Chương 305: Trận Đồ Bát Quái

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoàng cung, Khâm Thiên Giám.

– Tiểu Danh Tử, còn xa nữa không?

– Sắp rồi. Là tòa các ở kia.

Tiểu Uyển nhìn theo hướng Tiểu Danh tử chỉ tay.

Tiểu Danh tử từng hứa sẽ dẫn Tiểu Uyển đến gặp Khâm Thiên Giám Yến đại nhân, nói vị quan kia có khả năng nhìn ra số mệnh, đoán được hành tung người ở xa ngàn dặm. Có điều mãi đến hôm nay Tiểu Danh tử mới xin gặp được vị đại quan kia.

Trước mắt hai người là một khoảng sân lớn, phía trên cầu thang đá là một tòa các cao khoảng bảy tầng.

Tiểu Uyển chậm rãi đi ngang khoảng sân, đột nhiên hai chân tê liệt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cô vội dùng Nhất Khí Đề Túng đạp không nhảy lên cao, tay không khỏi theo thói quen chụp sang bên hông, mới nhớ ra mình đang là cung nữ không được mang bội kiếm phòng thân. Khi thân thể vẫn đang trên không, cô cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy mặt đất dưới chân có một thứ ánh sáng nhàn nhạt óng ánh tỏa ra tứ phía. Không ngờ ở trung tâm sân lớn lại là một trận đồ bát quái, bản thân cô vừa rồi không để ý cứ thế đi qua.

Kỳ thực, ở quảng trường Vô Cực của Toàn Chân giáo cũng có một cái trận đồ y như vậy, chỉ là Tiểu Uyển khi xưa đi qua đi lại bao lần cũng chưa từng phát sinh chuyện gì.

Tiểu Danh tử mắt tròn mắt dẹt:

– Trời, Uyển tỷ, tỷ biết bay sao?

– Tiểu Danh tử, ngươi không cảm thấy gì cả à?

Thái giám Tiểu Danh tử ngờ nghệch hỏi:

– Cảm thấy gì kia?

– Chỗ trận đồ bát quái kia, khi dẫm chân vào liền khiến cả người tê liệt, hơn nữa còn có ánh sáng kỳ lạ phủ lấy…

Tiểu Danh tử nghe vậy không khỏi rụt cổ sợ hãi, bởi hắn đang cả người đứng hẳn trong trận đồ đó.

Hắn rụt rè đáp:

– Không có… Đệ thấy hoàn toàn bình thường.

Tiểu Uyển không khỏi kỳ quái, vì sao chỉ có cô bị? Chẳng lẽ vì cô luyện qua nội lực?

Cô đáp xuống đất chần chừ một lát, thấy cơ thể cũng không còn khó chịu nữa, định tiếp tục đi vòng qua trận đồ đó đi tiếp vào trong.

– Uyển tỷ, có thể dạy đệ cách bay như vừa rồi không? Nếu đệ có thể học được, về sau cũng không sợ bị người khác đánh. Đệ chỉ cần nhảy lên cao, đố chúng làm gì được.

– Mấy bài tập hít thở kia, đệ vẫn luyện chứ?

Tiểu Danh tử gật gật đầu:

– Vẫn chăm chỉ hàng ngày, nhưng hít thở và bay thì có gì liên quan chứ?

– Có đấy. Kia là luyện khí cơ bản, một khi đệ có căn cơ rồi, thân thể động tác sẽ nhẹ nhàng, lúc đó có thể luyện khinh công.

– Vậy à? – Tiểu Danh tử háo hức ra mặt.

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất bên trong tòa tháp nọ.

– Sư phụ, không ổn. Trận pháp đột nhiên bị phát động…

– Vội cái gì? Ta đã tính ra từ trước rồi. Là những ai đến?

– Là một tiểu thái giám và một tiểu cung nữ.

– Người nào làm trận pháp phản ứng?

– Là tiểu cung nữ kia.

Tiểu Uyển vừa bước chân qua khỏi bát quái đồ, liền bị một tiếng quát đằng sau ngăn lại:

– Cung nữ to gan, không phận sự chạy đến Khâm Thiên Giám làm gì?

Tiểu Uyển ngoái đầu nhìn lại.

Vi Quan chính Vi Hoa mắt hạnh lạnh lẽo, bề thế mười phần. Phía sau là không ít nữ quan thuộc Quan Chính ty của bà ta.

Tiểu Danh tử vội nhanh nhảu chạy tới nói:

– Quan Chính đại nhân, hôm nay Tiẻu Uyển tỷ cũng không có nhiệm vụ gì, nô tài dẫn Tiểu Uyển tỷ đến…

– Không có chỗ cho tiểu thái giám ngươi nói, cút sang một bên…

Thái giám và cung nữ, về cơ bản thuộc về hai cơ cấu khác nhau, một bên là Điện Trung tỉnh, một bên là Nội Thị tỉnh. Tuy vậy, bởi vì nữ quan cao nhất chỉ có hàm Chính Ngũ phẩm, trong khi Nội Thị lệnh Tổng quản lại hàm Tòng Tứ phẩm, cho nên cung nữ nữ quan vẫn bị xem dưới thái giám một nấc. Nhưng kể cả không liên quan, Vi Quan chính vẫn có thể đường hoàng khiển trách một tiểu thái giám vô danh như Tiểu Danh tử.

