Chương 279: Tâm Tư Hay Tâm Kế

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tô Châu Lăng gia.

– Khục, khục…

– Đỡ lão gia lên giường. Người đâu, mau gọi lão phu nhân…

Gia chủ Lăng Minh nằm trên giường, mặt gã nhợt nhạt nhăn nhúm, 30 tuổi mà như 70 tuổi, cả người khô héo.

Lát sau, chỉ thấy Mạnh Đại phu nhân ục ịch lật đật chạy vào:

– Minh Nhi, con sao rồi? Lang trung đâu, sao chưa đi gọi…

– Phu nhân, đã cho người gọi. Chỉ e là…

– Còn chỉ là cái gì? – Mạnh thị lo lắng quát.

Nha hoàn kia chỉ biết cúi đầu im lặng.

Bỗng có tiếng chua chát của ai đó vang lên:

– Chỉ e là không còn bao nhiêu thời gian.

Trâu Nhị Nương ăn mặc lòe loẹt đi vào. Còn có Phương lão quản gia phía sau.

Mạnh thị đứng dậy, run run chỉ tay vào Trâu Nhị nương:

– Ngươi… đừng tưởng ta không biết chuyện bỉ ổi của ngươi.

– Chuyện bỉ ổi gì của ta? – Trâu Nhị Nương chống nạnh cười khẩy.

– Ngươi… quyến rũ con trai ta, làm ra loại chuyện… loại chuyện… Chờ Lăng Vân trở về, để rồi xem…

Mạnh thị không biết dùng từ gì để nói tiếp. Con trai cùng tiểu thiếp của chồng quá cố dan díu, càng nói càng xấu hổ.

Trâu Nhị Nương cười khanh khách:

– Lăng Vân? Năm xưa chính bà hắt hủi mẹ con cô ta. Cô ta nếu có ở đây, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt…

Mạnh thị giận run, lạnh giọng:

– Chờ Lăng Vân kết hôn với Từ gia. Bằng vào giao tình của ta với Từ gia, chẳng lẽ còn không đuổi được ngươi…

– Đuổi ta? Còn chờ vào Từ gia? Chỉ có những thứ mù mắt mới không nhìn ra. Từ gia bây giờ đã nuốt gần xong Lăng gia, đến lúc đó cái “giao tình” của bà cũng vứt đi thôi. Cũng chỉ có Lăng Hải con ta trở về, may ra mới cứu vãn được…

– Hóa ra là vậy? Có phải ngươi rắp tâm hại con trai ta, để con trai ngươi làm gia chủ…

– Đại phu nhân, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy a. Bà có chứng cứ gì?

Hai ả nữ nhân cãi nhau, chỉ có Phương lão quản gia cạnh đó khuôn mặt vẫn bình thản.

20 năm trước, lúc đó Lăng Chiến còn là gia chủ Lăng gia, Phương Đại vẫn còn tuổi trẻ cường tráng. Trong một lần tình cờ gặp Trâu thị phu nhân Lăng Chiến, đúng lúc Lăng Chiến đang du ngoạn Trường An, hai người Phương Trâu ở Tô Châu nảy sinh gian tình.

Thời gian sau đó, Lăng Chiến trở về thì Phương Đại cũng biến mất.

Ít ai biết, Phương Đại có một biệt danh trong giang hồ, “Cửu Mệnh Tổng quản”, người này tự thề trong đời làm quản gia 9 lần sẽ tự kết liễu. Còn thực sự có đúng 9 lần nay không, vì sao phải là 9 lần, chỉ có Phương Đại tự biết.

Mấy năm trước, Phương Đại lại đột ngột xuất hiện ở Lăng gia. Lão đáng ra chỉ cần hoàn thành nốt lần Quản gia cuối cùng này là “hoàn thành” cái gì đó.

Chỉ là, đến lúc quan trọng lại phát hiện Lăng Hải chính là con riêng của mình.

Hoàng cung Trường An, Dụng Cần viện.

Lúc này quanh viện đang oanh oanh yến yến, nếu như các tiểu cô nương bên trong ăn mặc khêu gợi hơn một chút thì quả không khác gì cảnh đẹp thiên đình.

Dụng Cần viện là nơi ăn ở của cung nữ mới vào cung, Tiểu Uyển ở đây cũng đã một thời gian.

Tiểu Uyển mặc một bộ váy hồng nhạt, phần eo lại buộc một đoạn vải nhung màu tím, màu sắc hài hòa. Cô vẫn đang tuổi thanh xuân phát dục, tuy nhiên nhờ chịu khó dậy sớm luyện võ, khiến thân thể đường cong mê người, ngay cả tiểu “meo meo” cũng đã lớn không ít.

Tiểu Uyển giờ đây đã là nữ sử, có chút quyền lực với cung nữ mới nhập cung. Có điều tính tình Tiểu Uyển hơi nhút nhát, rất ít khi thể hiện ra ngoài, cũng khiến nhiều cung nữ khác ưa thích.

