Chương 294: Lưu Tinh Châu

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thập Nhị, rút cục vẫn cần các sư huynh ra tay sao?

– Còn tưởng tâm kinh của sư phụ lợi hại thế nào. Sư đệ, nếu thấy mình không ngộ được, chi bằng đem bí kíp cho ta xem…

“Lại là đám này?”

Lăng Phong lâu nay chỉ biết Ngân Diện làm hộ vệ cho Triệu Hanh, Như Vân sát thủ U Linh sơn trang là do Triệu Hanh thuê để giết hắn, hoàn toàn không biết Ngân Diện cũng thuộc tổ chức này. Có điều nghe đoạn vừa rồi, xem ra bọn chúng cũng chả ưa gì nhau.

Chỉ thấy Ngân Diện đỏ mắt nhìn Tiêu Thiên Phóng, gằn giọng nói ra sau:

– Hừ, nếu không phải bị hắn ngăn cản, cũng không đến lượt các ngươi nói này nói nọ.

Đám Như Vân sát thủ đeo mặt nạ giống đúc nhau, chỉ lộ mỗi đôi mắt, đều nhìn Tiêu Thiên Phóng bằng ánh mắt e ngại. Mới vừa rồi ở gần Chu lâu chúng đã thử vài đường với Tiêu Thiên Phóng, biết rõ người này thực lực rất cao.

Lăng Phong không khỏi hả hê. Xuyên không đã lâu, đây là lần đầu đánh nhau Phong ca có cảm giác thoải mái như vậy. Quả nhiên có cao thủ tọa trấn, chẳng bù cho lúc trước hết chạy đông lại chạy tây. Đó là chưa kể còn Cố lão điên đang lởn vởn gần đây. Trận này tỉ lệ cược lệch hẳn về phe Phong ca, ít nhất phải “1 ăn 5”.

Lăng Phong khều khều “Cẩm Mao Thử” Bạch Ngọc Đường:

– Lão Bạch, trong đây ngươi nhắm đánh được ai?

– Hừm, xem nào, trừ người của U Linh sơn trang ra, còn lại bổn soái không ngán ai…

Lăng Phong suýt nữa ngã ngồi, nói cũng như không.

“Triệt Địa Thử” Lôi Trấn đi theo từ đầu, buột miệng nói:

– Hừ, lão Bạch sao phải sợ? Để Lôi gia làm một quả Lưu Tinh Châu, chẳng phải đều sẽ xong?

– Lão Lôi, ngươi đừng có nổi hứng làm càn, đám này là U Linh sơn trang, không đùa được. Quên lần trước rồi sao?

– Ai nói ta đùa? Ngươi không tin tưởng Lôi gia gia? – Lôi Trấn phừng phừng quát.

Bạch Ngọc Đường chép miệng bỏ qua Lôi Trấn đang lải nhải, gã liếc Lăng Phong nghĩ nghĩ.

Bạch Ngọc Đường không rõ kẻ này rút cục thân phận gì, năm lần bảy lượt kéo toàn hàng khủng tìm tới. Bạch Ngọc Đường chính vì kỳ quái mới cố ý ở cạnh dò la, nhưng nếu đụng tới U Linh sơn trang thì gã chần chừ.

U Linh sơn trang không giống mấy bang phái vớ vẩn, tiếng tăm của chúng lan khắp miền bắc, hơn nữa tên tuổi đã có từ rất lâu. Đám này giết người đều đòi vạn kim, làm vụ nào nổi vụ đó, ngay cả quan phủ cũng không e ngại. Điều quan trọng, Bạch Ngọc Đường biết U Linh sơn trang còn có hậu đài phi thường khủng bố. Ngũ Thử Thái Nguyên cùng lắm chỉ trộm vặt mà thôi. Bạch Ngọc Đường tự biết lượng sức, sẽ không vì chút “đạo nghĩa giang hồ” mà cùng Lăng Phong chọc đến thế lực này.

Lăng Phong tinh ý nhận ra thái độ của Bạch Ngọc Đường, chỉ vuốt vuốt cằm.

