Chương 380: Thế Cục

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong đang nghĩ đến chuyện phải “giáo dục công dân” cho các huynh đệ ra sao, đột nhiên nghe Thành Bích bâng quơ hỏi:

– Lăng Phong, nếu có một ngày ta cũng xấu như vậy, chàng có còn yêu ta không?

– Đương nhiên là…

“Biết ngay sẽ có câu này!”

Câu này là câu trọng điểm, phải nói cho thật hay. Lăng Phong liền gắng cường điệu một chút:

– Dù nàng có xấu như… mẫu dạ xoa, ta vẫn yêu.

Thành Bích bỗng xịu mặt:

– Khoan đã. Chàng từng nghĩ ta là một mẫu dạ xoa?

– Không hề, ta chỉ… ví dụ mà thôi.

– Hứ, không tin. Vì sao cái gì không lấy, lại lấy mẫu dạ xoa ra chứ?

– Dạ xoa thì cũng có gì không tốt đâu chứ? Á nhầm, không phải, ta chưa bao giờ tưởng tượng mẫu dạ xoa là thế nào đấy?

Thành Bích vẫn giận dỗi quay lưng.

“Ông trời! Vừa rồi vẫn còn vui vẻ.”

Có điều Thành Bích cũng không giận lâu, nói:

– Đúng rồi, có chuyện này ta quên mất. Chàng nói ở kinh thành có một cái Phong Vân đoàn đúng không?

– Đúng vậy. Nàng liên lạc được rồi?

– Không chỉ liên lạc được, ta còn lấy được một chút tin tức. Cái chỗ cống vật của triều đình bên kia núi, ngoài mấy xe gấm vóc bảo vật, trọng yếu là một bức tượng Phật bằng vàng ròng, trị giá lên đến mấy chục vạn lượng, chính do Phong Vân tiền trang của Trường An đúc ra. Cũng chính vì bức tượng này quý giá lại khó vận chuyển, đoàn cống vật mới chậm trễ như vậy.

– Cái gì?

Nói như vậy, mấy hôm nay quần chúng sôi nổi bàn luận kế hoạch cướp bóc, lại chính là… cướp đồ của Phong Vân đoàn?

Mặc dù Lăng Phong mất liên lạc với Phong Vân đoàn, nhưng cái Phong Vân tiền trang thì hắn biết rõ. Hắn chính là chủ đứng tên tiền trang này, ban đầu chính hắn nhờ vả Lăng Vân lập ra nó, sau đó mới giao cho Gia Cát Vinh quản lý.

– Chàng tính sao?

– Còn làm sao giờ? Đuổi qua đó xem tình hình rồi tính sau! – Lăng Phong nóng như lửa đốt đáp vội.

Thành Bích vội giữ tay hắn lại, nói:

– Chờ đã, ta có ý này. Hiện tại thủ hạ Huyền Vũ đường đều âm thầm trà trộn cạnh Triều Lam rồi, ta sẽ để bọn họ âm thầm giúp chúng cướp các xe vàng bạc. Chỗ cất giấu cũng đã bàn xong, kế hoạch rút lui vẫn như cũ, giả thành quân Yên. Nếu thành công, chỗ vàng bạc gấm vóc đó kiểu gì cũng có phần của chúng ta. Riêng bức tượng Phật, thứ nhất theo tình hình này cũng khó lòng mà đem đi. Huyền Vũ đường đều biết mặt chàng, ta sẽ cần dặn dò không lai vãng gần chỗ bức tượng đó. Chàng chỉ cần ra mặt giúp quan binh bảo vệ nó, như vậy vừa giữ được vật phẩm của Phong Vân đoàn không bị tổn thất, tiện thể lập công với quan binh, lại dễ bề báo cáo với Mật Thám tự.

Lăng Phong về cơ bản cũng có ý tứ chân đạp hai thuyền, nhưng căn bản không nghĩ cặn kẽ đến như Thành Bích. Nghe xong không khỏi há hốc mồm nhìn nàng.

Càng nhìn càng thấy, hắn yêu nàng bao nhiêu cũng không đủ. Cũng may đang giữa hẻm núi, nếu không chỉ muốn lập tức bế nàng lên giường âu yếm một phen.

