Chương 433: Lục Chính Kỳ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Họp hành kết thúc.

– Mặc lão, năm qua ngài vẫn khỏe chứ?

– Haha, rất tốt. Nhìn công tử, xem ra một năm đối với ngài rất có ích.

Mặc lão ánh mắt thưởng thức. Lão nhìn thấy ở Lăng Phong ít nhiều có sự tự tin và cứng cỏi hơn trước.

Mặc lão liền giới thiệu vài người:

– Đây là Lục Chính Kỳ, và một vài lão bằng hữu ta mời đến.

– Lăng Phong gặp qua các vị!

Lục Chính Kỳ thì Lăng Phong đã chào hỏi qua, rất có tư thế quân sư Gia Cát. Cạnh đó là hai lão nhân, đều cường tráng quắc thước. Xem ra đều là bằng hữu trong quân khi xưa với Mặc lão.

Một thanh niên da sạm đen chờ hai bên chào hỏi xong mới bước đến:

– Thủ lĩnh, ta là Tôn Lập.

– Hắn hiện đang là tân thủ lĩnh Hắc kỳ. – Mặc lão nói thêm.

– Ồ?

Tôn Lập, thanh niên này Lăng Phong cũng có chút ấn tượng.

Lứa Hắc kỳ đầu tiên, có tất cả 9 người trụ lại sau mấy tháng khổ luyện. Tôn Lập chính là một trong số đó. Lăng Phong còn nhớ Tôn Lập sức chịu đựng chỉ kém mỗi Lăng Hổ.

Từ lúc Lăng Phong rời đi, Mặc lão vẫn duy trì Hắc kỳ như trước, tuyển thêm thanh thiếu niên vào kỳ đội, chế độ luyện tập thậm chí còn nặng hơn cả hồi Lăng Phong. Lăng Phong từng luyện cùng Mặc lão, biết rõ tiêu chí của Mặc lão vô cùng khắc nghiệt.

– Nghe nói ngươi hiện tại là quán quân lôi đài?

– Đều nhờ mấy bài tập mà thủ lĩnh và Mặc sư phụ đề ra. – Tôn Lập cười gượng.

Lăng Phong đề ra khá nhiều bài khổ luyện kiểu đặc công, Mặc lão bổ sung hoàn thiện, thực tế thì ngay chính bản thân hắn cũng chưa luyện hết. Coi bộ Tôn Lập này mới là chân chính đặc công cổ đại.

Đứng cạnh Tôn Lập lúc này còn có cả Triệu Tử Long và Chu Công Cẩn, cũng rất tốt.

Mặc lão lúc này mới hỏi:

– Công tử, còn mấy vị này là?

Tiêu Thiên Phóng vừa rồi lúc họp đã giới thiệu qua. Mọi người đều không ngờ Lăng Phong có thể kết huynh đệ với một Đường chủ Cái bang, còn là đệ tử của Bắc Tiêu Phong. Tiêu Phong danh tiếng rất lớn, khắp nam bắc, phàm đã đi lại giang hồ đều từng nghe qua.

Đám Tưởng Bình thì không nổi tiếng cho lắm, trộm cắp vặt mà thôi. Lăng Phong chỉ nói bọn họ là bằng hữu ở Thái Nguyên, đương nhiên cũng không để lộ thân phận Mật Thám tự của Ngũ Thử. Còn có Bạch Ngọc Đường đang ở Huyễn Âm chưa về đến. Lăng Phong liền dặn dò Mặc lão nếu có tên nào ăn mặc trắng phau tự xưng “chuột lông gấm” thì mời vào.

Tạ Phi Yến, Lăng Phong nói là nghĩa muội. Đặc biệt giới thiệu tài năng chữa bệnh của cô bé, nói hắn từng bị kiếm đâm xuyên người, cô bé này chính là ân nhân. Hắn cũng không nói cô bé là người Liêu, tránh cho người khác nghĩ này nghĩ nọ.

Mọi người đều lấy làm kỳ, khen ngợi không thôi, cũng đồng thời nuối tiếc vì biết cô bé bị câm. Tạ Phi Yến lần đầu tiên được nhiều người tỏ ý thiện cảm, chỉ biết khép nép bên cạnh Lăng Phong.

Tiếp đó, chính là Thiên Diện, có điểm khó giới thiệu.

Thiên Diện hóa trang hơi khác người, khuôn mặt nàng luôn trắng bệch, có cảm tưởng như trong gánh hát đi ra, nhìn không ra cảm tình. Trọng yếu là nàng ta luôn mang trên mình một uy áp vô hình. Có lẽ do giết người quá nhiều, hoặc sống quá nhiều kiếp mà thành. Liền ngay cả mấy lão binh Mặc lão cũng tự thấy e ngại, đừng nói gì đám còn trẻ.

