Chương 415: Hậu Nhân Của Đệ Tử Của Đệ Tử Của Sư Tổ Ta

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phong ca cái gì cũng nhọ nồi, chỉ riêng đường nhân duyên phi thường sáng rọi. Hễ đi đến đâu, kiểu gì cũng có một bầy nhân sĩ các phe theo sau.

Nói sao, nhận vai chính, không muốn tỏa mị lực dụ nhân cũng khó khăn.

Tỷ như lúc này, ở một địa điểm ngay gần đám đông đang vây lấy Phi Yến.

– Đại nhân, chúng ta cứ đi theo tiếp sao?

– Thiên Tuế gia đã căn dặn, hắn ta giữ một mảnh bảo đồ, phải theo dõi sát.

Cái tên vừa nói, thế nhưng lại chính là tên quát tháo đòi thịt lợn trong tửu lâu vừa rồi.

Xem ra là người của Cửu gia. Chỉ là đám này ăn mặc chẳng có gì đặc biệt. Không che mặt, không đội nón, không hình xăm, hoàn toàn không có vẻ thần bí mà nhân vật phản diện trong phim nên có.

Lại nghe một tên buồn chán nói:

– Hừm, Hồng Tuyết Quận chúa đi Đại Kiếm hội, cái đám kém cỏi kia lại được đi theo, nghe nói ngay cả người mới gia nhập cũng được đi. Trong khi mấy người chúng ta, đi theo gia bao lâu, bản lĩnh cao gấp mấy, lại phải khổ sở chạy theo cái tên chết tiệt này. Đã thế còn chẳng được ra tay, thật chán chết.

– Ngươi thấy mình đánh bại được cô ta thì cứ ra tay. Mất bao nhiêu huynh đệ mới giữ chân được lão già Tàn Dương kia rồi.

– Lại nói, ả ta làm sao đột nhiên đi theo hắn vậy? Vả lại, không phải ả đã bị đám Hồn điện đánh trọng thương rồi sao?

– Trọng thương thì trọng thương, chỉ e vẫn rất mạnh. Ngươi nên nhớ, lão Tàn Dương kia cũng không phải trọn vẹn 10 phần thực lực đâu, mà còn khủng bố như vậy.

Một tên khác ngẫm nghĩ gì đó, nói:

– Các ngươi nói xem. Giữa Thiên Tuế gia, lão Tàn Dương, và ả Thiên Diện, rút cục ai mạnh hơn ai nhỉ?

– Khó nói. Thiên Tuế gia đã lâu không động thủ. Nhưng cũng không thể kém hai người kia được.

– Đại nhân, ngươi ở cạnh Thiên Tuế lâu nhất, vậy có biết giữa bọn họ rút cục có quan hệ gì không? Ta thấy không phải bằng hữu, cũng chẳng phải thù. Thật cổ quái!

Tên đầu lĩnh sẵng giọng:

– Ngươi đi mà hỏi Thiên Tuế. Ta không biết, mà có biết cũng không thể nói lúc này được.

Câu này nói rất hay, ngay cả tác giả cũng phi thường đồng ý, nói lúc này lộ hết bí mật thì hết truyện mất tiêu còn gì.

Cùng lúc đó, ngay bên ngoài đại môn Huyễn Âm thành.

Phía trước một đoàn xe ngựa, có hai thiếu nữ đang trò chuyện, ngôn ngữ lại không phải tiếng Hán:

– Tỷ, Huyễn Âm thành này, muội thấy hay là bỏ đi đừng vào nữa.

Tỷ tỷ cười đáp:

– Người Tống rất thích diễn trò ma quỷ, muội không phải thích tìm hiểu văn hóa của chúng sao? Cái này là một đặc sắc đó.

– Vậy sao?

Lúc này, lại có vài thanh niên ăn mặc kiểu phu xe tiến lên, chắp tay nhỏ giọng:

– Công chúa. Nhân thủ chúng ta còn chưa với tay được đến Hà Nam Kinh Kỳ, đến Huyễn Âm thành này đã là cực hạn. Mong công chúa vạn lần cẩn thận. Để mật thám Tống phát hiện, chừng này nhân thủ chỉ e sẽ…

Tên đồng bạn đi cùng lập tức mắng:

– Hừ, lão Tứ, ngươi có còn xứng là người của Thiên Sách phủ hay không? Trước mặt Công chúa Điện hạ cũng nói được lời nhát chết như vậy? Cùng lắm thì chết, dũng sĩ Kim quốc, chẳng lẽ còn sợ chết không bằng?

– Ngươi đi chết thì cũng có ai quản? Quan trọng là an nguy của Công chúa. Sắc phong Công chúa, Điện hạ còn chưa kịp nhận đâu?

Vị “công chúa”, xem ra chính là tỷ tỷ. Nàng ta choàng một chiếc áo khoác lông sói kín người, nhưng dung nhan khá tầm thường. Mặc dù có chút dáng dấp phấn nộn, nhưng cùng lắm chỉ kiểu tiểu thư nhà trung lưu, một chút khí chất hoàng gia cũng không có.

