Chương 354: Cô Ta

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong đánh mắt với Bạch Ngọc Đường, thầm nghĩ tên kia là thổ địa Thái Nguyên, lâu nay cũng là kẻ biết nhiều chuyện bát quái nhất, nói không chừng biết chút tiếng gió.

Liếc sang chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vênh mặt nhếch mép.

Xem ra Bạch gia quả thật biết gì đó, Lăng Phong liền làm bộ suy tư nói:

– Khụ, đương nhiên chúng ta có phát hiện ra. Đúng khôngg Cẩm Mao?

Bạch Ngọc Đường bị chỉ mặt gọi tên giật mình đáp:

– Hả? À ờ… đúng vậy.

“Từ từ, thái độ thằng này không đúng.” Lăng Phong không khỏi lộp bộp, liền nhếch kẽ răng nhỏ giọng ra dấu với Bạch Ngọc Đường:

– Này, tên sứ giả nói đám Hạo Khí Minh kia còn có bí mật gì đó, ngươi biết không vậy?

– Biết làm con ngươi.

– Vl, vậy chứ ngươi nhếch mép là ý gì? – Lăng Phong trợn mắt.

Bạch Ngọc Đường mặt không đổi sắc:

– Ăn điểm tâm dính răng, nhếch mép xỉa răng mà thôi.

– Móa. – Lăng Phong suýt chút bật ngửa.

Nói ra, cả hắn và Bạch Ngọc Đường đều là loại thích kiếm chác, ăn rồi chỉ nghĩ đến trộm báu vật thiên hạ làm của riêng, căn bản không điều tra nhiệm vụ gì, làm sao biết bí mật tình báo khỉ khô gì.

Hắn đang nghĩ thầm, Mật Thám tự là cơ quan tình báo. Đã là tình báo, đều là những việc không thể công khai cho dân chúng. Nếu một đám giang hồ như Hạo Khí Minh lại là đối tượng theo dõi, dám cá cũng không phải giang hồ tầm thường, mà nhất định liên quan đến Hoàng gia.

Hai tên thậm thà thậm thụt, đương nhiên bị ánh mắt của gã đặc sứ và đám Chu Kinh nhìn chằm chằm vào. Lăng Phong lập tức gượng ho khan chữa cháy:

– À… chúng ta kỳ thực chỉ mới nghi ngờ thân phận của chúng thôi, đang định trà trộn vào tìm hiểu. Thật không ngờ Đại Ưng cũng đang đièu tra. Biết vậy bọn ta đã không phí công như vậy.

Tên Nhị Hổ bất mãn:

– Hừ, nói cũng như không, chỉ sợ căn bản không biết gì…

Trung niên đặc sứ cười nhạt, thâm ý chen ngang:

– Nếu Phi Long và Cẩm Mao đã trà trộn được vào, vậy chuyện này giao lại cho nhóm hai ngươi làm là hợp lý nhất.

– Từ từ, chuyện gì giao cho bọn ta? – Lăng Phong lập tức phản ứng.

Hắn bổn ý muốn dưỡng thương nốt vài ngày, nghe ngóng được cái gì về Đoạn Cân Nhẫn thì nghe, xong xuôi chuồn êm. Không hề có hứng thú với đám Hạo Khí Minh kia.

Gã đặc sứ nheo mắt:

– Phi Long ngươi có ý kiến gì sao?

Bạch Ngọc Đường phẩy quạt cười dài chen mồm vào cười nói:

– Ấy, không có, chúng ta nhận làm.

Lăng Phong cười một cái cầu tài với đặc sứ, lập tức kéo Bạch Ngọc Đường ra một góc nhỏ giọng:

– Nhận? Ngươi lại ham hố gì đó? Hôm trước suýt chết rồi.

– Oách, Đại Đương gia của chúng ta sợ chết rồi?

