Chương 318: Nụ Hôn Giữa Tiếng Đao

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đại chiến 4:6 bắt đầu.

Phe Lăng Phong phụ trách Bạch Vân Thành, Di Hoa Cung lo U Minh Cung. Đám Như Vân sát thủ vẫn giả vờ tấn công Lăng Phong, xem ra đang chờ cơ hội phản bội.

Diễm Tuyết Cơ ngay từ đầu đã sát cánh cùng Lăng Phong.

Hà Mạch Dũng tuy bực bội cũng không có cách nào khác. Chỉ cần xong hôm nay, gã sẽ giết chết thằng nhóc kia, đoạt lấy Võ Kinh, lúc đó sư muội mới biết ai là kẻ mạnh, ai mới phù hợp với nàng ấy. Gã thật sự khôngg hiểu, Diễm Tuyết Cơ lớn lên với gã cả bao nhiêu năm, gã chăm sóc nàng từng chút một, làm sao lại không bằng một tên nhảm nhí kém cỏi, thậm chí sư muội chỉ gặp mặt có vài lần.

Diễm Tuyết Cơ vừa đánh vừa cười cười nói nói:

– Đại Ngốc, ngươi ngay cả kiếm thuật cũng không biết chút gì sao?

– Diễm cô nương, tại hạ là thương nhân, không có học qua trường lớp, làm sao biết kiếm thuật gì chứ?

– Hìhì, có muốn ta đưa cho ngươi một bộ không?

Lăng Phong đương nhiên sẽ không từ chối ngay, hồ hởi nói:

– Ồ? Tên là gì?

– Hoa…

“Choang”

Đáng tiếc câu của nàng bị tiếng choang choang đâu đó che mất.

Lăng Phong gồng mình đỡ chiêu của ai đó, lại nói:

– Từ từ, nhưng ta lại không có gì để trao đổi cả…

“Keng”

Diễm Tuyết Cơ bỗng vụt người ra trước, dường như cố ý không để Lăng Phong nghe thấy lời nàng đang lí nhí:

“Người ta cũng không cần đổi cái gì cả nha”.

Lăng Phong cười thú vị phi thân theo.

Không thể không nói, Diễm nữ hiệp chịu khó luyện thể thao, dáng người không thể chuẩn hơn, đặc biệt là phần hông thon tế. Nữ nhân không chịu luyện tập, kể cả ăn ngon mặc đẹp ra sao, không bao giờ có vòng 2 được như vậy. Đó là chưa kể nàng đang mặc bó sát, lúc này chân váy mỏng tung bay, từng đường nét cơ thể tẫn lộ, trông vô cùng vui mắt.

– Mà cô nói chiêu gì kia? Vừa rồi ta nghe không rõ…

– Hoa Thần Thất Thức. Ngươi đúng là ngốc mà.

“Nghe không rõ thì liên quan gì đến ngốc chứ?” Lăng Phong trợn mắt.

– Chờ đã. Hoa Thần? Ta là nam nhân…

– Nam thì có sao đâu? Hoa có cũng có nam có nữ mà? Hìhì.

Diễm Tuyết Cơ cười duyên.

“V*, đây là kiểu suy nghĩ gì? Đúng là thiếu nữ 18 có khác, không thể theo kịp.”

Lăng Phong lại không biết, Hoa Thần Thất Thức, đó là tuyệt kỹ chỉ dành riêng cho các “Hoa Thần” ở Di Hoa Cung. Ở Di Hoa Cung, “Hoa Thần” là vị trí chỉ dưới Cung chủ, có thể xem như nhân tuyển cho truyền nhân tương lai của Di Hoa Cung. Di Hoa Cung do nữ lập ra, tên chức vị chiêu thức cũng có hơi hướng nữ tính, chữ “hoa thần” kia chỉ là một từ tượng trưng, hoàn toàn không có nghĩa Thất Thức sẽ mềm yếu như nữ nhi.

Bỗng có giọng nữ lên tiếng:

– Lăng Phong, ta ở sau giúp ngươi quan sát…

Văn Thành Bích sau một hồi chần chừ mới nói được câu này.

Có lẽ nàng nhìn thấy Lăng Phong và Tuyết Cơ phối hợp trò chuyện ăn ý, vì vậy không muốn mình thành vô dụng mới cất lời.

