Chương 464: Cửu Âm trở lại

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tiếu đại ca, bảng Anh Kiệt kia

làm sao chọn ra? Nếu dựa vào danh khí, ta căn bản không có cơ hội. Vừa

rồi đi tạo dựng tên tuổi đều thất bại.

Đại Tiếu còn chưa kịp giải thich, Lăng Phong đã búng tay cái “tách” nói :

– Đã hiểu. Bát Đại Mỹ Nữ là chọn mỹ nữ, Thập Đại Anh Kiệt chẳng lẽ dựa vào độ đẹp trai? Đẹp trai thì ta không vấn đề.

Đại Tiếu vội che mặt.

Đại ca, chọn đẹp trai mới có vấn đề đó.

Phong ca ngài cũng không nhìn lại mình một chút, bình thường ngài cũng

chẳng phải soái ca, đừng nói bây giờ là diện mạo “Chu Bá Thông” mặt vàng

như nghệ, người khác nhìn quá nửa nghĩ đến bệnh da liễu.

Đại Tiếu lên giọng :

– Ba bảng Bá Chủ, Ác Nhân và Mỹ Nữ là do cộng đồng bình chọn. Còn ba bảng Thế Lực, Cao Thủ và Anh Kiệt là phải tỷ thí hẳn hoi.

Đại Tiếu nói sơ lược, Lăng Phong rất nhanh liền hiểu thể thức.

20 năm trước, Đại Kiếm hội vốn có tên là “Thục Sơn ước hội”. Tổ chức

cũng rất đơn giản, Tứ Bá Chủ chủ trì, mời thêm đại diện vài phái, họp

bàn chọn ra Thập Ác, sau đó từ các phái điểm danh ra Thập Đại Cao Thủ đi

trừ diệt Ác Nhân, không cần tỷ thí gì cả.

Nhưng 10 năm sau đến lần tổ chức thứ 3, thì cái Kiếm hội nó đã phình

thành một festival tầm cỡ, các loại hình ăn theo mọc lên như nấm. Khách

điếm cá cược kỹ viện thanh lâu khai mạc bế mạc trò gì cũng có. Đáp ứng

nhu cầu bát quái của nhân sĩ, còn sinh ra thêm Bát Đại Mỹ Nữ Thập Đại

Anh Kiệt loạn xạ.

Thập Đại Anh Kiệt đơn giản là lôi đài, đầu tiên sẽ sơ loại, rồi bốc thăm chia cặp ra thi đấu.

Còn Bát Đại Thế Lực, là hình thức mới bày ra trong lần này. Nghe nói

cũng là lôi đài, nhưng là thể thức đồng đội, các phái cử ra tối đa 7

người sử dụng trận pháp, để xem môn phái nào “đoàn kết ăn ý” nhất. Bởi

vì là lần đầu tổ chức, hình thù thi đấu ra sao cũng chưa ai biết.

Riêng xếp hạng Cao Thủ, thì có môt chút khúc chiết nói sau.

Lăng Phong cũng rất khâm phục đồng chí nào đứng sau cái Kiếm hội này,

cũng thật lắm ý tưởng tiêu khiển. Với con mắt của một nhà đầu tư khởi

nghiệp, Lăng Phong thấy rõ Kiếm hội này là một ý tưởng làm ăn không tệ,

gặp phải Lăng Phong hắn còn bày lắm trò hơn. Không biết có thể nào gặp

gỡ “kẻ sau màn” kia, bàn một chút chuyện hợp tác hay không đây.

Lăng Phong nghe xong khen nói :

– Đại ca nói một hơi không nghỉ, chẳng lẽ …

Đại Tiếu chỉ chờ có thế, ngạo nghễ cười :

– Tính ngươi có nhãn lực. Chính xác! Đại ca ngươi 10 năm trước từng là Thập Đại Anh Kiệt, đương nhiên biết rõ.

– Khụ! Tiểu đệ định nói là, chẳng lẽ đại ca học thuộc từ trước …

Đại Tiếu mặt xám xịt, mãi một lúc mới chậm rãi :

– Nói chung, chỉ cần ngươi lọt vào Thập Đại Anh Kiệt, đến lúc đó có thể

tham gia bàn bạc với nhóm Bá Chủ và Cao Thủ, qua đó có thể nắm được càng

nhiều tin tức.

