Chương 8: Dẫn con dâu về nhà

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sáng sớm hôm sau.

Nhân tiện kể một chút, tối qua Khương tiểu thư ngủ cùng Lâm thị, cũng không phải ngủ với Lăng Phong. Các vị sắc lang không cần thắc mắc chuyện này. Nửa đêm Phong ca cũng có ý nhìn trộm nàng ta, nhưng bởi vì chuyện cha chết quá đỗi thương tâm, Phong ca lại là người có nhân cách, cho nên ăn xong bữa liền đánh một giấc tới sáng. Sáng dậy thì phát hiện nàng ta cũng đã dậy trước, cho nên chuyện thâu hương đành để lúc khác.

Cửa Quang Hóa, một trong ba cửa bắc Trường An.

Trường An ở phía tây bắc, giao thương đều chủ yếu đi vào hai cửa đông nam. Thành nam tập trung thương nhân, thành đông là nơi ở của quyền quý quan lại, thành tây hạ dân, còn thành bắc khá hỗn tạp.

Sau lần giết người kia, cả nhóm tên Hùng bàn nhau chuyển địa điểm lên phía bắc. Dù sao sống ở kinh thành đã quen, không muốn trốn hẳn đi, vả lại kinh thành đông người, xác suất bị Đàm gia phát hiện cũng không cao.

Chỗ này lại không nhiều mối cần thuê người cho lắm.

Lăng Phong hôm nay tới coi như chia tay, bấy lâu hắn cũng chỉ quen mấy người này. Nói là chào hỏi, thực tế cũng chỉ có Lăng Phong và tên Quyền nói với nhau. Tên Vinh không có ở đây, tên Hùng và Diệp thì không mấy quan tâm. Lăng Phong chỉ e có đi tự sát hai tên này cũng không nháy mắt một cái, nói gì tạm biệt.

Tên Quyền có được ít tiền, cũng chịu khó mua ít áo quần sạch sẽ mặc, thế mà nhìn rất ra dáng thiếu gia đi lừa gái. Gã vừa nhai vừa hỏi :

– Huynh sẽ đi Tô Châu à?

– Đúng vậy, ta đi cùng mẫu thân.

– Nghe nói nữ tử Giang Nam rất mượt mà đó, cố gắng mà thử một lần cho biết.

Lăng Phong cầm một ít tiền đưa cho A Quyền, nói :

– Chuyện Tiểu Hoa, nhờ ngươi.

Tên tay nhanh nhẹn nhận tiền, ra vẻ khách sáo.

– Haha, ta biết rồi. Tiểu ăn mày thôi, không có đệ vẫn sống tốt.

A Quyền lại hỏi :

– À đúng rồi. Còn cô gái kia? Đã … làm được gì chưa?

– Làm được gì là làm được gì?

– Huynh đòi dẫn người ta về nhà, còn hỏi làm cái gì? Thì cái … đó đó.

A Quyền mắt nheo lại, nhìn Lăng Phong thăm dò :

– Ta rất thích suy nghĩ của ngươi, nhưng rất tiếc là chưa. Có điều, lần này nàng ta cũng sẽ đi với ta.

– Haha. Vậy chúc huynh may mắn. Nàng ta là mỹ nhân hiếm có đó, đừng bỏ lỡ cơ hội. Nếu không, thì để cho đệ.

Tên Quyền đánh mắt với Lăng Phong.

Thực ra, Lăng Phong quả thực sáng nay đã hỏi ý Khương tiểu thư, nói có thể nhờ đám tên Quyền đưa nàng đến Danh Châu, nhưng nàng ta ậm ừ không chịu, có lẽ ấn tượng về bọn họ quá kém. Lăng Phong đoán nàng ta không muốn về Danh Châu. Vì vậy cuối cùng quyết định mang luôn đi Tô Châu.

Tạm biệt nhóm tên Hùng, Lăng Phong ghé miếu hoang tìm Tiểu Hoa.