– Hừm. Nói cho ngươi, ta có vợ rồi. Hoàn lương, trưởng thành, không tham gia. – Lăng Phong khoanh tay, một bộ chính nhân quân tử.

Bạch Ngọc Đường suýt chút nôn khan, liền khích tướng:

– Ấy. Có vợ mới càng phải liều chứ. Không liều làm sao có tiền nuôi gia đình? Ngươi nghĩ nghĩ đi, đám Triều Lam kia mục tiêu chính là cái đoàn cống vật kia, chứ không phải cái hộp kia đâu. Bên trong cống vật lại toàn là vàng bạc gấm vóc, ta nói thực cũng để ý từ lâu mà không có cách nào… khụ khụ… Nhân việc này…

Mới nói đến đó hai mắt đã sáng rực, nước miếng chảy dài. Coi bộ lại muốn lợi dụng công cán của Mật Thám tự để kiếm riêng.

Lăng Phong nghiêm nghị:

– Ngươi lại muốn lấy công làm tư sao? Đang một cục rắc rối rồi còn cố? Không sợ đi đêm lắm có ngày gặp ma sao?

– Tào lao. Bổn Thử chính là chuyên gia đi đêm. Sợ gặp ma nữa thì còn gì là Cẩm Mao Thử?

Tần Quyền từ đầu vẫn không nói gì, đột nhiên thò đầu vào:

– Tứ ca, được đấy. Mạo hiểm, đệ cũng ủng hộ. Phải không Đồng Tử hòa thượng?

Lăng Hổ mặt như không, chắp tay Phật hiệu:

– A-di-đà Phật. Phật Tổ nói, ta không vào địa ngục thì ai vào.

Lăng Phong trợn mắt:

– Lão Thất, ngươi có nghe hết câu chuyện không đó? Mà, Phật Tổ có nói như thế, thì cũng không dùng trong trường hợp này đâu…

– A-di-đà Phật. Lời Phật Tổ tất có thâm ý, phải tự mình kiểm chứng mới thấu hiểu được.

Lăng Phong hai mắt trắng dã.

Lăng Phong từ khi xuyên không đến nay, kể ra không đi đánh bạc thì cũng đi ăn trộm, hình tượng nam chính như vậy quả là quá thô bỉ. Bây giờ Phong ca sắp có vợ con, quyết chí tu thân dưỡng tính.

Chẳng qua, với một đám huynh đệ như kia, nói dễ hơn làm.

Gã đặc sứ trầm giọng nhắc nhở:

– Phi Long, ngươi là mật thám được đại nhân tin tưởng. Đây là nhiệm vụ, ngươi nếu muốn tứ chối phái đưa ra được nguyên do chính đáng mới được.

“Ài, nếu ngươi biết đám Bạch Ngọc Đường đang suy tính cái gì, chắc sẽ không nói như vậy đâu?” Lăng Phong bĩu môi nhìn tên đặc sứ.

Nói lại, làm cán bộ mật thám có rất nhiều cái lợi, hơn hẳn các ban ngành khác.

Đầu tiên chính là tin tức ngầm trong bộ Chính trị đều có thể biết hết. Thứ hai là thân phận cực ảo, nhân viên mật cấp quốc gia, muốn đi đâu thì đi. Nếu không phải có lệnh bài Mật Thám tự, Lăng Phong lâu nay chỉ có thể giống những tên hạ nhân tầm thường khác, ngồi một chỗ ở kinh thành, không thể nào lượn khắp nam bắc được.

Nghĩ vậy liền cười dài một cái:

– Đặc sứ đại nhân, nhiệm vụ thì cũng được thôi. Nhưng trước tiên vẫn là… mong đại nhân thanh toán tiền lương cho anh em Lang tổ trước cái đã. Khụ khụ, lâu nay thiếu tiền, đều phải ăn vỏ trấu qua ngày, vô cùng khổ cực.

Nói rồi chỉ vào Tần Quyền:

– Đại nhân xem, huynh đệ này của ta vì ăn trấu nhiều quá, đén nỗi… đến nỗi tóc dựng hết cả lên.

