Chương 86: Nam nữ đều có

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong dẫn đoàn qua Đồng Quan, mất cả ngày đường mới đến Lạc Dương.

Nhận tiêu là quan binh gần cổng thành, ở đó hàng hóa đã xếp la liệt. Hóa ra lần này không chỉ có Phong Vân tiêu cục tới, còn khá nhiều hàng hóa từ địa phương khác. Xem ra Yên Vương đang gấp rút chuẩn bị, không biết chừng “thiên tai lũ lụt” gì đó ở phương bắc do chính lão ta gây ra.

Lăng Phong nhìn cảnh dân chúng Lạc Dương tập trung hoan hô hàng cứu tế mà cười khổ. Họ có biết đâu rằng bên dưới đống lương này có thứ gì. Nếu bây giờ có kẻ nào đứng ra chặn chỗ hàng này lại, chắc chắn bị dân xếp vào loại “gian thần phản quốc” gì đó ngay.

Đám binh lính chỉ kiếm tra qua loa rồi giao tiền, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt.

Lăng Phong quan sát một lúc bỗng sinh chủ ý. Hắn nhân lúc giao hàng lộn xộn, lén chuồn đi. Chẳng ngờ lúc về bị Công Tôn Dao phát hiện.

– Huynh vừa đi đâu về đấy?

– À, thăm hỏi người quen.

– Là nam hay nữ?

Lăng Phong hơi kỳ quái nhìn Công Tôn Dao, nhưng nghĩ lại chỗ mình vừa tới, hắn cười trả lời :

– Nam nữ đều có.

– Ồ, vậy …

Công Tôn Dao đang định hỏi tiếp thì Tần Quyền lại gần :

– Tứ ca, thủ tục xong rồi, vào thành giải trí chút không?

– Không cần, lập tức quay về.

Lăng Phong không có tâm trạng ở lại Lạc Dương, hắn vừa rồi làm một chuyện không biết đúng hay sai, tâm trạng không ổn lắm, muốn nhanh chóng rời đi.

Lần này áp tiêu, cái tên Triệu Hanh đột nhiên hiện ra nhắc lại cho Lăng Phong một điều, cảnh tượng đêm nọ vẫn còn sờ sờ ra đó, mọi chuyện vẫn chưa hề kết thúc.

Trên đường về có Công Tôn Dao đi cùng, không khí vui vẻ không ít. Chỉ có điều nàng ta vẫn không tin chuyện “nam nữ đều có” kia, hỏi han liên tục. Rút cục Lăng Phong bí quá đành thừa nhận lén đi gặp nữ nhân, còn đem cả hình dạng Lăng Vân ra tả cho qua chuyện, trong lòng cầu nguyện “Vân tỷ tha thứ”. Cô gái nhỏ kể từ đó trầm mặc ít nói hẳn.

Trở lại Bão Độc trại. Công Tôn Tán tươi cười đi ra chào :

– Tiểu huynh đệ, áp tiêu tốt cả chứ.

– Đa tạ Tán thúc đã giúp đỡ.

– Haha. Nghe nói bắt được mấy tên đúng không? Ta cũng có chút tư tâm đấy, muốn nhờ tay mấy huynh đệ giải quyết chúng.

Lăng Phong cười đáp :

– Vậy đi, mấy tên kia giao cho Tán thúc tra hỏi, thế nào?

– Được, để Bão Độc trại mượn chúng vài hôm. Sau đó trả lại cho các huynh đệ.

– Chuyện này …

Lăng Phong hơi chần chừ, hắn không có ý định nán lại Bão Độc trại. Ở đây ngoại trừ Công Tôn Tán, Công Tôn Dao và vài người vừa đi cùng đến Lạc Dương, hầu hết đều không ai chào đón Phong Vân tiêu cục. Hơn nữa, lần này áp tiêu tuy đã xong, nhưng tổn thất nhân mạng cần gấp rút bổ sung lại. Chưa kể chuyện tiền bạc đang chờ hắn giải quyết. Không làm ngay khéo Phong Vân đoàn tan đàn xẻ nghé sớm.

Tần Quyền bên cạnh nháy mắt liên tục. Thằng này rất muốn ở lại, chỗ này sơn cước, có thiếu nữ đùa vui, ban đêm đốt lửa uống rượu nhảy múa, so với chạy về Vĩnh Lạc khổ luyện hơn không biết bao nhiêu lần.

– Vậy đi, ta dẫn mấy huynh đệ về Vĩnh Lạc trước. Tần Quyền ở lại giúp Phương đại ca phía tiêu cục đi, đang cần người.

– Được, hêhê. – Tần Quyền vui sướng cười.

Công Tôn Dao nghe vậy lộ vẻ thất vọng, lại gần hỏi :

– Lăng đại ca, huynh không ở lại qua đêm nay đã.

