Chương 269: Họp Giao Ban

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

rời vừa tờ mờ sáng, gà vừa gáy xong, huynh đệ Phong Vân bang đã bị dựng dậy.

Họp giao ban. Nguyên nhân chỉ có một chữ.

Tiền.

Dạo này nghe nói kinh tế suy thoái, ngay đến Phong Vân bang làm ăn nhỏ cũng bị ảnh hưởng. Vậy mới nói lập nghiệp không dễ, đặc biệt là thành phần bỏ học giữa chừng bày đặt muốn làm giàu.

Trong phòng lúc này chừng chục người, Cố lão mắt lim dim ở trong góc, còn lại đều chum đầu quanh bàn lớn.

“Cạch…”

Lăng Phong trịnh trọng đặt xuống bàn một khay bạc, cười nói:

– Các vị. Tối qua bổn bang chủ đại triển thiên nhãn, đặt cửa dưới Tống Nguyên An. Kết quả hòa, hơi tiếc một chút, chẳng qua…

– Hoan hô… Thẳng tiến Tứ Hải lâu…

Anh em ôm nhau thắm thiết, nước mắt nước mũi tràn trề, ít nhiều vẫn là tiền.

– Từ từ, từ từ đã…

Lăng Phong hắng giọng:

-… Chỗ tiền cá cược này, trừ giá trị gia tăng, còn phải nộp bảo hiểm đóng thuế, chỉ e không còn bao nhiêu…

Mấy anh em hai lỗ tai lùng bùng, tuy nhiều từ không hiểu ra sao, vẫn gật gù nói:

– Không sao, còn là tốt, còn là tốt.

– Ngoài ra. Các ngươi cũng biết đấy, bang không thể nào ở trọ mãi, rất mất thể diện, cũng rất… tốn tiền. Vả lại, chúng ta còn chưa trả hết tiền phòng đâu.

Anh em chưng hửng, trên trán đều hiện vạch đen. Bạch Ngọc Đường lật đật đứng ra, đại diện cho số đông hỏi:

– Rút cục còn lại bao nhiêu?

– À, còn lại… đại khái… bị âm. Gọi mọi người lại đây, ý tứ là… tháng này chịu khó không lương.

– Cái gì? Phản đối…

– Tứ ca, đệ còn phải tích tiền mua đất nữa, đệ hứa với Sư Sư rồi. Huynh cũng biết đấy, bây giờ nhà đất tăng giá…

– Ài, bây giờ còn ai mua nhà chứ? Chịu khó kiếm cái chung cư… À, đại khái là ngươi vào thanh lâu ở cùng nàng ấy luôn, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện…

Lăng Phong nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói:

– Hơn nữa, có lẽ cần phải cắt giảm nhân sự…

Đúng lúc này…

“Két”

Cửa mở toang.

– Sao cô vẫn còn ở đây?

Một thân đồ xanh, hóa ra là Lâm Hàm Uẩn, phía sau vẫn là Thanh Vân cùng Hoa Lê.

– Thái Nguyên là nhà của ta, ta không ở đây thì ở đâu?

– Tỷ tỷ ở đâu, ta ở đó. – Thanh Vân vẫn che mặt, nghiêng đầu đáp.

Tiểu tử Hoa Lê gật gật đầu, ý tứ không nói cũng rõ.

Lâm Hàm Uẩn tự nhiên như không đi vào phòng, ngồi xuống cạnh Cố lão, nói:

– Ta mới phải kỳ quái. Ngươi không phải người Thái Nguyên, buôn bán công cán đều không phải, vì sao còn cố ở đây?

– Bổn công tử… thích như vậy. Thế nào?

Nói xong mới để ý, đi cạnh Lâm Hàm Uẩn còn có một trung niên mặc áo da, khuôn mặt góc cạnh chững chạc, Lăng Phong liền chắp tay:

– Vị này là?

– Ta sao? Ta là thúc của Hàm… Uẩn. Ngươi gọi Đoan thúc là được… – Người nọ cười đáp.

Lăng Phong gượng gạo, lại thêm Đoan thúc nào vào đây? Ngoài miệng vẫn khách sáo:

– Không biết ngài từ xa đến chơi, haha, thất lễ, thất lễ quá. E hèm, không biết… Lâm gia có tốt không?

– Lâm gia nào? À… tốt, rất tốt. – Đoan thúc sảng khoái đáp.

– Vậy không biết Đoan thúc ở chơi bao lâu?

Miệng cười toe toét, trong lòng thầm bái lạy, cầu cho vị Đoan thúc này tới đây để mang Lâm Hàm Uẩn đi luôn.

– Cháu gái ta ở đâu bao lâu, ta ở đó bấy lâu…

– Cái gì?

Lăng Phong suýt nữa cắm đầu xuống đất.

Đoan thúc đột ngột chụp lấy vai Lăng Phong, mắt sắc lẹm gằn giọng:

– Ngươi… chính là Lăng Phong mà cháu ta nhắc tới?

– Không biết… Đoan thúc có gì chỉ bảo?

