hệ với một vị Văn phu nhân. Tiêu cục ở Hà Đông cũng nhờ có nàng ta mới thiết lập.

Lại nói, bấy lâu nay Phương Hùng vẫn không vừa lòng với Lăng Phong.

Thứ nhất là chuyện vai vế.

Năm đó kết bái Phương Hùng là đại ca, nhưng trong đoàn lại chỉ làm phó lĩnh. Vấn đề cũng không phải tiếng nói ai to hơn, mà là Lăng Phong hiện nắm nhiều “cổ phần” hơn, càng lúc càng tăng, kể cả khi hắn không có mặt ở Vĩnh Lạc. Cũng chính điều này ép Phương Hùng phải làm thêm vài chuyện trong tối.

Thứ hai, là về cách vận hành Phong Vân.

Phương Hùng chủ trương kinh doanh ngoài pháp luật, không thông qua quan phủ, buôn lậu cướp bóc cứ có lợi thì làm hết. Cùng lắm thì lên núi làm sơn đại vương. Trong khi Lăng Phong chủ trương kinh doanh chân chính, trốn thuế có thể buôn lậu thì không nên.

Thứ ba, là chuyện của Công Tôn Dao.

Phương Hùng luôn cho rằng, Lăng Phong cố ý tranh Công Tôn Dao với mình. Phương Hùng gặp Công Tôn Dao trước, có ý trước, thậm chí thẳng thắn cầu hôn. Thế nhưnng chính vì Lăng Phong mà bất thành. Ngay cả chuyện Công Tôn Dao mất tích, Phương Hùng cũng đổ trách nhiệm lên Lăng Phong.

Thêm vào đó, Phương Hùng cũng khinh thường Lăng Phong.

Trong ấn tượng của Phương Hùng, võ công Lăng Phong thậm chí còn kém hơn cả Gia Cát Vinh. Gã lại không biết Lăng Phong một năm qua tiến bô thần tốc ra sao.

Hơn thế, Phương Hùng năm qua một tay đánh ra hai đường tiêu, Kiếm Nam Kinh Hồ, cảm thấy rất thành tựu. Trong khi Lăng Phong chẳng có tí công trạng nào đáng kể, ngoài việc năm đó bỏ công bỏ tiền kiến thiết Phong Vân đoàn.

Cho nên nghe đến Lăng Phong cũng đã có một đường tiêu Hà Đông, Phương Hùng không khỏi hụt hẫng. Gã cũng tò mò muốn biết “Văn phu nhân” kia ra sao. Chắc là loại “U40 máy bay bà già”, xấu xí nhưng thừa tiền, còn Lăng Phong thì làm trai bao bám váy nàng ta.

Phương Hùng tiến ra cửa sổ, đây là lầu hai sảnh Chính Sự, phóng nhãn có thể thấy quang cảnh cổng lớn.

Ở đó đang có một cỗ xe ngựa.

Màn xe vén lên, một nữ nhân bước ra, Phương Hùng không khỏi chấn trụ.