Thiên Diện từ lúc xuất hiện chỉ đứng ở đó, thờ ơ im lặng, chẳng nói chẳng rằng, nhưng chúng nhân đều tự động biết ý cách xa một chút, thậm chí đến liếc mắt bàn tán cũng ngại làm.

Kỳ thực, Thiên Diện cũng rất muốn chào hỏi. Chẳng qua, sống cô độc quá lâu, cũng thành quen.

Lăng Phong liền hắng giọng:

– Vị này, là một… nữ tiêu đầu. Mọi người cứ gọi Nguyệt tỷ là được.

Lăng Phong nói xong còn phải đánh mắt hỏi ý kiến Thiên Diện.

Lại nói, Thiên Diện đang bị tổ chức “săn vong” truy đuổi, vì không muốn lộ ra chỗ ở của tộc nhân, liền tránh Hà Đông đi về phương nam. Kinh Kỳ Hà Nam nhiều môn phái lớn, “săn vong” không dám đuổi đến.

Đương nhiên, chính Thiên Diện cũng đang đưa mình vào chỗ nguy hiểm. Bởi vì các danh môn chính phái cũng là thù địch với nàng. Nàng ta hiện tại gần như bốn phương đều là địch.

Lăng Phong suy nghĩ trước sau, liền mời nàng tạm tham gia Phong Vân đoàn.

Hắn biết như vậy chính là kéo mình và đoàn vào nguy hiểm. Nhưng bản thân hắn cũng là một vong, Phong Vân đoàn cũng chẳng phải danh môn chính phái, trước sau gì cũng sẽ vào cục diện này.

Thiên Diện mặc dù đang bị nội thương, nhưng vẫn là siêu cao thủ, có nàng ta bên cạnh không khác nào nâng cao thực lực. Hơn nữa, nàng ta có thể thu liễm thần thức. Chỉ cần không phải siêu cao thủ phát hiện ra, sẽ không có vấn đề gì.

Và thế là, “Nguyệt nữ tiêu đầu” xuất hiện.

Lục Chính Kỳ chắp tay:

– Nguyệt tiêu đầu, hân hạnh. Tại hạ Lục Chính Kỳ.

Thiên Diện nhìn Lục Chính Kỳ một cái lạnh nhạt, coi như đã biết.

Lục Chính Kỳ cũng không lấy làm khó chịu, vẫn bảo trì khách sáo:

– Ở đây chủ yếu là nam nhân. Có gì bất tiện Nguyệt tỷ cứ nói, Lục mỗ sẽ gắng sắp xếp chu toàn.

Vẫn là sự im lặng.

Lăng Phong liền ra tay cứu vãn:

– Nguyệt tỷ có một thói quen, im lặng tức là đồng ý, còn hừ lạnh tức là không đồng ý.

– A, ra vậy! – Chúng nhân vỡ lẽ ra.

Cuối cùng, có một người còn khó giới thiệu hơn. Tiểu thư Như Ý.

– Như Ý, là… khụ… con gái ta.

– Con gái?

Không chỉ Mặc lão, toàn bộ đều bất ngờ. Như Ý nhìn thế nào cũng đã 10 tuổi. Ai cũng nhìn ra, đây chắc chắn không phải con gái ruột Lăng Phong.

Lăng Phong đồng thời phát hiện, người của Công Tôn gia đều nhíu mày.

Lăng Phong đã biết trước sẽ có phản ứng này. Chỉ là, hắn và Công Tôn Dao cũng chỉ mới giai đoạn tìm hiểu. Trong khi với Thành Bích đã là ân ái vợ chồng, chỉ còn thiếu bái đường thành thân.

Mọi người nghe đến đó đều hiểu. Xem ra cô bé này là con riêng của vị Thành Bích phu nhân kia.

Chuyện này trong giang hồ cũng không có gì đáng nói, anh em đều không quá để tâm.

– Công tủ, vậy thiếu phu nhân hiện tại…?

– Chờ nàng ấy ổn định thế cục ở Thái Nguyên, lập tức sẽ đến.

Giới thiệu xong xuôi, lại đến vấn đề trọng yếu.

Tiền.

Kỳ thực, kiếm tiền kiểu lặt vặt nhất thời, Lăng Phong nửa ngày có thể nghĩ đến rất nhiều cách. Nhưng đây là kiếm tiền nuôi công ty lâu dài, phải làm lớn, làm chắc.

Đang lúc bế tắc, có người báo:

– Thủ lĩnh, Lục tiên sinh, Công Tôn Hàn tiền bối vừa trở về, nói mua được một thớt ngựa rất tốt, muốn mọi người chiêm ngưỡng.

Công Tôn Hàn là mã phu của đoàn, năm đó từng chỉ cho Lăng Phong một ít kiến thức về ngựa.

Xem ra có đứng đây cũng không nghĩ ra cái gì, xem ngựa thư giãn cũng tốt.

Mọi người lục đục ra ngoài.