Lăng Phong toát mồ hôi. Đoan thúc này nhất định luyện qua ngạnh công, năm ngón tay như gọng kìm, kình lực khí lực đều hơn hắn một bậc, chỉ sợ động một cái xương vai sẽ nát bấy.

– Lần trước ngươi cứu cháu gái ta, thế nhưng dám nhân cơ hội ở dưới nước sàm sỡ nó?

Nghe hai chữ “sàm sở”, toàn bộ người trong phòng đều dỏng tai lên.

– Tỷ tỷ, chuyện này là sao? – Thanh Vân tròn mắt tò mò.

Lâm Hàm Uẩn đẩy Thanh Vân sang một bên, lòng như lửa đốt, rối rít nói:

– Đoan thúc, người đừng nói bừa…

– Hừ, cứ để ta nói… – Đoan thúc nghiêm trang.

“Hóa ra về nhà gọi trưởng bối đến ăn vạ.” Lăng Phong ca thán.

– Ngươi phải biết. Hàm Uẩn nhà ta lớn từng này rồi, vẫn chưa có nam nhân nào dám chạm vào, ngươi lại dám…

“Điều này còn cần phải nói sao? Mặt rổ mũi tẹt, tính khí khó chiều, có người chạm mới lạ.” Lăng Phong làm bầm.

Ngoài mặt lại tỏ vẻ hối lỗi:

– Chuyện này. Ài, quả thực, trong lòng ta thấy… không tốt lắm, cũng rất hối hận.

Đoan thúc đột ngột đổi giận làm vui, cười ha hả:

– Haha, không có gì phải hối hận, ngồi ngồi ngồi, mau ngồi… Ta nghe nói ngươi chạm vào nó, mừng còn không kịp…

– Đoan thúc, người… – Lâm Hàm Uẩn lảo đảo, may nhờ Thanh Vân đỡ kịp.

Lăng Phong có linh tính không tốt, vội giải thích:

– Đoan thúc, ngài đừng hiểu lầm. Lần đó tuyệt đối là hoàn cảnh ép buộc, ta hoàn toàn không cố ý…

– Ta hiểu, ta hiểu. Tình cảm sao, đó là vô ý mà phát, ngay cả bản thân cũng không biết đó mà…

– Ài, ý ta không phải như vậy…

– Không sao. Nam nhân muốn giữ mặt mũi là chuyện thường, sau này lấy về cũng dễ bề quản lý. Ta hiểu ta hiểu…

Đoan thúc vỗ vai Lăng Phong, ra vẻ thâm tình, đã vậy còn nháy nháy mắt.

“M* nó càng nói càng sai.” Lăng Phong khổ sở cười.

Sai lầm lớn nhất của hắn chính là cứu bà cô này. Hắn lỡ tay “galant” một chút, đối phương cứ bám riết lấy, thật phiền chết.

Lăng Phong ngoắc ngoắc Lâm Hàm Uẩn:

– Cô lại đây.

– Chuyện gì?

Đoan thúc tủm tỉm nhìn cặp đôi thủ thỉ với nhau, trong mắt hàm ý sâu đậm.

– Cô nghĩ chỗ này là nhà chùa sao? Muốn ở là ở? Còn… dẫn người tới?

– Buồn cười? Đây là khách điếm, ngươi thuê phòng, ta cũng thuê phòng. Lại nói, hình như Lăng Bang chủ sắp hết tiền thì phải, nếu để cho bang chúng biết được, không phản lật trời mới lạ…

– Tiền? Cô nghĩ tiền mà quan trọng sao? Chúng ta hành tẩu giang hồ…

Bạch Ngọc Đường hắng giọng cắt ngang:

– Bang chủ, chẳng phải chúng ta đang bàn về tiền sao?

– E hèm…

Lăng Phong ho khan, xong xuôi quay sang nhỏ giọng:

– Cô cứ chống mắt lên xem bổn công tử kiếm tiền thế nào?

Với bản lĩnh của hắn, kiếm đại cái sòng bạc nào đó, lặp lại chuyện năm xưa, chọn “lớn nhỏ” lén thi triển chút thần lực, 1 2 vạn lượng bạc chẳng phải dễ như trở bàn tay?

Lâm Hàm Uẩn bĩu môi:

– Để bổn cô nương đoán. Loại người như ngươi, cùng lắm là vào sòng bạc cược vận may là hết, ngoài ra còn làm được gì?

– Cô… – Lăng Phong cứng họng suýt thổ huyết.

Hai năm qua bôn ba, rút cục vẫn bị nữ nhân khinh thường ra mặt, lại còn là xú nữ. Phong ca làm sao có thể nuốt trôi?

Lăng Phong đảo đảo mắt, nhớ lại kiếp trước nghề nào kiếm tiền nhanh, cười nói:

– Thiếu gì cách, ví như trông giữ xe ngựa…

Bạch Ngọc Đường gạt đi:

– Không khả thi. Thái Nguyên các bang phái đều đã có chỗ, ngươi muốn giành chỗ chỉ e phải đánh một trận…

Tần Quyền góp ý:

– Nếu đằng nào cũng đánh. Vậy lập luôn đài tỉ võ, kẻ nào dám thượng đài, thua mất 5 lượng, thắng thì…

Lăng Phong bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói:

– Tỉ võ bán thân? Ý này hay. Nhưng không ổn lắm. Cô ta xấu như vậy, chỉ sợ không ai muốn lên.

