Chương 277: Bình Chướng

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Lăng Phong…

Văn Thành Bích che miệng hô lớn, chạy ra đỡ lấy Lăng Phong. Trên khuôn mặt vũ mị của nàng hiện rõ sự lo lắng.

Văn Thành Bích luôn nghĩ bản thân không có tình cảm với Lăng Phong. Nàng có đại sự phải làm, người nàng gắn bó phải là Yên Vương, tương lai lão ta làm Hoàng đế, nàng còn phải tranh giành hậu cung, còn phải… Nàng lấy đủ loại lý do để che đậy chính mình. Nàng tự nhủ, chuyện với Lăng Phong chỉ là bột phát.

Thế nhưng, vừa thấy Lăng Phong phun máu, tim Thành Bích bỗng nhói lên, như thể chính mình bị thương.

Có vị cao nhân từng nói, con đường chinh phục nữ nhân nhanh nhất, chính là tình dục. Đặc biệt là nữ nhân đã trưởng thành, xem ra không ngoa.

Còn Lâm Hàm Uẩn, chân nàng đã nhấc một bước, vừa lúc nhìn thấy Thành Bích lao ra, liền kịp thời đứng lại.

Nàng và Lăng Phong, ngay cả bằng hữu cũng chưa đến, ngay vừa rồi còn nghi ngờ đấu trí lẫn nhau. Nữ nhân yêu thích ôn nhu tỉ mỉ, tên chết tiệt kia từ lúc gặp nàng, không lúc nào không mặt nặng mày nhẹ.

Tần Quyền Lăng Hổ đồng thời nhảy ra trước mặt Lăng Phong.

– Tứ ca, cần đệ giúp không?

– Cửu Long sơn các ngươi ép người quá đáng ròi đó.

Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa lao ra, phẩy quạt một cái, có thể thấy ám khí gì đó bay ra.

“Bịch”

Một tên Trưởng lão Cửu Long sơn bị trúng đòn, cả người như đóng băng, cứ thế ngã chúi mũi xuống đất.

“Ám khí điểm huyệt?” Lăng Phong ngạc nhiên. Hóa ra đây là tuyệt kỹ của Bạch ca. Điểm huyệt bằng ám khí đòi hỏi trinh độ rất cao, lâu nay hơi xem thường Cẩm Mao Thử.

Lăng Phong một tay ôm ngực, cười gượng nói:

– Không cần giúp. Đã nói trận này để bổn Bang chủ đánh. Lão Bạch, sắp hết nửa nén hương chưa? Ngươi sắp thua rồi. Hề hề.

Thành Bích không nói gì, chỉ xoa xoa lồng ngực giúp hắn. Bằng Khai Thần Thuật, nàng nhận ra thần lực Lăng Phong vô cùng hõn loạn, giống như chính chúng đang đánh nhau.

Dương Tái Hưng nghe câu của Lăng Phong, không khỏi thay đổi cách nhìn. Lăng Phong ít ra cũng biết dám làm dám chịu, không đến mức quá tiểu nhân như Dương Tái Hưng nghĩ.

Dương Tái Hưng nói:

– Được lắm, khồng cần dùng trận nữa. Ta và hắn quyết đấu.

– Ngươi nói hay nhỉ? Cho bộ hạ 9 đánh 1 xong xuôi mới ra tay, cũng trượng nghĩa lắm… – Bạch Ngọc Đường không phục.

Dương Tái Hưng không trả lời, làm cũng làm rồi.

Lăng Phong vỗ vỗ ngực cố đứng thẳng dậy:

– Không hề gì. Ngươi là Dương Tái Hưng đúng không? Ta với ngươi… cá cược, thế nào?

Tất cả ngơ ra, đã trọng thương vẫn còn ham cá cược?

Kỳ thực sau khi thổ huyết, Lăng Phong lại cảm thấy thoải mái hẳn, giống như vừa nhổ ra một mảnh xương gà, hắn có lòng tin vẫn đánh tiếp mà thủ thắng.

Lại nói, lần trước thắng cược Từ Tử Lăng, bắt tên kia hộ vệ 1 năm cho Vân tỷ. Nghe nói Dương Tái Hưng về sau là mãnh tướng dưới trướng Nhạc Phi. Lần này nếu lại thắng, rút kinh nghiệm, bắt Dương Tái Hưng phục vụ dài một chút.

Lâu nay kết bạn toàn phường lông bông, không dâm tặc thì cũng ăn trộm, quả thật rất mất thể diện. Đáng ra đã xuyên không, có bao nhiêu danh nhân nổi tiếng đều chạy đi tìm, thu hết vào tay, dựng cờ khởi nghĩa, hoàn thành bá nghiệp, thu nạp hậu cung… Chẳng phải kịch bản ăn khách đều thế cả sao?

“Khụ khụ…”

Lăng Phong ho khan, hình như tự sướng hơi quá.

Chỉ là, Dương Tái Hưng không giống Từ Tử Lăng, không dễ bị khích tướng “đem thân ra cược”, gã chỉ nói:

– Cá cược? Bao nhiêu tiền?

