Chương 397: Liên Hoàn Huyết Án

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kinh thành, một con hẻm phố Đông.

– Tránh đường, tránh đường.

Thời đại này cái gì cũng thiếu, chỉ riêng thanh niên thất học đi bụi là dư thừa.

Đối với loại địa phương hỗn tạp như phố Đông kinh thành, lại ngay gần tổng đà Diêm bang, mỗi ngày trên đường cái lượn nửa cái canh giờ đều có thể thấy ít nhất chục đám thủ hạ Diêm bang tinh lực tràn đầy. Mặc dù Diêm bang 2 năm trước phát sinh xung đột nội bộ, Tứ lão đại Long Xà Ngưu Cẩu quay qua choảng nhau giành địa bàn gì đó mà yếu hơn trước. Nhưng hiện tại trong phạm vi kinh thành, vẫn không có bang phái nào qua được Diêm bang, nhân thủ thậm chí ngày càng tăng. Diêm bang cắm rễ lâu đời, có mối liên hệ “mật thiết” với quan phủ, không phải nói sập là sập ngay.

– Ấy, hoa muội muội nàng đi đâu đấy, làm tí xã giao không?

Đám thanh niên ôm vai bá cổ vênh váo cười vang con phố, đi nửa bước đã đòi xã giao với quần chúng hai ba cái. Tầng lớp thanh niên có tinh thần giao lưu học hỏi như vậy, xem ra Đại Tống sắp thành cường quốc.

Có điều, đám này cuối phố hổ báo bao nhiêu, vừa ló mặt đến đầu phố bỗng quay ngoắt 180 độ.

– Tăng thúc, hôm nay bán được chứ?

– Làm sao, hôm nay còn chưa đến ngày thu bảo kê thì phải?

Kia là một xe thịt xâu dạo, chủ xe là một trung niên đứng tuổi. Gương mặt gã có một vết sẹo dài gần hốc mắt, đôi tay nướngg thịt thoăn thoắt lên xuống, để lộ ra một đống những hình xăm hình thù kỳ quái, xem ra cũng không phải lương dân gì cho cam.

Quả nhiên, chỉ thấy đám trẻ trâu Diêm bang cười xòa:

– Ấy, hềhề, làm gì có ai dám thu bảo kê Tăng thúc chứ?

Tăng thúc nọ cũng không thèm ngẩng đầu, vừa làm vùa nói:

– Vậy chứ các ngươi đến chỗ ta làm gì? Định ăn không trả tiền?

– Tăng thúc cứ đùa. Nghe nói Tăng thúc sắp đi Hà Nam với Lưu phó bang chủ?

Tăng thúc nhếch mép một cái:

– Tin tức của các ngươi cũng nhanh đấy.

– Vâng vâng, cho nên mấy anh em mới… hềhề. Tăng thúc xem, có thể để anh em bọn ta đi cùng thúc hay không? Mở mang kiến thức, mở mang kiến thức.

Tăng thúc liếc mắt cười khẩy một cái:

– Chọn một trong các ngươi đi cùng? Đi để chôn xác à? Có biết chỗ đó là chỗ nào không?

– Thì… Đại Kiếm hội. – Một tên nhanh nhảu đáp.

– Biết rồi còn xin đi?

Mấy ngày gần đây Diêm bang liên tục đồn đãi về ba chữ “Đại Kiếm hội”.

Nghe nói đây là đại hội quy mô nhất của võ lâm Trung nguyên, 5 năm mới có một lần, cả cái Diêm bang cũng chỉ nhận được 3 thiếp mời. Nói sao, mặc dù tính về nhân số Diêm bang có thể là bang phái lớn nhất nhì, nhưng tính về vai vế trong võ lâm, thì Diêm bang thậm chí nhị lưu còn chưa tới. Đặc biệt sau lần nội bộ lục đục 2 năm trước, danh tiếng Diêm bang ít nhiều bị ảnh hưởng, còn được 3 chỗ đã là tốt.

Diêm bang cao tầng có lẽ biết rõ mình chỉ là thế lực phụ, có tham gia cũng không nói được gì, cho nên cũng không mặn mà lắm với Đại Kiếm hội. Vả lại, Diêm bang xem trọng chuyện làm ăn hơn chuyện võ lâm, rút cục quyết định để 3 vé mời cho một vị phó bang chủ, Tăng thúc, cộng thêm một tên trẻ tuổi ưu tú đi.

