Chương 405: Vì Quá Ưu Tú, Nên Phải Đi Chỗ Khác

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ngươi tin một người sống được 600 năm?

Thiên Diện tỏ vẻ hờ hững.

– Sống 600 năm thì đương nhiên không tin. Nhưng linh hồn bị giam cầm 600 năm gì đó, thì mấy cái tiểu thuyết huyền huyễn rất hay có.

– Huyền huyễn cái gì?

Lăng Phong cười trừ, vờ ho khan vài cái rồi đổi chủ đề:

– Chẳng phải ta và cô cũng gần giống vậy sao?

Thiên Diện ánh mắt bỗng trở nên vô hồn:

– Vong hồn, dù cho có mạnh mẽ đến mấy, nếu không có thân xác bảo trì, cùng lắm chỉ có thể trôi nổi một năm thời gian. Cái này chẳng lẽ ngươi cũng không biết?

– Ờ thì…

Phong ca ấp úng.

Hắn làm thủ tục quá cảnh ở Chuyển Luân điện, trình hộ chiếu, làm thủ tục chuyển hành lý, đi dạo chờ chuyến, cho đến lúc qua cổng transit tổng cộng chỉ có mấy canh giờ. Căn bản không hỏi xem nếu ở lại thì lâu nhất được bao lâu cả.

– Thế ra lão già này đều nói láo.

– Cũng không hẳn. Hắn ta đúng là từng đi theo Thái Tổ. Nhưng chuyện hộ kinh thư… Hừ, nực cười. Chẳng có tên trộm nào cả, Cố Hạo chính là kẻ trộm đó. 20 năm trước hắn trọng sinh, vẫn không bỏ được tật cũ, chạy đi tìm cổ vật Thái Tổ để lại, rút cục bị người khác bắt được.

– Cho nên bị nhốt hẳn 20 năm dưới tháp gì đó?

– Hắn ta bị nhốt rất nhiều lần, cũng trốn ra rất nhiều lần, ngươi muốn hỏi lần nào?

– Đậu, thế thôi không cần. – Lăng Phong buồn bực.

Cái lão già hư thân mất nết, bởi vậy ngay từ ngày đầu Lăng Phong đã nghi rồi. Còn nói cái gì 600 năm thoát khốn trọng sinh, bởi vì không kiếm được cái xác nào ra hồn mà phải chọn đại một lão già sắp chết nhảy vào. Rõ ràng là mấy chục năm trước trọng sinh vào tên thanh niên nào đi làm bậy, bị bắt nhốt mấy chục năm già đi mới đúng.

Uổng cho Lăng Phong còn ôm hy vọng, đại khái Cố lão sẽ đóng vai Dược Thần, giúp Phong ca như giúp Tiêu Viêm, trở thành Đấu Đế như bộ truyện nào đó cơ đấy.

Chẳng qua, cổ nhân có câu vật họp theo loài. Cố lão và Phong ca, có thể nói đều cùng một loại cả. Đó là loại kể chuyện không thêm tí gió thì sẽ phi thường khó chịu. Đương nhiên, Phong ca vẫn khá hơn một chút. Bạn hữu chịu nền giáo dục nghiêm khắc dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, là hình mẫu của thanh niên thời đại mới, chính trực chỉnh tề hơn lão Cố chút đỉnh. Chém gió vẫn phải chém gió, nhưng luôn dựa trên đạo đức nghề nghiệp và phẩm cách cao cả cả đấy.

Đến đây lại nghĩ, quý cô Thiên Diện cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gi cho cam, lời của cô ta liệu đáng tin mấy phần đây?

Lăng Phong thở dài.

Bởi vậy phim chưởng mới hay có câu, “giang hồ hiểm ác”, không biết là Kim lão gia hay Cổ lão gia nói đầu tiên. Chung quy chỉ có bản thân mới đáng tin, còn đâu không nên tin bố con thằng nào cả.

– Vậy còn cô, trước kia ra sao?

-… – Thiên Diện trầm mặc, xem ra không muốn nhắc lại.

Lăng Phong nghĩ thầm, Thiên Diện có lẽ cũng “từng đi theo Thái Tổ” chăng?

Nhưng nếu dị giới này một thể xác không thể sống 600 năm, linh hồn cũng không thể trôi nổi 600 năm. Vậy Thiên Diện trọng sinh không thể chỉ một lần.

“Trâu bò a!” Lăng Phong tặc lưỡi.

