Chương 92: Nóng người khỏa thân

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Công Tôn Dao chờ đến tận đêm cũng không thấy Lăng Phong quay về, lo lắng vô cùng. Nàng linh cảm chuyện gì đó xảy ra với Lăng Phong, cũng không phải nguy hiểm tính mạng, nhưng nó hối thúc nàng phải tìm hắn ngay mới kịp, còn kịp điều gì nàng không giải thích nổi. Linh tính nữ nhân đôi khi rất chuẩn, bởi lúc đó Lăng Phong đang ôm lấy Liễu cung chủ bắt đầu “hành sự”.

Công Tôn Tán bên cạnh nhìn cháu gái muốn cười. Lần này có vài chuyện ở Bão Độc trại xảy ra, tinh anh tộc Công Tôn đi gần hết tới Vĩnh Lạc.

– Dao Dao à, Lăng huynh đệ là thủ lĩnh cả một đoàn, không có chuyện gì đâu.

– Tán thúc, những người khác đều đã về, khuya thế này rồi huynh ấy vẫn chưa về, nhỡ đâu …

Tần Quyền đi vào nói :

– Dao muội, Tứ ca hai tuần trong rừng đêm nào cũng không có chuyện, chắc lại tìm thấy mỹ nữ ngủ trong rừng nào, ở lại trò chuyện thôi.

Tên này mồm mép rất linh, nói bừa nhưng thật ra chuẩn xác.

Công Tôn Dao dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tần Quyền :

– Tần đại ca, hay chúng ta đi tìm …

– Ài, thôi được, để ta đi sắp xếp. – Tần Quyền định cười đùa thêm chút nữa, nhưng nhìn đôi mắt kia hắn chịu hết nổi, thở ra.

Đang nửa đêm Phong Vân đoàn một phần tư nhân lực bị dựng dậy, thi hành nhiệm vụ tuyệt mật – “đi tìm thủ lĩnh bị lạc”.

Trời đã tối đen.

Lăng Phong tỉnh lại nhìn quanh quất.

Người đã đi, nhưng hương thơm vẫn còn. Thậm chí người hắn vẫn đang trần truồng, cảm giác thần tiên vẫn còn y nguyên, tim vẫn đập thình thịch.

“Tất cả đều là thật?” Lăng Phong vỗ đầu.

Nghĩ lại vài canh giờ trước, chỉ vì một lần cùng nữ nhân mà chết cũng đồng ý, nghe qua thật nhục nhã cho một thằng đàn ông như Lăng Phong. Chỉ có điều, Lăng Phong không thấy xấu hổ hối hận gì vì điều đó, nếu cho hắn làm lại, hắn vẫn làm thế.

Chỉ kỳ quái là, hắn vẫn còn sống.

Nàng kia tỉnh trước hắn, nhưng lại không giết chết hắn cho hả giận, trái lại âm thầm bỏ đi. Còn nữa, Lăng Phong từ lúc nào lại ngủ thiếp đi dễ dàng như vậy?

Sau sát na quên trời đất tiến vào thân thể Liễu cung chủ, đầu óc Lăng Phong cũng tỉnh táo ít nhiều. Hắn cũng suy nghĩ về việc xong chuyện nên làm gì, nhưng nghĩ gì thì nghĩ, cũng không thể ngủ ngon lành được? Chuyện này liên quan đến sống chết, không đùa được.

Lăng Phong cảm giác khá đau đầu, hắn cố mãi cũng chỉ nhớ cảm giác lâng lâng sảng khoái vô tận, riêng lúc thăng hoa cuối cùng thì tuyệt nhiên không nhớ nổi.

“M*, ông bị bệnh gì à? Tại sao lần nào mây mưa với gái đều mù mù mờ mờ thế này nhỉ?” Lăng Phong bực dọc nghĩ. Cả buổi bay bổng mỗi đoạn sướng nhất không nhớ nổi, không tức mới lạ.

Đột nhiên, hắn cảm nhận trong cơ thể mình có thứ gì đó khác lạ.

“Khí?” Lăng Phong bừng tỉnh.

Hắn đọc qua mấy quyển sách về đạo dẫn, luyện cả tháng trời chẳng thấy chút “khí” nào đưa về huyệt khí hải, chứ đừng nói tụ ở đan điền gì, tưởng chừng vô vọng. Lăng Phong còn nghĩ do tư chất kém, theo ngôn ngữ thời trước là “phế vật”. Thực ra, ngay cả các đường vận khí, Lăng Phong cũng không chắc làm đúng hay không. Trong đoàn hiện tại không ai giỏi về luyện khí, có lẽ Tần Quyền khá nhất thì đi vắng. Lăng Phong thấy sách luyện đạo dẫn vứt đầy ngoài chợ, cứ nghĩ môn này ai sờ cũng thành công, thực ra xác suất luyện sai gây biến chứng cũng rất cao. Hắn không bị gì đã là may mắn.