Tần Quyền lập tức ngẩng mặt, mái tóc vuốt keo lập tức chổng ngược lên trời.

Anh em đều thầm mắng hai tên này mặt dày như tường thành, rõ ràng có tiền đi tu chỉnh nhan sắc, còn nói cái gì khổ cực.

Trung niên đặc sứ tuy vô cùng buồn bực, nhưng chuyện đi công tác muốn ứng tiền của Lăng Phong là thiên kinh địa nghĩa, gã đành ỡm ờ nói:

– Chuyện lương bổng của ngươi, chốc nữa rồi nói đi, bây giờ…

– Ấy, còn nữa đại nhân. Đồ nghề mang theo xài hết rồi, có thể nào…

– Được rồi, chốc…

– Ngoài ra, còn có thuốc thang…

Gã đặc sứ sẳng giọng:

– Được rồi, tiền bạc, thuốc thang, vật dụng, tất cả sẽ tính cho ngươi hết, hài lòng chưa?

– Tạm hài lòng. – Lăng Phong cười gian.

Gã đặc sứ mệt nhọc thở ra một hơi.

Chẳng ngờ lại nghe Lăng Phong thiên chân vô tà nhỏ nhẹ nói:

– Nhưng nếu có thể tính thêm chút giá trị gia tăng… thì càng tốt.

– Ngươi…

Gã đặc sứ phun máu.

Trước khi đi đã nghe Kha lão nói Lăng Phong xuất thân buôn bán, xem tiền như mạng. Gặp mặt mới biét lời đồn quả không sai.

Mật Thám tự dạo gần đây bị cắt giảm chi tiêu. Chuyện khác không nói riêng chuyện xin tiền làm nhiệm vụ là mệt nhất. Mỗi lần cần tiền đều phải xem đám kế toán như ông bà tổ tiên đặt lên bàn thờ.

Lần này đi Hà Đông, mặc dù được Kha lão ủy quyền, gã đặc sứ cũng phải tốn mấy cân nước bọt mới xin được tiền công cán, thế mà tên Lăng Phong này cứ làm như dễ lấy lắm.

– Các vị, có ngoại nhân tiếp cận.

Đột nhiên có tiếng ai đó trầm giọng.

Trong đây đều là dân có nghề, tai đều lập tức vểnh cả lên, thoáng cái đã xác định được phương hướng. Hình như ở ngay phía sảnh lớn Yên Vũ lâu.

– Chúng ta ra xem xem. – Một giọng trung niên cất lên.

– Ấy, đại nhân. Cứ để Đại Ưng ra xem, ngài ở lại một lát. Tiền bạc có thể quyết toán luôn chứ?

– Để sau đi, có kẻ xấu tìm đến, bách tính đang gặp hiểm nguy. Ta thân là đặc sứ triều đình, không thể không làm gương.

– Không sao đâu đại nhân, trễ nửa khắc cũng không chết người đâu mà lo, trước tiên…

– Phi Long, ngươi tuy là nhân viên mật thám, phải nhớ luôn đặt bách tính làm đầu, chút lợi ích cá nhân phải để ra sau cùng.

Kẻ nọ nói rồi “vù” một cái biến mất, để lại tên Phi Long chửi tục:

– Cái gì mà lo cho bách tính? Bách tính giờ này ngáy khò khò cả rồi, chỉ có tên bách tính không có tiền đáng thương này thôi.

Chửi thì chửi, tên nọ vẫn lao người ra ngòai theo đám đông.

Kỳ thực, đám mật thám đều không phải lo lắng chuyện bách tính an nguy gì, mà là sợ bị đánh úp.

Mật Thám tự là cơ quan tình báo của Tống, trong lãnh thổ Đại Tống gần như không có mấy ai chọc vào. Kể cả có, thì chủ yến vẫn là ám đấu. Nhưng việc Hoa An bị giết ngay giữa ban ngày đã đánh dấu một bước ngoặt lớn. Ám đấu bắt đầu chuyển sang minh tranh.

