Chương 441: Mụ Nội Nó, 3P!

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lại một ngày cuối năm.

Ngày cuối năm đầu tiên, Lăng Phong còn cùng Lâm thị vui vẻ ở Tô Châu.

Năm thứ hai, Lâm thị nằm trên giường.

Năm thứ ba, đến lượt Lăng Phong nằm trên giường.

Trong một gian phòng nhỏ, thoang thoảng mùi thuốc.

Lăng Phong nằm dài trên giường, tứ chi băng bó như xác ướp, bên cạnh là Phi Yến đang thổi lửa đun thuốc, Hồng Lăng bận rộn dọn dẹp, Lục Chính Kỳ đang viết gì đó.

Tứ chi bất động, nhưng mồm thì vẫn nói được. Lăng Phong là thanh niên gương mẫu, không thể để thời gian trôi qua vô nghĩa, liền dành thời gian bàn bạc với Lục tiên sinh chuyện kinh doanh.

Có nhiều đại thần, bởi vì mang hào quang xuyên không, nghĩ ra ý tưởng kinh doanh đều đi trước thời đại. Cái này cũng không kỳ quái.

Kỳ quái là, kiếp trước chẳng làm nên cơm cháo gì, xuyên một cái làm cái gì cũng thành công vang dội, tỷ lệ lên đến 100%. Làm như cổ đại đều là người ngu, một thằng lính ở hiện đại về cũng làm vua được.

Lăng Phong không được đỏ như các vị ấy.

Lăng Phong kinh doanh trang phục tân kỳ, có thể coi là một thất bại. Cũng có thể nói, vì hắn đã không chuyên tâm, được nửa năm thì đi linh tinh. Nhưng khách quan nhìn lại, thì thất bại là không tránh được. Có ý tưởng, nhưng thiếu vốn, thiếu người, thiếu lực đột phá.

Có điều, “startup”, thất bại là chuyện rất bình thường. Kiếp trước dân làm startup thành công, đều là trước đó kinh qua vài chục thậm chí vài trăm thất bại. Mà mỗi ý tưởng, có cái nào là không đi trước thiên hạ đâu? Đến cuối cùng, cái thành công lại chẳng phải ý tưởng xuất sắc nhất. Còn phải xem cơ duyên.

Lăng Phong mở Phong Vân đoàn, kiếm tiền nuôi sống bản thân là một chuyện. Nhưng trọng yếu là tích lũy chờ thời cơ. Apple nổi tiếng, người ta đều nghĩ đến Steve Jobs. Nhưng một mình Steve Jobs không thể làm nên Apple.

Lục Chính Kỳ chính là người Lăng Phong cần, hắn có đầu óc tổ chức, Lăng Phong có ý tưởng. Nói sao, mỗi người một việc, phân công lao động. Phong ca không thể vừa là người thông minh nhất, quản lý giỏi nhất, nhiều tiền nhất, võ công bá nhất, nhiều vợ nhất cùng một lúc được. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân, một người làm chủ thế giới, chỉ có trên phim Hollywood.

Tóm lại, hiện tại điều kiện đã tạm, Lăng Phong liền mở lại startup, không phải một mà là nhiều cái cùng lúc, chỉ cần một cái thành công là được. Hắn vừa đóng vai startups, vừa là kickstarter đầu tư.

Mở trường đua ngựa, cải tạo lôi đài, chỉ là một phần.

Chưa chắc sẽ thành, nhưng nhất định phải thử.

Khách hàng mà Lăng Phong nhắm vào, không phải loại bỏ ra một đồng xu đã muốn phát tài, mà là loại trong tay một đống bạc lại không có chỗ tiêu hết.

Tiểu gia vĩnh viễn không lý giải được cách đại gia tiêu xài. Bọn họ có thể vung tay vài vạn chỉ để mua một món đồ vớ vẩn đáng giá vài đồng. Lý do thì đơn giản, anh quá nhiều tiền, anh thích vứt, thế thôi.