Xem ra Kha lão kéo Lăng Phong vào Long tổ, cũng không phải vì hắn nghiệp vụ mật thám xuất sắc, mà vì hắn đánh đấm khá nhất.

Lăng Phong cũng tự ngẫm ra điều này, hỏi Đại Tiếu :

– Năm xưa huynh ít nhiều cũng là Anh Kiệt, sao không tham gia đánh bảng Cao Thủ, trực tiếp nằm vùng?

– Bảng Anh Kiệt là chỗ để thanh niên đùa giỡn, có lọt vào cũng không gây

sóng gió gì. Bảng Cao Thủ thì khác hẳn, một kẻ vô danh lọt vào lập tức

sẽ thành đối tượng để ý. Hơn nữa, muốn tham gia bảng Cao Thủ, môt là

phải trưởng lão danh môn đại phái, chúng ta chỉ là Đường chủ Tào bang,

căn bản không thể tham gia. Hai là, phải võ công cực cao. Ta còn chưa

đạt đến trình độ đó, trong tự chỉ e Tổng lĩnh đại nhân là được. Nhưng

ngươi nghĩ xem đại nhân có thể bỏ công việc đến đây sao?

– Vì sao không thể? Bảo đại nhân nghỉ phép một chuyến, tiện thể kiếm cái đệ nhất cao thủ là được.

Đại Tiếu mặt đen thui.

Gã tự dặn lòng, lần sau tuyệt đối sẽ không hỏi mấy câu kiểu “ngươi nghĩ

xem abcxyz” nữa, sẽ bị thằng nhãi Phi Long này làm cho tức chết.

Đại Tiếu hắng giọng :

– Thập Đại Cao Thủ tỷ thí không giống Thập Đại Anh Kiệt, không công khai

cho người xem. Tổ chức cũng rất muốn cài mật thám vào bảng cao thủ,

thậm chí đứng đầu một lần để dò la. Bởi vì Thập Đại Cao Thủ đệ nhất,

ngoài danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất, còn nhận một quyển Võ Lâm Mật Tịch

trực tiếp từ kẻ tổ chức Kiếm hội. Đây là một đầu mối cực kỳ quan trọng.

“Lại là Võ Lâm Mật Tịch?”

Nhớ hồi đó ở Thái Nguyên, cũng là vì bốn chữ này, rút cục đánh nhau sứt

đầu mẻ trán hóa ra là một mảnh bản đồ. Lăng Phong còn nhớ mấy quyển mật

tịch này là Võ Kinh Tổng Yếu của triều Minh sót lại.

Có điều, thà rằng Thập Đại Anh Kiệt tranh nhau mật tịch còn dễ hiểu

chút. Dù sao đều thanh niên mới lớn, tu vi chưa cao, tranh cường hiếu

thắng.

Nhưng bảng Cao Thủ gồm toàn là trâu bò, võ công cũng đã thành tựu chục

năm trở lên, căn cơ võ đạo đều đã vững chắc. Luyện của bản thân còn chưa

đủ, còn ham hố mật tịch khác làm gì?

Không lẽ mật tịch kia còn chứa đựng bí ẩn?

Dám lắm. Cũng giống cái mảnh bảo đồ kia đi.

Lại nói, lão Chu Xán này rút cục thần thánh thế nào đây? Để lại thứ gì

cũng đầy ắp bí ẩn. Ngắm gái vẽ bừa cái Bát Mỹ Đồ cũng là đồ chơi luyện

Bát Mạch, thậm chí chết rồi xây lăng chôn cũng cất đủ thứ cạm bẫy.

Cùng lúc, cách đó vài dãy hàng quán.

Giữa dòng người, có một tên thanh niên điển trai mái tóc bóng mượt vài

sợi ánh bạc, nhìn tấm thiệp mời trong tay thở ngắn than dài :

– Lão Bạch, ngươi trộm thiệp mời, không chọn được đám nào tên đẹp một

chút hay sao? Thiết Chưởng bang? Đúng là mất cả phong cách của Tần Quyền

ta.

Tên thanh niên bên cạnh liền bĩu môi :

– Tiểu Quyền à, ngươi tưởng thứ này trộm mà dễ sao?