Nàng cứ mặc hai tên thủ hạ cãi nhau, còn mình nhỏ giọng lẩm bẩm bốn chữ:

– Mật thám Tống sao?

Nói xong nhoẻn miệng cười khó hiểu, sau đó ngẩng đầu nhìn ba chữ “Huyễn Âm thành” trên cao, phẩy tay ra lệnh:

– Phát lệnh, chọn Huyễn Âm làm một cứ điểm mới. Thành này vị trí ngã ba Hà Nam Hà Đông Kinh Kỳ của người Tống. Dân cư lại hỗn tạp, rất tiện cho Thiên Sách trà trộn vào. Về sau đại sự khắc có chỗ dùng tới.

– Thuộc hạ vâng mệnh!

Một tên phu xe khác nhanh như cắt rời đi, thân thủ lộ ra nhanh nhẹn hữu lục, rất không tầm thường.

– Công chúa, khi nào thì ngài mới dự định quay về Tích Tân? Công chúa tự thân đến Tống lâu như vậy, còn đuổi tận sát vách Kinh Kỳ, nguy hiểm trùng trùng, Vương gia mà biết được chỉ e sẽ…

– Ngươi lại e sẽ cái gì nữa? – Tên đồng bạn tiếp tục đả kích.

Vị “công chúa” nọ nhẹ giọng, có vẻ rất không muốn trở về:

– Được rồi, lại nốt vài ngày ở Huyễn Âm.

Đoàn người chậm rãi vào Huyễn Âm thành, lập tức nghe tiếng thủ vệ quát hỏi:

– Là người hay là ma? Xưng tên ra.

– Bẩm quân gia, chúng ta là thương nhân.

– Lại là thương nhân?

Cảnh phim lại chuyển lần ba.

Lần này là trên đường lớn, cách cửa Thanh Vân quán chỉ một đoạn.

“Lọc cọc lọc cọc”

– Ê này, Xuất T*nh Tử…

– Phùùù!

Xuất Trần Tử đang ngồi trong xe ngựa, vừa uống vội chén trà lấy lại tinh thần, bị ai đó gọi một cái đầy nhạy cảm mà phun hết cả trà trong mồm, nóng mặt thò đầu ra chửi:

– Ngươi gọi bản tiên là gì? Bản tiên đạo hiệu Xuất Trần Tử, là đích thân sư phụ Tinh Túc đặt cho.

Hóa ra là đám Lăng Phong cưỡi ngựa ngay cạnh.

Lăng Phong đang lúc vội, cũng không nghe kỹ tiểu tiết trong câu vừa xong của Xuất Trần Tử. Bằng không… thực ra thì cũng không gì đáng lưu ý.

Lăng Phong tặc lưỡi nói:

– A, ờ thì Xuất cái gì đó Tử, ngươi giấu người tình trong Thanh Vân quán sao? Lại để người khác đến đập cửa tìm người thế kia?

– Liên quan gì đến ngươi?

Xuất Trần Tử đột nhiên nhớ ra, hỏi tiếp:

– Mà gượm đã, các ngươi theo ta về đây làm gì?

– Là thế này. Ta đang rất vội, cũng không rảnh lòng vòng. Nghe nói ngươi bắt giữ người trái phép, đây là vi phạm trầm trọng pháp luật Đại Tống. Ta đây lại là công dân tuân thủ luật pháp, cố ý đi theo kiếm chuyện. Nếu bắt được cái điểm yếu nào thì tiện thể dìm luôn ngươi xuống, bạt tên tuổi của ngươi, rồi cứu Phi Yến đi. Nói chung… đại loại thế!

Xuất Trần Tử suýt chút ngã lăn quay ra.

Đầu năm nay quả nhiên âm khí thịnh vượng, còn có kiểu kiếm chuyện kỳ quái như vậy, ngay cả kế hoạch hại người cũng nói hết cả ra.

Xuất Trần Tử tuy nhiên lại hỏi:

– Ngươi và tiểu nha đầu kia, có quan hệ gì?

– Nghĩa muội. – Lăng Phong đáp.

– Nghĩa muội?

Xuất Trần Tử lại nghĩ nghĩ gì đó. Đầu tiên nhìn về cửa Thanh Vân quán xa xa đang loạn thành một cục, rồi lại nhìn Lăng Phong, đảo đảo mắt vài cái mới ra lệnh:

– Dừng xe!

Rất nhanh, gã xuống xe, phủi phủi đạo bào vài cái, lại gần Lăng Phong:

– Không giấu gì ngươi, kỳ thực ta cũng muốn cứu nha đầu đó, mới phải rời đạo quán chạy đến Huyễn Âm thành thôi.

– Vậy sao? Nói rõ một chút đi! – Lăng Phong đương nhiên không tin.

– Chuyện này, nói ra rất dài dòng. Thực ra ta cũng không phải một Thiên Sư chính hiệu…

– Ồ? – Lăng Phong ngay lập tức hiểu ra, khó trách đạo hạnh chả ra làm sao.

