Chương 419: Bí Kíp Độc Môn, Bên Trên Hai Chữ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thanh Vân hậu sơn, sơn động vô danh.

Đám người lần lượt tiến vào, Xuất Trần Tử chủ nhà cầm đuốc đi trước, đám Lăng Phong thứ hai, cách một đoạn là đám Thiên Sư Long Hổ sơn.

Nhân tiện nói một chút, trong sáu Thiên Sư kia, thế mà lại có một nữ, nghe thoang thoáng đạo hiệu là Tử Vân, thắt lưng treo năm đồng tiền, Ngũ đẳng Thiên Sư. Tuổi nàng ta chỉ tầm 20, khuôn mặt cũng khá xinh xắn. Nàng ta cùng với hai tên Thiên Sư là nhóm chặn sơn động, Lăng Phong lúc ở chính điện không được gặp.

Chỉ là người đẹp vừa bị đánh ngã ra, đã có sư huynh đệ thay nhau thăm hỏi, Lăng Phong cũng không tiện làm quen, tạm thời mặc kệ.

Lăng Phong vốn tưởng cái sơn động này bước vào chỉ đến vài trượng. Thật không ngờ, bên trong lại hẳn một tòa động phủ. Đứng ở cửa động nhìn thoáng một cái, liền thấy phía trước thẳng một đoạn vách núi đen ngòm.

– Xuất T*nh Tử, động này có tên hay không?

– Có. Tên là… mật động.

Xuất Trần Tử đi đầu, vừa nói vừa đưa khăn tay lau mồ hôi trên trán, coi bộ căng thẳng thảm.

– Mật động? Trong mật động này rút cục có cái gì?

– Không biết.

Lăng Phong không khỏi có chút mất kiên nhẫn theo:

– Không biết? Ngay sau đạo quán của ngươi, ở mấy năm cũng không biết?

– Mật động này, năm đó tiên sư từng vào một lần. Ai mà ngờ cũng là lần cuối, vũ hóa luôn trong đó.

Lăng Phong không phải bên chuyên ngành tu chân, liền hỏi:

– Vũ hóa… cụ thể là thế nào?

Dù sao từ khi đến thế giới này đã có quá nhiều chuyện kỳ lạ. Đạo sĩ vũ hóa phi thăng, nói không chừng có vài phần thật, sẽ không đơn giản chỉ hai chữ “chết đi” như vậy.

Xuất Trần Tử bắt đầu sẳng giọng:

– Ta làm sao mà biết tiên sư vũ hóa thế nào? Lão nhân gia có vào không có ra, không có nói cho ta biết. Ta chỉ nhớ trước khi vào, tiên sư dặn nói nếu đạo hạnh còn không đủ, vạn vạn không nên tùy tiện vào động.

Lăng Phong bĩu môi:

– Ông ấy hù họa thế, ngươi đã thực sự không dám vào?

– Hừ, tiên sư trọng đạo, lời dặn của sư phụ, há có thể không nghe.

– Bởi vậy, ngươi mới không đóng vai chính được. Một chút đảm lượng cũng không có.

Xuất Trần Tử hôm nay bị stress nặng, từ lúc vào đã căng thẳng không thôi. Đã vậy còn bị tên này bám lấy hỏi riết. Rút cục chịu hết nổi, liền mặc kệ cái gì tiên phong đạo cốt, mở miệng chửi:

– Con m* nó bần đạo chính là không biết đấy, làm sao? Mật động, trong động tự nhiên có bí mật, thế được chưa?

– Ấy, làm gì mà nóng. – Đến lượt Lăng Phong toát mồ hôi.

Coi bộ Xuất Trần Tử có điều muốn giấu diếm. Dù sao, đây là đất của hắn, hôm nay bị người khác tới quấy rối, có chút tỳ khí là lẽ đương nhiên.

“Nguyệt tỷ…” Lăng Phong liền gọi vào số của Thiên Diện.

“Không nên truyền âm.”

“A!”

Xem ra Thiên Diện đang e ngại gì đó.

Lăng Phong nhân tiện liếc mắt lén nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh đuốc, Thiên Diện một đầu tóc dài đen thùi bay bay, bầu ngực nhọn vểnh lên, hít thở nhẹ nhàng, hờ hờ hững hững bước đi. Không thể không nói rất dụ nhân. Khụ!

Lại đi thêm một lúc, Lăng Phong không chịu nổi tịch mịch, dịu giọng giảng hòa với Xuất Trần Tử:

– Lão Xuất. Ngươi cũng thấy đấy, bọn ta đều là dân làm ăn, không nắm chắc tuyệt đối không làm được đâu. Ngươi yên tâm, bọn ta không phải Thiên Sư, sẽ không ham muốn bí mật tu hành của các ngươi. Khụ, nói tóm lại. Rút cục… bí mật kia là gì?

Xuất Trần Tử xem chừng nhận ra thiện ý của Lăng Phong. Vả lại, nếu bây giờ còn không nói ra, đợi đến lúc đám con buôn này vào trong, chẳng may lấy được đồ đạc gì thật, lại đòi bán lại giá cắt cổ thì Xuất Trần Tử hắn lỗ nặng, liền thấp giọng:

– Bên trong, có bí kíp bổn môn!