Lăng Phong gật gật đầu, Văn Thành Bích một khi không giúp thì thôi, đã giúp khắc có thể xoay chuyển tình hình.

Thành Bích thi triển Khai Thần thuật.

Khí lực, thần lực về cơ bản vô hình. Cao thủ nội công hơn nhau ở chỗ, bon họ có thể thi triển được thần khí ra ngoài cơ thể thành luồng vô hình để giao tranh, từ đó phân định thắng thua, không giống ngoại kình trong ngoại công cần phải va chạm tiếp xúc.

Đặc biệt là thần lực.

Quan trọng hơn, trong thần lại mang theo ý.

Ý, chính là những sát ý, thiện ý, ác ý. Đại khái ngươi nghĩ gì, nhằm vào ai, mục đích ở đâu đều có.

Khai Thần thuật, lợi hại ở chỗ có thể nhìn ra mọi dị động của thần lực. Điều đó đồng nghĩa với nhìn được ai đang nhằm vào ai, muốn tấn công vào vị trí nào. Mọi thứ đều hiện ra như những đường kẻ đầy màu sắc trước mắt. Lăng Phong cũng có khả năng gần giống, nhưng chỉ có thể dùng để nhìn ra bố cục trận pháp.

Bạch Vân Thành Bạch Tiểu Thư là hai siêu cao thủ, không sớm thì muộn sẽ áp đảo dễ dàng. Nhưng nếu có một Văn Thành Bích bằng vào mắt thường có thể nhìn sạch sẽ ý đồ của kẻ địch, vậy thì chưa biết ai hơn ai.

Bạch Tiểu Thư cũng là dân luyện thần, còn tra hỏi Văn Thành Bícch ở U Minh Cung một thời gian, ả biết rõ Văn Thành Bích tuy không có võ công lại không hề vô hại như người khác nghĩ.

Chỉ chốc lát ả liền nhận định ra vai trò “chí mạng” của Văn Thành Bích.

“Hừ”

Bạch Tiểu Thư nghiến răng vung tay, hai ngón tay chỉ thẳng, bắn ra một chiêu Cửu U Âm Phong tối âm độc về phía Thành Bích.

Cùng lúc đó.

“Đại Ngốc đáng ghét”.

Diễm Tuyết Cơ không khỏi mất vui. Vừa rồi còn cười nói với mình, người kia vừa nói hắn đã quay lưng lại nhìn đến mê mẩn.

Cạnh đó, Như Vân sát thủ tuy đưa ra đề nghị với Lăng Phong, không có nghĩa bọn chúng sẽ thành đồng minh 100%. Trong số Như Vân sát thủ, có một kẻ tên Loạn Si lần trước ám sát Lăng Phong bị chính Diễm Tuyết Cơ ra tay đánh trọng thương, trong lòng vẫn không phục.

Lúc này, Loạn Si nhận thấy Diễm Tuyết Cơ sơ ý, liền biết cơ hội đến. Gã âm thầm tung một thứ vũ khí kỳ quái nhằm đến Diễm Tuyết Cơ.

Cái vũ khí này là song giản, nhìn như hai lưỡi hái tử thần, đây là thứ mà Lăng Phong lúc trước trong lúc tối hậu không rõ là thứ gì, có thể xoay dọc theo thân thương đoạt mạng.

– Mẫu thân…

Văn Như Ý không rõ bằng cách nào nhìn thấy sát chiêu của Bạch Tiêu Thư, đồng thời kêu lên.

“Có chuyện?” Lăng Phong hoảng hốt.

Đại Đao Hà Mạch Dũng máu chiến đều đã tót về phía trước, lúc này chỉ có Lăng Phong đóng vai “support” đứng tuyến sau, cũng chỉ có hắn có thể ra tay kịp.

Thành Bích lảo đảo sắp ngã. Vừa rồi nàng thi triển một đoạn cấm ngữ, dường như là tầng sau của Khai Thần Thuật. Xem ra đã hơi vượt quá tu vi của nàng.

Chỉ phong của Bạch Tiểu Thư đã kề cận.

Song giản của Loạn Si cũng đã ngay bên cạnh Diễm Tuyết Cơ.

Văn Thành Bích hay Diễm Tuyết Cơ?

“M* nó, phải chọn ngay bây giờ sao?”

Làm sao nam chính khác có thể ôm ấp trái phải dễ như vậy, Phong ca chưa gì đã bị thử thách, lại khó như vậy?

