Chương 342: Dấm Chua

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Nàng gả cho ta, ngoài ta và mẹ ta ra còn phải nhìn ai nữa?

– Vậy còn vị hôn thê ở kinh thành thì sao đây? Ta cũng không muốn mang tiếng phá vỡ hạnh phúc đôi uyên ương đâu.

Lăng Phong toát mồ hôi, cả phòng toàn mùi dấm.

“Nhất định là Tần Quyền, chỉ có thằng nhãi này biết chuyện ta thề hẹn với Dao muội.”

– Chuyện này…

– Còn nữa, nghe nói trước khi đến Thái Nguyên, “ai đó“ còn tiện thể ghé một cái thôn nhỏ, bái đường cùng Triều gia tiểu thư nào nữa thì phải?

Toát mồ hôi lần hai, cái này nhất định không phải dấm, mà là acid.

Lấy vợ làm trong cục điều tra liên bang, qua mặt quả nhiên không dễ.

Lăng Phong cũng chỉ biết tự trách mình, nhất là chuyện của Công Tôn Dao.

Ngày đó mới chập chững xuyên không, cộng thêm mối tình đầu dang dở ở kiếp trước, vừa gặp được mỹ thiếu nữ như Công Tôn Dao liền có hơi vội vàng, thành thử mới làm ra cái thề hẹn kia.

Thuyền vẫn chưa đóng cọc, chuyện của Công Tôn Dao vẫn có thể xem xét.

Nhưng chuyện Triều tiểu thư thì khác hẳn, không thể không nói cho ra nhẽ.

– Ta với vị tiểu thư kia không hề quen biết. Chẳng qua lúc đó mang ơn trị thương của hai huynh muội họ, lại chưa phục hồi hoàn toàn không thể bỏ đi ngay, cho nên đành phải qua loa một chút mà thôi. Ta thậm chí nghi ngờ hôn lễ đó là giả.

Lăng Phong nghi ngờ không sai, vì nó quả thật là… giả.

Nhưng Thành Bích dĩ nhiên sẽ không tin:

– Nữ nhân kết hôn cả đời một lần, làm sao ngươi lại nói thành giả?

– Nàng nghĩ xem, làm gì có cái hôn lễ nào ngay cả nạp thải vấn danh cũng không làm, trực tiếp bái đường luôn chứ?

Thành Bích không cho là đúng, nói:

– Sao ngươi không thử đặt mình vào vị trí của người ta xem thử. Nàng ta là tiểu thư một nhà, cũng không phải người tự do như hai ta, hôn nhân đương nhiên không thể tự quyết định, dù không có quen cũng phải lấy. Hơn nữa, nàng ta bất hạnh bị hủy dung, nửa đêm bị nam nhân lạ vào phòng quấy rối, có lẽ vì sợ tiếng xấu mà phải chấp nhận sắp xếp của huynh trưởng. Làm hôn lễ chóng vánh như vậy hoàn toàn có thể lý giải được. Rút cục đến lúc bái đường thì tân lang lại hét một tiếng nói nàng ta là ma quỷ rồi bỏ chạy.

Giọng Thành Bích còn cả sụt sùi đồng cảm.

“Từ từ, anh là người bị ép mà, làm sao lại giống kẻ chủ mưu thế này?”

– Nhưng cô ta thực sự là ma… khụ…

Lăng Phong thầm chép miệng, nói tiếp thế nào đây?

Chẳng lẽ nói cô ta thực ra đã chết cháy rồi, bị ma đầu Thiên Diện gì đó nhập thân sống lại?

Trong mấy tình huống chua lét kiểu này, nam nhân nói gì cũng vẫn chua. Cho dù đem ra bằng chứng thuyết phục nhất đa phần nữ nhân đều sẽ không thèm tin, nói gì đem chuyện ma quỷ ra.

Nói thực ra, sau khi bị dọa chạy khỏi hôn lễ kỳ quái đó, Lăng Phong đã từng muốn quay lại.

Nếu cô gái kia chỉ là một nữ nhân bất hạnh như Thành Bích nói, Lăng Phong cho dù bị hù chết cũng sẽ gánh vác. Hắn tuy vô lại nhưng điểm đàn ông này vẫn có.