“Quả nhiên có đồ chơi.” Lăng Phong lập tức hiểu.

– Năm đó ta chỉ mới học được một phần ba, thì tiên sư đã mang nó vào động bế quan, nói muốn đột phá thêm. Đáng tiếc… Chốc nữa nếu bắt gặp, thì phải trả cho ta trước. Tuyệt đối không được để đám đằng sau biết.

Lăng Phong liền hỏi:

– Bí kíp đó trông thế nào? Làm sao phân biệt?

– Là tiên sư tự tay ghi ra, mặt ngoài có hai chữ to.

– Chữ gì?

Xuất Trần Tử nghiêm trang đáp:

– Bí kíp!

– Tiên sư ngươi…

– Gì, chửi ta?

– Ý ta là, tiên sư thật đúng là người thẳng thắn.

Phía sau.

Lần này đuổi ma đầu đến Thanh Vân sơn, là 6 trong số 9 đệ tử của Thiên Sư Long Hổ sơn. Đại sư huynh Tầm Thiên, Tam sư huynh Tường Vân, Ngũ đệ Vô Vi, Lục đệ Vô Ưu, Bát muội Tử Vân, và sư đệ thứ chín Cửu Hạc.

Chỉ nghe tên Tường Vân giọng điệu đầy quan tâm với ai đó:

– Tử Vân, muội vừa rồi không sao chứ? Nếu bị thương thì ở ngoài chờ cũng được.

– Muội không sao đâu. Đại sư huynh, mấy tên kia là ai? Muội thấy tên đi giữa rất đáng nghi.

Tầm Thiên cười hòa nhã:

– Sư muội cũng nhìn ra rồi sao? Không lẽ Vô Cực công đã đột phá?

– Muội… Đại sư huynh đừng chê cười, muội cũng chỉ vừa chạm đến ngũ cảnh mà thôi.

– Tử Vân muội cũng đột phá ngũ cảnh hoán cốt rồi? Khó trách, hôm nay muội lại phá lệ xinh đẹp như vậy, vừa rồi ta còn phải ngẩn ra một lúc.

– Tường Vân sư huynh… nói gì đó. – Tử Vân đỏ mặt, bộ dáng e thẹn.

Nếu Toàn Chân giáo có Tam Thanh Vô Cực công, thì Chính Nhất giáo cũng có một môn Vô Cực công, gọi là Cửu Chuyển Vô Cực công. Cũng không biết hai bên có liên quan gì hay không.

Chính Nhất giáo mặc dù không nổi danh về võ học, nhưng đi lại trên giang hồ, không có chút công lực khó lòng phục chúng. Chẳng qua, khác với Toàn Chân giáo luyện Nội đan thuật, Chính Nhất giáo lại chuyên Kim đan thuật, luyện đan dược. Tu vi chủ yếu nhờ nuốt đan mà đề thăng.

Với đệ tử Chính Nhất giáo, Cửu Chuyển Vô Cực công là công pháp tiếp sau Kim đan thuật. Cửu Chuyển bao gồm “nhất chuyển hồi khí, nhị chuyển hợp đan, tam chuyển dưỡng dương, tứ chuyển dưỡng âm, ngũ chuyển hoán cốt, lục chuyển hóan nhục, thất chuyển hoán tạng, bát chuyển dục hỏa, cửu chuyển phi thăng”. Mỗi chuyển đều là một lần độ kiếp kim đan gì đó. Cụ thể công đoạn độ kiếp ra sao, có lẽ phải hỏi các đại thần bên tiên hiệp, tác giả cũng… không rõ.

Chỉ biết cái Cửu Chuyển này, gắn liền với việc khống hỏa luyện đan của các Thiên Sư. Thiên Sư đại thành Cửu Chuyển Vô Cực, thì đan dược chế ra cũng gắn thêm Cửu Chuyển.

Bởi vậy trong giang hồ, mấy loại dược đắt tiền, bất kể là bổ hay là độc, đều có hai chữ “Cửu Chuyển” ở đầu. Tỷ như Cửu Chuyển Tục Mệnh Hoàn, Cửu Chuyển Đoạt Phách Tán, Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn, Cửu Chuyển…

Lại nói thêm, cái đẳng của Thiên Sư, gần như tương đương với tầng Vô Cực công đã tu luyện. Chỉ có tên gọi hơi ngược một chút. Cửu đẳng là Nhất Chuyển, còn Nhất đẳng là Cửu Chuyển, đại loại vậy.

Lúc này, Tầm Thiên rút ra một hộp gì đó, nói:

– Nuốt vào đi!

Tử Vân cầm lấy một viên, không khỏi ngưỡng mộ:

– Ý, màu đan dược này, có phải là… Lục Chuyển Ngưng Thần Đan?

– Là sư phụ trươc khi đi đặc biệt đưa cho ta, ngưng thần tụ khí, phòng ngừa đại chiến.