Trong công cuộc chinh phục tam thê tứ thiếp, mission “chỉ được cứu một” này là thử thách lớn nhất trong tất cả các loại thứ thách. Đã có rất nhiều vị vì tham mà mất cả chì lẫn chài, bài học xương máu.

Bình thường Lăng Phong mồm mép tán gái linh tinh, xem chừng chả có mục tiêu nào cả, chỉ khó mà quyết định ngay. Không biết Phong ca làm sao quá quan đây?

Lăng Phong lại không nghĩ nhiều như dự đoán, hắn không do dự lao ngươi về một phía.

“Choang”

– Phu nhân, nàng không sao chứ?

Cả hai ngã xuống đất, Cửu U Âm Phong phóng xuyên vai Lăng Phong bay ra sau, không ngờ phá nát cả một khoảng đất gần đó.

Lăng Phong toát mồ hôi.

“Bị thương cmnr. Có điều cũng đáng lắm…”

Cả tấm thân mượt mà đẫy đà của Văn Thành Bích đang nằm trong lồng ngực Lăng Phong. Hai người đã lâu không tiếp xúc gần như vậy, ngay lập tức hơi thở liền nhanh dần.

Văn Thành Bích ngửa mặt nhìn lên, bỗng thấy cả khuôn mặt đen đen của hắn đang cười nhìn mình, trên vai còn nhỏ vài giọt máu chảy xuống.

Trong tiếngg đao kiếm văng vẳng phía sau, nàng bỗng thấy hắn cao lớn vĩ đại khác thường, không hề giống một tên tiểu đệ kém tuổi như mọi khi nàng vẫn nghĩ.

– Ngươi… không sao chứ? Máu…

– Không sao, là máu kẻ khác đó thôi…

– Vì sao… lại cứu ta?

– Còn hỏi vì sao? Thuộc hạ rất trung thành, làm sao nỡ để phu nhân bị thương chứ. Phu nhân trở về nhất định phải trọng thưởng đó…

Lăng Phong vờ đóng vai Nam phủ mật thám cười đáp.

Hắn chọn Thành Bích.

Diễm Tuyết Cơ có võ công, thậm chí sau đột phá còn mạnh hơn hẳn Lăng Phong. Chính nàng đóngg vai nữ hiệp cứu Lăng Phong khỏi tay Như Vân sát thủ, Loạn Si có lẽ khó lòng làm hại được nàng ta. Trong khi Văn Thành Bích ngoài một cái Khai Thần Thuật không có chút võ công nào, thậm chí tu vi nội lực bằng không. Nàng ta là một “quái thai” giống Lăng Phong, chỉ luyện thần không luyện khí.

Kể cả không có chuyện này, hắn vẫn sẽ chọn Thành Bích.

Có huynh đệ sẽ mắng Phong ca ngu, còn nguyên bao không chịu chọn…

Phong ca thích thế, tác giả cũng bó tay.

Giọng Thành Bích đã bắt đầu mê ly. Nàng tính tình trầm lắng, cũng vô cùng để ý, vừa rồi Lăng Phong chọn nàng trước Diễm Tuyết Cơ, chỉ khoảnh khắc đó thôi đã đánh sâu vào tâm linh nàng.

Cô gái kia xinh đẹp không kém nàng, vui tươi hoạt bát, có võ công cao cường, có môn phái lớn phía sau. Quan trọng là, nàng kia là xử nữ, xem ra còn chưa từng yêu ai. Còn Văn Thành Bích nàng thì sao?

– Ngươi thực sự sẽ… trung thành chứ?

– Ta trung thành với nàng, chứ không phải với Nam phủ.

Lăng Phong giảo hoạt nói. Lúc này vẫn phải tỉnh táo nha, không được lẫn lộn.

Văn Thành Bích phì cười, hơi thở thơm tho cứ thế phà vào mặt hắn, cũng trở nên nồng nhiệt tự lúc nào, không khỏi khiến Lăng Phong rục rịch.

Rồi nàng bỗng nghiêm túc lại, nhiìn sâu vào mắt hắn:

– Ngươi không… chê ta sao?

Nàng là nữ nhân một đời chồng, ngay cả đứa con gái còn đứng gần đó chứng kiến mẹ bị nam nhân khác ôm vào lòng.