“Ngựa sao?”

Lăng Phong bỗng nhiên khựng lại.

Một ý niệm nhảy ra trong đầu, khiến hắn không khỏi buột miệng:

– Đua ngựa!

– Đua ngựa!

Không phải một, mà là hai thanh âm cùng lúc vang lên.

Người đồng thanh với hắn, chính là… Lục Chính Kỳ.

Hai người lập tức nhìn nhau, rồi ha hả cười lớn.

“Họ Lục này, rút cục là người thế nào?” Lăng Phong không khỏi dấy lên sự nghi hoặc.

– Lục tiên sinh, ngươi xem ra rất có kinh nghiệm làm CEO đó?

Câu của Lăng Phong là có ý thử.

Chỉ tiếc…

– Xi cái gì kia?

– Tiên sinh không biết CEO là gì?

– Lục mỗ tự phụ học nhiều, hóa ra vẫn không bằng Lăng huynh đệ đây.

Lục Chính Ky mờ mịt, vẻ mặt hoàn toàn không phải giả vờ.

Lăng Phong cười đùa, giải thích qua loa một chút, trong lòng có hơi thất vọng.

Xem ra… không phải xuyên không.

Từ sau khi biết Dương Ngọc Nô cũng xuyên không, Lăng Phong liền chấp nhận một sự thật, bản thân không phải độc nhất vô nhị. Hắn cũng trông chờ sẽ gặp thêm vài người khác.

Dù sao, cùng đến từ một thế giới, ít nhiều cũng sẽ đồng cảm. Đương nhiên, sở thich cũngg phải hợp một chút, bằng không lại cãi cọ cả ngày như với Dương hoa đán cũng không tốt.

Lục Chính Kỳ liền nói:

– Đoàn trưởng không ngại để Lục mỗ nói trước chứ?

– Tự nhiên!

Đua ngựa, cái này và lôi đài thời Lăng Phong kiếm tiền vô cùng khủng bố. Trừ bỏ tiền bản quyền truyền hình coi như không thể làm ra, thì tiền đặt cược hai món này đều là mỏ vàng. Nếu như lôi đài chỉ là “1vs1”, thì đua ngựa lại nhiều con một lúc, đã kinh doanh chắc chắn không lỗ.

Nói ra, thời đại này đua ngựa không phải không có, chỉ là lẻ tẻ không chuyên nghiệp. Thứ nhất Đại Tống trọng văn khinh võ, người ta đắm chìm vào thi từ ca phú, thể thao đua ngựa dần bị bỏ rơi. Thứ hai, ngựa ở Tống không được nuôi nhiều, không có giống tốt, phần lớn đều nhập từ Đại Lý, hoặc Mông Cổ vào.

Chẳng qua, Lăng Phong cũng không cần bách tính đem ngựa tới đua, hắn chỉ cần đám quyền quý tham gia là đủ, dân sẽ đặt cược. Cũng chỉ có quyền quý, một khi đã máu đua thì càng chịu chi, mà càng chịu chi Lăng Phong càng có lợi.

Nhưng dù thế nào, cũng phải có một số vốn thật lớn. Xây dựng trường đua, mua một ít ngựa tốt, tổ chức thử nghiệm.

Lăng Phong nhìn sang Lục Chính Kỳ, cả hai vừa cười lớn xong, lại đều lộ ra mặt khổ não.

Đúng lúc đó, Tưởng Bình liền góp mặt:

– Hay để ta đánh một bản nhạc mới sáng tác, giúp hai ngươi lấy chút hứng thú?

– Ấy, không cần. Cám ơn! – Lăng Phong lập tức toát mồ hôi.

Chỉ là, Lục Chính Kỳ lần đầu gặp gỡ, lại không biết truyền kỳ của Tưởng Bình, khách sáo hỏi:

– Thì ra huynh đệ đây cũng có hứng thú với âm nhạc sao?

– Lục huynh, hắn không…

– Tại hạ biết một chút, thi thoảng cũng sáng tác mấy bài.

– Lục huynh, đừng…

Lục Chính Kỳ ở trong đoàn là kẻ duy nhất biết chơi nhạc, lâu nay có chút lạc lõng. Nay bắt được Tưởng Bình liền nổi hứng muốn hợp tấu.

– Không được đâu Lục tiên sinh, nghe ta nói cái đã.

– Không sao, Lục mỗ xưa nay yêu thích âm nhạc. Mỗ còn biết một chút sáo, thật hổ thẹn. Gặp được người như Tưởng huynh đệ đây không khác gì tri kỷ.

– Lăng Phong, ngươi cái loại tai trâu, đừng có cản giới nghệ sĩ chúng ta giao lưu.

– Đừng…

Lăng Phong chỉ kịp giơ một tay ra trước đầy lưu luyến. Lục tiên sinh xấu số đã bị Tưởng nghệ sĩ kéo ra ngoài.