Chương 283: Nghịch Thiên Cải Mệnh

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống mặt đất rộng lớn, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Thành Bích phu nhân nắm chặt đôi bàn tay đã phấn hồng, tinh tế đè xuống hơi thở còn gấp gáp. Nàng né tránh ánh mắt của Lăng Phong. Thành Bích không thể không thừa nhận, Lăng Phong là “khắc tinh” của nàng, chỉ cần bị hắn cầm tay thôi cũng đủ khiến nàng hơi thở gấp gáp.

Thành Bích ngồi xuống ghế, nàng cất giọng trách móc:

– Ngươi xem ta là loại người gì, hễ gặp là khinh bạc?

“Gì đây? Giận?”

Lăng Phong há mồm, vừa rồi còn hôn môi thắm thiết như vậy, hôn no nê liền trở mặt không nhận người?

Lăng Phong ngồi xuống phía đối diện, giọng khô khan:

– Vậy nàng nghĩ ta là gì? Giống như cái gì… Thạch Hải Quân?

– Ngươi…

Đôi môi anh đào của Thành Bích vểnh lên tức giận. Lăng Phong cố tình nhắc lại chuyện cũ, giống như gián tiếp mắng nàng dễ dãi.

Kỳ thực, nàng không hề có ý cự tuyệt hắn. Thành Bích chỉ đơn giản muốn chỉnh đốn Lăng Phong một chút, miễn cho cứ gặp nàng là hắn lại đòi làm loạn. Người khác nàng có thể mặc kệ, nhưng Thành Bích không muốn Lăng Phong khinh thường mình. Chỉ không ngờ, lại biến thành tác dụng ngựợc.

Nhìn bộ dáng ấm ức của Thành Bích, Lăng Phong không khỏi chép miệng.

Nam nhân, đến lúc khẩn yếu kiểu gì là người phải xin lỗi. Xem ra hôm nay lại không phải ngày đẹp, đành nhịn nốt vậy.

– Ài, xin lỗi, ta hơi nặng lời…

Thành Bích trầm lặng một lát, mới hỏi:

– Ngươi có dự định gì? Vẫn muốn giết Triệu Hanh?

Nhắc đến Triệu Hanh, Lăng Phong cũng nghiêm túc hẳn lại:

– Cũng không hẳn. Ta bổn ý chỉ muốn theo dõi thôi, trên người hắn có một thứ ta cần xác nhận. Chỉ cần Triệu Hanh không làm càn, ta cũng sẽ không cất công đi giết hắn làm gì.

Nói thì vậy, Triệu Hanh lúc này là Thế tử, xung quanh phòng vệ tầng tầng lớp lớp, muốn giết Triệu Hanh là vô cùng khó. Vả lại, Lăng Phong là người văn minh, nhất nhất tuân thủ pháp luật, chuyện giết người cũng rất ngại làm. Quan trọng là giết Triệu Hanh cũng không giải quyết được vấn đề, cái hắn cần là giải dược chứ không phải một cái xác chết.

– Vậy ngươi chờ ở Thái Nguyên làm gì?

– Để hàng ngày gặp nàng chứ còn làm gì? – Lăng Phong cười cười.

Thành Bích liếc hắn ngọt ngào, mặc dù nàng biết câu của hắn đến 8 phần là hoa ngôn xảo ngữ.

Lăng Phong trong bụng cười khổ, chính hắn cũng cực chẳng đã mới cố ở lại Thái Nguyên.

Lần Nguyệt Dung trở lại Hà Bắc, nàng đem theo mật thư của Kha lão, trong thư có hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, đương nhiên là Kha lão khiển trách Lăng Phong, hủy bỏ chức Đô Mật sứ, giảm lương thưởng, làm Lăng Phong chửi mắng cả đêm. Chuyện thứ hai, Kha lão dặn Lăng Phong khoan hẵng về Trường An, nhắc nhở có kẻ muốn hại hắn. Lăng Phong lúc đó nghĩ ngay đến Phó Đô Chỉ huy sứ Cảnh Dương, cũng thấy đời thật nực cười. Hai bên gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, hắn không làm gì đối phương, đối phương tìm đủ cách hại hắn.

Thành Bích lại nói:

– Triệu Hanh bị ngươi chọc cho một kiếm tàn phế. Loại người như hắn ghi thù rất lâu, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm ngươi mà thôi. Nói không chừng ngươi đang ở đây, hắn đã cho người ngầm ám hại thân thích của ngươi rồi cũng nên.

– Hừ, hắn đã làm rồi.

Ánh mắt Lăng Phong hiện vẻ lăng lệ.

