Chương 335: Profiles

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Thiên Nhi kể ra cũng không tệ.

“Người đẹp vì lụa”, nữ nhân sinh ra trong nhà có tiền, từ nhỏ đều ăn ngon mặc đẹp không phải làm lụng khổ cực gì, tám phần đều da dẻ trắng trẻo, thân hình đẫy đà, điện nước đầy đủ, tóm lại sẽ không xấu lắm.

Thuận tiện nói một chút.

Nếu thời này có weibo facebook, vậy thì profile của Lăng Vân có lẽ chỉ là một tấm avatar cũ nào đó, bạn bè chỉ khoảng vài chục người, nhưng đều là giới tài phiệt trâu bò. “Wall” của Vân tiểu thư đại khái toàn post vớ vẩn bị người khác tag vào. Nói đơn giản, Vân tiểu thư căn bản không xài SNS, nàng còn có đủ thứ việc khác phải lo.

Profile của Nam phủ thống lĩnh Văn Thành Bích? Tìm không thấy, hình như có ai đó trùng tên nhưng lại xuât thân tận Phúc Kiến.

Và lẽ đương nhiên, 99% anh em máu gái trong thiên hạ đều chả biết đến mấy vị này. Một Vân tiểu thư nữ thương nhân đích thực, hay một Văn Thành Bích thủ lĩnh mật thám lại càng không. Mà bọn họ cũng chả cần biết, bởi ngoài kia còn biết bao nhiêu là mỹ nữ, thế nên đều kéo hết qua profile của Oánh Oánh tài nữ hay Thiên Nhi tiểu thư. Mấy nàng ấy đều tính tình public, coi bộ dễ tán hơn hẳn. Chịu khó comments hay ho một chút, không biết chừng có ngày nàng ấy reply lại thật thì sao?

Tưởng tượng một chút profile của Oánh Oánh tài nữ. Ấy chính là fanpage đã đóng dấu kiểm duyệt, có đội ngũ PR hùng hậu lo post bài giao lưu độc giả, các hình ảnh đều đã được ekip thiết kế chỉnh sửa không chút tì vết. Hiện tại tuy chủ nhân đã rời khỏi showbiz nhưng profile của Oánh Oánh tài nữ vẫn tăng fan đều đều. Mãi đến tuần trước, Oánh Oánh tài nữ mới dính đến scandal đầu tiên, hẹn hò cùng “tài tử” Hoàng Anh Hoa, bị paparazzi chụp được.

Theo như post mới nhất bên Dung Dung “siêu cute”, đầu bài mới nổi gần đây của Hoa Tú phường, thì đây chính là chiêu trò của Oánh Oánh tài nữ nhằm hâm nóng tên tuổi quay trở lại showbiz mà thôi. Các fan của Dung Dung tiểu thư liền kịch liệt lên án, nói rằng thời của Oánh Oánh con “bitch” giả nhân giả nghĩa kia đã qua, giờ này chỉ có Dung Dung “siêu cute” mới là tài nữ thực sự.

Vậy còn Thiên Nhi tiểu thư?

Đại khái ảnh avatar sẽ đổi 1 ngày 1 lần, trung bình cứ 2 giờ đồng hồ nàng sẽ post một tấm ảnh mới.

Sáng sớm sẽ là một kiểu ngái ngủ, chỉ kỳ quái là vừa dậy mà da mặt đã trắng bóng hoàn toàn tự nhiên, caption “nam nhân bây giờ thật chẳng biết tin vào ai nữa”. Bên dưới đồng loạt hỏi han có chuyện gì, nam nhân tốt còn rất nhiều, Thiên Nhi đừng quá thất vọng.

Buổi trưa sẽ là một kiểu dạo phố shopping, đi kèm một câu “muốn mua quá nhưng không đủ tiền, làm sao đây?”. Làm sao là làm sao? Ở dưới liền có người hỏi nàng đang ở đâu, đi kèm ảnh hắn ta đứng cạnh một con Ferrari mới keng. Thằng này ngay lập tức bị một đống anh em dislike, chui vào profile soi mói, rút cục kết luận kia là ảnh photoshop, mong Thiên Nhi đừng có tin. Thiên Nhi đương nhiên không có thời gian đi tin, vì nàng đang trả lời tin nhắn của một vị thiếu gia nàng quen biết.