Tiểu Danh tử bị hất ngã ra sau, trong mắt hiện vẻ lăng lệ, nhưng ngay lập tức biến mất.

Tiểu Uyển bỗng để ý một cung nữ đứng sau lưng Vi Hoa, người đó là Sở Linh, đồng môn sư muội ở Toàn Chân.

“Sao Sở Linh cũng ở đây?”

Tiểu Uyển tâm tư đơn thuần, cô hoàn toàn không nghĩ sâu xa thêm gì khác, chỉ phúc thân đáp lời:

– Tiểu nữ muốn nhờ Khâm Thiên Giám đại nhân tìm người?

– Tìm người sao? Là tìm hiểu bí mật đi?

Vi Hoa cười gằn, trong lòng đang nóng như lửa đốt.

Tiểu Uyển này một ngày còn ở trong cung, Vi Hoa ăn không ngon ngủ không yên.

Năm đó Vệ gia bị khép tội, ngay cả chạy đến Lưỡng Chiết Phúc Kiến cũng bị Trưởng tôn Hoàng hậu cho người chụp về. Người duy nhất không bị Trưởng Tôn Hoàng hậu đụng đến là Vũ Lâm quân Vệ Thanh, bởi lúc đó Triệu Cát kịp thời ra mặt.

Triệu Cát ra mặt bảo dừng, Trưởng Tôn Hoàng hậu lập tức trở về làm một phi tần hiền lương thục đức, từ đó không hề đề cập đến Vệ gia, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến ngay cả thân tín như Vi Hoa cũng thầm bội phục.

Nhưng Vi Hoa lại biết rõ, Trưởng Tôn hoàng hậu có thể giống như một con mèo ôn nhu, kỳ thực móng sắt luôn giấu bên trong. Khi cần thiết, bà ta sẽ lại biến thành một con mãnh hổ, giống như năm đó hạ bệ Vệ Hoàng hậu.

Sự tồn tại Tiểu Uyển, không khác nào vảy ngược của Trưởng Tôn Hoàng hậu. Vi Hoa thừa hiểu, nếu để cho Hoàng hậu biết được, Tiểu Uyển bị đem đi xử lý là một chuyện, nhưng ngay cả Vi Hoa cũng bị vạ lây vì chưởng quản vô dụng. Chính vì thế Vi Hoa mới muốn đẩy Tiểu Uyển ra khỏi cung càng sớm càng tốt, trước khi mọi chuyện đến tai Trưởng Tôn Hoàng hậu, lúc đó chỉ e quá muộn.

Vi Hoa dứt khoát nói:

– Ngươi là hậu nhân Vệ gia, trà trộn vào cung mưu đồ bất chính?

– Ta…

Tiểu Uyển không hiểu ra sao.

Gần đây Tiểu Uyển thường xuyên nghe các cung nữ bàn tán, nói mình giống một vị Hoàng hậu quá cố nào đó. Nhưng cô hoàn toàn không chút ấn tượng, càng không để tâm.

Vi Hoa thấy Tiểu Uyển không dám nói, còn tưởng Tiểu Uyển đang run sợ,:

– Làm sao, bị nói trúng rồi đúng không? Bộ dáng ngươi giống bà ta như vậy, không sai vào đâu được? Người đâu…

Vài cung nữ vội chạy đến, muốn chế ngự Tiểu Uyển. Chỉ là, mấy ả này đi ức hiếp cung nữ khác còn được, lần này gặp phải Tiểu Uyển, ngay cả cái chéo áo cũng không chạm nổi.

– Đại nhân, con tiện tì này học được võ thuật, chúng nô tì không bắt được…

Tiểu Uyển nhẹ nhàng lách qua lách lại, nhìn như đang đùa giỡn đám người Quan Chính ty.

Xét về võ công, Tiểu Uyển chỉ e có tên trong bảng top 10 nữ hiệp hàng đầu Đại Tống, né tránh mấy ả này có là gì? Nên biết trong kỳ Đại hội luận kiếm Toàn Chân năm trước, Tiểu Uyển là nữ đệ tử duy nhất lọt vào nhóm bát cường, chỉ chịu thua mỗi Trương Quân Bảo ở trận chung kết. Nói ra, chỉ sợ cô ngang ngửa thiếu chủ Thiên Nhẫn giáo. Ngay Thất tử Toàn Chân Lý Tiên cô cũng phải hổ thẹn tự nhận thiên tư của mình không bằng.

