Chương 476: Hoàng Dược Sư là gì của ngươi?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc này, ngay lưng chừng Thục Sơn.

Giữa rừng đang có một cái xác không rõ ai giết. Đám thanh niên Anh Kiệt đang ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

– Đường Thiên Hành, ngươi dám giết người?

Dương Minh ánh mắt tóe lửa. Chỉ một khắc trước Dương Minh chính là vai Đường Thiên Hành.

Đường Thiên Hành không đáp, liếc một thiếu niên anh tuấn gần đó lạnh lùng nói :

– Diệp Lỗi, bằng vào nhãn lực của ngươi, chắc cũng thấy bổn thiếu chủ không làm.

Thanh niên tên Diệp Lỗi kia cũng khá anh tuấn, lại không biết có thân phận gì khiến Đường Thiên Hành đem ra như quan tòa vậy.

Chỉ thấy gã cười trừ :

– Đường huynh, ngươi là Đường môn nhân, Diệp Lỗi ta không dám nắm chắc.

– Hừ!

Đường Thiên Hành hừ lạnh, cũng không giải thích nữa, đảo thân muốn thoát đi.

Chỉ là, chúng nhân cũng không để hắn đi dễ vậy.

– A-di-đà Phật. Thiện tai thiện tai, Đường thí chủ hay là ở lại thêm một chút …

Đường Thiên Hành nhìn lại. Hắn biết hòa thượng đẹp trai kia là của Thiếu

Lâm tự, hình như “Thích cái gì đó”, nghe nói là nhân tuyển Thập Kiệt

năm nay. Hơn nữa vốn dĩ võ công Thiếu Lâm có chút khắc chế Đường môn,

Đường Thiên Hành cảnh giác nói :

– Hừm, làm sao? Thằng nhãi kia chẳng có mấy bản lĩnh, ta việc gì phải

giết hắn? Bổn thiếu chủ nếu muốn giết, cũng không để các ngươi nhìn

thấy.

– Có lý. – Có tên nào đó gật gù.

Đường môn nổi danh thiên hạ ám khí, là thiếu chủ bản lĩnh tất càng không tầm thường.

Có kẻ vẫn không tin nói :

– Nói là vậy. Nhưng chính vì huynh đệ kia thua kém ngươi, cho nên ngươi lỡ tay không biết thì sao?

– Cái này cũng có lý. – Tên nào đó lại a dua.

Một thanh niên khí chất không tệ bước ra :

– Trong đây nói về ám khí, cũng không chỉ có Đường huynh. Lẽ nào là … Thẩm gia?

Tên họ Thẩm từ đầu đứng cạnh Đường Thiên Hành, tức giận nói :

– Nói nhảm. Thẩm Sung ta cũng không rảnh rỗi như vậy.

– Ai mà biết được. Vừa rồi lúc Đường huynh xông lên, ta lại thấy ngươi động động tay đó.

Thẩm Sung tím mặt :

– Vương Trường Đông, đừng có ỷ vào mình từng là Thập Đại Anh Kiệt mà

ngậm máu phun người, ta cũng không sợ ngươi. Tay ta không động đậy chẳng

lẽ thành xác chết.

Vương Trường Đông thờ ơ nhún vai :

– Ta chỉ đứng ra nói chút công bằng mà thôi. Các ngươi có thể nghi ngờ Đường huynh, vì sao ta không thể nghi ngờ ngươi?

Thẩm Sung cười lớn :

– Haha, ta lại thấy ngươi e ngại ám khí của Thẩm gia, mới tìm cách chơi xấu loại ta ra trước đi.

– Haha, ông đang là hạng 9 Anh Kiệt. Vài cái phi châm của ngươi có cái cóc khô gì mà ông phải sợ?

Vương Trường Đông, thiếu minh chủ Trường Ca Minh, một cái tiểu liên minh

ở Giang Nam. 5 năm trước gã đã là hạng 9 Anh Kiệt. Năm nay gã và Đường

Thiên Hành đều là dân có kinh nghiệm, tiềm năng thứ hạng cao.

Đúng lúc lại nghe :

– Vương thiếu hiệp nói không sai. Tuy nhiên, vẫn thiếu sót.

– Thiếu sót cái gì?

Chỉ thấy Trương Sư Chính bước ra :

– Đường môn Thẩm gia là hành gia ám khí không giả. Nhưng cũng không thể nói, trong đây không còn ai biết ám khí.