5 phút sau, liền thấy một tấm ảnh mới, đi kèm một câu ngạn ngữ đầy cảm động “lá lành đùm lá rách, hôm nay Thiên Nhi đã hiểu ra chân lý rồi”. Thì ra Thiên Nhi gặp một đứa bé ăn xin, không hiểu sao trong tâm muốn khóc, liền đem hết tiền ăn hôm nay cho nó, chỉ là ảnh thì chụp nàng góc 30 độ từ trên cao xuống, để lộ thân hình nõn nà, chẳng thấy đứa ăn xin nào cả. Nhưng không sao, làm gì có thằng rỗi hơi nào muốn nhìn đứa ăn xin chứ?

Buổi chiều sẽ là một tấm trong nhà bếp, nàng mặc một chiếc quần ngắn cũn đứng quay lưng khoe bờ mông gợi cảm, caption “lâu rồi mới nấu ăn, không được như ý”, kết quả khiến comments tràn ngập trẻ nghèo đói ăn.

Sau bữa, Thiên Nhi sẽ post ảnh chụp dọc thân trên giường, chỉ nhìn thấy đôi chân dài miên man phía trước màn hình TV, caption “phim này hay ghê”. Comments lần này không nhạt như đợt trước, các nhà bình luận phim thay nhau vào post, sau cùng đại chiến 30 hiệp, Thiên Nhi tiểu thư đã đi tắm từ lúc nào không hay.

Hết ngày là một tấm đồ ngủ mỏng manh, nhưng thật ngẫu nhiên không biết do điện thoại chất lượng kém hay sao đó, khung ảnh chỉ để lộ 15% khe ngực, khiến anh em đều xịt máu mũi, một loạt comments chúc nàng ngủ ngon. Anh em chúc xong thì đã 2h sáng, cũng vừa lúc cuộc chiến 30 hiệp ở topic phim kết thúc. Lúc này Thiên Nhi cũng vừa “đại chiến” xong, đang nude ôm ai đó, mặt vẫn còn ửng hồng.

Ly kỳ còn chưa hết, đại khái sau nửa năm tiến hành chiến thuật như vậy, fanbase của Thiên Nhi tiểu thư cũng xấp xỉ vài vạn. Đến một ngày, đột nhiên Thiên Nhi tiểu thư nói mình muốn làm nghề tay trái, “thử nghiệm kinh doanh”, anh em mới giật mình nhớ ra, Thiên Nhi nghề tay phải là gì?

Mà không quan trọng, vừa dễ thương vừa biết tự kiếm sống, tay nào mà chả là tay, anh em đương nhiên nhiệt liệt ủng hộ. Ngay ngày hôm sau liền thấy profile của Thiên Nhi tiểu thư tràn ngập quần áo, đương nhiên đều là Thiên Nhi tiểu thư mặc lên người, thiên biến vạn hóa, mỗi ngày một kiểu. Anh em tiếp tục like, nhưng comments thì giảm ít nhiều. Dù sao kia là cũng là chỗ sinh kế của Thiên Nhi, đều là nam nhân tốt, không nên bình loạn lung tung.

Cao Diệp không biết năm xưa xuất thân ra sao, coi bộ ngắm gái không ít, cũng có chút mắt nhìn. Vừa nhìn liền thấy Lăng Thiên Nhi thuộc loại “dong chi tục phấn”, mặt gã cũng không đỏ lên như khi gặp Lăng Vân, không làm xấu hổ 2 chữ thâm giao với Lăng Phong.

– Thiên Nhi tiểu thư là con gái Tam trưởng lão, hồi nãy ta cũng có kể qua rồi đó. Dạo gần đây được cha nàng giao cho một cửa tiệm nhỏ gần Bàn Môn…

– Tên béo, còn đứng đó?

– Vâng vâng, tiểu thư.

A Phát vội lật đật chạy lại.

– Tam trưởng lão? Chính là con gái lão già… Lăng Kha?

Cả đám Hắc kỳ nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn sang Cao Diệp, trong ánh mắt đều cùng một ý tứ: “đại ca, khống chế nàng ta chút không?”