Chính cái rào cản này khiến Thành Bích lâu nay cưỡng ép bản thân phải khép kín tâm hồn.

Trong cái xã hội này, nữ nhân có con không rõ ràng chính là loại bị khinh thường nhất. Văn Thành Bích bằng vào thân phận Thống lĩnh Nam phủ có thể đè xuống lời dèm pha, nhưng không thể bắt kẻ khác không nghĩ như vậy. Nàng chỉ cần dựa trên ánh mắt cũng có thể đoán ra, mỗi một tên đàn ông gặp nàng đều nghĩ giống nhau, vừa thèm muốn vừa khinh bỉ. Chúng đều nghĩ nàng là loại đàn bà dễ dãi, có thể đè ra bất kỳ lúc nào.

Chỉ có Lăng Phong là khác biệt, hắn nhìn nàng hoàn toàn là sự thưởng thức và trân trọng. Văn Thành Bích từng nghĩ, kẻ này rút cục là trẻ người ngông cuồng hay là lão luyện diễn xuất? Dường như trong mắt hắn không có chỗ cho quá khứ của nàng.

Lăng Phong đến từ hiện đại, tư tưởng rất thoáng. Và hắn thực sự thoáng, không giống vài kẻ mở mồm ta xuyên không đến từ hiện đại, nhưng tán gái chỉ chọn toàn xử nữ.

“Hắn thực sự thích mình? Hay chỉ thèm muốn thân thể của mình?”

Văn Thành Bích từng rất nhiều lần tự hỏi, rồi tự đấu tranh.

Nàng có thể vì không kìm được ham muốn mà quan hệ thể xác với hắn một lần, nhưng nàng sợ đánh mất tâm hồn mình. Một khi cả tâm hồn lẫn thể xác đều trao cho hắn, rồi nhận ra hắn cũngg như bao kẻ khác, vậy thì…

Chiếm hữu một nữ nhân, thể xác là không đủ. Khi ngươi ôm một người vào lòng, bất kể là xấu hay đẹp, ngươi sẽ hiểu ngay ôm một cô gái yêu ngươi, nó khác hẳn ôm một cái bao tải. Cái bao tải đó càng làm bằng vàng, ngươi sẽ càng thấy lạnh lẽo.

Môi nàng mấp máy:

– Ta là nữ nhân đã…

– Ta thích nàng… À không phải…

Văn Thành Bích bỗng run rẩy.

“Hắn vì sao nói không? Hắn hối hận? Ta biết sẽ như vậy, vì sao còn muốn tin hắn…”

Lăng Phong làm bộ nhíu mày, bỗng thâm tình nhìn Thành Bích:

-… Ta yêu nàng. Từ lúc nàng cố ý tránh né ta, ta liền nhận ra rồi.

Lăng Phong nói đến đây không khỏi nhớ đến Công Tôn Dao.

Có lẽ hắn phải xin lỗi nàng ấy.

Lăng Phong vì sao vội vã hẹn ước với Công Tôn Dao? Có lẽ gặp Công Tôn Dao như hiện thân cho mối tình đầu của hắn, Lăng Phong gặp nàng ấy liền ngộ nhận. Hắn chỉ muốn che dấu cảm xúc trước kia, muốn đè xuống trái tim lạnh giá vì bị phản bội một lần mà thôi.

Cho đến khi gặp Thành Bích.

– Vậy còn nó…

Thành Bích cũng không liếc mắt gì cả. Nếu Lăng Phong thực sự yêu nàng, hắn sẽ hiểu.

– Còn cái gì?

“Hắn không hiểu?” Thành Bích lại lo sợ.

Thành Bích luôn sống trong nỗi lo sợ sẽ bị tổn thương.

Lăng Phong làm bộ đảo mắt:

– Như Ý là con gái ta nha, không thể phản đối cha mẹ nó đoàn tụ được. Chỉ có Đao đại ca, ài, vị này hơi khó tính một…

– Đừng nói nữa…

Văn Thành Bích trong lòng như có vạn bông hoa đang nở, mọi bí bách được giải khai.

Nàng bất chấp xung quanh đang xảy ra chuyện gì, vội ôm lấy cổ hắn.

“Ưm”

Một nụ hôn thật nóng, giữa tiếng đao kiếm vang vang, làm tan chảy hoàn toàn hai trái tim lạnh giá.