– Ngươi muốn nói ai?

– Tỷ dụ như … hắn ta.

Trương Sư Chính nói xong, đột ngột chỉ tay về phía … Lăng Phong.

– Ế, ta? Liên quan gì?

Lăng Phong chỉ vào mũi mình bất khả tư nghị.

Phong ca quả nhiên Phong ca, không muốn nổi bật cũng phải nổi bật. Không có biện pháp, chỉ vì quá anh tuấn tiêu sái … khụ.

Nãy giờ hắn dựa lưng quan sát, hoàn toàn không muốn tham gia, trong đây

hắn chẳng quen ai. Chẳng qua, để thuận tiện sau này còn lẫn vào, cũng

gắng nói 2 câu hùa theo cho xôm tụ, chính là 2 câu … “có lý” bên trên.

Chỉ không ngờ đến … Vừa lúc hắn cũng bị Dương Minh nghi ngờ giết Lưu

Thái. Thế quái nào xuất tràng cứ bị nghi là kẻ ác? Phong ca rõ ràng bề

ngoài phi thường thánh thiện.

Trương Sư Chính dõng dạc, một bộ anh đây chính là thám tử lừng danh, nói :

– Hắn là kẻ đứng gần nhất. Vừa rồi chuyện xảy ra trước mũi, hắn lại điềm

nhiên bất động. Hơn nữa, tuy mang kiếm, nhưng ngay cả lúc khẩn yếu cũng

không hề có tư thái sẽ động tay kiếm, ngược lại tay lại luôn đặt ngang

mũi, che che giấu giấu.

Vài kẻ thế mà lại gật gù, cảm thấy cũng có lý.

Lăng Phong thì không biết nói sao với thằng này.

Các đại ca, thần thiếp có sở thích vuốt mũi, anh em độc giả đều biết.

Nói vậy không lẽ vừa rồi bên dưới ngứa cũng không được gãi chắc?

Vừa lúc hỗn chiến, Lăng Phong dựa vào thần lực nhìn sát ý, đại khái biết

có ai muốn giết mình hay không. Ở đây hắn lẻ loi, nếu đã không có ai

động đến, đương nhiên hắn sẽ bàng quan. Chỉ không ngờ, bình thản quá

cũng bị xem là có tội.

Lăng Phong khoanh tay thản nhiên :

– Muốn phá án cũng không chỉ dựa vào chém gió. Bổn công tử xưa nay hành

sự cẩn trọng, tính tình thu liễm, không thích kiếm chuyện …

Nói đến đó thấy chính mình da gà cũng nổi cả lên, liền sửa lời :

– Khụ. Nói chung, động cơ gây án của ta là gì được?

Trương Sư Chính đã đâm chọc xong, không quan tâm nói :

– Động cơ? Động cơ chỉ có ngươi biết, ta làm sao biết?

Lăng Phong mặt đen thui. Cảm phiền thằng nhãi kia xưa nay chỉ thích gắp lửa bỏ tay người, chứ không phải phá án.

Lúc này, Dương Minh bỗng nhìn qua ánh mắt băng hàn :

– Quả nhiên là ngươi. Mệt cho ta từng nghĩ nghĩa khí. Vừa rồi ngươi cũng đã vô thanh vô tức giết người …

Lăng Phong rùng mình hạ giọng :

– Nữ hiệp, ăn có thể ăn bừa, nói không thể nói bừa đâu.

Dương Minh cũng biết lỡ miệng, nhưng lời đã nói ra, nước đổ khó hốt.

Quả nhiên, toàn bộ đều nhìn Lăng Phong.

– Gì? Hắn đã giết một người?

– Ta nói không sai mà.

– Chuyện gì ở đây?

Đúng lúc tình huống căng thẳng, lại có hai nhóm người xuất hiện.

Lăng Phong liếc mắt sang, nhóm đi trước hắn không quen, nhưng trong nhóm đi sau, hắn phát hiện …

“Hai thằng này, làm sao lại ở đây rồi?”

Một thanh niên mới đến trầm giọng :

– Chư vị, vừa phát hiện hai cái xác cách đây không xa. Có ai biết là ai làm?

Bọn họ là đệ tử Thục Sơn giám sát sơ loại lần này.

Lăng Phong Dương Minh nhìn nhau trao đổi ánh mắt, đều cơ bản nhất trí

một điều, lúc trước nói bừa không sao, lúc này tuyệt đối không được

nhận.