Cao Diệp cười khổ. Làm sao anh em dạo này lại manh động như vậy chứ? Tình hình cũng đã có gì đâu?

Trong 7 anh em, Cao Diệp tính tình có phần hơi ôn hòa, rất không hợp với dân giang hồ. Nếu không ai đụng đến Cao Diệp, hắn sẽ làm ngơ. Nhưng kể cả có ai đụng đến Cao Diệp, trừ phi muốn giết hắn, nếu không gã chỉ e cũng sẽ… không bật lại ngay, một kiểu suy nghĩ lười biếng cầu an toàn.

Nói cho cùng, cái bản khế ước kia Cao Diệp chỉ biết thông qua lời Lăng Vân, cụ thể lợi hại ra sao vẫn không chắc. Lăng Kha chắc cũng không ngu đến mức mới cầm một tờ giấy đã nghĩ mình nắm trong tay quyền sinh sát mà lật bài. Xem chừng lão hay kẻ đứng sau chỉ xem bản khế ước đó là một bước trong kế hoạch của chúng, vẫn chưa đến lúc dùng đến.

Nhưng đã là huynh đệ kết nghĩa với Lăng Phong, không biết thì thôi, đã biết rồi Cao Diệp cũng nên làm gì đó giúp huynh đệ mình, tránh cho đến lúc đổ vỡ để Lăng Phong rơi vào thế khó.

Hà Đông, phủ Thái Nguyên.

Đại sảnh Chu lâu, bên ngoài cổng lớn biển hiệu đã bị hạ xuống, cắm một loạt cờ lớn chữ “Trường”, nói rõ đây chính là đại bản doanh mới của Trường Phong tiêu cục.

Lăng Phong dĩ nhiên không biết lúc này ở Tô Châu đang có vụ khế ước gì đó liên quan đến mình, mà kể cả nếu biết hắn cũng sẽ không bận tâm lắm. Giờ này, Lăng Phong mặt đang vênh vênh:

– Các ngươi thấy trưa nay chiêu “bốc củi bỏ tay người” hí lộng quần hùng của ta thế nào?

– Phật dạy, là lửa, không phải củi. – Lăng Hổ nhắc.

– Củi lửa đều như nhau cả mà.

Tần Quyền buồn chán nói:

– Còn củi lửa gì chứ? Đánh bở hơi tai, rút cục Tứ ca lại vứt hết cả cho chúng. Coi như công cốc rồi.

– Hếhế, chuyện nhìn thì thế mà không phải thế.

Lăng Phong nhếch mép cười, thần thần bí bí.

Bạch Ngọc Đường vung quạt cái “soạt”, buồn bực nói:

– Ra vẻ thần bí cái gì? Ngươi đưa cho chúng không phải võ kinh gì cả, mà chính là Bát Mỹ Đồ của ta. Lăng Phong, chuyến làm ăn này phải tính toán lại cho đàng hoàng đó.

– Yên tâm đi. – Lăng Phong nháy mắt.

Hắn ném vào tay Ma Phong Nha Đao, một là Cửu U thật, nhưng cái còn lại chính là Bát Mỹ đồ, Võ Kinh vẫn cầm trong tay. Báo hại hai thằng kia giờ này chắc đang bị đuổi té khói.

Bát Mạch đồ Lăng Phong bây giờ thuộc lòng cả rồi, vả lại giá trị về mặt huyệt vị kinh mạch cũng không cao bằng quyển Thập nhị mạch của Thần Cung. Nhưng dù sao vẫn mang tiếng với Bạch Ngọc Đường. Cẩm Mao Thử nhờ vả mở báu vật, mình mở xong rồi đọc hết lại chả nói cho người ta, còn ném luôn đồ cho kẻ khác. Kẻ thù càng ngày càng nhiều, nếu không chịu khó củng cố anh em, quả thực không ổn.

Lăng Phong liền nghĩ đến Tần Quyền Lăng Hổ. Mở rộng khoan nói tới, anh em bên cạnh phải lo trước. Hai đứa huynh đệ này tuy có đôi khi hơi tuyệt tình mất dạy, nhưng cũng giúp mình không ít.

– Lục đệ ngươi thèm muốn Cửu U Tâm kinh?