Tầm Thiên từ đầu vẫn luôn diễn vai trầm ổn già dặn, nói xong câu với sư muội xinh đẹp cũng không khỏi lộ ra tự đắc, lại nói:

– Tên kia ta đã để ý từ sớm rồi. Tướng mạo mệnh số của hắn, không hề phù hợp.

Tên Cửu Hạc trẻ nhất, lần đầu ra giang hồ, nói:

– Hắn nói hắn đến từ “Ma cái gì đó”, nói không chừng người ở đó khác với Trung nguyên thì sao?

– Lão Cửu, ngươi tin hắn là người ngoại quốc thật sao? – Tường Vân cười nhạt.

Tầm Thiên lại nói:

– Ta không lo lắng hắn cho lắm, nữ nhân đi cùng mới đáng nói. Khí tức ả cực kỳ cổ quái. Vô Vi, Vô Ưu, hai đệ thấy thế nào?

Vô Vi, Vô Ưu, không chỉ là sư huynh đệ đồng môn, mà còn là huynh đệ sinh đôi. Vô Vi làn da ngăm đen hơn một chút. Từ đầu cả hai người đều chẳng nói gì.

Hai người bọn hắn, mặc dù đứng thứ 5 và thứ 6 trong Cửu đại đệ tử, tu vi thua kém Tầm Thiên. Nhưng bởi vì là sinh đôi, tâm ý tương thông, ra trận luôn cùng một lúc, hiệu quả vì vậy có phần nhỉnh hơn Tầm Thiên.

Chỉ nghe Vô Vi lạnh nhạt:

– Không nhìn được số mệnh.

– Ta cũng vậy. – Vô Ưu nói theo.

Tường Vân lập tức hoài nghi:

– Chẳng lẽ… đều là ma đầu?

– Chắc không phải chứ? Đệ thấy có chút khó hiểu, chúng… – Cửu Hạc gãi gãi đầu.

Tầm Thiên lúc này mới nói:

– Không có gì khó hiểu. Nhị đệ lần trước gửi thư về từng nói, ma đầu không hề độc lập như chúng ta vẫn tưởng, bọn chúng đã bắt đầu liên hệ với nhau. Đại ma dưới Phục Ma tháp chạy trốn đến đây, có lẽ trên đường cũng đã phát ra tín hiệu gì đó, gọi đồng bọn tụ hội về giúp sức.

Nhị đệ trong lời Tầm Thiên, cũng không xa lạ với Lăng Phong.

“Nhất Thanh tiên sinh”, Công Tôn Thắng.

Nhất Thanh xếp thứ hai có thể nhìn ra Lăng Phong là ma, Tầm Thiên là lão đại, có lý nào không nhận ra từ đầu?

Chẳng qua, Lăng Phong so với nửa năm trước đã mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt sau khi thu nạp Cửu Âm, Tầm Thiên chỉ có thể đoán không thể khẳng định cũng không lạ.

Tường Vân lạnh giọng:

– Hừ, quả đúng như lời sư phụ dặn dò. Thời thế đổi thay, đạo pháp suy yếu. Ma quỷ bây giờ lại có thể đường đường chính chính đi giữa đường cái thách thức Thiên Sư chúng ta như vậy?

Sư muội Tử Vân nghĩ gì đó, nhíu mi nói:

– Ý, nhưng không đúng. Vậy vì sao đi cùng lại có cả hòa thượng chứ? Còn có, trung niên đi cùng tỏa ra khí tức dương cương rất cường mãnh. Cả hai đều là khắc địch với ma quỷ mà, căn bản không thể đi chung hòa thuận như vậy.

– Cũng là Tử Vân muội tinh ý hiểu chuyện nhất. Ta cũng thắc mắc chỗ này, cho nên mới không ra tay trong chính điện. – Tường Vân lập tức phụ họa.

Cửu Hạc cũng nhíu mày, thật thà nói:

– Biết đâu hắn thật sự là Thiên Chúa giáo gì đó.

– Cửu đệ, ngươi quá ngây thơ rồi. Mấy lời nhảm nhí đó mà cũng tin được sao?

– Tiếp theo phải làm sao? Vừa rồi còn chưa kịp lập xong trận pháp đã bị nó xông ra đánh bay, nếu còn thêm một đám… Đại sư huynh, ngươi rút cục muốn làm gì?

Vô Vi là người nói ít, nhưng đã nói vào trọng điểm nhất.

Tầm Thiên ra vẻ cao thâm, cười cười nói:

– Đây gọi là nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Để chúng đụng độ nhau, liền biết ngay chúng có phải là cùng một bọn hay không. Một khi đánh nhau xong, ma đầu cũng yếu hơn, chúng ta liền có thể thu phục.

Vô Vi không cho là đúng nói:

– Vậy, nếu chẳng may đám này cũng là ma đầu. Để chúng tụ lại một chỗ, không có sư phụ trấn ngự, chúng ta chắc chắn không thể làm gì được chúng.

– Vô Vi, ngươi đi lại giang hồ ít hơn ta, vẫn là thiếu chút đảm lượng. Đã biết chắc đánh không thắng, nếu như còn năm phần cơ hội, sao lại không thử xem? Có Ngưng Thần Đan ở đây, chúng ta cũng sẽ không chết được.