Có điều, một đêm cùng Liễu cung chủ, tự nhiên khí lại xuất hiện. Lăng Phong dở khóc dở cười.

“Hôhô, chả lẽ ông đây cứ phải chạm vào gái thì công pháp mới đề thăng. Lần trước thì thần pháp đột pháp, lần này thì khí xuất hiện. M*, đã vậy từ giờ đếch khổ luyện nữa, đi kiếm mỹ nữ chơi, chẳng mấy mà vô địch thiên hạ.”

Đúng lúc này, ở phía xa có tiếng ồn ào. Cả mảnh rừng đèn đuốc sáng trưng, gà bay chó chạy :

– Thủ lĩnh …

– Lăng đại ca, huynh ở đâu?

– Tứ ca, về thôi, chơi vậy đủ rồi …

“…”

Có người đi tìm khiến Lăng Phong ở cạnh hồ nước hoảng hồn. Bình thường dĩ nhiên hắn sẽ vui mừng, nhưng lúc này có chuyện không ổn.

Áo quần có vấn đề.

“Gừ gừ, nữ cao thủ có khác.” Lăng Phong bị gió lạnh thổi run cầm cập, miệng lầm bầm.

Đại loại lúc “chiến đấu” với Liễu cung chủ đã có chuyện gi đó xảy ra. Lăng Phong nhớ rõ ràng mình rất “nhẹ nhàng” cởi bỏ quần áo của cả hai, thế mà lúc này áo quần hắn lại rách bươm, nhìn không ra hình thù gì cả, không khác đống giẻ lau. Hắn chỉ quấn lại được như cái khố quanh hạ thân, trông vô cùng thê thảm.

Đang lay hoay tìm cách giải quyết thì có bóng người chạy lại gần :

– Lăng … Aaaa … – Một tiếng hét làm chim rừng cũng bay loạn.

– Dao muội? Sao muội ở đây?

– Lăng đại ca? Huynh xấu xa lắm. Sao lại … sao lại …

Lăng Phong tạm thời không hỏi lý do Công Tôn Dao ở đây nữa. Nhìn bộ dáng của cô nàng, hắn khịt khịt mũi đi lại gần, còn cố tính phanh ngực ra :

– Sao lại cái gì? Bộ dáng ta có vấn đề sao?

Công Tôn Dao mặt đỏ bừng, cũng may trời tối không thấy rõ, vờ che mặt quay đi :

– Muội không ngờ … gặp huynh như thế này.

– Ặc, như thế này là như thế nào. Ta áo quần tan nát, nàng từ đâu chạy lại vừa phi lễ còn hét toáng lên. Người phải hét là ta mới đúng.

– Huynh … không nói lý. – Công Tôn Dao vừa bực tức vừa xấu hổ bỏ chạy.

– Ta không nói lý? – Lăng Phong chỉ mũi mình trợn mắt.

Tần Quyền từ xa nhìn Công Tôn Dao cúi mặt chạy ngược lại, không hiểu ra sao cầm đuốc tới, vừa nhìn thấy liền cười sang sảng :

– Hôhô, Tứ ca, thật không ngờ đấy. Đệ còn tưởng Tứ ca khinh thường kiểu tán gái này, hóa ra không làm thì thôi, đã làm còn trực tiếp hơn cả đệ, cởi luôn áo quần trước mặt muội ấy. Ài, Tứ ca à, Dao muội da mặt mỏng, tình tình thiên chân, huynh lại giở bài này, ài ài …

– Ài ài cái đầu ngươi. Mau kiếm cho ta đồ đạc. Lạnh chết ta mất. Sao Dao muội lại đến đây?

– Về trấn đệ sẽ kể cho huynh. Ngược lại, mấy huynh đệ đều tò mò nửa đêm huynh không về cởi trần làm gì ở đây đấy? – Tần Quyền híp mắt.

Lăng Phong định chửi hắn, nhưng nhìn lại các huynh đệ khác đúng là ánh mắt sáng rực đang chờ câu trả lời, đành hắng giọng :

– Ông đây nóng người, muốn khỏa thân tắm, thế nào?

Huynh đệ mắt trợn trắng, không chấp nhận câu trả lời này.

Lăng Phong bực tức nói :

– Được rồi, ta luyện công, thi triển nội công đệ nhất thiên hạ, áo quần tầm thường chịu không nổi.

Tần Quyền bên cạnh nói :

– Hêhê, đệ e là Tứ ca luyện cái khác mới nóng người rồi.