– Ài, sao lại nói chuyện tiền ở đây. Tục quá… – Lăng Phong thở dài.

Anh em Phong Vân bang suýt nữa ngã chúi đầu. Bạch Ngọc Đường Tần Quyền thò đầu nhìn Lăng Phong không tin nổi. Mặt trời mọc phía tây, hôm nay Phong Bang chủ lại bảo tiền là tục vật.

Dương Tái Hưng cắt ngang:

– 2 vạn lượng, coi như tiền thuốc cho Vương Bưu. Bọn ta là sơn tặc, tiền là trên hết. Ngoài ra đừng mong giao dịch gì khác, một kẻ có quan hệ cùng ma nữ, Dương Tái Hưng thà chết không dính líu đến.

“Gì? Đúng 2 vạn?”

Thằng này không phải thăm dò Phong ca vừa kiếm được 2 vạn mà tới trấn lột đó chứ?

Thiên Diện Quỷ Thủ có thâm thù đại hận gì với Dương Tái Hưng, lại khiến hắn phản cảm đến vậy?

Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng:

– Ta nghe nói hại chết Dương lão tướng quân là một ma nữ, xem ra là Thiên Diện mà ngươi gặp. Hại Dương lão, đừng nói Dương Tái Hưng, dân Thái Nguyên thậm chí cả Đại Tống đều căm ghét. Ngươi tốt nhất đừng dông dài, để tin xấu này lan rộng, Phong Vân bang khó lòng hoạt động tiếp.

Lăng Phong chỉ biết trầm ngâm gật đầu. Hắn định nói gì đó, bỗng nghe tiếng Cố lão vang lên trong đầu:

“Tiểu tử, ngươi có 2 loại ý niệm?”

“2 loại? Hình như… đúng vậy.”

“Ngươi luyện hai loại thần lực. Đã thế còn cùng lúc thi triển cả hai, chưa chết đã là may.”

Lăng Phong nhíu mày. Lúc thi triển Đoạn Hồn quyết lần cuối, hắn có một sát na ngơ ngẩn. Nửa muốn tung Đoạn Hồn quyết “hù” đối thủ, nửa muốn tung Choáng thuật, chính hắn cũng không cưỡng ép được.

Ý niệm là thứ đầu tiên xuất hiện, trước cả tâm và thần. Nếu ý niệm không vững, bản thân làm gì cũng không biết, chính là căn nguyên của tẩu hỏa nhập ma.

“Ra vậy. Xem ra, lần trước cũng vì xung đột mà trọng thương.”

Năm xưa Lăng Phong muốn bái lão đùi gà làm thầy, lão ta từng xua tay từ chối. Nói rằng Lăng Phong có sẵn thần lực chữ vô, thần pháp của lão ta là “nhiếp”, hai bên xung khắc nhau, không thể dạy, cũng không cần phải học.

Đêm nọ giao đấu 7 sát thủ U Linh sơn trang, Lăng Phong có bao nhiêu chiêu thức đều dùng cả, chắc chắn vì vậy mà tự mình hại mình. Chỉ là, luyện thần quá đỗi thần bí, không ai chỉ cho Lăng Phong nguyên nhân, để đến hôm nay lại mắc sai lầm lần nữa.

Các anh hùng xuyên không, dù phế vật cỡ nào, vận số đều phải tốt chút. Luyện công một mạch, hết tầng 1 đến tầng 2, hết tầng 2 đến tầng 3, chả mấy khi đi sai phải đi lùi bao giờ. Chỉ có Phong ca số khổ, hỏng lên hỏng xuống, hỏng rồi không biết vì sao hỏng.

Nói thêm một chút, tâm – thần – thể – thân, luyện thứ nào cũng có nhiều loại bí quyết.

Theo Lăng Phong biết, luyện thân có hai bí cơ bản, chữ “định” và chữ “phiêu”. Luyện thân không sợ tẩu hỏa. Cả Kiện Bộ Công lẫn Hoạt Bất Lưu Thủ đều thuộc bí chữ “phiêu”. Riêng Hoạt Bất Lưu Thủ chỉ là một tầng của một bộ pháp thượng thừa nào đó, không phải bản đầy đủ.

Tâm pháp, Lăng Phong biết bản thân dường như luyện bí chữ “tĩnh”, sinh khí Thái Cực, hóa hình tầng hai là Lưỡng Nghi Hộ Tâm, giảm sát thương ngoại kình, còn tên đầy đủ của bản tâm pháp này hắn lại không rõ.

Cửu Âm Tâm Kinh cũng thuộc bí chữ “tính”, khí Thái Cực, nhưng hình như không có tầng hai, chỉ đơn thuần giúp khí lực tăng mạnh, càng luyện càng mạnh.

Luyện thần có hai đường, “vô thức” và “ý thức”, Lăng Phong vô tình luyện cả 2.