Ai nói nữ nhân xinh đẹp chỉ để ngắm đây?

Thành Bích bị Lăng Phong nhìn chằm chằm, hai má có chút ửng hồng. Nàng còn nghĩ trên mặt mình có vết gì đó, mới lúng túng sửa lại dung nhan hỏi:

– Chàng bị làm sao vậy, hóa ngốc rồi sao?

Lăng Phong nhún vai, nắm tay Thành Bích nói:

– Có thê tử thần thông quảng đại ở cạnh thế này, ta có ngốc cũng không thành vấn đề.

– Dẻo mép!

– Hôn một cái!

– Tránh ra. Huynh đệ đang nhìn chàng kìa!

– Kệ chúng…

“Hí hí…”

Mồm vừa chu ra muốn thân mật một phen, bỗng có tiếng con ngựa chết tiệt nào đó phá bĩnh.

– Móa, ngựa thằng nào mất lịch sự như vậy?

– Ngựa bản vương đấy, có vấn đề gì không?

Chỉ thấy môt đoàn người ngựa phi như bay tới gần.

Một thanh niên áo quần hoa quý nhảy vội xuống ngựa, khuôn mặt lo lắng dáo dác nhìn ngó xung quanh. Tiểu Tấn Vương Triệu Chân Đán.

Lăng Phong suýt chút phân biệt được tiểu Đán. Bởi vì tiểu Vương gia không khác nào một con gấu trúc, hai hốc mắt trũng xuống đen xạm, coi bộ mấy ngày qua vì tìm kiếm Dương Ngọc Nô không được ngủ đủ giấc.

Triệu Chân Đán vừa nhìn thấy Lăng Phong liền hùng hổ xông đến:

– Ngươi ở đây?

– Ấy, tiểu Vương gia, ngài rảnh rỗi đi săn thú sao?

Triệu Chân Đán lại quay đầu quét một vòng, ngay cả đại mỹ nhân như Thành Bích cũng không để vào mắt, lập tức hỏi:

– Đúng! Bản vương đang săn ma thú đấy, Ngọc Nô đâu?

– Vậy thì… đã bị “ma thú” bắt đi.

– Vậy sao ngươi lại thoát ra được?

– Dương tiểu thư rất có tài ăn nói, mấy hôm trò chuyện thậm chí khiến ma nữ xem là tỷ muội, thân thiết vô cùng. Chỉ có tiểu nhân không biết ăn nói, bị ma nữ vứt bỏ giữa đường thế này.

Triệu Chân Đán chưng hửng, nói Dương Ngọc Nô có tài ăn nói bị ma nữ yêu mến đem luôn đi, cái này rút cục nên mừng hay nên vui?

Thành Bích bỗng nói:

– Ma nữ đó có lẽ đem Dương tiểu thư sang chỗ đoàn cống vật.

Triệu Chân Đán nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, lập tức phẩy tay với đám hộ vệ phía sau:

– Lên đường!

Lăng Phong liền nhỏ giọng:

– Nàng chỉ cho hắn qua đó, chẳng phải tiếp viện cho quan binh?

Đôi mắt Thành Bích lại lấp lánh:

– Thiên Diện dám chắc cũng trên đường sang đó, đám Hạo Khí Minh đáng ra không lo thất bại. Có điều Lưu Quang Thế đã dẫn binh sang, về mặt tổ chức, đám giang hồ đó dù có cao thủ chỉ e không thể chống lại quan binh, thời gian càng dài càng dễ thất bại. Nhưng nếu để một tiểu Vương gia có mặt, quan binh ngược lại sẽ vướng chân vướng tay, việc gì cũng phải thông qua hắn. Hơn nữa tên Triệu Chân Đán đó chỉ lo cứu người, quyết định sẽ không sáng suốt, càng dễ cho chúng ta hành động.

– Ý nàng là bây giờ ta nên theo hắn?

Thành Bích gật đầu:

– Vậy chúng ta tạm tách ra ở đây.

– Ừm, nàng cẩn thận đó.

– Ta chỉ ở sau quan sát thủ hạ, chàngg không cần lo. Chàng mới phải cẩn thận đấy, mấy hôm nay liên tục đánh nhau, thần khí đều hỗn loạn cả rồi.

