Chương 408: Chương Này Có Vài Cảnh Nóng

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(16+, khuyến cáo trẻ em trên 80 tuổi, đàn ông đang mang thai hoặc cho con bú)

Trời về khuya, gió đông thổi từng đợt lạnh lẽo.

Hạo Khí Minh tan đàn xẻ nghé, bất chấp đang đêm kéo nhau rời khỏi Mã Chủng thôn. Đại Tiếu và Long tổ có lẽ đã âm thầm bắt Thẩm Thành đi tra hỏi. Đoàn người Lăng Phong hết việc để làm, liền thong dong trở lại miếu hoang cuối thôn, nghỉ nốt một đêm.

Lúc này, trong miếu ánh nến chập chờn, khung cảnh cũng không còn đáng sợ như trước.

Tiểu thư Như Ý đã ngủ ở một gian nhỏ bên cạnh. Lăng Phong lúc này nằm cạnh Thành Bích, ôm trọn cả người nàng vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve.

– Chàng… phải về kinh thành sao?

– Ừm. Mẫu thân mất tích, làm sao có thể không về. Nàng… về cùng ta chứ?

Lăng Phong gắng không nhắc đến Công Tôn Dao. Thành Bích cái gì cũng hoàn hảo, chỉ có ghen hơi lớn một chút.

Thành Bích nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu:

– Chỉ sợ nhất thời không được. Tiêu cục sau hôm nay sẽ toàn diện đối lập với Hạo Khí Minh, ta phải lo cho xong. Chàng cũng biết, Hạo Khí Minh không đơn thuần chỉ là một nhóm lục lâm sơn tặc. Chỉ riêng hai đường của Cái bang ở bên chúng, cũng đã cạnh tranh với chúng ta cả hai mặt đông bắc rồi. Hơn nữa, chàng cũng biết ý định của ta rồi.

Lăng Phong gật đầu.

Thành Bích âm thầm kinh doanh, Thái Nguyên Hà Đông chỉ là bước đầu, Đại Danh Hà Bắc mới chân chính là mục tiêu của nàng ấy.

Hạo Khí Minh có Cái bang Tế Nam, coi như cả Sơn Đông đã là căn cứ. Trường Phong giữ Hà Đông, Hạo Khí Minh giữ Sơn Đông, Hà Bằc nằm ngay ở giữa. Hơn nữa, Hạo Khí Minh có lẽ sẽ tụ hội ở Lương Sơn. Nếu Thành Bích không hành động sớm, Hà Bắc chỉ sợ cũng bị Hạo Khí Minh lấy mất.

Sợ Lăng Phong thất vọng, Thành Bích một tay tỉ tê trên ngực hắn, ôn nhu nói:

– Chàng yên tâm. Chỉ cần lập được một phân đường ở Đại Danh, ta lập tức sẽ đến kinh với chàng ngay.

Lăng Phong đột nhiên khó chịu:

– Chuyện đó… không được. Ta muốn bây giờ luôn.

– Bây giờ? Bây giờ làm sao…

Lăng Phong quay người sang, một tay đã bắt đầu hoạt động trên ngực Thành Bích.

– Chàng, thành thật chút đi. Như Ý, nó ở ngay gian bên cạnh…

– Không sao, chắc nó ngủ rồi!

Thành Bích đỏ mặt, cũng không có ý cự tuyệt. Lăng Phong vừa định hôn nàng, bỗng…

– Chờ chút. Hình như… có ai đó…

Thành Bích đột ngột cảnh giác, một tay muốn đẩy Lăng Phong ra, hơi nhổm người đưa mắt nhìn vào một góc tối.

Lăng Phong nhìn theo nàng, lập tức chột dạ.

“Chỗ đó là…?”

Thiên Diện giấu mình trong góc tối, vận khí chữa thương một lúc thì bị tiếng động lạ choàng tỉnh.

Mở mắt nhìn ra, phát hiện bên ngoài thế mà đã được chiếu sáng, lúc này mới nhìn rõ gian này được bày trí ra sao. Thậm chí có bàn có giường đầy đủ, chỉ hơi tồi tàn một chút.

Cái này không phải trọng yếu, trọng yếu là, trên giường đang có một cặp nam nữ ôm ấp.

Thiên Diện trừng mắt, một ít sát khí trong vô thức bại lộ theo.

Đúng ngay lúc Lăng Phong đưa tay xoa xoa nhũ phong Thành Bích, Thiên Diện bỗng có một cảm giác vô cùng kỳ quái chạy khắp thân thể, giống như cái bàn tay kia đang sờ soạng chính mình. Oái oăm hơn, từ trong sâu thẳm có một thứ ma lực nào đó hối thúc nàng đưa tay… tự vuốt ve bầu ngực mình.

Vết thương dưới sườn bỗng nhói lên.

“Không được!” Thiên Diện thầm quát một tiếng.

Nàng nhắm mắt, gắng tĩnh tâm điều tiết.

Trọng sinh cho đến kiếp này, Thiên Diện đã không còn nhớ rõ mình đã trải qua những gì. Ký ức còn lại của nàng, nhiều nhất có lẽ là giai đoạn cùng nam nhân kia, xua mãi không đi, những thứ khác mỗi lần trọng sinh đều sẽ tự động quên mất. Chẳng qua, cũng chỉ có nàng yêu đơn phương, hai bên thậm chí nắm tay còn chưa có một lần. Đừng nói là sờ soạng giống như…

Nghĩ vẫn vơ đến đó, Thiên Diện đột nhiên lại mở mắt.

Ma xui quỷ khiến thế nào… Chờ chút, nàng ta chính là quỷ.