Hồi đầu kẻ nào đó còn nghĩ bản thân xuyên không thì thiên hạ vô song. Không nghĩ đến trước mặt vị này trọng sinh như cơm bữa, nói không chừng suốt 600 năm qua, cứ trung bình 60 năm xuyên một kiếp đi, thì vị chi cũng phải… 10 kiếp người có lẻ, kinh nghiệm đầy mình. Thế thì trong giới “xuyên không” ở dị giới này, nếu không tính là xuyên từ “sau ra trước” hay từ “trước ra sau”, Phong ca cũng chỉ là hạng tiểu bối mới vào nghề, nửa điểm ưu việt cũng không có.

Thiên Diện bỗng trầm giọng nói:

– Số cống vật Triều Lam cướp được, ngươi phải nghĩ cách giữ hết lại, đem đến một nơi…

– Vì sao?

– Tộc nhân cần ngân lượng để sinh tồn tiếp.

– Tộc nhân? – Đây là lần thứ hai Lăng Phong nghe đến hai chữ này.

– Bọn họ đều là vong hồn trọng sinh không lâu. Tình trạng phần lớn giống như ngươi, chưa thể khôi phục đầy đủ công lực. Chỉ là, không ai bị mất sạch ký ức như ngươi.

“Hừm, tộc nhân gì đây? Cùng trọng sinh thì đã sao? Cũng đâu liên quan gì.” Lăng Phong nghĩ nghĩ, nhưng cũng không nói ra.

Nhớ lại lời kể của Thạch Sơn, Lăng Phong hỏi:

– Nơi đó có phải Nguyệt Lượng Tuyền?

Nguyệt Lượng Tuyền đúng là nơi ở của “tộc nhân” Thiên Diện. Nơi này sâu trong Vạn Thú lĩnh, biệt lập hẳn với ngoại giới. U Linh sơn trang nguyên bản là nhóm chuyên trách kiếm tiền nuôi “tộc nhân” bên trong Nguyệt Lượng Tuyền. Chỉ là đến đời Bạch Vân Thành làm Trang chủ, thì hai bên nội ngoại mới bắt đầu phát sinh bất đồng.

Lăng Phong nhớ đến một chuyện, lại hỏi:

– Nói vậy, Ngũ Nương cũng bị cô đem về đó?

Thiên Diện vẫn bảo trì im lặng, xem như đã thừa nhận.

Kể ra, Diện tỷ tuy tính khí khó lường, nhưng thói quen nói chuyện lại cũng rất tốt. Im lặng tức là đồng ý, hừ lạnh tức là không đồng ý.

Đúng lúc này…

“Vù”

Thiên Diện đột ngột bật người lăng không, nháy mắt đã biến mất vào bóng đêm.

“Có người đến?” Lăng Phong đảo mắt nhìn quanh.

Hắn cẩn thận đứng dậy, khép người đi lại gần cửa miếu, thần lực tỏa ra.

“Không có ai?”

Không thể nào. Thiên Diện phản ứng như vậy, nhất định có người. Xem ra kẻ này thuật ẩn thân quá mức cao minh, thần lực Lăng Phong không thể phát hiện.

Lăng Phong nín thở chờ đợi.

Bây giờ đã là đầu mua đông, gió lạnh từng cơn thổi qua vài khe nứt trên cao, phát ra những âm thanh như quỷ réo.

“Soạt”

“Vù”

“Phực”

Lăng Phong dẫm mạnh, cả người gần như nằm ngang, liên hoàn chiêu vừa choáng vừa Truy Hồn Đao ném ra.

“Keng”

Có tiếng phi đao va chạm.

Đối phương cũng là cao thủ xài ám khí.

– Phi Long, là ta…

Đáp đất nhìn lại, vừa thấy mặt người nọ, Lăng Phong không khỏi đăm chiêu:

– Đại ca ngươi sao lại tìm đến đây?

– Chúng ta mai phục ngoài thôn, phát hiện có dị động của cao thủ, truy một lúc thì đến đây.

Người nọ cởi nón, lộ ra một khuôn mặt cười, hóa ra là đặc sứ Mật Thám tự Đại Tiếu.

Đại Tiếu đảo mắt nhìn quanh, ngờ vực hỏi:

– Ngươi vừa nói chuyện với ai sao?

– Đúng vậy. – Lăng Phong thản nhiên thừa nhận.

– Là ai?

Đại Tiếu lập tức cảnh giác lên. Kẻ ở cùng Lăng Phong, tu vi phải cực cao. Đại Tiếu cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm truy tung lâu năm mới đoán ra vừa rồi có người.