Một đứa gãi gãi đầu, không phục nói:

– Cũng chỉ là một cái đại hội võ lâm thôi mà. Diêm bang chúng ta hàng năm đại hội cả mấy lần, cũng có gì đáng sợ lắm đâu chứ?

Tăng thúc lúc này mới dừng làm thịt xâu, ngẩng đầu cười to:

– Haha, đúng là ếch ngồi đáy giếng. Các ngươi có biết Đại Kiếm hội lập ra từ lúc nào, để làm gì, những ai tham gia không? Ngươi nghĩ người ta rảnh rỗi lập cái đại hội ra, đánh nhau cho vui, ai tới xem thì xem, ai đánh thì đánh?

– Thì… Ủa, chứ không phải vậy sao?

– Ta thì nghe nói Đại Kiếm hội 5 năm một lần, lần đầu tiên là 20 năm trước. Còn vì sao thì…

Mấy tên Diêm bang nhìn nhau.

20 năm trước?

Thời đại này không có google, càng không có wiki, làm sao biết chuyện 20 năm trước đây? Đặc biệt là chuyện trong võ lâm nhân sĩ, đều là tam sao thất bản, mỗi người chém một kiểu, căn bản không biết đâu mà lần.

– Vẫn là Tăng thúc lão giang hồ đi biết, hay là kể cho mấy anh em nghe chút.

Lát sau…

Mỗi người nam nhân đều có một thời trẻ trâu. Chỉ khác nhau là “trâu” bao nhiêu.

Tăng thúc đã dừng làm thịt, ngồi hẳn xuống cái bàn đã hoàn toàn trống khách. Vây quanh là đám Diêm bang. Lão Tăng coi bộ bị đả động đến thời trai trẻ phong vân, cũng không muốn mua bán gì nữa.

– 20 năm trước, đó là năm Sùng Ninh thứ 5. Ta còn nhớ rõ, năm đó có một viên “đá trời” rất to rơi xuống Sơn Đông.

– To chừng nào?

– Bằng cỡ… cái bát.

– Ặc. Đúng là to thật đấy. – Một tên làm bộ tặc lưỡi.

– Các ngươi tuổi trẻ thì biết cái gì? Là đá trời, to bằng cái bát đã là trăm năm khó gặp rồi.

Đám Diêm bang cũng không muốn tranh cãi chuyện thiên thạch to nhỏ ra sao, cái chúng muốn nghe cũng không phải cái này. Nhưng lại không tên nào dám cắt ngang lão Tăng, lão ta tuy bán thịt xâu, kỳ thực chính là trưởng lão danh dự của Diêm bang, ngay bang chủ cũng phải nhường lão vài phần.

Lão Tăng là nhân vật lão luyện trong Diêm bang, thời trẻ đánh đấm khắp nam bắc. Diêm bang nội bộ xung đột 2 năm trước, lão Tăng lại đúng lúc đi Hàng Châu vận muối, bằng không chua chắc Diêm bang đã xảy ra chuyện gì. Đám đệ tử mới của Diêm bang nể nang “Tăng thúc” có khi còn hơn cả bang chủ đương nhiệm.

Chỉ nghe Tăng thúc lại chậm rãi:

– Hồi đó, bọn ta đều rỉ tai nhau coi đó là điềm cực xấu. Cái đám đạo sĩ Thiên Sư còn rêu rao khắp nơi, cái gì lời nguyền đại ma vương rút cục sắp chuyển thế, còn sấm rằng kể từ bây giờ cứ 5 năm quỷ lâu la sẽ thoát khốn tràn ra ngoài một lần, tìm cách hồi sinh ma vương. Thiên Sư đề nghị chúng nhân cứ vào năm hạn thì hạn chế sinh con, kẻo ma quỷ lại nhảy vào đó mà đầu thai là tận thế tới nơi.

Kỳ thực, Lăng Phong từng nghe một mẩu chuyện tương tự. Chính là 108 ma đầu từ miệng “Nhất Thanh tiên sinh” Công Tôn Thắng. Cụ thể hơn, Thắng ca quả quyết Phong ca chính là một trong 108 ma đầu đó.