Chuyện không có gì cần giấu giếm, Lăng Phong liền kể tóm tắt cho Thành Bích. Từ lúc mua hai tiểu quận chúa họ Vương, vô tình chọc thủng bí mật của Triệu Hanh, bị đối phương nửa đêm ám sát, mẫu thân đột nhiên trúng kịch độc bất tỉnh, cho đến lúc Lăng Phong đuổi theo đâm Triệu Hanh một kiếm.

– Ngươi khẳng định Triệu Hanh vì Vương Diệu Mai âm thầm hạ độc, điều này không đúng lắm…

Bản thân Lăng Phong cũng thấy chuyện này không hợp lý, nhưng trên đời cái gì cũng hợp lý thì còn cần cao thủ tra án làm gì nữa? Cứ ngồi một chỗ mà phân tích logic là xong.

Lăng Phong nghiến răng nói:

– Hừ, đối với một kẻ như Triệu Hanh, không thể lấy suy nghĩ thông thường mà đong đếm. Ta từng nghĩ, có thể hắn muốn lấy mẫu thân ra thử độc.

– Thử độc? – Thành Bích cau mày nghĩ gì đó.

Lăng Phong tiếp tục:

– Hơn nữa, chẳng phải Triệu Diễn bị Triệu Hanh hại chết cũng bằng độc sao? Người trong thiên hạ, giết người bằng kịch độc, không phải ai cũng quen tay.

– Thế tử Diễn bị Triệu Hanh hạ độc? Làm sao ngươi biết được?

– Lý Thành nói cho ta. – Lăng Phong đáp gọn lỏn.

Thành Bích hoàn toàn bất ngờ với tin tức này.

Tuy Nam phủ đã bị Triệu Hanh kiểm soát, tai mắt của Thành Bích vẫn còn ở Đại Danh. Thế nhưng nàng chỉ biết Triệu Diễn đã chết, còn nguyên nhân chết cụ thể ra sao thì không hề có manh mối.

Thành Bích bỗng ngước đầu hỏi:

– Mẫu thân của ngươi, có phải là tiểu thư danh gia vọng tộc?

– Đúng vậy, làm sao?

– Vậy thì… cũng có khả năng đó. – Thành Bích nói ngắt quãng.

Lăng Phong vội vã đứng bật dậy, hai tròng mắt long lên, giọng lạnh như băng hàn:

– Nàng rút cục còn biết điều gì?

Thành Bích bị vẻ mặt dọa người của Lăng Phong làm cho bối rối:

– Ngươi… khoan tức giận. Ngươi yên tâm, một khi ta đã đồng ý hợp tác, có chuyện gì cũng sẽ nói ra.

Giọng nàng trở nên nhu mì ấm ức hẳn:

– Mà… ngươi đối với ta vì sao lại đề phòng khắp nơi như vậy?

Lăng Phong thở hắt một ngụm trọc khí, nói một câu hạ nhiệt:

– Đơn giản thôi. Vì nàng xinh đẹp như vậy, khiến ta vừa sợ vừa yêu…

Thành Bích phu nhân đưa mắt liếc Lăng Phong một cái, chỉ là thấy hắn tuy đuà nhưng bộ dáng vẫn tức giận, đành nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hai người lâm vào trầm mặc.

Lát sau, Thành Bích bỗng nhìn Lăng Phong nói một câu ngoài ý:

– Hóa ra ngươi chính là người đó.

Lăng Phong chả hiểu ra sao.

Thành Bích vén tà áo đứng dậy, lại tựa bên cửa sổ, nói:

– Đáng ra, Vương gia không khởi sự sớm như vậy. Chẳng ngờ ngươi lại làm cho Triệu Hanh đột ngột bỏ trốn khỏi Trường An, lại đánh Triệu Hanh tàn phế. Vương gia vì thế bất đắc dĩ khởi binh. Thời cơ chưa hoàn toàn chín muồi, bằng không cũng sẽ không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

– Nàng vẫn còn nghĩ cho ông ta?

Thành Bích không trực tiếp trả lời Lăng Phong, chỉ nói:

– Bên cạnh Vương gia có một lão Quân sư, tinh thông thiên văn địa lý, có thể dự đoán thiên mệnh. Mấy tháng trước có một đêm sao băng rơi, Quân sư gặp riêng Vương gia. Ông ta nói có người sửa mệnh, cái gì thiên địa rẽ nhánh, khiến cho vạn vật hiện tại không còn là vạn vật nữa. Lúc đó ta ở cạnh Vương gia, chỉ nghe nhưng không hiểu lắm…

Có một chuyện nàng biết nhưng không nói ra. Bạch Vân Thành đang bí mật ở Thái Nguyên, chính vì muốn tìm kẻ “cải mệnh” đêm nọ, giết đi giải tai ương cho Yên Vương.