Mặc dù Kha lão căn dặn đặc biệt để Lăng Phong tự do hành động, nhưng hai chữ “tự do” này vẫn phải nằm trong tầm kiểm soát của Mật Thám tự. Một khi Lăng Phong sinh dị tâm, thực sự che giấu gì đó, nói theo kiểu hiện đại là vi phạm chủ trương của “Đảng và nhà nước”, Đại Tiếu tuyệt đối không để mặc.

Chỉ thấy Lăng Phong đưa tay chỉ về một góc tối:

– Hắn.

– Hắn?

Đại Tiếu suýt chút bật ngửa. Người Lăng Phong chỉ, là… bức tượng Thành Hoàng cụt đầu nằm dưới đất.

Đại Tiếu lại truy hỏi tiếp:

– Tiêu cục của ngươi đều tập trung ở trong thôn, ngươi về đây làm gì?

– Trong thôn? Thảo nào…

Thấy Lăng Phong có ý tứ muốn đi ngay, Đại Tiếu bỗng nói:

– Từ từ, có nhiệm vụ cần làm đấy.

– Ồ? – Lăng Phong liền dừng bước.

Đại Tiếu đưa ra một tờ “mật thư tự hủy”. Loại giấy này rất mỏng, cất trong hộp kín thì không sao, ra không khí một vài phân thời gian, đọc không kịp là tự hủy. Năm đó Phong ca còn đặc ý xin Kha lão một ít về đi vệ sinh cho tiện, đáng tiếc bị Kha lão từ chối.

– Nội dung cơ bản vẫn như lần trước ở Yên Vũ lâu. Hôm đó gặp biến không kịp nói toàn bộ cho ngươi. Một là vào vai nhân sĩ võ lâm, tiếp sau theo dõi tìm cơ hội quấy rối Hạo Khí Minh. Lần này, không để chúng mang cống vật trốn sang Hà Bắc hoặc Sơn Đơng. Còn có, tìm cách ép tên nội gián của Cửu môn lộ mặt.

– Vậy, đã nghi ngờ đích danh kẻ nào chưa?

– Đã lên danh sách vài tên. Chốc nữa ta sẽ đi cùng ngươi, sẽ có cách nhận ra hắn.

Lăng Phong gật gật đầu coi như hiểu.

Đại Tiếu bỗng lưỡng lự chốc lát, nói:

– Còn có chuyện này, liên quan đến người nhà của ngươi…

Rất nhanh, Đại Tiếu chậm rãi nói ra gì đó, Lăng Phong nghe còn chưa được một nửa đã quát lớn:

– Cái gì?

Lâm thị đã bị bắt đi? Công Tôn Dao cũng bị mất tích rồi?

Tin động trời như vậy mà tận giờ này Lăng Phong mới biết.

Nói ra, cổ đại là thế. Không có điện thoại, không có email. Một cái công văn của Lục bộ gửi từ Tô Châu về Trường An cũng phải vài ngày. Mà đó còn là công văn nhà nước, được đóng dấu express “khẩn cấp”. Đừng nói gì thư tín của dân chúng tầm thường, còn chậm hơn gấp nhiều lần.

Hơn nữa, Lăng Phong đang hoạt động ngầm, nay đây mai đó. Ngoài liên lạc qua tổ chức, người nhà hắn hoàn toàn không thể báo tin cho hắn được. Trong khi ngoài mấy huynh đệ đi theo, ở nhà không một ai biết hắn làm đặc vụ.

– Là Triệu Hanh làm? – Lăng Phong nghiến răng nghĩ.

Không lẽ tên kia chạy khỏi kinh thành về Đại Danh, giết huynh cướp ngôi Thế tử xong rồi, vẫn quyết tâm báo thù Lăng Phong một kiếm nọ?

– Ngươi không cần kích động. Tổ chức vẫn cử người theo sát. Trước mắt chưa xác định được ai làm, nhưng hướng di chuyển thì có thể nắm được.

– Chẳng lẽ truy tung được mà không bắt được sao?

– Đáng tiếc, ta nghe báo lên, bọn chúng là cao thủ!

“Cao thủ? Còn qua mặt được cả Mật Thám tự?” Lăng Phong lập tức tự hỏi.

Mật Thám tự mạng lưới cực kỳ rộng, cao thủ đang giấu mặt nhiều như mây. Giống như tổ hành động đặc biệt của Đại Tiếu, có thể solo 1vs1 Lăng Phong không sợ, nhưng nếu bị bọn họ theo dõi hoặc ám sát, Lăng Phong tự biết mình sẽ chết ngay trong nửa ngày đầu.