Nhưng người ta căn bản không bất hạnh gì cả, mà là vong hồn ma nữ bày trò giữ hắn lại. Lăng Phong tuy ăn bậy ăn bạ không ít, nhưng khẩu vị còn không nặng đến mức muốn “nuốt” cả ma nữ. Vì sĩ diện mà cố dây vào, người bất hạnh sẽ là hắn.

Lăng Phong thậm chí khẳng định, Cố lão và Thiên Diện cùng phe. Cố lão từng nói một câu, “ở đây chúng ta người đông thế mạnh, truy hồn giả sẽ không dám tới”.

“Truy hồn giả” là ai Lăng Phong không rõ, nhưng hai chữ “chúng ta” thì có thể đoán ra. Cố lão Thiên Diện nhất định biết nhau từ trước, tình cờ gặp Lăng Phong ở Triều gia trang mà kéo hắn vào.

Lại nói, Thành Bích tuy cũng luyện thần, nhưng thần pháp và linh hồn lại thuộc hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Cho dù nàng có mê tín vào chuyện ma quỷ, cũng sẽ khó lòng tiếp thụ câu chuyện của Lăng Phong.

Kể cả nàng ấy tin là thật, bằng vào trí tuệ của mình dám chắc sẽ hỏi Lăng Phong làm sao biết đối phương là ma quỷ. Lúc đó nói sao?

Không lẽ lại ngẩng mặt chính khí nói, “bởi vì phu quân của nàng chính là một hồn ma”? Thành Bích coi bộ sẽ chết ngất mất.

Nhớ đến khuôn mặt lúc nhúc gớm ghiếc của Triều tiểu thư lần nọ, Lăng Phong không khỏi đánh cái rùng mình:

– Ài, đó là nàng còn chưa nhìn thấy bộ dáng của cô ta. Mà ta còn không chắc phải xưng hô là cô hay là bà đâu…

Vừa nói đến ba chữ “cô hay bà” thì biết mình lỡ mồm, chữa lợn mù thành lợn què.

Nữ nhân nhạy cảm nhất là hai chuyện, cân nặng và tuổi tác. Hắn nói như kia chẳng khác nào biến mình thành loại đàn ông chỉ soi bề ngoài, vợ xấu một chút là ruồng bỏ. Bởi vì Thành Bích sẽ không tưởng tượng ra “bộ dáng” Lăng Phong muốn nói gớm ghiếc ra sao, nàng sẽ cho rằng hắn chê Triều tiểu thư xấu xí mà thôi.

Có điều, Phong ca hình như, quả thật có hơi xem trọng… bề ngoài thật.

Quả nhiên, không đợi Lăng Phong nói hết, Thành Bích đã lắc đầu thất vọng:

– Ta không muốn nghe chuyện này nữa…

Thành Bích đưa tay sửa lại mái tóc hơi rối, không đợi Lăng Phong giải thích đã nói:

– Từ hôm biết bá mẫu bị trúng độc, ta đã cho ngườii tìm hiểu một chút.

Nói xong nàng đứng dậy tiến lại bàn trang điểm, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Lăng Phong nghe đến đó không khỏi cảm động vừa áy náy, vì đã có lúc hắn nghi ngờ Thành Bích. Ví như lần trước, đám Nhu Vân sát thủ nói có người tiết lộ hành tung của hắn, Lăng Phong liền nghĩ ngay đến Thành Bích.

Xem ra không phải Thành Bích, vậy không lẽ là… Lâm Hàm Uẩn?

Nói mới nhớ, cô nàng này đã hoàn toàn mất tích, ngay cả phòng trọ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.

– Đây là toàn bộ ghi chép…

Thành Bích mở hộp gỗ, bên trong có không ít tư liệu, xem ra do đặc vụ Nam phủ báo lên.

Chuyện liên quan đến mẫu thân, Lăng Phong liền nghiêm túc ngồi dậy, mặc tạm vài mảnh quần áo tiến lại bàn ngâm cứu.

Thành Bích nói:

– Đây là ghi chép của Nam phủ trước kia. Ta xem qua rồi, cũng không có nhiều manh mối.

Lăng Phong nhìn lướt qua, hắn tinh mắt nhìn thấy không ít thông tin tuyệt mật về Hà Bắc. Coi bộ Thành Bích bị Thiên Sách phủ khống chế ở U Minh cung chính là vì mấy cái này. Giờ này nàng lại có thể thoải mái để cho Lăng Phong xem, chứng tỏ nàng đã hoàn toàn tin tưởng hắn. Nên biết Lăng Phong vẫn là đặc vụ Mật Thám tự.