Vừa đi vào căn miếu đổ nát, hắn đã thấy Tiểu Hoa ngồi vắt vẻo trên một cái tủ gỗ.

– A, ca ca tới. Hôm nay không thấy huynh ra chợ, muội còn tưởng huynh ghét bỏ muội. Hihi.

– Muội đáng yêu như vậy. Làm sao có ai ghét bỏ được chứ.

Tiểu Hoa nhìn thấy Lăng Phong, liền mừng rỡ nhảy xuống chạy lại ôm lấy hắn.

Cô bé đang cầm trong tay một con dế bằng cỏ đùa nghịch. Chỉ là màu cỏ cũng đã ngả sang vàng héo, nhưng Tiểu Hoa vẫn yêu thích không buông tay.

– Đúng rồi, ca ca không biết đâu. Hôm qua muội cầm nó ra đường, có một đại thúc cứ hỏi nó là ai làm ra đó.

– Vậy sao?

Lăng Phong cười cười. Con dế cỏ này, là hắn dùng kỹ xảo origami gấp ra, không tính quá mức tinh xảo, nhưng ở thế giới này cũng được coi là hàng hiếm. Lăng Phong lúc này mới nghĩ đến, kỳ thục bản thân hắn có vài món kỹ xảo nho nhỏ, đem ra thì vẫn kiếm tiền qua ngày.

– Muội thích nó vậy sao?

– Thích …

Tiểu Hoa nói đến đó thì xịu mặt :

– Nhưng mà nó sắp hỏng rồi.

Lăng Phong vuốt tóc cô bé, nói :

– Vậy chốc nữa ta sẽ làm cho muội mấy cái bền hơn, có thể giữ lâu hơn. Chịu không?

– Chịu. – Tiểu Hoa hớn hở hô lớn.

Lăng Phong nựng nựng má cô bé, lại hỏi :

– Hôm nay muội ăn gì chưa? Ta dẫn muội đi ăn nhé.

– Đi ăn? Ca ca có tiền sao? – Tiểu Hoa mắt chớp chớp hỏi.

– Dĩ nhiên rồi. Đi thôi. Hôm nay phải ăn thật ngon.

Lăng Phong quyết định dẫn cô bé đi dạo một vòng phố, mua cho nàng một bữa ăn no. Tiểu Hoa lúc ăn cứ cắn từng miếng một, lại liên tục nhìn trước ngó sau, như sợ ai giành mất. Lăng Phong không khỏi khóe mũi cay cay, có lẽ cô bé bị giành giật quá nhiều sinh ra thói quen, ngay cả ăn cũng không chưa được bữa nào bình yên.

Kiếp trước, Lăng Phong là con một trong nhà, hắn chưa bao giờ biết qua tình cảm anh chị em. Hắn nghe nói anh em trong nhà không phải lúc nào cũng hòa thuận. Đến kiếp này, tiểu cô nương này lại như thân muội của hắn vậy. Hoàn cảnh tuy khó khăn, nhưng tâm hồn trong sáng vui vẻ, Lăng Phong rất yêu thương.

Lần này đi sợ là không mang cô bé theo được. Cô bé tự lo cho mình đã lâu, không phải kiểu trẻ con ngờ nghệch. Lăng Phong thân mình còn chưa lo đủ, hắn cũng không biết sẽ lo cho Tiểu Hoa ra sao nữa? Vả lại chẳng qua đi Tô Châu, chắc chỉ dạo một vòng rồi loại quay lại thôi.

Có điều, cuộc đời chả có gì biết trước được.

Lần ra đi này, Lăng Phong không hề biết, cuộc đời hắn thực sự đổi thay. Tiểu Hoa, Quyền, thậm chí Hùng, Diệp, Vinh, …. những con người này, khi hắn gặp lại một lần nữa, cũng đã khác.

Lăng Phong lại mua thêm một cái vòng tay nhỏ xinh. Tiểu Hoa chưa có lúc nào vui vẻ như vậy, nói cười không ngớt, nhưng lại luôn miệng nói nàng thích đồ chơi Lăng Phong làm hơn.

