Chương 268: Trận Siêu Kinh Điển

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong ngáp ngắn ngáp dài.

Không uổng thức khuya xem trận “siêu kinh điển” Tiêu Thiên Phóng – Tống Nguyên An, có thể nói là “kinh thiên địa khiếp quỷ thần”, khó mà diễn tả chỉ trong một câu hai chữ.

Đại khái hiệp một Tiêu Thiên Phóng xuất ra độc môn tuyệt kỹ Hàng Long Trảo, đối thủ Tống Nguyên An chỉ biết căng mình chống đỡ. Sang hiệp hai, Tống Nguyên An thay đổi chiến thuật, dùng Khốc Tang Bổng liên tục đánh vào hai cánh, Tiêu Thiên Phóng nào chịu thua kém, phòng ngự phản công vô cùng kín kẽ. Trận đấu diễn ra khốc liệt, hai người vượt nóc băng tường, đại chiến gần một canh giờ. Gió nổi khói bay, âm thanh kỹ xảo đặc sắc ấn tượng, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Đáng ra Lăng Phong có thể kể chi tiết hơn. Chỉ tiếc, sân đấu sức chứa quá tệ, cổ động viên hai bên dẫm đạp lẫn nhau, Phong ca chả thể quan sát rõ ràng.

Chỉ biết, cuối trận hai đối thủ đột ngột nhảy khỏi nóc nhà, biến mất bí ẩn.

Về cơ bản… là vậy.

Kỳ thực, Lăng Phong lại để tâm xem một trận khác.

Ngô Dụng – Triển Chiêu.

– Nghe danh Triển Bộ đầu đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, vinh hạnh, vinh hạnh.

Ngô Dụng cười dài chắp tay đi ra cổng.

Triểu Chiêu tung người xuống ngựa. Theo sau gã có chừng 20 người cầm đuốc, tất cả đều ăn mặc đội mũ kiểu Bộ khoái. Có lẽ chính sự xuất hiện của Triển Chiêu khiến trận đấu giữa Tiêu – Tống bị dừng giữa chừng.

Triển Chiêu liếc ngang liếc dọc. Lại nói, mắt Triển ca bị lác, hắn ta đang nhìn cái gì cũng chả ai đoán nổi.

Gã lãnh đạm nói:

– Ngô viên ngoại đâu?

– Tại hạ Ngô Dụng. Viên ngoại đã đi thăm người bà con xa, để lại trang viện cho tại hạ trông coi.

– Có gì làm chứng?

Ngô Dụng bình tĩnh đáp:

– Điều này… Không biết đại nhân có giấy khám xét hay không? Tự tiện xông vào nhà dân, hình như Bộ đầu cũng không có quyền này thì phải?

Triển Chiêu hừ lạnh, gã nhận lệnh từ cấp trên liền tức tốc chạy tới, làm gì có giấy tờ nào. Đành liếc mắt nhìn cảnh trên nóc nhà nói:

– Hừ. Nửa đêm tụ tập đánh nhau, ảnh hưởng trị an xung quanh. Ngươi nói chúng ta có quản được không?

– Cũng không có gì, mấy huynh đệ lâu ngày gặp gỡ, có chút xích mích giao lưu mà thôi. Để tại hạ nhắc nhở bọn họ là xong.

Triển Chiêu nhíu mày, kỳ thực nghĩa quân đồng tâm hiệp lực mới đáng lo, có đánh nhau mới tốt.

Nghĩ vậy lại kiếm cớ khác:

– Hai người đang đánh nhau ở kia, có phải là Cái Bang?

– Hình như đúng vậy, không nghĩ Triển Bộ đầu là mệnh quan triều đình, thế nhưng hiểu biết giang hồ thật tốt. – Ngô Dụng cười phụ họa.

– Nói lời thừa. Ngươi có biết, Cái Bang là bang phái ngoài pháp luật?

Bang phái trong thiên hạ tuy đông, phần đông đều chịu triều đình quản thúc.