“A, tiểu cô nương hỏi thâm ý quá.” Lăng Phong không nhịn được nghĩ lung tung. Có điều nhìn lại đôi mắt tròn xoe lấp lánh của Công Tôn Dao, hắn đành nín xuống.

– Dao muội, ta có việc gấp không thể ở lại lâu. Muội nếu muốn, hôm sau theo Tần Quyền tới Vĩnh Lạc chơi nhé, đại ca sẽ tiếp đón nồng hậu.

– Là huynh hứa đấy nhé.

– Dĩ nhiên rồi. – Lăng Phong cười.

Công Tôn Tán thấy vậy ý vị thâm trường nói :

– Dao Dao à, Lăng huynh đệ bận rộn, thời gian còn dài mà. Cháu đã làm lễ trưởng thành rồi, tự đi tới Vĩnh Lạc cha cháu cũng không nói gì đâu.

– A, đúng vậy. Hì.

Công Tôn Dao như nhớ ra điều gì, cười vui vẻ, quay sang nói với Lăng Phong :

– Đêm trước quanh đống lửa là lễ trưởng thành của muội đó.

– Thì ra vậy. Chúc mừng, chúc mừng.

Lăng Phong hơi đỏ mặt nói loạn. Hóa ra hôm nọ là ngày trọng đại của cô nương người ta, thảo nào còn có màn ca múa kia. Làm Lăng Phong cứ tưởng cô nương thấy mấy huynh đệ anh tuấn tiêu sái muốn tìm ý chung nhân. Công Tôn Dao tính tình thiên chân tự nhiên, còn Lăng đại ca lúc nào cũng một bụng nghi thần nghi quỷ, xem ra lại tự sướng quá đà rồi.

Lăng Phong cũng không chần chừ lâu, chắp tay chào vội vã lên đường.

Công Tôn Dao nhìn theo bóng hình Lăng Phong khuất dần, nàng hơi buồn. Nàng tính tình phóng khoáng thật, nhưng đã là đại cô nương rồi. Hắn cứ thế rời đi thật nhẹ nhàng quá, khiến nàng hơi hụt hẫng.

Tần Quyền nhanh chóng tiếp cận :

– Dao muội, đi vào thôi.

Mấy ngày đi Lạc Dương, Công Tôn Dao để ý đến Lăng Phong, Tần Quyền dĩ nhiên nhận ra. Nhưng Tần Quyền đoán Tứ ca Lăng Phong dạo này đầu óc lo chuyện tiền bạc nhiều, không nhạy cảm với tâm tư mỹ nữ. Có lẽ Lăng Phong vẫn bị bóng ma Khương Vũ Y từ chối bám lấy, một lòng muốn chứng tỏ cho cô gái kia thấy. Tuy nói bằng hữu không tranh nữ nhân, nhưng rõ ràng người ta tiếp cận mà Tứ ca không để ý đến, vậy để Lục đệ thay thế thôi. Cô nương tốt như Công Tôn Dao, làm sao bỏ lỡ được.

Trường An, kinh Triệu Phủ. Trong một gian mật thất.

Một lão nhân đang ngồi. Trước mặt lão, hai tên thủ hạ bịt mặt cúi người nói :

– Bẩm đại nhân, phía Lạc Dương đưa tin, chúng giấu hàng dưới lương thực từ nhiều nơi dồn về Lạc Dương, chuẩn bị chuyển lên phía bắc.

– Gồm những gì?

– Chủ yếu khải giáp, trong đó nghe nói có cả một phần Tỏa Tử Hoàng Kim.

– Sao lại chỉ “nghe nói”? – Lão nhân ánh mắt sắc lên, tỏ vẻ không hài lòng.

– Bẩm đại nhân, tin này không phải do chúng ta lấy được, mà có người bí mật đưa tới. Sau đó chúng thuộc hạ mới điều tra xác nhận.

Lão nhân kia chính là Kha lão, ân nhân của Lăng Phong, người đã tặng cho hắn bí kíp Thiên Ma Truy Hồn. Đứng bên cạnh lão còn có hai người, một người râu cá trê, da mặt vàng nghệ. Người còn lại trẻ tuổi hơn, trang phục kiểu công tử nhà giàu.

Giáp là thứ đặc trưng của quân đội, tuy vậy cũng chỉ các quân doanh lớn mới được trang bị khải giáp rèn từ kim loại, hầu hết quân địa phương đều chỉ có giáp da, giáp mây, hoặc giáp vải đơn sơ. Riêng về hàng kim loại, quân Nam Tống nổi tiếng dùng Minh Quang Khải được cải tiến từ triều Minh. Riêng tướng lĩnh còn được trang bị Tỏa Tử Giáp bên trong, Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp chỉ có Hoàng tộc hoặc Đại nguyên soát được trao, tính cả thiên hạ hiện nay chỉ e không đến vài bộ. Bởi tính cơ mật của trang bị quân đội kiểu này, bộ Tỏa Tử Giáp chỉ có Giáp Phường lệnh đại sư thêm vài chủ sự thuộc Quân Khí Giám có trong tay bản vẽ chế tạo và công thức luyện kim. Còn Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp là hàng siêu cơ mật, không đơn giản chỉ thay sắt thép bằng vàng là xong.