Đến trưa, Lăng Phong để Tiểu Hoa về trước, còn mình đi tìm một tiệm đồ chơi, hắn đã hứa gấp cho cô bé vài món đồ chơi bền một chút.

Chiều muộn.

Lăng Phong trên tay cầm vài con dế bằng giấy. Vừa rồi hắn tìm được một tiệm tạp hóa, mua ít giấy đắt tiền rồi gấp tại chỗ.

Đang nghênh ngang đi về miếu, Lăng Phong bị ai đó gọi :

– Tiểu ca mau dừng bước, tiểu ca ấn đường màu đen, chỉ sợ sắp đại nạn lâm đầu.

Lăng Phong vừa nghe đoạn kịch gọi hồn này, liền biết đụng đến thể loại gì.

Khách khí mà nói, thì là một vị “tiên nhân tu hành tại hồng trần”.

Còn không khách khí mà nói, thì là … một tên bịp bợm.

Chỉ thấy kia là một lão đạo sĩ, đạo bào bẩn thỉu, phất trần như cái giẻ lau nhà, mái tóc lộn xộn hoa râm, mặt tràn ngập tang thương.

Lăng Phong dù sao cũng là người có lễ nghĩa, người ta bảo hắn có nạn lâm đầu, hắn cũng phải trả lại đối phương một cái nạn lâm đầu mới đủ lễ nghĩa đi. Liền không tình nguyện nói :

– Ngươi nếu là xem cho ta hôm qua thì chuẩn đấy, đúng là có họa tai ương.

– Phải không? Bần đạo đã xem là không sai được. À không đúng, bần đạo nói là chuyện sắp xảy ra, không phải đã xảy ra.

– Cần ngươi giải thích sao?

Bịp bợm giang hồ sợ nhất chính là ngươi không phản ứng, chỉ cần ngươi bắt chuyện, vận không không xấu cũng thành xấu.

– Khụ, bần đạo cũng không nói dối. Tiểu ca cũng đừng đánh đồng bần đạo với đám bịp bợm ngoài kia. Mà lại kỳ quái …

– Kỳ quái cái gì mà kỳ quái?

– Lúc trước nhìn thấy ngươi, đó là “hắc sát lâm đỉnh”, có họa tai ương. Nhưng bây giờ bần đạo nhìn lại, lại là “kim quang lăng đỉnh” nha. Bần đạo cái này không lấy tiền, chỉ cần tiểu ca nói ra bát tự, bần đạo liền nói cho tiểu ca tin mới thôi.

Lăng Phong nghe đến không lấy tiền, liền đỡ phòng bị hơn, buồn chán nói :

– Bát tự? Không có.

– Không có bát tự? Làm người ai mà chẳng có bát tự?

Lăng Phong thản nhiên :

– Ngay cả tuổi ta còn chẳng biết chính xác, bát tự biết moi ở đâu ra. Tiên trưởng muốn xem bát tự thế nào nhất?

– À, đại khái sinh loanh quanh ngày Thất tịch, mấy ngày đó bát tự dễ bịp nhất. À không đúng, ý ta là quanh năm bát tự đều thông, mà riêng tháng 7 thì thông nhất.

Lăng Phong nghe vậy liền biết đủ, nhấc chân bỏ đi.

Lão đạo sĩ nóng nảy, hô to một câu :

– Ngươi bị yêu ma phụ thể, đại họa không xa đâu!

Câu này thì Lăng Phong phải dừng chân. Thực ra hắn cũng biết bịp bợm có rất nhiều câu giật gân kiểu này, nhưng bởi vì thân là dân xuyên không, hắn tự dưng chột dạ, nói không chừng đạo sĩ cổ đại cũng có tí đạo hành, không có tào lao như hiện đại.

– Ngươi làm sao biết ta bị yêu ma phụ thể?

– Không thể nói, không thể nói.