Có tiền, không phải ai cũng sẽ đi thanh lâu sòng bạc. Cho nên nếu có món gì đó vừa vui mắt vừa có thể tiêu tiền, tỷ dụ lôi đài đua ngựa, phong cách chuyên nghiệp khác biệt, thể hiện được tính chất VIP của khách, làm tốt phỏng chừng Hoàng đế cũng sẽ chạy tới chơi nửa năm.

Trọng yếu là, xem cược xong thì làm gì? Người khác xem xong thì sẽ về nhà ngủ, đại gia tiêu xong thì còn tăng 2. Tỷ dụ thiết kế một cái trường đấu giá, một cái sân khấu, một cái nhà hàng, nhà nghỉ sauna phong cách châu Âu châu Phi, tổ hợp hết lại. Đến lúc đó, chỉ cần ngài còn tiền, bạn gái ngài còn hứng, liền mua, ăn, hát, chơi, sờ, đánh, bóp, vuốt, xxx. Cái gì cũng đều có, để ngài hứng đến kiệt sức thì thôi.

Nghe xong viễn cảnh của Lăng Phong, Lục Chính Kỳ liền há hốc mồm kinh ngạc. Hắn cứ nghĩ mình đã là người có đầu óc khác người nhất, không nghĩ đến gặp phải Lăng Phong. Nói sao, Phong ca xuyên không, tuy tầm thường một chút nhưng muốn bao nhiêu khác người vẫn có bấy nhiêu. Chỉ sợ không có tiền mà làm.

Mấy ngày này, Hồng Lăng Phi Yến vẫn luôn ở cạnh Lăng Phong chăm sóc thương thế.

Phi Yến có một tay nắn bóp rất cao minh, không hổ con gái thần y Khiết Đan. Chỉ là, bởi vì quá cao minh, khiến cho Lăng Phong một thân đầy nhạy cảm, có đôi khi bị nàng ta động một cái bên dưới liền cứng theo.

Hồng Lăng thì càng chết người. Nàng ta là cái tiểu mỹ nhân, đẹp đẽ lanh lợi, lại nói gì nghe đó, một ngày lượn qua lượn lại trước mắt Lăng Phong vài trăm lần. Ngúng nguẩy ngúng nguẩy, không nghĩ bậy cũng phải nghĩ bậy.

Lăng Phong còn không chắc, nếu thực sự kêu Hồng Lăng đêm đến phục vụ cái kia cái kia, không biết nàng ta sẽ thế nào? Sẽ là “nô tì mặc công tử làm”, hay là “để nô tì tự mình làm”.

Hai bên đều không xong.

Ban ngày còn có Lục tiên sinh Mặc lão tiến vào bàn bạc, khiến Phong ca đỡ nghĩ lung tung.

Chỉ là đến ban đêm…

Khoan nói đến Hồng Lăng.

Lăng Phong rút cục biết vì sao đêm đó Phi Yến chui vào chăn đòi ngủ chung.

Phi Yến hàng đêm đều không thể ngủ một mình, có lúc kêu khóc hoảng loạn. Ước chừng cảnh tượng cha mẹ bị chém chết ở hẻm núi vẫn khiến nàng kinh hoảng. Chỉ kỳ quái là mỗi lần kêu khóc xong, lại bò lên giường Lăng Phong rúc vào người hắn. Cái thói quen này không phải quá cẩu huyết đi, là khởi nguồn tội ác.

Lăng Phong không thể làm gì khác ngoài một mặt thương tiếc ôm nàng ta vào lòng. À không đúng, tứ chi bị cột, là mặc kệ nàng ta cựa quậy trong lòng. Một mặt… lẩm nhẩm cái gì “ngồi trong lòng mà vẫn không loạn” điển tích thánh nhân.

Có điều…

Xa Thành Bích cũng gần cả tháng, Lăng Phong lại đang tuổi cường tráng, khí huyết dồi dào. Khiêm tốn mà nói, một đêm cho hắn “đại chiến” 2 chữ số đều có thể được. Làm sao chịu được một tiểu cô nương đang tuổi lớn, làn da trơn trơn, da thịt nhu nhú, hơi thở thơm tho mỗi đêm cựa quậy trong lồng ngực đây?

Lăng Phong đêm đầu thầm nhủ mình đã xem nàng ta là thân muội muội, không thể nghĩ bậy.