Chính bởi sự đặc biệt của khải giáp khiến đám Lăng Phong lần nọ mới nhìn thấy Minh Quang Khải đã thèm thuồng không thôi.

Lăng Phong phát hiện ra khải giáp giấu trong hàng hóa, nhưng không tiện ra tay, đành nghĩ cách để lộ tin này ra. Đến Lạc Dương hắn dùng phi đao kẹp thư nặc danh ném vào trại lính canh cổng, không biết thế nào lại rơi vào tay nhóm người của Kha lão.

Lần bị cướp tiêu kia, ngoài đám thổ phỉ còn có một toán cung kỵ khác. Tuy vậy Lăng Phong đoán rằng, đám kia dù liên quan đến quân đội, chắc chắn vẫn khác đám lính ở đây. Bởi nếu cùng một hệ thống thì chả việc gì phải làm trò mèo kia, đằng nào hàng chẳng giao vào tay. Hơn nữa, Lăng Phong có dự cảm, đám cung kỵ kia chỉ khoảng hơn chục người, lại trang bị nhẹ nhàng, như vậy nhiệm vụ không phải đến cướp tiêu, mà là giết người.

Lăng Phong cũng chả “trung quân ái quốc” gì, chẳng qua lần này liên quan đến Yên Vương. Lăng Phong làm vậy, thứ nhất vì hắn không ưa Triệu Hanh, thứ hai hắn muốn phá đám. Nếu hắn cứ ôm cái bí mật này trở về Vĩnh Lạc, vậy huynh đệ chết oan cả rồi. Chẳng may một đốm lửa nhỏ của hắn làm tình hình loạn lên, ít nhất Triệu Hanh sẽ có chuyện để lo, đỡ phải quay sang để tâm đến người nhà Lăng Phong. Dù đã có lời hứa bảo hộ của Kha lão và Nhị Hoàng tử, Lăng Phong vẫn chưa thể yên tâm. Mấy tháng qua, hắn điên cuồng luyện tập cũng chỉ vì canh cánh cái tên Yên Thế tử này.

Kha lão đọc thư nặc danh Lăng Phong để lại, lâm vào suy tư :

– Kẻ này thông minh, nhưng lại hành sự lỗ mãng.

– Đại nhân, hay đây chỉ là tung tin nhảm nhí. – Công tử áo trắng bên cạnh nói.

Tên thủ hạ vội vàng chắp tay :

– Phó sử đại nhân, các thủ hạ đều bí mật kiểm tra, xác thực có khải giáp, chỉ là không phải thùng nào cũng có.

– A, ra vậy. Cẩn thận là tốt. – Công tử áo trắng vờ khen, nhưng ánh mắt lộ vẻ không thích.

– Ngoài ra, một tiêu đội trên đường tới gần Đồng Quan còn xảy ra tranh chấp …

Tên công tử không kiên nhẫn nói :

– Chuyện này có gì đặc biệt. Vận tiêu cướp tiêu một năm cả ngàn vụ xảy ra.

– Vâng, thuộc hạ lúc đầu cũng thấy thế. Chỉ là, tuy chúng đã dọn sạch sẽ, nhưng ở bãi đất đó chúng thuộc hạ phát hiện sót một cây Tụ Lí tiễn. Hơn nữa, cùng ngày Uy Viễn tiêu cục đột nhiên hỗn loạn, tiêu đầu phó tiêu đầu và mấy chục người đều mất tích. Thuộc hạ tra được, buổi tối trước đó, người của Uy Viễn tổ chức tiệc rượu, nói rằng sáng hôm sau sẽ đi Đồng Quan.

“Tụ Lí tiễn? Uy Viễn tiêu cục? Càng ngày càng thú vị.” Kha lão nghĩ thầm.

Lão ngoài mặt hừ nhẹ :

– Hừm, ngươi khá đấy, từ bao giờ biết cách kể chuyện giật gân, báo cáo cũng ngắt quãng.

– Thuộc hạ có tội. – Tên kia chột dạ, vội vã quỳ xuống.

Kha lão nghĩ một lúc, hỏi lại :

– Vận tiêu do tiêu cục nào làm?

– Lương thực từ Trường An đến Lạc Dương, do Phong Vân tiêu cục nhận.

“Phong Vân tiêu cục? Lăng Phong? Haha.” Kha lão nghĩ mà bật cười.