Phàm muốn hoạt động bình thường, bang phái đều phải xin giấy. Nếu không, chỉ cần một cái cáo thị “giả thần lộng quỷ, mê hoặc bách tính” hoặc “tự tiện lập bang, mưu đồ tạo phản” là coi như tiêu. Điều này Lăng Phong biết rõ, hắn từng tốn không ít tiền để Phong Vân đoàn có thể hoạt động ở Vĩnh Lạc.

Cái Bang chính là bang phái lớn nhất không có “giấy phép” hoạt động. Bản thân triều đình muốn dẹp Cái Bang từ lâu nhưng lực bất tòng tâm. Ăn mày thời nào cũng có, rút cục quan phủ đành mắt nhắm mắt mở.

Hơn nữa, ba đạo Hà Bắc – Hà Đông – Sơn Đông tình hình hỗn tạp, chiến tranh quanh năm, triều đình không tâm tư đi quản, khiến cho bang phái mọc lên như nấm.

Ngô Dụng cười mỉm. Nói thì nói vậy, Triển Chiêu lấy lý do này ra, không khỏi quá gượng ép.

– Triển đại nhân, ngài đêm khuya tìm đến, chỉ để nói mấy điều này?

Triển Chiêu lạnh lẽo nói:

– Ta nhận được tin báo, ở đây có người tụ tập làm phản…

– Haha, chắc kẻ nào nói lung tung. Triển Bộ đầu đừng cho là thật.

– Mỗ làm Bộ khoái, không biết nói đùa bao giờ. – Triển Chiêu mặt đanh lại.

Xong xuôi lại nói một câu đầy hàm ý:

– Nghe nói Ngô sư gia từng là tú tài đỗ đạt, thấu tình đạt lý. Mỗ khuyên một câu, quay đầu là bờ, vẫn còn kịp.

Ngô Dụng mặt không đổi sắc, vẫn điềm tĩnh tự nhiên:

– Tại hạ cũng nghe nói Triển Bộ đầu là người ngay thẳng chính trực. Hà Đông chiến tranh, sinh linh oán thán, đều do bắc nhân ban cho. Chẳng ngờ bị bắt cống nạp trăm vạn lượng bạc, triều đình lại đem giao cho bắc nhân. Bộ đầu nói xem, phải như thế nào mới thấu tình đạt lý?

– Đó là chuyện của triều đình. Đã là con dân Đại Tống, phải tin tưởng vào Quan Gia.

Ngô Dụng chắp tay sau lưng cười lớn:

– Quan Gia ở trên cao, chỉ e bị gian thần che mắt.

– Sư gia có muốn đi một chuyến nha môn tố cáo gian thần không?

Ngô Dụng nào dễ mắc mưu, nói:

– Haha, tại hạ vẫn là ở đây với huynh đệ thôi. Bộ đầu nếu không ngại, cũng có thể tham gia.

– Hừ. – Triển Chiêu lại hậm hực.

Lăng Phong từng thắc mắc, vì cớ gì Triều Lam lại có thể nửa giả nửa thật, dựng cờ tụ nghĩa ngay trước mũi quan phủ?

Hà Đông chiến tranh liên miên, hơn nữa ở đây triều đình đặc cách cho phép mộ binh, nghĩa quân tự phát không phải chuyện hiếm. Nói không xa, quân Bình Định của Lưu tướng quân Lưu Quang Thế cũng từ một nhóm nghĩa quân mà thành.

Hạo Khí Minh lấy bốn chữ “trừ hại bách tính” làm slogan, hoàn toàn không có chữ nào chống lại triều đình. Triển Chiêu vì vậy phải bó tay, trừ phi tìm được bằng chứng tạo phản ngay tại Ngô gia trang.

Bình thường đi tra xét, chỉ cần hô “Bộ khoái tra án”, quá nửa dân chúng đều khép nép đứng một bên. Một khi đã vào được trong trang, nếu thực sự muốn ngụy tạo bằng chứng cũng vô cùng đơn giản. Nhân đó dẹp phản loạn từ trứng nước.

Chỉ tiếc, lần này đụng phải Ngô Dụng.