Hóa ra ở Hà Bắc cũng từng có những vụ việc tương tự Hà Đông.

– Ta không biết loại độc mà bá mẫu trúng có giống thế này không? Những người này cũng không phải bị trúng độc, mà là trúng một loại mê dược. Nếu hàng tháng không có giải dược, tinh thần thể xác sẽ kiệt quệ dần. Tuy nhiên nếu liều lượng khác đi, rất có thể tạo ra tình huống hồn xác mất hẳn liên hệ, sống thực vật như ngươi nói.

“Một loại… thuốc phiện?”

Lăng Phong để ý đến, những kẻ này nếu không phải tướng quân thì cũng là tài chủ một phương, giống hệt ở Hà Đông.

– Chờ chút, Hà Bắc Bố chính sứ Thạch Hải Quân cũng bị?

– Đúng vậy. Ta mấy lần tra hỏi lão về chuyện này, chỉ là lão đều trốn tránh, không dám nói ra.

Lão họ Thạch này là kẻ từng tán tỉnh Thành Bích khi nàng còn ở phủ Đại Danh.

Lăng Phong ngay lập tức nghĩ đến khả năng lớn nhất.

– Không phải chính Yên Vương đứng đằng sau đó chứ?

Điều này hoàn toàn logic, Yên Vương vì muốn âm mưu tạo phản, âm thầm dùng một loại thuốc phiện khống chế quan lại và tướng quân ở địa phương, đến lúc khởi binh dễ như trở bàn tay. Kịch bản tạo phản này vô cùng phổ biến.

Thứ hai, manh mối chính là ở Triệu Hanh. Triệu Diễn bị hại chết cũng vì một loại độc dược nào đó. Khả năng Triệu Diễn tuy là Thế tử, nhưng căn bản không biết gì về kế hoạch dùng độc của Phụ vương, Triệu Hanh mới là người biết rõ.

Nếu suy nghĩ của Lăng Phong đúng, chân chính đứng sau Đoạn Cân Nhẫn, quả thực chính là hai cha con Yên Vương.

Chỉ còn một khúc mắc nhỏ.

Yên Vương ra tay với Lâm gia, Lăng Phong có thể lý giải, nhưng vì sao lại là Lâm thị?

Lâm gia cũng giống Dương gia, là đại gia tộc quân đội. Mặc dù Lâm lão tướng đã chết trận nhưng con cháu phục vụ trong quân vẫn không ít, ngoài ra còn có thủ hạ trung thành năm đó của lão Lâm. Yên Vương ngoài Hà Bắc Hà Đông, khả năng còn tham vọng tới tận Trường An, nên mới muốn tiên hạ thủ vi cường, âm thầm khống chế Lâm gia.

Nhưng ra tay trên người Lâm thị thì hoàn toàn không hợp logic, giữa Lâm thị và Lâm gia không còn bao nhiêu mối quan hệ.

Thành Bích nhìn Lăng Phong đăm chiêu, nàng cũng trầm ngâm theo.

Nàng lâu nay chỉ thu thập tin tức tình báo chung, không hề chú tâm điều tra, nhất thời không nghĩ được bao nhiêu.

– Nàng nói Bạch Vân Thành là mưu sĩ cho Yên Vương, đang lúc nước sôi lửa bỏng lại vô cớ đến Hà Đông đó sao? Ta nghĩ không chỉ vì cái gì điềm báo “nghịch thiên cải mệnh”, cũng không phải vì cái hộp bạc kia, mà chính vì những việc này.

– Điều này ta không khẳng định được. Thế nhưng lão ta cũng bị trúng độc còn gì?

Lăng Phong nhàn nhạt:

– Không có gì khó hiểu. Bởi vì lão ta cũng bị Yên Vương khống chế. Chứ không toàn tâm toàn ý phục vụ.

Thành Bích gật đàu tán thành, rồi lại nói:

– Nếu là Yên Vương đứng sau, giao cho Bạch Vân Thành đi thực hiện, vậy vì sao tình hình chiến sự tệ như hiện nay, Bạch Vân Thành ở Thái Nguyên lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh?

– Cái này khó nói, có thể lão ta gặp trở ngại nào đó, hoặc có tính toán khác mà chậm trễ.