Hắn đang nghĩ đến Lôi Trấn. Trong bang có một kẻ chơi “lựu đạn” như Lôi Trấn rất thú vị. Hỏa dược Lôi gia, sát thương chưa biết ra sao. Chẳng qua hiệu quả âm thanh khói lửa lại không tệ, không đến mức hoàn toàn vô dụng. Lăng Phong thậm chí dự định lúc rỗi bàn luận với Lôi Trấn một phen. Ai mà biết, bằng vào kiến thức văn thơ ngàn năm của hắn, nói không chừng chế bừa lại ra một quả B52, chẳng phải thành bá chủ thiên hạ?

Bạch Ngọc Đường muốn chuồn cũng không sao, nhưng Lôi Trấn có lẽ phải tìm cách kéo lại.

Nhân lúc họ Bạch không tín nhiệm Lôi Trấn, Lăng Phong liền nảy ý lôi kéo người.

– Ta lại thấy lão Lôi có chút ý tứ. Hỏa dược Lôi gia, mất bao nhiêu thời gian thì phát nổ?

– Ngắn thì nửa nén nhang, dài thì… vài canh giờ.

“Vl~” Lăng Phong cố nhịn chửi, bày ra bộ dáng cầu nhân tài nói tiếp:

– E hèm… rất tốt. Vậy ngươi cứ chuẩn bị vài quả đi, không biết chừng lại cần dùng đến.

Lôi Trấn vội vàng bấm đốt ngón tay tính toán.

– Ngươi còn tính cái gì vậy?

– Tính thời gian.

Lăng Phong không khỏi gật gù. Ít ra phải thế chứ, không hổ con nhà “chế bom”, làm ăn đều tính toán kỹ lưỡng như vậy.

Chỉ có điều, lần nọ hình như Lôi gia cũng tính dữ lắm, rút cục xịt thảm. Hay là Lôi gia ngay cả nửa nén nhang dài bao lâu cũng không rõ đây?

Kỳ thực, nửa nén nhang dài chính xác bao lâu chính Phong ca cũng… không biết. Cái này thuộc chuyên ngành kiếm hiệp cổ điển.

Còn chưa kịp nặn ra lời khen, đã thấy Lôi Trấn gãi đầu:

– Ý ta là… không nắm chắc. Hỏa khí Lôi gia lợi hại chính vì điều này, một khi dùng chỉ xem… hên xui.

– Vl, xem hên xui thì… lợi hại chỗ nào?

Bạch Ngọc Đường cười khẩy góp lời:

– Thì đúng rồi. Đây chính là chỗ tuyệt diệu của hỏa dược Lôi gia. Ngay cả Lôi gia còn chả biết lúc nào phát nổ, làm gì có ai biết mà đề phòng chứ?

– Khụ… có lý…

Lăng Phong suýt úp sấp, mồm vờ khen ngợi, thực ra đã mồ hôi đầy lưng. Vì tương lai lôi kéo nhân tài về dưới trướng, đành tiếp tục giả ngu. Hiện tại đang lúc thiếu thốn nhân lực, thôi thì kỹ sư tốt nghiệp loại trung bình cũng đành nhận vậy. Chỉ cần nổ được cái đã, vấn đề thời gian từ từ nghiên cứu sau cũng không muộn.

Lúc này chỉ nghe “Minh Hoàng Trượng” Cao Đào hất hàm lạnh giọng:

– Tiểu tử, chưa quá hai canh giờ chúng ta lại gặp nhau rồi…

Lăng Phong cười dài:

– A, Cao Đào huynh. Cái này gọi là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Không biết mấy huynh đệ dạo mát một vòng, có nhã hứng gia nhập Phong Vân bang? Bổn bang lấy văn hóa làm nòng cốt, khẩu hiệu “lấp lánh thanh xuân chắp cánh ước mơ”, phù hợp mọi ngành nghề lứa tuổi, đang thiếu đúng vài chân giữ cổng.