Biết đứng ở đây cũng chẳng tác dụng gì, dù sao cũng đã dò xét qua tình hình, Triển Chiêu qua loa vài câu, đại khái viết cái biên bản rồi quay lưng bỏ đi, để lại Ngô Dụng nhếch mép cười nhạt.

Lăng Phong đứng trong sân theo dõi cảnh này từ đầu, vừa thấy Triển Chiêu sắp rời đi, hắn vội vẫy tay chạy ra:

– Triển Đại ca, Triển Đại ca. Haha, đã lâu không gặp…

Triển Chiêu quay đầu nhìn, mãi một lúc mới nhớ ra, nói:

– Ngươi cũng ở đây sao?

– Haha, người qua đường thôi, lâu lâu mới có dịp đông vui.

Triển Chiêu mày giãn ra:

– Người qua đường thì tốt. Đám Ngũ Thử kia không tốt lành gì. Ngươi tốt nhất nên tránh xa, nếu không ta không ngại bắt người vào nhà lao.

Lăng Phong nhìn vẻ nghiêm trọng của Triển Chiêu, đùa nói:

– Ấy, quen biết cũng là tội sao?

– Đừng tưởng ta không biết. Có biết cất giữ cấm thư chịu tội gì? – Triển Chiêu lên giọng đe dọa.

– Cấm thư? Triển Đại ca nói đùa. Ta ngay cả mặt chữ còn không thông.

– Hừ. Cái Bát Mỹ Đồ kia, nói cho ngươi biết, là đồ trong Vương phủ bị đánh cắp.

Hóa ra, “cấm thư’ kia chính là “văn hóa phẩm đồi trụy” Bát Mỹ Đồ.

– Bát Mỹ Đồ nào? – Lăng Phong làm bộ gãi đầu.

Trong lòng lại âm thầm chột dạ. Chuyện riêng của hắn, Triển Chiêu cớ sao lại biết?

Triển Chiêu chuẩn bị tư thế lên ngựa, đột ngột hạ thấp giọng với Lăng Phong.

– Nể tình ngươi quen biết tiểu Vương gia, lại hâm mộ ta. Nói cho ngươi biết, triều đình thám báo cùng quan quân đều đã nắm toàn bộ, chỉ chờ các ngươi động thủ, một lưới bắt gọn. Ngươi tốt nhất đừng dại mà tham gia vào, để chuyện không ha xảy ra, lúc đó đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

– Haha… – Lăng Phong cười gượng, cái này có tính là đang uy hiếp không đây?

Lại còn nói hắn là quen biết tiểu Vương gia? Xem ra nói lần ở quảng trường, Lăng Phong đứng chung với Triệu Chân Đán. Thời đại này rõ kỳ quái, Vương gia vi hành tán gái, dân đen vô tình đứng cạnh lại bị hiểu thành quen biết.

Chỉ là…

“Thám báo?”

Quân đội có tình báo riêng, có điều tình báo quân đội chỉ khi ra trận mới triển khai, hiếm khi tham gia chống nội loạn. Nói vậy, “thám báo” kia quá nửa là sở Mật thám Hà Đông. Việc phối hợp giữa mật thám và bộ khoái địa phương, Lăng Phong cũng biết một hai.

Kỳ thực, Lăng Phong từ khi đến Thái Nguyên đã mấy lần cố ý để lại ký hiệu, chỉ là đợi mãi vẫn không thấy ai liên lạc.

Chuyện càng lúc càng mất vui, tham gia tiếp lợi không bằng hại.

Mấy người Lăng Phong trở lại khách điếm.

Cố lão nghe chuyện Thiên Diện Quỷ Thủ, chỉ nhếch râu nói:

– Hê, ta đã nói rồi. Đó là duyên phận. Vợ chồng đều là vong hồn, lấy nhau quá hợp tình hợp lý.

– Ý gì? – Lăng Phong mắt trợn ngược.

Cố lão chép miệng:

– Chẳng phải nói rồi sao? Lần trước thì suýt bái đường. Lần này cô ta lại tự mình tìm tới, ý tứ quá rõ ràng. Ài, nữ nhân nha, chủ động đến thế là quá rồi. Người ta thần lực đều mạnh như vậy, vụ làm ăn này quá hời còn gì?