Nghĩ đến gì đó, Lăng Phong đứng dậy:

– Ta nghe đám Hoa An nói có tướng quân họ Lưu nào đó ở ngoài thành có triệu chứng phát độc, có lẽ phải đi xem một chút. Không biết chừng tìm ra được kẻ chủ mưu…

Thành Bích bỗng níu tay hắn lại:

– Ngươi đang bị thương còn muốn ra ngoài sao? Đám giang hồ kia tuy vì bảo vật đã bỏ đi, nhưng rất có thể vẫn ở đâu đó gần đây. Ngươi lừa chúng như vậy, nếu lúc này có chuyện thì…

– Nàng yên tâm, phu quân nàng là ai cơ chứ?

Thành Bích lắc đầu, nhíu mày lo lắng:

– Ta không yên tâm được. Vậy đi, trước mắt ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, ta sẽ thay ngươi củng cố lại Trường Phong tiêu cục và Phong Vân bang, gom lại làm một, có chuyện cũng dễ bề hành động.

Lăng Phong liếc mắt nhìn qua, bằng vào quen biết bấy lâu với Thành Bích, chỉ nhìn vào tư thái của nàng hắn liền đoán ra, nàng không chỉ lo cho hắn, mang đang muốn hồi phục một tổ chức như Nam phủ.

Nữ nhân này đúng là không muốn an phận mà.

– Nàng không phải đang muốn mượn tay ta tổ chức thế lực riêng đấy chứ?

Thành Bích hình như bị nói trúng, đỏ mặt nói:

– Ngươi… Người ta cũng vì chuyện của hai ta cả thôi.

– Chuyện gì của hai ta?

Lăng Phong giảo hoạt cười, còn không quên nắn nắn mấy ngón tay thon của nàng. Thành Bích xấu hổ ngoảnh mặt đi.

Nghĩ lại, Phong Vân bang lập ra chỉ là cái chiêu bài tạm bợ, căn bản không ra một bang phái nghiêm túc.

– Kỳ thực, ở kinh thành ta còn có một ít huynh đệ khác, cũng không nhỏ đâu. Cũng được, dù sao ban đầu ta lấy cớ với Vân tỷ đi Hà Bắc là để mở rộng làm ăn, nay ở Thái Nguyên lập một cái tiêu cục đàng hoàng cũng là phù hợp.

– Nói vậy, ngươi hình như còn chưa liên lạc về kinh thành, không sợ Vân tỷ gì đó lo lắng sao?

“Lại dấm chua nữa?” Lăng Phong nhăn nhó mặt mày.

Nhưng Thành Bích nói cũng phải.

Đi lâu như vậy, không báo về nhà một tiếng cũng không tốt. Mặc dù Lăng Phong đoán đám Cao Diệp thoát khỏi Hà Bắc chắc cũng sẽ cho người báo tin về Vĩnh Lạc. Nhưng Cao Diệp đi đường ven biển vòng qua Giang Nam, trong khi Lăng Phong chạy sang phía tây đang ở Hà Đông. Nếu xét theo cự ly, hắn còn gần kinh thành hơn cả Cao Diệp.

Thành Bích nhắc đến Vân tỷ xong cũng không tỏ thái độ gì, nhưng Lăng Phong vẫn nói:

– Vân tỷ thì không cần để tâm, để ta viết phong thư cho mẫu thân và mấy huynh đệ, nàng cho người đưa giúp ta được chứ? Nàng nếu muốn “thông báo riêng” gì với bọn họ, ví dụ giới thiệu bản thân, có thể bổ sung vào cũng được.

Vừa nói vừa đánh mắt với nàng.

Thành Bích như thế thiếu nữ lần đầu về nhà chồng, giận dỗi đấm vào vai hắn, làm Lăng Phong đau đến nhe răng nhếch miệng.

Tuy là tiểu tiết cực nhỏ, nhưng Lăng Phong ngay lập tức phát hiện, nàng đang cười hạnh phúc.

“Phù, qua rồi.”

Vừa rồi hắn biết Thành Bích đang giả vờ, kỳ thực đang chờ câu nói của hắn. Nàng nhắc Vân tỷ kỳ thực ý tứ không phải ở Vân tỷ, mà là… Công Tôn Dao. Còn may Phong ca cẩn thận.

Ài, đấu trí với đàn bà, còn mệt hơn cả đánh nhau với cao thủ.