“Vô thức” của Lăng Phong liên quan đến Thái Ất Thần Công gì đó, có sẵn trong người, cũng đã đột phá lên tầng hai gây choáng.

Đoạn Hồn quyết thuộc về “ý thức”, luyện Dương gia thương phải có Đoạn Hồn chiến ý mới phát huy tác dụng. Đoạn Hồn quyết không có dấu hiệu đột phá nào, tầng hai có hay không Lăng Phong không rõ. Chỉ là, chính nó khiến Lăng Phong bị thương.

“Ngươi bây giờ đang gặp bình chướng trong luyện võ, chính là phải chọn một vứt một. Hoặc theo vô, hoặc theo ý.”

“Không thể dung hòa cả 2 sao?” Lăng Phong hỏi.

“Có thể, đại khái mỗi lần thử, hên thì phun một ít máu, xui thì tẩu hỏa nhập ma. Nhập ma chừng vài chục lần, không biết chừng có thể thành công, đến lúc đó ngươi thiên hạ vô địch.” Cố lão nửa đùa nửa thật nói.

Lăng Phong thở dài. Xem ra Phong ca là nhân vật xuyên không đầu tiên, học đã chả bao nhiêu còn phải bỏ bớt đi.

Không trách được chơi RPG (game nhập vai) mới sinh ra “class”, mỗi cá nhân chuyên về một thứ.

Giả dụ Lăng Phong đã luyện được “vô thức”, có thể nhìn ra trận pháp sức mạnh, có thể gây choáng, có thể cùng bộ pháp linh động tránh áp sát. Nếu bây giờ hắn còn khủng cả “ý thức”, chấn nhiếp đối phương, áp sát cận chiến, nói vậy chẳng hóa thành “siêu nhân”, đánh xa đành gần, “ranger” “tanker” gì đều vô địch cả?

Thành Bích thấy Lăng Phong chốc chốc nhíu mày, chốc chốc cười khổ, nàng tuy biết hắn đang Truyền Âm, vẫn quan tâm hỏi:

– Ngươi không sao chứ?

– Không sao. Chốc vào phòng, nàng xoa bóp cho ta là ổn hết… – Lăng Phong cười gian.

– Ngươi… mơ đi. – Văn Thành Bích thả tay, quay lưng đi thẳng.

Lăng Phong vuốt vuốt mũi, giang tay ra hiệu Tần Quyền lùi ra, nhìn Dương Tái Hưng nói:

– 2 vạn thì 2 vạn. Ta đếm đến ba, hai bên động thủ…

Dương Tái Hưng tay nắm chặt cây thương, nhìn chằm chằm Lăng Phong.

– Một…

“Vù”

– Ngươi…

“Choang”

-… không tôn trọng quy tắc giang hồ.

Cùng lúc đó, lẫn trong đám đông khán giả, có thể thấy ba người, bọn họ nổi bật vì đội nón lá rộng vành che gần kín mặt, cộng thêm thân hình to cao khác thường, hơn hẳn xung quanh.

Chỉ nghe một người béo mập khen nói:

– Thương pháp người kia cũng không tệ…

Người đứng giữa, mặt chữ điền, ánh mắt hữu thần nhấp nháy, đáp:

– Đó là Dương gia thương.

– So với Nhạc gia thương của huynh thì sao?

Người thứ ba, thân hình cao gầy, tỏ vẻ khó chịu:

– Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ Nhạc Đại ca còn thua giang hồ thảo khấu không bằng?

Thanh niên kia nghiêm túc nói:

– Không thể nói vậy được. Dương – Trần – Mã là ba đại gia tộc thương pháp. Bản thân Dương gia còn sinh ra rất nhiều mãnh tướng cho Đại Tống. Nhạc Thành ta rất ngưỡng mộ họ.

Tên béo mập lại chỉ trỏ nói:

– Tên còn lại, ngay cả quy tắc giang hồ cũng không biết, chăm chăm dùng tiểu xảo, quả thật khó ưa.

– Không hẳn. Dương gia thương phù hợp với chiến trận, đem ra dùng chỗ này không phát huy hết tác dụng. Ngược lại, thanh niên kia nhìn qua chiêu thức không quang minh chính đại, nhưng trong hoàn cảnh này là tối phù hợp.

Ở ngay trên đầu bọn họ, một tên thiếu niên bắc thang lủng lẳng trên cao, mồm liên tục gào thét. Xem ra hắn là “bình luận viên”, đang truyền tải diễn biến trận đấu cho đám đông đằng sau.

– Vâng, thưa bà con, người vừa ra chiêu chính là Phong Lăng.

– À không, xin lỗi quý vị, chính xác phải là Đại Lang.

– Ấy, hình như lần này mới là Đại Lang, như vậy vừa rồi… chẳng lẽ là Phong Lăng?

– Haha, không hề gì, bây giờ tại hạ có thể khẳng định, vừa rồi chính là Đại Lang.

Có tiếng ai đó ngất xỉu, trước khi ngất chỉ kịp gào lên:

– Lôi nó xuống, nhanh và luôn.