Xuất Trần Tử thấy bản mặt khinh bỉ của Lăng Phong, cả người nổi da gà, chỉ sợ thằng này lại nghĩ đến tận đẩu tận đâu, liền vội vàng chữa cháy:

– Khụ, nhưng mà đẳng cấp của ta là không thể bàn cãi đấy. Gì chứ ma quỷ quanh cái Huyễn Âm này, đều một tay bản tiên thu phục. Ma quỷ vong hồn, trước mặt bản tiên đều phải chạy dài.

Lăng Phong ngẫm nghĩ, vỗ vai nói:

– Cái này thì ta có thể chứng nhận cho ngươi. Nói tiếp.

Xuất Trần Tử ho nhẹ một cái, không nhanh không chậm giảng:

– Tiểu cô nương đó, chính là hậu nhân của một trong tám vị đệ tử của đại đệ tử của sư tổ môn phái trước của ta. Còn ta, lại là đệ tử thứ tám của nhị đệ tử của sư tổ môn phái trước kia đó. Cho nên, làm sao ta có thể hại hậu nhân của của một trong tám vị…

– Thôi đủ rồi. Ta đã hiểu!

Lăng Phong gân đen nổi đầy trán, vội vã giơ tay ngăn lại.

Còn may mới là đệ tử ba đời, nếu là đệ tử 30 đời, thật không biết thằng kia nói đến bao giờ mới hết.

Chẳng qua, nếu Lăng Phong lúc này có thể liên hệ với câu lúc trước của Xuất Trần tử, hắn có lẽ sẽ hiểu ra nhiều hơn, ra mồ hôi cũng nhiều hơn.

Bởi vì, Xuất Trần Tử nói như vậy, thay mặt fan Thiên Long Bát Bộ đoán bừa một cái, thì vị “sư tổ” kia, có đến chín phần… một trăm là chưởng môn Tiêu Dao phái, Vô Nhai Tử.

Theo như đại thần Kim Dung kể lại, Vô Nhai Tử có ba đệ tử, thì một trong số đó đã quá nổi tiếng, nam thần siêu yy Hư Trúc, đi tu rồi còn vớ được công chúa. Hai người còn lại, một là Tô Tinh Hà, một là Đinh Xuân Thu.

Xuất Trần Tử, đệ tử thứ tám của “Tinh Túc lão quái” Đinh Xuân Thu. Nhưng Đinh Xuân Thu phản sư, bị trục xuất khỏi Tiêu Dao, Xuất Trần Tử lại vẫn nhớ xưng Vô Nhai Tử là sư tổ, có điểm không đúng lắm.

Hay là tất cả đều… không đúng?

Có điều, “đại đệ tử” của Vô Nhai Tử, “Lung Á lão nhân” Tô Tinh Hà, quả thật thu “tám đệ tử” là “Hàm Cốc Bát Hữu”. Mà “một trong tám đệ tử” đó, có một người ngoại hiệu trùng hợp lại chính là… Thần Y.

“Thần Y” Tiết Mộ Hoa.

Hơn mấy chục năm trước, trên giang hồ có một cao thủ danh hiệu “Diệu Thủ Hồi Xuân” Diêm Vương Địch, y thuật quán thế thiên hạ, tự xưng Thần Y. Hắn thậm chí từng tại Tụ Hiền trang chữa thương cho A Châu, tình nhân của Tiêu Phong.

Chỉ là, Thần Y nọ họ Tiết, trong khi Tạ Phi Yến là con cháu Tạ gia ở Khiết Đan. Liệu thực sự có liên quan hay không?

Lăng Phong không để ý nhiều như vậy. Vì giả dụ Xuất Trần Tử này đúng là đệ tử ba đời Tiêu Dao, Tạ Phi Yến đúng là hậu nhân Thần Y Tiết Mộ Hoa đi nữa, thì cũng liên quan quái gì hắn đâu?

Hắn đang sửa sửa móng tay, thờ ơ hỏi:

– Vậy ý ngươi là gì?

Xuất Trần Tử làm bộ sửa lại đạo bào, nói:

– Bây giờ chỉ cần ngươi giúp bần đạo đuổi đám trong kia đi. Bằng vào danh vọng của bần đạo, chỉ cần đứng ra nói một tiếng, Huyễn Âm thành tuyệt đối sẽ tin răm rắp, để ngươi mang muội tử đi không chút phiền toái.

Lăng Phong liếc mắt một cái, thản nhiên:

– Nếu như không? Ví dụ tiện có người gây sự ở kia, ta nhập hội đánh cho ngươi một trận thừa sống thiếu chết. Sau đó về lại thành, loan tin đồn nhảm đổ lên đầu ngươi, tên nào không phục thì đánh tàn phế rồi cướp người rời đi, thì lại làm sao?

Xuất Trần Tử trợn mắt. Lần đầu trong đời gặp phải đối thủ toàn chơi dương mưu, có nhiêu kế hoạch chơi mình đều nói hết cả ra, mà lại không cách nào chống lại. Giọng gã liền xìu xuống:

– Ngươi… nói mình là người có văn hóa tuân thủ pháp luật, sẽ không… như vậy chứ?

– Khặc khặc. Quên chưa nói hết, ta còn là dân buôn. Ài, đều làm ăn cả mà, ra cái giá khác hợp lý chút đi đại ca.