– Tiểu Uyển cũng lấy được đó thôi.

Hóa ra là nhóm Bạch Ngọc Đường Tần Quyền Tiểu Uyển và Phi Yến.

Chỉ thấy Tiểu Uyển một bộ khiêm tốn, bẽn lẽn nói :

– Muội cũng không phải ăn trộm, là bọn họ tự đưa cho muội thôi.

Tần Quyền liền khinh bỉ ai đó :

– Đấy, nhìn đi nhìn đi. Còn bày đặt xưng cái gì “đệ nhất đạo soát”.

Người ta một tiểu cô nương, đứng ra đó có người đưa cho đấy.

Bạch Ngọc Đường liền khóc ròng :

– Ài, Tiểu Uyển à, muội … khó trách làm nghĩa muội của tên kia. Cẩm Mao Thử ta tâm phục khẩu phục. Xem ra ta hết thời rồi!

Tiểu Uyển cúi đầu cười khổ.

Tần Quyền lại nói :

– Phải rồi. Nghe nói cái Thập Đại Anh Kiệt gì kia, hạng nhất có tiền thưởng đấy, tham gia không?

– Đương nhiên. Ta dám cá lão Lăng nếu đến đây cũng sẽ đăng ký. Vào trong

đó rồi gặp vậy, chứ ở chỗ này quá đông, dạo suốt mấy cái tửu lầu vẫn

không thấy bóng dáng hắn đâu.

Tiểu Uyển buồn bã nói :

– Hay là, Lăng đại ca thực sự đi thăm bằng hữu Thục Sơn, chứ không phải tham gia Kiếm hội này?

Tần Quyền lắc đầu :

– Không thể nào. Ta và Tứ ca là thanh mai trúc mã …

– Khụ! – Bạch Ngọc Đường ho khan.

Tần Quyền vội sửa lời :

– À, ý là từ đó đến nay một giây cũng không rời …

– Khụ! – Bạch Ngọc Đường lại ho.

– Ho cái gì, ngươi ghen sao?

Tiểu Uyển nhìn hai tên kia lườm nhau, nàng bụm miệng cười khúc khích.

Mấy ngày qua đi đường, hai vị đại ca này rất nhắng nhít, cũng không biết

Lăng đại ca bây giờ ra sao.

Uyển muội cứ phải yên tâm, Phong ca còn nhắng gấp đôi.

Chỉ nghe Tần Quyền nói :

– Nói chung, ta có thể chắc chắn hắn không có bằng hữu Thục Sơn nào hết.

Tiểu Uyển lúc này mới yên tâm đôi chút, bỗng nhiên phát hiện tay trái trống không …

– Ủa, Phi Yến muội muội đâu rồi?

Tần Quyền Bạch Ngọc Đường cũng đồng loạt nhìn lại. Rõ ràng vừa ở đây, nhoáng cái đã không thấy tiểu muội Phi Yến đâu.

Đúng lúc này, đầu đường có tiếng ồn ào :

– Biết gì chưa, biết gì chưa. Lần này mật tịch trao cho Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Thủ, là Cửu Âm Chân Kinh đó.

Tần Quyền Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường có thể không biết, nhưng Tần Quyền thì biết Lăng Phong

luyện Cửu Âm, bởi vì Lăng Phong từng một lần đem nó ra khoe khoang với

hắn và Lăng Hổ. Chỉ là tâm kinh của Tần Quyền cũng chẳng kém gì Cửu Âm,

cho nên hắn không cần.

Đám đông nhân sĩ đã bắt đầu tụ lại :

– Nghe nói ngay cả Tứ Đại Bá Chủ cũng muốn có, cho nên đều đem đến nhân

thủ đắc ý nhất tham gia bảng Cao Thủ tranh đoạt chân kinh.

Có kẻ liền gật gù :

– Khó trách Dao Trì cung Di Hoa cung cũng đột nhiên quay lại.

– Có điều, Cửu Âm này lợi hại cái gì? Trước giờ cũng chưa nghe qua.

Tên đầu têu lúc này mới thong thả :

– Ta nói cho các ngươi một cái bí mật, Cửu Âm chân kinh này, liên quan đến tướng hồn.