Phong ca thong dong nghênh đón ánh mắt của đối phương, nét mặt bình tĩnh, lời nói thành khẩn, tin tưởng người nào nghe cũng sẽ muốn gia nhập Phong Vân bang.

Đáng tiếc gặp phải Cao Đào phá hư phong cảnh:

– Khẩu hiệu quá bay bướm, không hợp với bọn ta. Chi bằng các ngươi sáp nhập vào U Linh sơn trang, khẩu hiệu vang dội, mới phù hợp võ lâm nhân sĩ.

– Hêhê, vậy thì khó rồi, bất đồng phong cách. Hay là chúng ta đánh một trận, ai thua phải dùng khẩu hiệu của đối phương, thế nào?

Anh em đằng sau đều mờ mịt, hai tên này rút cục đang nghĩ gì, đánh không chịu đánh cứ đem khẩu hiệu với phong cách ra bàn.

– Đánh được rồi hẵng nói…

Cao Đào quát một tiếng, Minh Hoàng Trượng chống mạnh xuống đất. Quanh gã đã hội tụ đủ 8 người, kể cả tên xấu số “Ngân Chu Kiếm” Cổ Tùng, cộng thêm Ngân Diện là 10. Nghe nói Như Vân sát thủ chỉ cần tụ đủ 10 người, uy lực sẽ khác hẳn. Lại nói, thật không biết Cổ Tùng làm cách nào thoát được ma trảo của Nam Cung Thanh Vân, rảnh rỗi phải bàn luận một chút.

Áp lực đột ngột xuất hiện, Lăng Phong ngay lập tức thi triển thần lực quan sát.

“Lại là trận pháp này.”

Lăng Phong bị đâm suýt chết cũng vì chính trận pháp này. Có điều hồi đó hắn còn chả biết trận pháp là gì.

Chỉ thấy trận pháp của U Linh gồm những đường màu đen, có điều chuyển động vô cùng hỗn loạn, không thể nhìn ra đâu là trận vị. Lăng Phong chỉ có thể khẳng định cây Minh Hoàng Trượng giữ vai trò trung tâm nào đó.

“Cái trượng kia có lẽ là trận kỳ, loại trận pháp này khác hẳn của Cửu Long sơn, thật không biết có tác dụng gì? Làm sao để phá?”

Lăng Phong nghì thầm nhăn nhó, hắn quả thật vẫn thiếu hiểu biết trận pháp trầm trọng. Đánh bừa thì cũng được thôi, có điều như thế là hạ sách.

“Lão điên…” Lăng Phong liền mở truyền âm gọi trợ giúp.

Đáng tiếc, không có phản hồi.

“Lão già chết tiệt, lúc cần y rằng lại biến đâu mất… Ý, quên mất, chẳng phải ở đây có một tên chuyên phá trận sao?”

Lăng Phong nghĩ đến đó liền hô:

– Tưởng xài trận pháp thì hay sao? Lão Lôi, mau phá trận…

– Ta… phá trận? – Lôi Trấn chỉ vào mũi mình.

Lăng Phong nhỏ giọng mắng:

– Đúng. Còn không mau ném hỏa châu gì của ngươi ra…

– A, có lý. Ngươi toàn dùng ám hiệu, Lôi gia gia làm sao mà biết…

Nói rồi Lôi Trấn hiên ngang đi ra trước, ưỡn ngực hô:

– U Linh sơn trang? Hừ, cho các ngươi xem qua hỏa dược Lôi gia trang…

Lôi lão gia lãng tai, giọng nói bình thường đã to hơn người thường, đừng nói gì còn hét lên. Thậm chí khiến đám đông Cái bang Kim nhân đang hỗn chiến cách đó một đoạn cũng phải nghe thấy.

Phe U Linh cũng có kẻ hiểu biết hô lên:

– Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia? Cẩn thận hỏa dược của hắn…

“Vèo”

Chưa nói hết câu đã thấy Lôi Trấn ném ra bịch gì đó tròn tròn đen đen.