Chẳng qua, chúng nhân đông đúc, cũng không quên nhanh như vậy.

Trương Sư Chính lập tức chỉ tay :

– Chính là hắn!

Đám Thục Sơn lập tức ánh mắt bất thiện nhìn Lăng Phong.

Kiếm hội là đại hội trừ ác, chuyện chính đạo giết chính đạo là tối kị.

Lăng Phong nếu thực là hung thủ, không chỉ bị khai trừ khỏi Kiếm hội,

còn bị xếp ngay vào ác nhân bị cả chính đạo bài trừ.

Lăng Phong bình thản :

– Từ từ. Cái gì cũng phải có bằng chứng mới được. Vừa rồi vẫn còn nghi

ngờ tên họ Đường kia, làm sao đùng một cái lại quay sang ta?

– Hừ, có cả nhân chứng, còn muốn chối sao?

Lăng Phong không cho là đúng, nói :

– Nhân chứng cũng chỉ một người. Vừa rồi tên kia cũng bị người phân tích động cơ gây án đó thôi.

Tên thanh niên nghi ngờ Đường Thiên Hành liền thấp giọng :

– Ta chỉ nghi ngờ, cũng không nói sẽ làm chứng.

Lăng Phong buồn bực.

Trương Sư Chính một bộ không tha, nói :

– Cũng được thôi. Vậy ngươi xem, ai có thể làm chứng ngươi không giết người. Chỉ cần có ta cũng chẳng muốn nhiều chuyện.

– Ta có thể!

Tất cả nhìn sang, người nói lại là … Dương Minh.

– Chính ngươi vừa nói hắn giết ai đó, không phải sao?

– Có sao? Các ngươi nghe nhầm đi.

Cả đám cứng họng.

Vài đồng bạn của Dương Minh nhìn nhau.

Chưa hết, lại có người dõng dạc :

– Ta cũng có thể làm chứng. Vừa rồi ta đứng cạnh hắn, có thể khẳng định hắn không động sát ý nào.

– Ngươi là ai?

Thanh niên nọ chắp tay :

– Khúc Linh Phong, tiểu môn phái.

Lăng Phong không khỏi cảm động, không quen không biết, lại sẵn sàng giúp mình. Hắn liền khách sáo nói :

– Đa tạ Khúc huynh đệ đã nghĩa khí.

Nói nửa chừng đột nhiên nhớ ra cái gì, tròn mắt hiếu kỳ :

– Từ từ … Khúc Linh Phong? Ngươi là Khúc Linh Phong?

– Ngươi biết ta?

– Hoàng Dược Sư là gì của ngươi?

Khúc Linh Phong nửa kinh hãi nửa phật lòng :

– Ngươi biết lệnh sư?

– Khụ!

Lăng Phong cũng biết gọi thẳng tên sư phụ người ta ra không tốt lắm, liền ho nhẹ. Còn chưa kịp nói câu chào hỏi, lại nghe :

– Bổn Thử cũng có thể làm chứng.

Lăng Phong nhếch mép.

Vừa rồi hắn nhìn thấy người quen, chính là Bạch Ngọc Đường và Tần Quyền.

Hai thằng này không biết sao cũng ở đây, khó trách lại gặp Phi Yến. Hy

vọng đừng có kéo cả đoàn đến mới tốt.

Có điều, Bạch Ngọc Đường làm sao lại muốn làm chứng cho Lăng Phong?

Chẳng lẽ giả trang Chu Bá Thông bị nhìn ra?

Thực ra Bạch Ngọc Đường vẫn chưa phát hiện ra Lăng Phong, cũng không

rảnh như vậy. Bạch gia xưa nay chỉ thích ăn trộm, còn không rảnh đi giúp

người. Tần Quyền càng không kém, hai thằng này đều là loại chỉ sợ thiên

hạ không đủ loạn.

Chẳng qua, cả hai thấy tên mặt vàng kia lại đứng cùng Phi Yến, ngay từ

đầu đều mặc kệ đánh nhau, chằm chằm nhìn Lăng Phong, cho nên có thể nắm

chắc Lăng Phong không làm gì.

Nói giúp một câu lại bị Lăng Phong thờ ơ, Bạch Ngọc Đường lên giọng :

– Ê, sao ngươi không nói bổn Thử cũng nghĩa khí?

– Ngươi? Khụ, đa tạ.