Một tên thanh niên tỏ vẻ bức xúc:

– Gì? Vậy không lẽ ai đang mang thai thì phải bỏ sao?

Tên đồng bạn lập tức chửi:

– Đồ ngu. Sinh con đẻ cái là phải thuận theo tự nhiên, đâu thể nói dừng là dừng?

– A Cẩu mày ngay cả bạn gái còn đếch có, bày đặt thuận theo tự nhiên…

– Hai thằng mày thích cãi nhau thì cút ra ngoài kia mà cãi.

Tên đại ca giơ chân đạp hai tên tiểu đệ, lại hỏi:

– Ấy, A Hùng nhà thúc chẳng phải năm nay tròn 20 sao? Như vậy cũng sinh năm Sùng Ninh thứ 5? Tăng thúc năm đó không… nhịn được sao?

– Haha, ta không giống kẻ khác. Ta đây là cố ý sinh nó ra.

– Vì sao?

– Còn vì sao? Sinh ra một tiểu tử tầm thường thì ai mà chẳng sinh được. Sinh ra hẳn một tên đại ma vương, vừa nghe đã thấy kích thích.

– Hahaha. Quả nhiên là Tăng thúc. A Hùng hôm nay vưà thi triển khí phách của “đại ma vương”, hình như phá nát quán Phùng thẩm phố Tây đó.

– Gì? Thằng trời đánh này…

Tăng thúc mắng bùa xong lại thở dài.

Lão Tăng một đời lang bạt, lão bà chết sớm để lại một thằng quý tủ, lão cũng muốn con trai khá hơn mình chút, cho nên mấy năm trước từng tích góp tiền cho nó đi học cái chữ, rút cục… Cha nào con nấy, không khá hơn được.

Lại nói về lời đồn “quần ma đầu thai” 20 năm trước.

Người cổ đại khá mê tín, đều là có kiêng có lành. Một cái sao chổi bay ngang cũng đủ làm điềm xấu, đừng nói chi nó rơi hẳn xuống. Hơn nữa, ngày đó Toàn Chân giáo còn chưa ra đời, Thiên Sư đạo chuyên trừ tà trong dân, có tầm ảnh hưởng khắp nam bắc, rất nhiều người tin vào Thiên Sư. Tỉ lệ sinh năm đó quả thực giảm ít nhiều.

Còn những hài tử “rút không kịp” vẫn được sinh ra, trong sự ái ngại của người xung quanh.

Rút cục, hầu hết đều bình an vô sự, chẳng có lấy một con ma nào hiện thân. Thiên Sư đạo bị mất uy tín thảm. Bởi vì rất nhiều cặp đôi vì tin Thiên Sư đã phải “bỏ con”, đây là loại chuyện rất thất đức. Sau chuyện đó, Thiên Sư đạo bắt đầu xuống dốc không phanh, nói lời thật cũng không ai nghe.

Chẳng qua, ma quỷ hình thù ra sao, vong hồn có thật hay không, làm sao phát hiện, làm sao ngăn cản, làm sao… giao lưu, đâu phải ai cũng biết?

Chỉ biết, năm đó chính là năm, Thái Nguyên Dương gia Dương Ngọc Nô, Độc Mộc Triều gia Triều Nguyệt Nga, Tích Sơn Hàn gia Hàn Nguyệt Dung, rồi Bão Độc Trại báu vật Công Tôn Dao,… lần lượt ra đời.

Có nữ thì cũng phải có nam. Cùng sinh năm đó còn có tiểu tử Trương Quân Bảo.

Nhũng người này… hình như số phận đều thật sự có điều kỳ quái. Chỉ tiếc, không mấy ai đủ tầm hiểu biết về phạm trù “vong hồn” để nhận ra sự khác biệt.

Đến đây có lẽ vài huynh đệ sẽ thắc mắc. Phong ca, người có tư cách “đại ma vương” nhất mọi thời đại, được sinh năm nào? Có dị tượng gì hay không?