Đứng cạnh Tiểu Uyển là một tiểu cung nữ khá quen mặt, hóa ra lại là Vương Diệu Hiên. Hai người đang cùng lau chùi phòng viện.

Vương Diệu Hiên từ ngày rời Lăng phủ, vẫn làm nha hoàn bên cạnh Tô Phụng nghi Tô Đóa Nhi. Chẳng qua nghe nói Tô Đóa Nhi lại sắp được phong thành Chiêu huấn, đã có thể xuất hiện trong Hoàng cung, Vương Diệu Hiên phải vào Dụng Cần điện “đào tạo” lại quy cách hầu hạ chủ nhân, tránh cho sau này cùng Tô Đóa Nhi vào cung lại làm sai cái gì.

– Tiểu Uyển, ta nghe nói ngươi biết võ công, vậy còn vào cung làm gì?

– Ta? Làm nữ thị vệ cho một mỹ nhân của Quan Gia.

– Đừng có giấu ta chứ. Ta nhìn ra hết đó. Chắc chắn ngươi có mục đích khác…

Tiểu Uyển đỏ mặt. Vương Diệu Hiên này tuy tuổi tác cũng chỉ 14 15 như cô, nhưng tinh ranh sắc sảo hơn hẳn.

– Kỳ thực, ta hy vọng có thể làm nữ quan. Lần trước nghe các mấy đại nhân nói, làm nữ quan có thể nhờ quan phủ dán cáo thị tìm người…

– Chỉ một việc nhỏ như vậy? – Vương Diệu Hiên nhìn qua.

Tiểu Uyển hồn nhiên gật gật đầu. Có điều cô lại nghĩ chuyện của mình không hề nhỏ tí nào.

Tìm Đại ca như mò kim đáy bể, lâu nay cô đã thư qua. Cô thậm chí khôngg biết, giả như có một ngày có thể nhờ quan phủ tìm người thật, cô sẽ tìm kiểu nào? Chẳng lẽ sẽ viết một bức thư, đại khái “Đại ca a, muội là Tiểu Hoa ăn xin ở thành tây đây, muội còn giữ con dế bằng giấy của Đại ca đó, Đại ca nhận ra thì tìm đến nhé?”.

Vương Diệu Hiên lại buồn bã nói:

– Chí ít ngươi còn có người thân.

– Ngươi không còn ai cả sao? Chẳng phải hôm trước nói có tỷ tỷ gì đó. Hai người thất lạc nhau?

– Không phải. Ta thậm chí biết tỷ ấy đang ở đâu kia, nhưng lại không thể tìm đến.

– Vì sao?

Tiểu Uyển tròn mắt khó hiểu, cô không tìm được Đại ca ở đâu để đi tìm, đằng này Diệu Hiên biết rõ lại không thể đi tìm.

Thấy Vương Diệu Hiên không muốn nói tiếp, Tiểu Uyển chỉ nhoẻn miệng cười hỏi:

– Vậy ngươi vào cung, ngoài làm cung nữ còn muốn làm gì khác không?

Vương Diệu Hiên ánh mắt hơi sắc nhọn lên, nhỏ giọng:

– Ta vào cung để… tìm cách báo thù.

– Ra vậy. – Tiểu Uyển cười đáp.

Vương Diệu Hiên kỳ thực cũng không biết mình sẽ tìm ai báo thù. Cái chết của Hưng Nhân Vương đến giờ vẫn nằm trong bí ẩn, cô chỉ biết người ra lệnh hành quyết thuộc Hình bộ Đại Lý tự gì đó.

Vương Diệu Hiên bị phản ứng của Tiểu Uyển làm cho bất ngờ. Thường thường nữ nhân nói chuyện với nhau, đều là “lông gà vỏ tỏi”, nếu nghe loại chuyện báo thù kiểu gì cũng sẽ che miệng kinh hô, không thì cũng tò mò hỏi han.

Chỉ là, Tiểu Uyển từ Toàn Chân giáo đi ra, tuy chưa chém giết qua ai, nhưng loại chuyện đền ân báo thù nghe qua nhiều, dĩ nhiên không thấy kỳ lạ.

Lúc này, ở một nơi gần đó, có hai nữ quan đang quan sát.

– Thượng Nghi đại nhân, người có thấy cung nữ kia…

– Rất giống Hiển Cung Hoàng hậu, nhất là đôi mắt…

– Nàng ta tên Tiểu Uyển, hiện tại vẫn học việc ở Dụng Cần viện. Chờ Lý Sư Sư tới Trường An sẽ được phân sang chỗ đó.

Thượng Nghi kia trên mặt thoáng qua vẻ khinh thường:

– Lý Sư Sư? Một nữ nhân giang hồ thôi. Tiếng tăm cũng không có gì tốt…

Nữ quan bên cạnh lại bẩm báo:

– Cung nữ Tiểu Uyển này cũng có xuất thân giang hồ, là đệ tử Chung Nam sơn Toàn Chân giáo. Nghe nói vì Lý Sư Sư kia cũng sùng Đạo, Đạo Quân mới đặc ý cho tìm cung nữ như Tiểu Uyển đến hầu.