– A, ra vậy. – Huynh đệ tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu bàn tán.

Chung Nam sơn.

– Ai? Thanh Xương, có chuyện gì?

– Ta … trúng độc. – Người kia thì thào.

Dương Thanh Phong đang luyện công trong đạo trường thì có một bóng người xuất hiện, gã còn tưởng có người đột nhập Toàn Chân giáo thì nhận ra sư đệ của mình Đỗ Thanh Xương mặt mày xám ngoét, máu rỉ ra từ khóe miệng ôm ngực ngã xuống, xem chừng gắng gượng về đến Toàn Chân thì sức cùng lực kiệt.

Đỗ Thanh Xương, đạo hiệu Trường Chân Tử, một trong Thất tử Toàn Chân, bài danh thứ sáu. Hắn cũng chính là người xưng sư thúc đêm hôm trước trong cánh rừng. Người này trong lúc giao chiến với Doãn Vân Phương bị thương nhẹ, bây giờ thành thế này, xem ra bị độc khí ám toán lúc nào không biết.

Đỗ Thanh Xương tuổi tuy hơn Dương Thanh Phong, nhưng đi theo chưởng giáo Toàn Chân tu đạo muộn hơn, bản lĩnh cũng thua kém chút ít, nên chỉ có thể xếp thứ sáu. Danh tiếng Trường Chân Tử trong giang hồ tuy kém Ngọc Dương Tử, nhưng không hề thấp, Đỗ Thanh Xương nổi tiếng hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt kỹ nổi danh Trường Chân quyết tự mình luyện ra. “Trường chân” trong giang hồ đồn đãi mang ý sự thật trường tồn, vừa có ý chân khí không ngớt.

Thế nhưng chân khí tưởng chừng vô đối của Đỗ Thanh Xương không cách nào bức độc khí ra khỏi cơ thể, ngược lại còn bị ăn mòn dần, vận quyết thế nào cũng không cứu lại được. Đỗ Thanh Xương hoảng hồn lo sợ, bất kể độc khí lan tràn, bỏ luôn Liễu cung chủ phi một mạch về Toàn Chân giáo. Ước chừng cũng chỉ chưởng giáo chân nhân ra tay mới cứu được.

Dương Thanh Phong dựng đồng môn dậy, quyết định dùng chân khí của mình tạm thời nén độc khí trong người Đỗ Thanh Xương lại, bởi hắn thử đủ kiểu cũng không cưỡng chế bức nó ra ngoài được.

– Thanh Xương? Gặp ai mà thành thế này?

Dương Thanh Phong không hiểu, võ lâm Nam Tống hiện tại có mấy kẻ dám đụng Thất tử Toàn Chân?

Đỗ Thanh Xương tạm thời không nguy hiểm, khó khăn đáp :

– Ta đụng người của Ma Môn.

– Ma Môn vào Nam Tống, truy sát đệ? – Dương Thanh Phong ánh mắt thay đổi, nếu là Ma Môn thì có thể thật.

– Ài, thực ra do ta tự mình dây vào. Thần Cung Liễu cung chủ bị vây công, ta thấy bất bình muốn tương trợ. Không ngờ bị chúng bỉ ổi ám toán.

– Thần Cung?

Dương Thanh Phong lại lần nữa bất ngờ.

Không ngờ yên ổn bấy lâu, đột nhiên hai thế lực bí ẩn nhất thiên hạ xuất hiện, Ma Môn và Thần Cung. Hai siêu thế lực này gần như chả bao giờ xuất hiện, cả hai đều ở bên ngoài Nam Tống. Bây giờ ngay cả cung chủ Thần Cung cũng đã đích thân xuất hiện, chỉ e đám người Ma Môn ít nhất cũng phải cỡ trưởng lão môn chủ mới vây nổi nàng ta. Đối với Toàn Chân, Thần Cung không đáng lo, cung này ít khi can thiệp chuyện người khác, nhưng Ma Môn ngược lại, lực lượng đáng sợ, chân rết khắp nơi, lần này còn gây trọng thương cho Đỗ Thanh Xương.

– Đệ gặp ở đâu? – Dương Thanh Phong hỏi lại.

– Huyện An Lạc.

“Quá gần.” Dương Thanh Phong nhíu mày lo lắng, An Lạc ở ngay phía nam Toàn Chân giáo.

– Đệ xác định được kẻ ra tay không?

– Ta gặp phản đồ Vân Phương, muốn thanh lý môn hộ. Người của Ma Môn bị Liễu cung chủ chế ngự, nhưng cuối cùng còn một kẻ khác dùng độc ám toán từ xa, chỉ e cũng của Ma Môn.

Hóa ra hôm đó còn một người nữa. Lăng Phong lại hoàn toàn không biết gì.