Lăng Phong lại quay lưng nhấc chân. Đã không thể nói thì nói làm m* gi?

Lão đạo sĩ lại hô to :

– Bần đạo có hai vị bằng hữu, nói đã tặng cho ngươi một ít đồ vật, nhưng lại quên hướng dẫn ngươi cách dùng …

Lăng Phong chấn động quay lưng :

– Bằng hữu gì của ngươi, ở đâu? Nói không đúng thì đừng có theo ta nữa.

Lão đạo sĩ cầm phất trần, chỉ chỉ … xuống dưới đất.

Lăng Phong triệt để choáng váng.

“Đầu trâu mặt ngựa?”

Lát sau.

Lăng Phong đứng trước một cái tửu lâu, ngước mắt nhìn lên chiêu bài, cảnh giác hỏi :

– Chỗ này và hai tên “bằng hữu” của ngươi, có quan hệ gì?

– Không có.

– Không có thì dẫn ta tới đây làm gì?

– Bần đạo rời núi mấy ngày không ăn. Ngươi mời bần đạo bữa cơm, bằng hữu chứ vợ con cũng bán cho ngươi hết.

Lăng Phong mặt đen thui.

Hắn có một cỗ cảm giác, lão già này muốn ăn cơm chùa.

Có điều lại thôi, thứ nhất không biết chừng quả thật là “đầu trâu mặt ngựa” gửi tin. Thứ hai, cũng chỉ một bữa cơm thôi, nhìn lão này già rồi còn phải lăn lộn thảm như vậy, ăn thì ăn.

Sờ sờ túi còn trăm văn tiền, đều là tiền công hôm qua của Khương tiểu thư, cầu mong cái quán này giá rẻ chút.

Lại thêm một lát …

– Hai vị dùng gì?

Lão đạo sĩ hào hứng nói ngay :

– Tiệm ngươi có món gì ngon, đem ra biễu diễn hết ta xem.

– Từ từ, không cần phiền như vậy … – Lăng Phong khoát tay.

Tiểu nhị hồ hởi :

– Không phiền không phiền, rất nhanh liền làm đủ cho hai vị …

– Nhưng ta phiền nha, ngươi nhìn xem làm món đắt ta có đủ tiền trả hay không?

Tiểu nhị liền chột dạ, nói cũng phải. Hai tên này đều ăn mặc không thể nào là sạch sẽ.

Rút cục, chỉ gọi 4 cái màn thầu 1 bình trà. Cả lão đạo sĩ lẫn tiểu nhị đều lầm bầm lầu bầu.

Màn thầu rất nhanh liền lên, ngấu nghiến xong 4 cái màn thầu, lão đạo sĩ mới ho khan :

– Bần đạo đạo hạnh vẫn là quá cạn, có chút nhìn không thấu số mạng của ngươi.

Lăng Phong buồn bực :

– Đến ta còn chẳng nhìn thấu chính mình nữa là ngươi. Ăn xong rồi thì nói chuyện chính đi. Hai bằng hữu kia, rút cục muốn nói gì?

– Khụ khụ, nói là … đồ đạc đã ở trong người, bọn họ cũng không có lừa ngươi, từ từ sẽ hiện ra. Ngươi không cần phải mỗi sáng đều phải chửi bọn hắn …

– Chỉ có như vậy?

– Chỉ có như vậy.

Nói xong lão đạo đột ngột linh hoạt đứng dậy, nhảy một cái từ lầu hai xuống đất, thoắt cái đã biến mất trong dòng người. Thân pháp cực kỳ cao minh.

– Bần đạo đi đây …

– Này, từ từ …

– Khách quan, vừa rồi đạo trưởng kia còn gọi thêm một bình rượu chưa trả.

– Đậu móa đạo sĩ thối …

Lăng Phong rút ra một hai cái kết luận. Đạo sĩ sẽ biết võ công hoặc không, nhưng cổ đại hiện đại gì đều là lừa đảo.