Bạch Ngọc Đường phẩy quạt tiến lại, hỏi :

– Ngươi là người Hà Đông?

Lăng Phong đang giả giọng Thái Nguyên.

– Sao vậy? Có vấn đề?

– Đương nhiên có vấn đề. Nói cho ngươi biết một chút. Bổn Thử, danh tiếng lẫy lừng Hà Đông, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.

Lăng Phong trợn mắt. Hóa ra thằng nhãi này ra đường không có Phong ca đốc thúc, sẽ là bộ dáng bốc phét này?

Hắn liền vờ mờ mịt :

– Khụ, cái gì “chuột xù lông”? Chưa nghe qua bao giờ.

– Gì?

Bạch Ngọc Đường trợn mắt bất mãn, cao giọng :

– Bổn Thử đổi ý. Vừa rồi bổn Thử nói ngược, hắn chính là sát nhân, bổn Thử có thể làm chứng.

Lăng Phong mặt đen thui.

Sực nhớ ra, nếu nói đến ám khí, Bạch Ngọc Đường … cũng là hành gia.

Trương Sư Chính không hiểu sao từ đầu đã không ưa Lăng Phong, coi bộ

trời sinh là địch. Thấy đột nhiên có đến 2 người đứng ra chứng cho đối

phương, rồi đột nhiên một tên lại quay ngược lại tố cáo, liền chụp lấy

hỏi :

– Ngươi nói có thể làm chứng hắn ra tay, chứng cái gì?

Bạch Ngọc Đường thong thả nói :

– Ngươi vừa rồi nói trong đây không chỉ có hai người chơi ám khí, cũng

chuẩn đấy. Hắn cũng là dân chơi ám khí, trong người hắn giấu phi đao,

kiếm chỉ là ngụy trang.

Lăng Phong không khỏi sợ hãi. Thằng nhãi này ánh mắt tốt như vậy? Lâu nay quen nhau mà không biết, khó trách có thể làm ăn trộm.

Có kẻ hỏi giúp Lăng Phong :

– Ngươi làm sao nhìn ra?

– Haha, rất đơn giản, vì bổn Thử cũng là dân chơi ám khí.

Nói xong Bạch gia còn ưỡn ngực tự đắc, có điều cảm giác không đúng lắm.

Chúng nhân cũng không ngưỡng mộ Bạch gia, mà lại đang … nghi ngờ hắn.

Bạch Ngọc Đường vội ho khan :

– Khụ, bổn Thử tuy cũng chơi ám khí, nhưng có người làm chứng ngoại phạm. Phải không Quyền đệ?

Tần Quyền bĩu môi :

– Ta việc gì phải chứng cho ngươi?

Lăng Phong cười hả hê.

Lúc này, nhóm giám sát Thục Sơn nhìn tình hình chẳng có gì rõ ràng, hội ý một lát nói :

– Hừm. Được rồi. Chúng ta sẽ điều tra kỹ thi thể nạn nhân, rồi nói sau. Những người bị hiềm nghi, báo danh đi.

Đường Thiên Hành Thẩm Sung nói tên rất nhanh biến mất. Lăng Phong không

tình nguyện nói ba chữ “Chu Bá Thông”, Bạch Ngọc Đường Tần Quyền nghe

xong liền có điều suy nghĩ.

Xong xuôi, đại diện Thục Sơn lại nói :

– Trước mắt thời gian không còn sớm, các ngươi tiếp tục tìm ngân bài.

Lăng Phong nhíu mày.

Giết qua giết lại một lúc, chuyện chính suýt quên mất.

Có điều, mấy cái ngân bài rút cục tìm ở đâu? Vừa rồi tên xấu số kia vừa định nói cho Dương Minh thì đã bị giết mất.

Lúc này, Lăng Phong mới phát hiện tình hình không đúng. Ngoại trừ nhóm

Đường Thiên Hành đã rời đi, còn lại đều ở lại. Kỳ lạ hơn, đều đang nhìn

vào … nhóm người Thục Sơn.

Tên thủ lĩnh Thục Sơn cười nói :

– Các ngươi biết cả rồi sao?

– Đúng vậy! – Đám đông đều cười tà ác.

Lăng Phong không hiểu ra sao, Khúc Linh Phong bên cạnh nhỏ giọng :

– 40 cái ngân bài kia, đều nằm trên người những người giám sát này. Đánh bại họ sẽ lấy được.

– Ra là vậy. Thú vị!