“Ý, cô ta?” Lăng Phong ngờ vực.

Lão già này, ỷ mình 600 năm, luôn mồm gọi người khác là cháu chắt, đây là lần đầu lão xưng “cô ta” với ai đó. Đã vậy còn nói dài như vậy, cứ như “ghen” với Lăng Phong?

Xem ra, Thiên Diện Quỷ Thủ chính là vong hồn trong người Triều Nguyệt Nga, thảo nào cô ta tự xưng Tiểu Nguyệt. Nói không chừng cũng thuộc thể loại 600 năm như Cố lão.

Lăng Phong cười khổ, nhướng mày vờ tỏ vẻ chán chường:

– Ta mới thèm vào. Lão thích thì đi mà lấy, bổn công tử về kinh thành.

Kỳ quái, Cố lão im lặng.

“Chẳng lẽ…” Lăng Phong đột ngột vỗ đầu.

Chẳng phải hắn gặp lão ta ở Triều gia trang sao? Cố lão nói mình bị nhốt dưới Định Châu tháp, chẳng biết có bị nhốt thật hay không, nhưng thoát ra vì sao lại chạy tới Triều gia trang?

Không trách lão ta cứ úp úp mở mở, dám chắc đã biết thân phận Thiên Diện Quỷ Thủ từ đầu, có khi còn là bạn cũ.

Cố lão năm lần bảy lượt ủng hộ Lăng Phong lấy quỷ làm vợ, đã vậy còn xác suất trúng bà già, mà có đúng là “bà” hay không cũng không chắc. Quá thâm độc, Lăng Phong vừa nghĩ đã rét lạnh toàn thân. Nói thêm, vợ mạnh hơn chồng, âu yếm coi như bỏ qua, lấy về chỉ tổ bị ngược đãi, Phong ca còn chưa điên.

Lão già này, nhất định có âm mưu.

– Cố lão, ta với lão dù sao đã quen một thời gian. Lão rút cục muốn làm gì? Chẳng phải nói, ở một chỗ càng lâu càng dễ bị đám “thu hồn” gì kia tìm tới sao?

Cố lão làm bộ nhớ ra:

– Không sao, ở đây chúng ta người đông thế mạnh, bọn chúng không dám tìm tới.

– Người đông thế mạnh…?

Cố lão hắng giọng:

– Dù sao cũng tùy ngươi thôi. Ta đi đâu cũng không chết được. Chỉ là, nếu ngươi muốn tìm cách giải Đoạn Cân độc, vậy phải ở lại đây.

– Vì sao? – Lăng Phong khó hiểu.

Từ lúc gặp mặt, Cố lão luôn cố ý kể này kể nọ, cố ý giật gân “câu views”, lúc giả lúc thật, nhưng tựu chung vẫn quanh quẩn ở chỗ này.

Nếu là chuyện riêng của lão ta, Lăng Phong cũng không muốn quản. Chỉ là lão ta lại đem Đoạn Cân Nhẫn ra, Lăng Phong lưỡng lự.

– Lão đã xác định được Đoạn Cân độc?

– Chẳng phải đều do ngươi nói cho ta sao? – Cố lão lại úp mở, mặt tỉnh như sáo.

“Lại cái kiểu này.” Lăng Phong nghẹn họng.

Không hổ biến thái sống 600 năm, trong đầu nghĩ gì chỉ có tự lão ta biết. Lăng Phong trọng sinh tính ra đã 40 năm, vẫn thua xa đối phương. Thầm nghĩ người ta xuyên không gặp toàn tiền bối dễ tính, có nhiêu chỉ nhiêu, không xui như Phong ca.

Nhìn biểu hiện của Cố lão, Lăng Phong bỗng nhớ đến một người.

Mật Thám tự Khanh, Kha lão.

Lần Kha lão đến xem bệnh cho Lâm thị, khuôn mặt khi nhắc đến ba chữ Đoạn Cân Nhẫn cũng y thế này.

– Thôi được. Ngươi đồng ý ở lại, lão tổ tông giúp ngươi đột phá tâm cảnh.