Đến đêm thứ hai, thì cảm thấy tự dối lòng làm gì, muội muội này đâu phải huyết thống?

Đêm thứ ba, thì nghĩ đến bên trong có muội muội, ngay bên ngoài là nha hoàn.

Qua đêm thứ tư thì không xong, liền hai vị “muội muội nha hoàn” đều tiến vào trong mơ.

Mụ nội nó, mơ hẳn 3P!

– Công tử…

Có tiếng Hồng Lăng đánh thức hắn.

– A, sao vậy?

– Công tử, đêm qua ngài muốn đi tiểu tiện sao không gọi nô tì dậy giúp, lại để…

– Khụ khụ, ta sợ ngươi tỉnh dậy bất tiện. – Lăng Phong lập tức ho khan.

Lại nói một chút kẻo huynh đệ hiểu nhầm nhân phẩm của Phong ca.

Hắn tuy băng bó toàn thân, nhưng vẫn cà nhắc tự đi vệ sinh tốt, cởi áo quần cũng tự làm được. Không đến nỗi sa đọa bắt Hồng Lăng làm hộ.

Bình thường tiết khố đều là hắn tự giặt, chẳng qua hiện tại bị Hồng Lăng giành làm hết.

Bình thường Hồng Lăng giặt không sao, nhưng đêm qua…

Chỉ nghe Hồng Lăng vui vẻ nói:

– Việc này nô tì phải làm mà. Có điều nha, công tử có phải bị bệnh gì khác không vậy? Mùi rất khó chịu.

– A… – Lăng Phong toát mồ hôi.

– Ngươi đang giặt đồ sao? Từ từ để ta thay một lần nữa.

Hồng Lăng liền cằn nhằn:

– Công tử, đừng nói ngài lại… lần nữa nhé?

– Khụ khụ! Lần cuối, lần cuối.

Phi Yến không nói được, chỉ ngước hai mắt tròn to nhìn Lăng Phong. Đại ý chính là, ngươi lớn như vậy rồi mà còn… “đấm dài” sao? Có phải bị tiểu đường hay không?

Lăng Phong cười khổ, còn không phải vì ngươi ngủ không yên, lúc thì gác chân lên người, lúc thì cựa quậy động cả vào “cấm địa” của bản công tử sao? Bản công tử tứ chi đều bị buộc, lại chẳng thể đẩy ngươi ra, đành phải dùng “đệ ngũ chi” động động một chút.

Cạm bẫy khắp nơi, khí lực giảm sút. Cứ thế này căn bản không thể làm võ lâm cao thủ.

Lăng Phong cũng không giả tạo, hắn chỉ quyết tâm không động đến hai nàng này. Coi bộ phải tìm cách đẩy ra xa ngay và luôn.

Thứ nhất, không có tình cảm. Nếu hắn là loại cuồng dâm ngựa giống, chỉ nghĩ đến chuyện sướng nhất thời, thì đã không kén cá chọn canh như lâu nay. Dù sao, lỡ có chuyện gì xảy ra, hắn còn phải chịu trách nhiệm.

Kỳ thực, nguyên nhân thứ hai mới trọng yếu. Người ta còn quá bé, sẽ ảnh hưởng thân thể… Chờ lớn, chờ lớn một chút, khụ!

Và thế là, sau ba ngày bốn đêm, Lăng Phong đã hồi phục đầy thần kỳ. Xương cốt rôm rốp tưởng gãy đọan, thật không ngờ đã liền lại. Không rõ là do “Thần Y” Phi Yến diệu thủ hồi xuân, hay là bản thân Lăng Phong có động lực hồi sinh.

Không khỏi không được, bằng không tứ chi chưa lành không nói, chi thứ năm sẽ sinh rối loạn.

Năm mới đến.

Phong Vân đoàn tụ tập toàn dân vô gia cư, chỉ có số ít xin phép về quê nhà, còn lại đều tụ tập ở Vĩnh Lạc chúc mừng lẫn nhau.

Giữa sân lớn đang bày yến tiệc.

Gia Cát Vinh cầm chén rượu nhìn ra cổng lớn, nói:

– Năm nay ta muốn rời đoàn, thi lấy công danh.