– Cửu U? Rác rưởi vứt đi. Tứ ca nếu muốn mua chuộc, vậy thì đem về cây Quân Tử Kiếm của tên họ Từ lần nọ là được.

Lăng Phong mặt đen thui, Cửu Âm tâm kinh mà kêu rác rưởi thật là quá tổn hại mà. Còn Quân Tử Kiếm kia là tài sản tư nhân của người khác, thằng này cứ làm như đồ công quỹ không bằng. Liền mặt dày tiếp thị cho Cửu U:

– Nó có thể gia tăng khí lực đó…

– Gia tăng nhưng chỉ tạm thời đúng không?

– Ừ?

Tần Quyền bĩu môi ra mặt, Lăng Phong không hiểu làm sao, chẳng lẽ như thế còn không đáng giá?

– Thế thì thường thôi. Tâm kinh của bản thiếu gia, là gia tăng vĩnh viễn.

– Vl, tên là gì?

– Tứ ca, hỏi cái khác được không?

– Được, đổi câu khác, luyện thế nào?

– Bí mật sư môn. – Tần Quyền làm mặt khổ.

“Thằng nhãi keo kiệt, tên cũng không thèm nói.”

– Vậy còn Thất đệ, có cần không?

– A-di-đà Phật.

Lăng Phong nhìn thái độ liền hiểu, Đại Lâm tự là chỗ nào chứ? Kia cùng với Thiếu Lâm tự chính là 2 cái kho tàng võ kinh, vả lại tâm kinh của Phật môn đều vào loại trâu bò, còn cần Lăng Phong đi quảng cáo?

Kết huynh đệ sai lầm, toàn trong nhà giấu bảo vật, làm đại ca cắn rứt lương tâm mãi mới bỏ ra được chút vốn liếng, vừa muốn lung lay tình cảm liền bị khinh bỉ.

– Ê, sao không hỏi ta?

Bạch Ngọc Đường xòe quạt ngay bên cạnh thập thò.

– Ngươi? Ngươi ta đã có tính toán rồi. Không phải tâm kinh, nhưng là huyệt vị, thế nào?

– Ồ? Đáng mong chờ, đáng mong chờ… – Bạch Ngọc Đường lập tức hai mắt tỏa sáng.

Lăng Phong quyết định, xong chuyến này ngoài Bát Mạch đồ, hắn sẽ vẽ ra một ít huyệt vị hay ho trong bí kíp của Thần Cung, đền bù cho Bạch Ngọc Đường. Phong ca là phường keo kiệt, nhưng còn chưa đến mức kẹt xỉn, nhất là với huynh đệ. Bằng không có bao nhiêu hiểu biết về luyện thể kiếp trước hắn cũng không dễ gì ghi sạch sẽ cho Hắc kỳ luyện.

Mặc dù biết Cẩm Mao Thử ranh ma, không trung thành gì với mình, nhưng tựu chung giúp Lăng Phong không ít, cũng đáng bỏ ra chút quà cáp kết giao.

– Lôi Trấn huynh đệ, còn ngươi?

– Ta chơi hỏa dược, luyện tâm kinh làm gì?

– Ờ… đúng là không làm gì thật.

Lăng Phong vuốt vuốt mũi, làm sao thấy mình có điểm mất giá. Thế mà lúc luyện Cửu U còn nghĩ phải giấu diếm kỹ, luyện được chí bảo võ lâm nói ra anh em sẽ xanh mặt, chẳng ngờ…

Có mấy đứa đằng sau đang hy vọng Phong bang chủ sẽ hỏi đến mình, nhưng nhìn thái độ của Lăng Phong xem ra hết rồi, không khỏi thất vọng. Ai bảo vừa rồi không chịu cống hiến sức lực, đánh được 2 cử liền rủ đội bạn giả chết nằm đất, bị Phong bang chủ nói một cái lộ hết thiên cơ. Xấu hổ, xấu hổ.

Lăng Phong nhìn sang Tiêu đại ca, ài, đại ca tấm lòng bác ái, xài toàn đồ hiệu của Bắc Tiêu Phong để lại, chắc không để tâm.

Nghĩ đến đây, bất chợt cảm giác lành lạnh sau lưng.

Bỏ m*, quên mất tiêu nhân vật quan trọng nhất không hỏi han.