Lăng Phong cười nhợt nhạt, xong xuôi ánh mắt lại giảo hoạt:

– Để ta hôn một cái! Đảm bảo thần khí sẽ phục hồi.

– Chỉ lên má thôi.

– OK!

Thiên Diện khinh công được một đoạn đường, đột nhiên cả người khựng lại đáp xuống đất, lạnh lùng hỏi vào trống không:

– Các ngươi rút cục là ai?

Rất nhanh, một nhóm người xuất hiện ngay phía sau nàng ta.

– Chúng ta là ai không quan trọng. Chỉ cần ngươi biết mình là ai là được rồi…

– Hừ, điều đó liên quan gì đến ngươi?

Là nhóm người Đoan thúc. Chỉ nghe Lâm Hàm Uẩn nói:

– Có lẽ chẳng liên quan, có lẽ lại có một chút. Nghe nói chẳng mấy người có thể sống sót dưới một chiêu của Thiên Diện Quỷ Thủ.

– Ngươi tâng bốc thất bại của ta? – Thiên Diện sát khí hiển lộ.

Lâm Hàm Uẩn trái lại không hề tỏ ra sợ hãi, nàng ta vẫn thản nhiên phân tích:

– Ngươi trước khi giao chiến đã bị thương, cho nên cũng không tính là thất bại. Trọng yếu là, ngươi gặp phải khắc chế. Từ xưa đén nay, tương khắc là tối quan trọng. Hơn nữa, có những chuyện không hẳn cứ võ công cao là giải quyết được.

– Đừng lảm nhảm. Nếu như phải tìm cớ, bổn tọa cũng không cần kẻ khác làm thay. Nói, các ngươi muốn gì?

– Gặp gỡ khách hàng.

– Khách hàng?

Lâm Hàm Uẩn cười đáp:

– Ta là một người chuyên phục vụ cho chiến tranh.

Thiên Diện nghĩ đến gì đó, bỗng nói:

– Ngươi là… người Tiên Ti? Chính là kẻ mua chuộc Bạch Tiểu Thư?

– Xem ra các ngươi tuy chôn mình trong cái góc đó, nhưng có nhiều chuyện vẫn tỏ tường đấy.

Trước khi nhà Minh lập quốc, vào thời Ngũ Hồ làm loạn Trung nguyên, Bắc Yên Tiên Ti của Mộ Dung thị là một nước khá mạnh trong Ngũ Hồ Thập Lục Quốc, toàn bộ Hà Đông Hà Bắc này đều là lãnh thổ của nước này. Tích Tân Mộc gia cũng chính là hậu duệ của tộc này.

Lâm Hàm Uẩn đưa một tay vuốt tóc, ung dung nói:

– Các ngươi cất công tìm ra một kẻ họ Triệu, trà trộn vào thôn của hắn, gieo vào đầu hắn cả một câu chuyện xưa. Cái gì thiên hạ đáng ra phải là của dòng dõi Triệu Khuông Dận. Quả thật là rất thú vị! Ta còn rất tò mò, các ngươi tìm ở đâu ra bằng chứng khẳng định điều này đó.

– Hừ!

Nói như vậy, Triều Lam là hậu duệ Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận?

Hoàng gia triều Tống có một đoạn cố sự khá bí ẩn, chính là cái chết của Thái Tổ Triệu Khuông Dận. Thú vị là vì, các đời Hoàng đế hiện tại của nhà Tống, đều không phải con cháu trực hệ của Thái Tổ.

Tương truyền, vào đêm trước khi Thái Tổ mất, ông ta cho truyền em trai Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa vào cung, thái giám cung nữ đều bị đuổi ra ngoài. Đến nửa đêm thì bên trong phát sinh âm thanh kỳ lạ, nhưng vì được dặn trước nên không ai dám vào. Mãi sáng hôm sau Triệu Quang Nghĩa trở ra, tuyên bố Thái Tổ băng hà, nhưng không truyền ngôi cho Thái tử còn trẻ, mà lại truyền cho mình, tức Tống Thái Tông.

Về sau, Thái Tông cứ thế truyền xuống cho con cháu mình, không trả lại ngôi vị cho hậu duệ của Thái Tổ. Vì chuyện này mà triều Tống hiện tại vẫn bị xem là “không chính thống”.