Đó cũng là lý do đám người Lăng Phong tuy không qua đào tạo làm công tác ngầm, nhưng vẫn được Kha lão trọng dụng lập thành Lang tổ. Lý do bọn họ phù hợp cho trường hợp chính diện giao tranh như vậy.

Đêm nay Mật Thám tự Hà Đông họp kín, nửa chừng lại có kẻ tìm đến gây sự. Điều này chứng minh một là tin tức đã bị lộ, hai là đối phương chính thức khai chiến.

Đám Chu Kinh lao ra đầu tiên, có vẻ nôn nóng muốn lập công. Gã đặc sứ thứ hai. Sau đó đến đám Lăng Phong.

Chỉ thấy sảnh lớn Yên Vũ lâu đã sáng trưng, hoàn toàn không có khách khứa, bù lại là một loạt binh lính đang đứng thẳng tắp.

Nhìn vào trang phục, Lăng Phong lập tức nhận ra:

– Ấy, kia không phải là cận vệ của Tiểu Vương gia sao? Đến đây làm gì?

Chẳng qua chỉ thấy lính, không thấy chủ tướng đâu cả.

– Ở bên trên…

Bạch Ngọc Đường tinh mắt nhất chỉ tay lên lầu hai.

Lầu hai đều tối thui, chỉ có một căn phòng đang sáng đèn. Ánh sáng bên trong hắt lên cửa sổ bằng giấy, chỉ thấy hai cái bóng đen đang thậm thụt “gì đó”. Bằng vào kinh nghiệm ngàn năm, Lăng Phong lập tức khẳng dịnh, chắc chắn là một cặp nam nữ đang ôm nhau tình tứ.

– Choáng, anh đang thiếu tiền sắp chết đói, ở đây lại có thằng nào tiêu dao khoái hoạt như vậy?

Linh cơ chớp động, kết hợp với đám lính ở bên dưới, lập tức nghĩ đến… tiểu Vương gia Triệu Chân Đán.

Lại linh cơ chớp động lần nữa. Yên Vũ lâu là cửa tiệm Vương gia mua tặng cho tình nhân Dương Ngọc Nô. Nửa đêm Vương gia muốn dắt gái đi chơi, chắc không thiếu chỗ để đi, không việc gì phải chạy tới Yên Vũ lâu ôm ấp.

Nói như vậy, trên kia chỉ có thể chính là… Dương Ngọc Nô.

Đột nhiên nghe Thạch Sơn hô một tiếng trầm trọng:

– Là cô ta.

Lăng Phong lập tức lầm bầm làu bàu:

– Đương nhiên là cô ta. Móa, cùng là xuyên không. Làm sao số phận khác nhau như vậy chứ? Một bên thì quen toàn trộm cướp, một bên quen toàn Vương công quý tộc. Thật là…

Còn chưa nói xong câu thì bị Bạch Ngọc Đường hích vai một cái rõ mạnh:

– Này, ngươi nói cái gì trộm cướp đấy, mau chuồn thôi.

– Sao phải chuồn, ta còn muốn…

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ lên mái nhà, Lăng Phong nhìn theo.

Đầu tiên, hai mắt nheo lại, sau đó đột ngột lồi cả ra, thầm thì với Bạch Ngọc Đường:

– Ngươi nói… là cô ta?

– Đúng, là cô ta. – Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Lăng Phong lúc này mới hiểu, “cô ta” hóa ra không phải “cô ta”, mà là “cô ta”. Khó trách Bạch Ngọc Đường và Thạch Sơn phản ứng như vậy.

“Bùng”

Cùng lúc, cửa sổ bị phá tung, “cô ta” phi vào căn phòng sáng đèn. Ngay sau đó là tiếng giao tranh.