Triệu Hanh có thủ hạ khủng như vậy? Hình như là không. Đám Như Vân sát thủ đã bị Lăng Phong xử lý gần hết.

– Không được, ta phải trở về ngay.

Nghĩ đến đây, Lăng Phong bỗng thấy hối hận.

Thời gian qua, nhìn bề ngoài có cảm giác Lăng Phong gần như quên hẳn mẫu thân. Lý do thì rất nhiều.

Có thể do đặc thù công việc. Có thể do tính tình cô độc đã quen của Lăng Phong. Nhưng nếu phân tích ra, thì vẫn là chính Lăng Phong cố ý tránh mặt.

Hắn sợ. Sợ Lâm thị phát hiện mình không phải “Lăng Phong”, sợ làm bà tổn thương.

Dường như, có một chút gì đó của tên “Lăng Phong” kia vẫn sót lại trong người, khiến Lăng Phong trong vô thức sinh suy nghĩ này. Có lẽ tên đần độn kia khi còn sống cũng biết rõ mình là kẻ vô dụng, cho nên luôn không dám đối diện với mẫu thân, tạo thành tâm lý tiêu cực ăn sâu vào thân xác.

Đại Tiếu lúc này lại chăm chăm nhìn phản ứng của Lăng Phong.

Kỳ thực, ý tứ của Đại Tiếu vừa rồi là, xong hôm nay Lăng Phong cần phải rời Hà Đông. Nói trắng ra, Đại Tiếu không muốn Lăng Phong tham gia tiếp nhiệm vụ ở Hà Đông.

Kha lão cử Lăng Phong đi Hà Bắc đấu với người Kim gì đó, chẳng qua để Lăng Phong “thực tập” làm quen công tác của mật thám. Lúc này trong mắt người Tống, Kim quốc chỉ là tiểu quốc, không phải trọng điểm đối phó của Mật Thám tự.

Nhiệm vụ tại Hà Bắc thất bại, Lăng Phong vì có Kha lão đỡ lưng vẫn không bị triệu hồi, ung dung qua Hà Đông, lại ngẫu nhiên gặp tiếp nhiệm vụ quấy rối Hạo Khí Minh.

Chỉ là, Lăng Phong thế mà lần mò ra được cả vụ Cửu gia, thậm chí không hỏi chỉ thị đã tự ý theo dõi Mã Hồi Phí Tiền, khiến Thẩm Thành phải ra tay thủ tiêu Phí Tiền, suýt chút thì phá hỏng đầu mối mà Mật Thám tự dày công theo dõi.

Phong ca “quậy” quá dữ, buộc Đại Tiếu là đặc sứ toàn quyền phải suy tính.

Chuyện trúng độc của Lâm thị Đại Tiếu cũng biết, gã nhìn ra Lăng Phong đối với Cửu gia mang tư thù cá nhân, hoàn toàn không xem kế hoạch chung của tổ chức vào mắt. Nếu để hắn tiếp tục điều tra, chỉ sợ có lúc sẽ không kìm được kích động, bứt dây động rừng như đêm nay, làm hỏng toàn bộ sách lược của Mật Thám tự và triều đình.

Khổ nổi, Lăng Phong là “thủ hạ cưng” của Kha lão, lại không thuộc quản lý của Đại Tiếu, gã không thể ra lệnh cho hắn. Vì vậy, chỉ có thể lựa thời điểm nói ra chuyện Lâm thị, để Lăng Phong tự mà về kinh.

Điệp viên ưu tú số một Đại Tống, bởi vì quá ưu tú, bị tổ chức khéo léo chuyển công tác vì sợ làm hỏng chuyện.

Lăng Phong lúc này đã không có tâm tư nghĩ tiếp. Hắn chỉ muốn mau chóng xong chuyện, lập tức trở về kinh thành.

“Hừ!” Có tiếng hừ lạnh của ai đó đánh thẳng vào thần cách của Lăng Phong.

Xem ra Tiểu Nguyệt tỷ nhắc nhở hắn, vừa rồi nàng ta không hẹn mà cùng với Đại Tiếu nói đến chỗ cống vật.

“Hừm, cố nốt đêm nay!”

Trong người nóng như lửa đốt, chẳng trách đoạn tiếp sau gặp đám Hạo Khí Minh, Lăng Phong lại khắp nơi gây sự như vậy, khiến Thành Bích cũng phải khó hiểu.