Đêm đó sao băng rơi, thực tế không chỉ có Bạch Vân Thành, còn có “Trí Đa Tình” Ngô Dụng, Khâm Thiên Giám Giám chính Yến Thất, hình như cả Chính Nhất giáo Trương Thiên Sư cũng thức trắng đêm ngắm sao.

– Chuyện này thì liên quan gì ta?

Lăng Phong mếu máo, nếu sao chổi rơi vào hai năm trước, Phong ca còn đoán kẻ “nghịch thiên cải mệnh” kia chính là mình. Chứ sao rơi mấy tháng trước thì hắn đã tá thi hoàn hồn xong xuôi từ đời nào rồi.

– Đêm đó chính là đêm… ngươi đâm Triệu Hanh.

– Cái gì? Cái thằng được cải mệnh là… Triệu Hanh?

Lăng Phong há hốc mồm, suýt chút sùi bọt mép:

– Thảo nào ta đâm hắn suýt cong cả kiếm, thế mà vẫn không chết.

Ngược đời, vai nam chính lại đi giúp vai ác nghịch thiên cải mệnh, hoàn toàn nằm ngoài ý đồ của đạo diễn.

Có vài chuyện mãi sau này Lăng Phong mới từ từ biết, trong đêm cái đêm “định mệnh” đó, có rất nhiều người “cải mệnh”. Nói ví như, có một lão già bế quan 600 năm đột nhiên tỉnh lại, một Đại Ma đầu vượt ngục trốn ra ngoài, hay một cô nương nào đó bị đoạt hồn.

Nhưng dù thế nào, đã nhắc đến đội ngũ “cải mệnh”, Lăng Phong không thể thiếu một suất.

Từ ngày đầu tiên có mặt ở thế giới này, biết mình trở về thời Tống, Lăng Phong đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần.

Cái thế giới này rút cục là gì? Ảo ảnh? Hay song song?

Âm phủ thế mà lại có thật? Vậy ngoài âm phủ ra còn cái gì tồn tại nữa?

Quan trọng nhất là, hắn có thể về thế giới cũ được không?

Câu “nghịch thiên cải mệnh”, “thiên địa rẽ nhánh” của Thành Bích khiến Lăng Phong nghĩ đến một loại khả năng. Chẳng phải chính hắn đã trải qua sao?

Âm phủ, chính là một cánh cửa.

Cải mệnh, nói trắng ra là tìm cách chui qua cửa “âm phủ”, từ thế giới này nhảy qua thế giới khác. Điểm khác biệt giữa cải mệnh và chết, đó chính là có thể chủ động làm, nhờ đó giữ được linh hồn trí nhớ.

Bản thân Lăng Phong, theo lời Cố lão, chính là một “vong”. Lão Cố, bốc phét sống 600 năm, có lẽ cũng giống Lăng Phong, xuống âm phủ một chuyến rồi lên lại. Có lẽ “vong” là danh xưng mà các nhà “cải mệnh học”, “hồi sinh học” đặt ra.

Cái khiến Lăng Phong rùng mình, chính là nếu hắn có thể tự mình “cải mệnh”, rất có thể sẽ tìm được đường về thế giới cũ.

Làm người luôn hướng về phía trước. Trước kia luôn khăng khăng nghĩ không thể trở về được nữa, Lăng Phong cũng quên đi mà sống tiếp. Nhưng một khi biết có thể trở về, Lăng Phong sẽ không bỏ qua cơ hội. Chí ít cứ tìm hiểu, có trở về hay không quyết định sau.

Xem ra phải hỏi Cố lão một chuyến.

Lăng Phong ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp Thành Bích đang nhìn mình, hắn khẽ kêu:

– Phu nhân…

Thành Bích bị bắt quả tang, giật mình xấu hổ, mặt đỏ tận mang tai. Nàng cúi đầu thấp giọng hỏi:

– Chuyện… chuyện gì?

– Kỳ thực, ta có ba chữ muốn nói với nàng. Nói xong sẽ đi ngay…

– Ba… chữ nào? – Thành Bích phu nhân kích động.

Lăng Phong nhịn không được buồn cười. Hóa ra tỷ tỷ này thú vị như vậy, dám nhìn lén ta.

Dám chơi trò vừa nắm vừa thả với Phong ca, tưởng mình là ai? Đàn ông ham muốn tình dục, đàn bà thì không sao? Đã vậy Phong ca cũng đùa cợt một phen, để xem ai là người thua trước. Trận chiến này vô cùng quan trọng, thậm chí quyết định sau này lên giường ai nằm sắp ai nằm ngửa.

Lăng Phong trịnh trọng nói ngắt quãng:

– Ta… đi… đây…

Nói rồi chuồn thẳng, để lại Thành Bích tức anh ách.