– Ngươi muốn làm quan? – Lăng Phong không khỏi nhìn lại.

Bảy huynh đệ kết nghĩa. Nhìn lại một cái, Gia Cát Vinh quả thật có khả năng lấy công danh nhất. Nghe nói gã làm thơ từ thư pháp đều không tệ, nhờ đó mà lấy lòng được vài vị văn quan trong Công bộ, đến Lục Chính Kỳ còn phải tấm tắc khen ngợi.

Gia Cát Vinh không tài năng quá xuất chúng, nhưng gã lại có điểm hơn hẳn sĩ tử bình thường.

Có mấy cái sĩ tử biết lẫn vào quan trường trước khi đi thi? Dám chắc là không bao nhiêu.

Triều Tống quan chế rất nghiêm, lấy khoa cử định quan lại. Chẳng qua, vẫn có vài ngoại lệ. Tỷ dụ Cao Cầu. Lão ta tuy từng làm thư đồng cho Tô Đông Pha, cũng có chút văn tài, nhưng chưa hề kinh qua khoa cử.

Tuy nhiên, cũng có rất nhiều chướng ngại. Ví dụ, thương nhân, thì không được làm quan.

Bấy lâu nay Gia Cát Vinh tuy ra mặt quản lý tiền trang, nhưng đều dưới vai trò làm thuê, mọi giao dịch của tiền trang vẫn để tên Lăng Phong, Gia Cát Vinh không hề có ý làm hẳn lão bản. Cũng chính thế mà Lăng Phong tuy ở xa vẫn là chủ tiền trang Phong Vân.

Xem ra Gia Cát Vinh đã tính toán từ trước. Sống ở Phong Vân đoàn chỉ làm bàn đạp, đi lại một chút với Lục bộ, chuẩn bị con đường sau này.

Lăng Phong liền nói:

– Phương Đại ca ghét quan như thù. Nếu biết quyết định của ngươi, chỉ sợ sẽ nổi giận.

Gia Cát Vinh cười nhạt:

– Cuộc sống của ta, là do ta chọn. Kết nghĩa ngày đó, là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Ta cho dù có làm được quan, cũng sẽ không vi phạm lời thế đó là được. Đại ca nếu vì chút thành kiến mà từ, vậy cũng không phải lỗi ở ta.

Lăng Phong cũng không đưa ra ý kiến ngay, chỉ hỏi Lục Chính Kỳ ngồi cạnh:

– Lục tiên sinh, ngươi cũng có tài, vì sao không thi công danh?

– Lục mỗ quen sống tự do, không thích đấu đá quan trường. – Lục Chính Kỳ cười dài.

Mỗi người một chí hướng. Dù sao bảy huynh đệ đều phường thất học ăn cướp cũng không tốt. Phong ca tuy tự phụ có học thức, nhưng bảo hắn đi thi công danh thời này, hắn dám cá mình sẽ rớt ngay từ vòng sơ lại.

Nghe nói muốn thi, chí ít “Chu Dịch quan nghĩa”, “Kinh Thi”, “Thư thi”, “Chu lễ”, “Luận Ngữ”, “Mạnh Tử” đều phải thuộc nằm lòng. Lăng Phong hồi trước đều làm việc trên máy tính, ngay cả chữ giản thể viết ra còn quên gần hết nét, đừng nói phồn thể. Vừa động vào mấy cái “kinh” gì kia liền rối mù.

Vẫn là làm đại hiệp tốt hơn.

Lăng Phong liền cười cười, quay qua Gia Cát Vinh:

– Ta ủng hộ ngươi, cạn đi!

Gia Cát Vinh ánh mắt ý vị thâm trường nói:

– Lão Tứ, ta thấy ngươi cũng rất có tướng làm quan, vì sao không thử xem?

– Ta? Haha, giống Lục tiên sinh đi, không có duyên.

Kỳ thực, Phong ca đã làm quan rồi, còn là “đặc vụ”, chỉ là anh em còn chưa biết hết.

Nhân tiện nói, qua năm mới, thân thể tạm tốt, cũng đã đến ngày hẹn với Mật Thám tự đi Đại Kiếm hội.