Mấy chục mạng nhìn thấy dị vật bay trên không đều không hẹn mà cùng lộn người khinh công, kẻ ôm đầu người co chân, đủ loại tư thế che chắn thân thể, vô cùng náo nhiệt. Lôi gia tiếng tăm chỉ dưới Đường môn về ám khí. Những thứ vũ khí càng không rõ hình thù càng dễ gây sợ hãi, hỏa dược của Lôi gia chính thuộc nhóm này.

Cũng chỉ có hai tên “điếc không sợ súng” Lôi Trấn và “đao thương bất nhập” Lăng Hổ là bình chân như vại.

“Bẹp”

Dị vật đã rơi xuống đất.

Hai bên hé mắt nín thở, nhìn “dị vật” nằm lăn lóc trên đất bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ quái.

“Xì xì”

– Cái này…

– Ờ…

– Hình như có điểm hơi lâu…

“Quạ… quạ…” Thậm chí có tiếng quạ kêu.

“Xong, lại xịt nữa…” Lăng Phong không khỏi ai oán, dạo này tuyển nhân viên có năng lực sao lại khó như vậy chứ?

– Lão Lôi, ngươi rút cục có phải người của Lôi gia thật không vậy? Lại hỏng?

– Vớ vẩn, không hỏng được. Ta dám cá lần này sẽ nổ đẹp, gì chứ Lưu Tinh châu ta đã thử 3 lần rồi.

“Vl, lại còn 3 lần. 3 lần mới đáng nghi đó.”

Không muốn để thanh danh gia tộc bị ảnh hưởng, Lôi Trấn dõng dạc hô lớn:

– Chư vị thỉnh yên tâm. Đây là hỏa dược Lôi gia đặc chế, chịu khó chờ một lát, một khi phát nổ đảm bảo đặc sắc, không đặc sắc không lấy tiền…

– Còn chờ lấy tiền của bọn ta? – Cao Đào bị môt vố lừa mất mặt, lạnh giọng khinh bỉ.

Nói ròi gã vung trượng lao tới trước, Như Vân sát thủ cũng đồng loạt ra tay.

Mấy cái bóng vừa phi lên khỏi mặt đất, bỗng…

“Bùm”

Một tiếng nổ lớn phát ra vang vọng, kèm theo khói bụi mù mịt, dường như còn kèm cả ám khí li ti, hàn mang bùng phát khắp bầu trời. Cảnh tượng giống như thiếu nữ tán hoa, khiến toàn bộ mọi người đều sợ hãi than. Cả đám U Linh sơn trang không chút phòng bị, dính chiêu nặng nhất đều đồng loạt bị thổi bay ngược cả ra sau.

Lăng Phong cảm nhận áp lực kia không khỏi chậc chậc nhìn lại Lôi Trấn, chỉ thấy hiện đúng một chữ, “được”.

Lâu nay vẫn hơi khinh thường lão Lôi.

Chỉ nghe Lôi Trấn vừa ho vừa cười ha hả:

– Khụ khụ, Lôi gia gia đã bảo mà, không hỏng được…

“Hế, hay lắm, đúng như ông dự đoán. Cao thủ cũng khó chơi lại hỏa dược. Rất tốt, rất có tiềm năng.” Phong ca đắc ý nghĩ, không khỏi mơ tới tương lai dùng “MMA thần công” và “lựu đạn hơi cay” lật đổ võ lâm Trung nguyên.

Lúc này lại mấy người Ngũ Thử phàn nàn:

– Chờ chút. Lão Lôi, ngươi rút cục dùng hỏa dược hay cái gì dược, sao lại thối như vậy chứ?

– Chẳng phải nói muốn phá trận một cách đặc sắc sao? Thế nào, đủ đặc sắc chưa?

Lăng Phong bịt mũi khen:

– Đặc sắc, rất đặc sắc. Có điều, ngươi về sau… chú ý tố chất văn hóa của Phong Vân bang chút. Chế mùi… nặng thêm chút nữa mới ổn.

Vừa nói vừa nhún người lao qua làn hơi cay, mũi đao nhằm thẳng Cao Đào.