Chuyện này nhắc lại, lại có phần tương tự với khai quốc triều Minh Chu Xán, ông ta cũng bị em trai Chu Lệ cướp ngôi, sau đó Chu Lệ cũng không hề trả lại ngôi cho hậu duệ Chu Xán.

Lâm Hàm Uẩn tiếp tục nói:

– Có điều, ngươi không thấy làm vậy quá phiền phức sao? Ngươi có nghĩ đến, nếu một ngày hắn ta làm nên chuyện thật, các ngươi sẽ lại phải mất công lật đổ hắn không? Nên nhớ, lúc đó hắn đã không còn là tên Triều Lam thổ hào của bây giờ. Hơn nữa, một tên hào kiệt địa phương, cho dù có tiếng tăm ra sao, căn bản không có bao nhiêu hy vọng. Tộc nhân các ngươi ở Minh Nguyệt…

– Đủ rồi!

Thiên Diện nghe đến đó, đột ngột vung trảo đánh ra sau.

“Vù”

“Bùng”

Đoan Mộc Duệ là người đỡ chiêu đầu tiên. Nam Cung Thanh Vân và Hoa Lê lập tức thủ trước người Lâm Hàm Uẩn. Ngay sau đó, đám trung niên vẫn luôn đi theo Lâm Hàm Uẩn vây lấy Thiên Diện. Hai bên liền rơi vào thế cân bằng.

Lâm Hàm Uẩn không hề bị uy hiếp, trái lại còn tỏ vẻ vô cùng tự tin nói:

– Thế nào, có phải ta đã chứng minh bản thân rồi không? Cái ta nắm, chính là tin tức. Như đã nói, đôi khi võ công không phải tất cả.

“Lâm Hàm Uẩn” sống ở Kim, nơi mà thanh niên nam nữ đều sùng bái võ lực. Nàng có thừa tố chất, cũng có thừa điều kiện để có thể luyện được một thân bản lĩnh, bởi vì sư phụ nàng là “Hắc lão”. Nhưng nàng lại không muốn luyện võ, chủ trương dùng trí tuệ đánh bại thiên quân.

Thiên Diện không phục nói:

– Hừ, chẳng qua chỉ là vài cái tin đồn vô căn cứ, đã muốn uy hiếp bổn tọa? Ngươi hoàn toàn không có võ công. Chỉ cần bổn tọa động một cái, ngươi đã hồn lìa khỏi xác.

Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng cười:

– Nhưng ngươi sẽ không làm vậy, bởi vì ngươi đã nhìn ra giá trị của ta. Các ngươi có nhiều cao thủ, nhưng khuyết thiếu nhất chính là tin tức, đúng không? Tình báo của ta hữu dụng, đối với kế hoạch của các ngươi. Nói cách khác, là đối với các chính sự sinh tồn của các ngươi.

– Hừ, Tiên Ti các ngươi thì khác sao? Cũng đang tìm cách sinh tồn mà thôi.

– Ta không phủ nhận, vì vậy hôm nay mới ở đây.

Thiên Diện nhíu mày chốc lát, có lẽ cảm thấy thời gian đang gấp rút, liền nói:

– Ngươi rút cục muốn nói cái gì? Chắc sẽ không vô duyên vô cớ đem tặng tin tức cho người khác đi.

– Đương nhiên! Kẻ vì chiến tranh phục vụ, tất nhiên hy vọng chiến tranh xảy ra. Ta muốn… hợp tác.

Thiên Diện không tin hừ lạnh:

– Hợp tác? Hừ! Hồ tộc Tiên Ti các ngươi, ôm chân người Nữ Chân, chẳng qua cũng đang ôm mộng phục quốc, hơn nữa lãnh thổ lại chính là ở Trung nguyên. Hợp tác với các ngươi? Khác nào cõng rắn cắn gà nhà? Chúng ta tuy muốn diệt Tống, nhưng càng không muốn để ngoại nhân nhúng tay vào. Đám phương bắc các ngươi, không có lấy một kẻ đáng tin.

– Ta cũng không cần ngươi quá tin tưởng ta. Trước mắt, chúng ta lấy chuyện cướp cống vật này làm một cuộc thử nghiệm xem sao.