Vi Hoa quá đỗi tức giận, vội chỉ mấy tên cấm binh gần đó quát:

– Con tiện tỳ này dám chống cự cung quy? Các ngươi còn không mau bắt nó lại cho bổn tọa…

Vài tên cấm binh liếc mắt nhìn nhau.

Vi Hoa không có quyền ra lệnh cho bọn họ, nhưng Vi Hoa là thân tín của Hòang hậu, bọn họ nếu không làm theo chỉ thiệt mình, bèn động thân tiến tới.

Đúng lúc này…

– Ở đây có gì mà náo nhiệt như vậy?

Lam Thượng nghi Lam Tuyền đột ngột xuất hiện, vừa tới đã vờ ngạc nhiên:

– Ôi, Vi Quan chính cũng ở đây sao? Ta nói này Quan chính đại nhân. Chỗ này dù gì cũng là Cửu Giám, Lục bộ Cửu khanh các vị đại nhân thường xuyên qua lại. Cô nghĩ mình đang ở trong nội cung sao? Bày cái giá lớn như vậy? Muốn diễn kịch thì diễn?

Vi Hoa hậm hực khích bác:

– Lam Thượng nghi xuất hiện cũng thật đúng lúc quá đi?

– Ấy, ta từ xa nghe ai đó phán cái gì “bề ngoài giống ai đó chắc chắn là nghi phạm”, quả thật là vô lý cùng cực, không thể không hiếu kỳ đến xem nha. Lại không rõ là chuyện gì?

Thân tín Đổng cô cô vờ nói vào tai Lam Tuyền gì đó, Lam Tuyền nghe xong liền nửa cười nửa nghiêm nói:

– Vi Quan chính, không bằng không chứng, chỉ dựa vào một cái “bộ dáng giống nhau” liền đổ tội danh lên người một tiểu cung nữ? Cứ chiếu theo cách này mà nói, còn cần Quan Chính ty làm gì? Cứ để Vi Đại nhân định đoạt tất cả, thấy cung nữ nào không hợp nhãn, liền ấn cho một cái “giống ai đó” rồi tống ra khỏi cung là xong rồi…

Vi Hoa bị Lam Tuyền chọc ngoáy một tràng dài, cố nuốt cơn tức cười khẩy:

– Lam Thượng nghi, chuyện này hình như không liên quan đến bà thì phải?

– Cô nói vậy là không đúng rồi. Chúng ta dù gì cũng chưởng quản nữ quan trong cung. Thấy cô gặp phiền phức, ta có thể không quan tâm được sao?

Vừa nói lại vừa phẩy tay:

– Mấy tiểu cung nữ các ngươi, không có việc thì đi cả đi, còn đứng đó làm gì?

Lam Tuyền nói câu này, quá nửa giải thoát gúp Tiểu Uyển.

– Đứng lại đó…

Vi Hoa quát lớn, lạnh giọng với Lam Tuyền:

– Bà dám…? Cô ta…

Vi Hoa nói đến đây liền há miệng mắc quai. Chẳng lẽ còn nói, Tiểu Uyển giống Vệ Hoàng hậu nên chính là dư nghiệt, cần phải tống khỏi cung?

Vụ án Vệ Hoàng hậu năm đó bây giờ không còn ai dám nhắc đến nữa, bởi sau khi Vệ hậu bị phế đã nảy sinh không ít chuyện ly kỳ bí ẩn.

Vi Hoa liền nghĩ ra cái cớ, sửa lời:

-… Cô ta xuất thân giang hồ, vào cung cậy mình có võ công không coi cung quy vào đâu, tự tiện xuất nhập trọng địa.

– Ồ, trọng địa? Ta làm Thượng nghi bao năm, cũng chưa nghe nói quanh Cửu Giám có trọng địa nào? Hay là Vi Quan chính biết bí mật nào khác chưa nói ra? Không tốt, nếu quả thực có điều này, bổn tọa cần phải nhanh nhanh báo một tiếng với Trưởng Công chúa…

Lam Tuyền vừa nói vừa chắp tay lên cao, bộ dáng thi lễ với ai đó.

Lam Tuyền câu nào cũng chứa dao ngầm. Vi Hoa bị Lam Tuyền đem Trưởng Công chúa ra áp trận, cục tức mắc ngay cổ họng nhưng không thể làm gì. Điều Vi Hoa thực sự lo lắng, cũng không phải nằm ở trọng địa nọ kia, mà vì Tiểu Uyển không chỉ giống bề ngoài, mà còn xuất thân từ giang hồ như Vệ Hoàng hậu năm xưa.

Đúng lúc, lại có một tiểu đạo sĩ từ trong các chạy ra nói:

– Các vị đại nhân, Yến Đại nhân gửi lời, vị cô nương này do ngài ấy mời đến, không cố ý vi phạm cung quy gì, mong hai vị để cô ấy vào một lát…

Cả Tiểu Danh tử lẫn Tiểu Uyển đều nhìn nhau, Yến đại nhân mời họ, chẳng phải bọn họ xin gặp sao?