“Phong ca”, nói đúng hơn là cái xác của hắn hiện tại, sinh trước đó những 3 năm. Vào năm Phong ca sinh ra, đáng tiếc lại chẳng có cái sao chổi nào xuất hiện. Chẳng qua, nếu như cố gắng đào bới mà nói, thì theo một vị thương nhân chuyên đi dọc con đường tơ lụa kể lại, hình như nước Bái Chiếm Đình (Byzantine) bên kia đại mạc cũng có sao chổi rơi. Có điều cái sao chổi hải ngoại đó và Phong ca có liên quan gì hay không thì chỉ có trời biết. Nói không chừng, Phong ca là ma đầu bên hải ngoại.

Lúc này, một đứa nóng ruột nhắc Tăng thúc:

– Nhưng chuyện sinh con này thì liên quan gì Đại Kiếm hội?

– Có một chút đấy. Sau lời nguyền Đại Ma vương chuyển thế kia, cứ đúng 5 năm lại có một lần sao chổi rơi xuống. Đúng y như lời Thiên Sư từng nói. Cứ mỗi lần có sao chổi…

Một đứa gầy nhanh nhảu:

– Ý, đúng rồi. Đầu năm nay chẳng phải cũng có sao chổi à?

– Ai chẳng biết…

Tên nhanh nhảu lại giành nói:

– Từ từ, ý Tăng thúc có phải là, Đại Kiếm hội, đều là mỗi khi “thiên thạch” rơi xuống mới được tổ chức?

– Ai chẳng thấy như vậy, không cần mày phải phân tích… – Tên đồng bạn càu nhau.

Tên gầy vẫn không chịu dừng:

– Haha, đã hiểu. Hóa ra Đại Kiếm hội tổ chức ra là để chống lại đá trời à?

– Đồ ngu. Là để chống lại Đại Ma Vương kia.

– Mày mới ngu đó. Đại Ma Vương đã xuất hiện đếch đâu mà chống?

Tăng thúc tủm tỉm chờ đám thanh niên cãi nhau xong, nói:

– Ma quỷ có đầu thai không thì không ai biết, nhưng năm đó kẻ ác như ma quỷ thì đột nhiên có rất nhiều. Đại Kiếm hội 20 năm trước được tổ chức ra, chính là vì một sự kiện…

Cả đám dỏng tai lên nghe…

-… “Liên hoàn huyết án”.

– Liên hoàn huyết án?

Liên hoàn huyết án, là một sự kiện thậm chí được sử quan chép lại, ghi nhận một loạt vụ án giết người vô cùng thảm khốc trong năm Sùng Ninh thứ 5, ngay sau khi “đá trời” rơi xuống. Thậm chí có những gia tộc chỉ qua một đêm liền chết sạch sành sanh. Thủ phạm ra tay vô cùng tàn ác, lại không hề lưu lại dấu vết, quan phủ hoàn toàn bó tay.

Nếu như Văn Thành Bích và Hàn Nguyệt Dung ở ngay đây, có lẽ cả hai nàng đều sẽ lâm vào ký ức. Bởi vì năm đó, Hàn gia và Văn gia chính là một trong những nạn nhân. Văn Thành Bích thất lạc phụ mẫu, được sư phụ dạy cho Khai Thần thuật. Hàn Nguyệt Dung cũng toàn gia bị diệt, chỉ mình nàng may mắn thoát chết, được Mật Thám tự thu lưu.

Chẳng qua, đến đây ai tinh ý chắc hẳn sẽ phát hiện điều kỳ quái.

Hàn Nguyệt Dung sinh ra năm Sùng Ninh thứ 5, huyết án Hàn gia cũng vào năm này. Mới mấy tháng tuổi, làm sao nàng ta có thể nhớ được chuyện gì xảy ra?

Tăng thúc lúc này lại bổ sung:

– Chính vì quan phủ quá vô dụng, nhân sĩ võ lâm các danh môn đại phái mới phải thế thiên hành đạo, cùng nhau tập hợp lại chọn ra cao thủ, để ngăn chặn những kẻ gây ra huyết án làm bậy. Kể từ đó, mới có Đại Kiếm hội…

– Vậy rút cục có tiêu diệt được không?

Tăng thúc buồn bã lắc đầu:

– Không. Nhưng danh tính của chúng thì vẫn được bàn tán một thời gian dài. Chỉ là, 20 năm trôi qua, rồi cũng bị quên lãng. Đến bây giờ thế hệ các ngươi căn bản không còn biết.

– Là những ai?

– Bọn chúng được võ lâm gọi là… Thập Đại Ác Nhân.