– Ngươi… dám đem ta ra bán?

Lâm Hàm Uẩn bừng bừng tức giận, thầm nghĩ Lăng Phong trả đũa mình.

Lăng Phong vờ mắt điếc tai ngơ, chống tay vuốt vuốt cằm tiếp tục phân tích:

– Hừm, để xem nào. Thiên hạ trăm vạn người, cũng không loại trừ có kẻ mắt thẩm mỹ kém…

– Lăng Phong, có loại nam nhân nào như ngươi không chứ? – Lâm Hàm Uẩn tức điên.

Lăng Phong vẫn thao thao bất tuyệt:

-… Chỉ là, tính khí cô ta như vậy, chỉ sợ thắng xong bị trả hàng, chúng ta còn phải bồi tiền… Áiii…

– Ngươi rút cục có nghe ta nói không? Thật sự quá mất tôn trọng.

Lăng Phong bị nhéo rõ đau, rút cục nghe thấy, thiên chân vô tà hỏi:

– Cô vừa nói cái gì cơ?

– Ngươi… – Lâm Hâm Huẩn triệt để ngất xỉu.

Tần Quyền lúc này mới chính khí nói:

– Ý của đệ là… thắng thì treo giải ngàn lượng là được. Hà Đông chuộng võ, thắng thua chênh lệch lớn như vậy, đảm bảo sẽ hút khách.

Lăng Phong vuốt cằm, bỏ việc đùa ra, ý này quả thật không tệ.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, tầm cỡ Lăng Phong Tần Quyền ra trận, xác suất thắng không nhỏ. Họa hoằn lắm mới gặp phải đối thủ, có điều cao thủ tầm cỡ Tiêu Thiên Phóng, chắc sẽ không vì chút bạc lẻ mà thượng đài.

Chỉ là…

– Kiếm đâu ra ngàn lượng mà treo? Giảm xuống mười lượng may ra.

Tần Quyền bĩu môi khinh bỉ:

– Mười lượng? Mười lượng ai thèm đánh chứ?

– Ta đánh. – Lăng Hổ đột ngột giơ tay.

Lăng Phong gật gù khen:

– Cũng chỉ có Thất đệ thấu tình đạt lý…

– A-di-đà Phật, có kẻ ra giá thất đức như vậy, khinh thường chúng nhân, ngay cả Phật Tổ cũng thấy bất bình thay, không đánh cho chừa không được.

Lăng Phong mặt đen như than.

– Bang chủ. Tiểu nhân có một chủ ý…

Nhìn lại, hóa ra là tên “dâm tặc” tuyển vào lần nọ, hình như họ Điền.

– Chúng ta mở tiệm thuốc, bang chủ thấy thế nào?

– Tiệm thuốc? Thuốc ở đâu ra?

Điền “dâm gia” lấy ra một tờ giấy ố vàng, cẩn trọng nói:

– Bang chủ ngài xem. Đây là phối phương tuyệt mật của tiểu nhân, do tổ phụ để lại. Trong đây ghi rõ cách điều chế 10 chủng thuốc mê nổi danh thiên hạ. Ngài nghĩ thử xem, thuốc mê hạng nặng không ai dám bán công khai, chúng ta chỉ cần bán ra… Hêhê…

– Diệu kế, diệu kế… Ngươi tên là gì?

– Điền Khai Quang…

Lăng Phong còn chưa kịp bình luận. Lâm Hàm Uẩn đã đùng đùng nổi giận:

– Không được. Các ngươi nếu mở tiệm này, bản cô nương là người đầu tiên đi báo quan.

Điền Khai Quang không phục nói:

– Cô nương, thuốc tốt hay xấu là do người mua. Chúng ta bán thuốc kiếm tiền, mục đích vô cùng cao quý thuần khiết.

– Nói cũng phải… A, không đúng. Không được là không được.

Bạch Ngọc Đường hắng giọng ngăn cản:

– Thôi vậy. Những lúc thế này, vẫn là để Cẩm Mao Thử ta tự thân xuất mã thôi. Nửa đêm nhảy vào Vương phủ, nhón đại món gì đó, chẳng phải xong chuyện.

– Ăn trộm thì còn được, bán thuốc tuyệt đối không thể. – Lâm Hàm Uẩn chém đinh chặt sắt.

“Đây là suy nghĩ kiểu m* gì?” Lăng Phong vỗ đầu bó tay.

Còn chưa kịp nói câu sau…

“Ầm”

“M* nó hôm nay là ngày gì, làm sao lắm người thích đá cửa như vậy?”

Bên dưới sảnh có tiếng hô hoán:

– Người đâu cả, Vương gia giá lâm…

“WTF?” Lăng Phong suýt nữa rơi từ lầu hai xuống lầu một, thầm oán tên Bạch Ngọc Đường mồm thối, vừa đòi trộm Vương phủ Vương gia liền tìm tới.