Một tên nhân sĩ đại diện cho số đông hỏi :

– Tướng hồn? Tướng hồn là cái quái gì?

– Ngươi có biết chữ không?

Tên kia liền phùng mang trợn má :

– A, làm sao? Ngươi khinh thường lão tử mù chữ?

– Cũng không phải. Là thế này, nếu ngươi biết chữ thì dễ nói. Ta sẽ bán

cho ngươi một quyển “mật mã tướng hồn”, trong đây giải thích kỹ càng về

các tướng hồn, có yếu tố kinh dị ma quái, rất đáng đọc thử.

– Đại ca, bọn ta đang hỏi chân kinh. Ngươi lại quảng cáo sách là thế nào?

– Thế có mua không?

– Hừm, đưa đây một quyển.

Cách đó một đoạn, là một nhóm khác đang bĩu môi :

– Đúng là nhạt nhẽo. Kinh dị ma quái có cái gì hay. Bây giờ người ta đều đọc kích tình …

– Lão Nhị, ngươi là người biết nhiều nhất, có biết gì về quyển kinh kia không?

– Khụ. Có gì đâu. Cũng chỉ là một quyển Võ Kinh thời Minh mà thôi, mọi

khi Võ Lâm Mật Tịch chẳng phải đều thế sao? Chẳng qua, quyển này có lẽ

là tâm kinh, cho nên quan trọng nhất.

Ở một góc khác, lại một nhóm to nhỏ :

– Này, ta vừa nghe được tin mới. Còn nhớ lúc sáng ta nói đến Bạch Vân

Thành cùng một đám Như Vân sát thủ đã bị tiêu diệt hay không? Quyển Cửu

Âm Chân kinh kia, chính là lấy được từ chỗ đó. Nghe nói mấy tháng qua vì

nó, đã chết không ít người.

– Vậy làm sao lại về đến Thục Sơn rồi?

– Nghe nói bởi vì tranh chấp chết quá nhiều, cao thủ Thục Sơn đã âm thầm

cử người đi đoạt, quyết định đem ra ở Kiếm hội, ai là Đệ Nhất thì người

đó cầm. Dù sao vào tay đệ nhất cao thủ, cũng chẳng ai dám tranh nữa, đỡ

phải giết nhau.

– Từ từ, nói vậy kia là võ công của Thập Đại Ác Nhân sao? Vậy vì sao chính phái lại đem ra tranh giành làm gì?

– Có gì khó hiểu đâu. Biết địch biết ta, có nghiên cứu võ công của chúng mới khắc chế được chứ.

Bên cạnh một nhân sĩ trung niên bỗng cười lớn :

– Haha, bàn tán to nhỏ cái gì. Cái quyển kinh này ta đã biết từ trước.

– Làm sao ngươi biết?

– Nói ra hơi dài dòng, ở đây ta có một quyển “Chu Xán kích tình mỹ nữ

Tây Vực”, bên trong xảo diệu đề cập đến Cửu Âm, chỉ cần đọc liền hiểu

ngay.

– Móa! Vẫn phải đọc mới được sao? Có bản cho nữ không? Lão tử thích ngược.

– Có luôn, “Ác ma xin đừng giày vò ta”, thế nào?

– Tên hay, lấy một quyển.

Hóa ra lại một tên đi quảng cáo truyện.

Rất nhanh, đầu đường đã nhộn nhịp hẳn lên …

– Cửu Âm chân kinh bản gần đủ nhất đây, hàng chép tay vừa từ Thục Sơn

tuồn xuống. 3 lượng bản chữ, 5 lượng bản có tranh vẽ, lấy 2 quyển khuyến

mãi một quyển Cửu Dương chân kinh, thêm 5 lượng tặng kèm Cửu Âm Cửu

Dương song tu bảo điển. Mua ngay kẻo hết …

– Chú ý chú ý, Cửu Chuyển Tráng Dương Đan, khắc chế Cửu Âm chân kinh, do Trương Thiên Sư chính tay chế tạo.

Cùng lúc này, trong một gian khách điếm bên đường, tên nào đó mặt vàng như nghệ vuốt cằm bất khả tư nghị :

– Cửu Âm chân kinh? Đừng có nói cái quyển kinh đó chính là … quyển ta ném ra hồi đó nha.