– Cùng là giang hồ, nhưng bản chất khác nhau…

Trang phục của cung nữ và nữ quan trong cung rất khác biệt. Ngay cả việc vấn tóc ra sao, trang sức thế nào cũng được quy định vô cùng khắt khe.

Người mặc trang phục cầu kỳ màu xanh lục là Lam Thượng Nghi của Thượng Nghi cục, tuổi tầm 30. Người còn lại là Đổng “cô cô”, mặc trang phục màu nâu đất, cung nữ có “thâm niên”, thân cận của Lam Thượng Nghi.

Thượng Nghi cục là một trong “Lục cục Nhất ty” của Điện Trung tỉnh. Trong Điện Trung tỉnh, ngoài Thượng Nghi cục còn có Thượng Phục cục, Thượng Tẩm cục, Thượng Thực cục các loại, lo lắng việc ăn ở đi lại của Hoàng đế phi tần. Giám sát cung nữ trong 6 cục này là Quan Chính ty.

Thượng Nghi, chính ngũ phẩm, chưởng quản Thượng Nghi cục, bên dưới có Ti Nghi, Điển Nghi, Chưởng Nghi. Khác với cung nữ bình thường, những người này đều có phẩm trật hẳn hoi, chính thức là quan lại Đại Tống. Bọn họ nếu vi phạm quy tắc, Quan Chính ty cũng không thụ lý nổi, phải chuyển sang Nội Thị tỉnh lo, do Nội Thị lệnh Đại Tổng quản phán xét. Bởi vậy trong hậu cung, đừng nói “trọng nam khinh nữ”, có thể nói nữ quan ngay cả thái giám còn không bằng.

Dụng Cần viện là nơi đào tạo cung nữ “nhập môn”, lâu nay nữ quan như Lam Thượng Nghi cũng hiếm khi xuống đây quan sát. Hôm nay tình cờ ghé qua, không ngờ vừa lúc nhìn thấy mấy người Tiểu Uyển.

Đổng cô cô quan sát Tiểu Uyển thêm chốc lát, chép miệng:

– Chỉ tiếc, hơi thiếu chút khí chất.

Lam Thượng Nghi không cho là đúng, nói:

– Khí chất? Tạo ra là có thôi. Nàng ta bây giờ còn quá trẻ. Năm xưa Hiển Cung Hoàng hậu cũng bình dân đi lên.

– Đại nhân, chuyện này có nên… báo với Trưởng Công chúa một tiếng không?

– Khoan hẵng vội. Vậy đi, xong việc ngươi dẫn nó đến phòng ta.

Lam Thượng Nghi bỏ lại một câu rồi rời đi.

Hậu cung của “Giáo chủ Đạo Quân Hoàng đế” Triệu Cát có không ít phi tần. Có điều sau cái chết của Hiển Cung Hoàng hậu Vệ thị, Triệu Cát đâm ra buồn chán. Thậm chí ngay cả triều đình đại sự cũng bỏ bê, suốt ngày chỉ vùi đầu cầm kỳ thi họa, đôi khi còn xuất cung ngao du tận đẩu tận đâu.

Giữ Phượng ấn chưởng quản hậu cung là đương kim Hiển Túc Hoàng hậu Trưởng Tôn thị. Tuy nhiên, còn có một người khác quyền lực không kém Trưởng Tôn Hoàng hậu, là Trưởng Công chúa Triệu Châu.

Phàm là tỷ muội của Hoàng đế đều được phong Trưởng Công chúa, sở dĩ Triệu Châu có quyền lực đặc biệt, bởi nàng ta là bào muội duy nhất của Hoàng đế Triệu Cát. Năm xưa Triệu Cát lên ngôi, vì sùng Đạo giáo liền thảo chiếu đổi tất cả danh hiệu “Công chúa” thành “Đế cơ”. Chỉ riêng Triệu Châu phong hàm cùng lúc Triệu Cát đăng cơ, vì vậy không bị thay đổi, dân gian vẫn quen gọi là Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa và Vệ Hoàng hậu trước kia có quan hệ rất tốt, nghe đâu năm xưa chính Trưởng Công chúa là người đã tác hợp cho hoàng huynh Triệu Cát và Vệ thị với nhau. Vệ Hoàng hậu vừa mất, Trưởng Công chúa liền nghi ngờ có âm mưu đằng sau, nghi hoặc đặt cả lên người Trưởng Tôn Hoàng hậu. Quan hệ giữa Trưởng Công chúa và Trưởng Tôn Hoàng hậu hiện tại vì thế rất không tốt.

Tiểu Uyển không hề biết, cô nhập cung chỉ hy vọng an an ổn ổn. Nếu may mắn làm được nữ quan, cô có thể nhờ quan sai tìm Đại ca, không ngờ bắt đầu rơi vào mắt kẻ khác.

Nói lại, Toàn Chân giáo Dương Thanh Phong cố tình tiến cử các nàng với Triệu Cát, tâm tư của lão ta là gì?