Vậy thì ma xui thần khiến thế nào, Thiên Diện lại nhìn cảnh tượng trên giường. Lúc này, Lăng Phong đã đến giai đoạn đăng đường nhập thất.

Vừa nhìn thấy cảnh quái dị “gì đó”, Thiên Diện bỗng nhiên đỏ mặt. Khụ, thực tế thì mặt Thiên Diện đã không còn nguyên vẹn, căn bản là đỏ hay là xám không ai biết. Thế nhưng, đôi chân nàng ta vừa rồi không tự chủ khép lại, thì có thể nhìn ra rõ ràng.

“Hai người bọn họ, muốn làm… cái gì?”

Thiên Diện không thể không tự hỏi.

Thực tế, dù gì cũng đã trọng sinh bao kiếp người, cho dù là một vong hồn còn trinh trắng, cũng không thể ngờ nghệch không biết chuyện kia. Nam nữ mà đã lên giường, “chuyện gì” sẽ là chuyện gì đi?

Thiên Diện nửa muốn mặc kệ, nhưng nửa còn lại lại muốn tò mò nhìn tiếp.

Làm một nữ Quỷ Thủ, nàng vẫn chưa một lần trải nghiệm chuyện lạc thú nhất của nhân gian.

Lăng Phong không cần nghĩ ngợi thêm cũng biết, là ai đang trốn sau bóng tối “nhìn lén” vợ chồng hắn âu yếm.

Nếu là tình huống bình thường, Lăng Phong đương nhiên sẽ nổi trận lôi đình. Với tư cách là kho tàng văn minh nhân loại, kỹ chiến thuật tác chiến đều là tinh hoa văn hóa Đông Tây. Trọng yếu là, “đồ vật” trên người nhưng là hoàn mỹ đến cực điểm, Lăng Phong đương nhiên không muốn bất kỳ kẻ nào miễn phí nhìn lén.

Có điều, riêng người này thì…

Lăng Phong nghĩ nghĩ gì đó, mắt thì vẫn liếc về chỗ tối kia, miệng lại nhếch mép một cái đầy gian xảo:

– Làm gì có ai.

– Không đúng, vừa rồi có một tia thần thức quét về phía này. Khai Thần thuật tuyệt đối không sai bao giờ. – Thành Bích vẫn không an tâm.

Lăng Phong vội an ủi:

– Mấy hôm nay gặp nhiều chuyện mệt mỏi. Có lẽ nàng nghĩ nhiều mà bất an đó thôi.

– Nhưng mà…

Thành Bích còn chưa nói hết câu, miệng đã bị phong bế.

– Ưm!

Lăng Phong cúi đầu hôn lên tiểu khẩu mềm mại của nàng.

Thành Bích nhất thời cả người như say rượu, quên luôn chuyện thần thức kia. Hai mắt nàng nhắm nghiền lại, chiếc lưỡi thơm tho nóng bỏng liền lập tức đáp lại Lăng Phong, tiến vào miệng nam nhân nhiệt tình uốn éo.

Thời gian qua quả thật quá bận rộn, chuyện sinh hoạt đành phải đè nén xuống. Kỳ thực, Thành Bích cũng đã sắp chịu không nổi. Nữ nhân đến tuổi thành thục, thân thể mỗi ngày không được bù đắp, tinh thần cũng sẽ trống rỗng vô bờ. Giờ này chỉ cần Lăng Phong chạm một điểm nhỏ trên người, cũng khiến Thành Bích hóa say quên hết trời đất.

Hôn lấy miệng Thành Bích như thể uống một hũ rượu, thơm ngon vô cùng. Lăng Phong cả người say theo nàng.

Một nụ hôn sâu kéo dài gần cả khắc đồng hồ. Thành Bích thậm chí sắp đã hít thở không thông. Lúc tỉnh táo lại thì phát hiện cả thân thể nàng đã dính chặt vào người Lăng Phong lúc nào không biết. Đôi tay ngọc ôm lấy cổ hắn kéo xuống, đôi chân cũng quặp lấy lưng hắn.

– Yêu ta!

Nàng đưa cặp mắt nóng bỏng nhìn Lăng Phong, vừa như cầu xin, vừa như ra lệnh. Bên dưới hông còn động động kích thích hắn.

Lăng Phong ngược lại cười gian:

– Từ từ, không phải vội.

Kỳ thực, hắn vội sắp chết rồi.

Thành Bích lúc này đã tự mình cởi bỏ quần lụa mỏng, thân thể tuyệt mỹ như ngưng chi ngọc phu hiện ra trước mắt Lăng Phong. Thân thể của nữ nhân thành thục, từng tấc từng phân đều là bảo ngọc ngàn năm.

Trên người nàng chỉ con lại một mảnh áo ngực màu trắng, bao lấy bộ ngực vĩ đại. Bên dưới bụng trắng ngần không chút mỡ thừa, đôi chân thon dài trong suốt, thấp thoáng là giải đất tam giác thần bí dụ hoặc.

Đối mặt với thân thể hấp dẫn chí mạng của Thành Bích, nội tâm Lăng Phong đã một trận nhộn nhạo. Chẳng qua, hắn bỗng nhớ đến cảnh tượng một canh giờ trước. Lúc đó cặp nhũ phong tròn tròn cỡ C của ai đó ở ngay trước mắt, nhưng kẻ nào đó lại chỉ có thể ngậm ngùi ngắm nhìn mà không ăn được.

Lăng Phong liền đưa tay cởi bỏ nốt mảnh áo ngực của Thành Bích. Hai ngọn núi tròn trĩnh cao vút lập tức bạo lộ. Trong đầu hắn lại không nhịn được âm thầm so sánh một chút.

Thành Bích thấy ánh mắt của Lăng Phong chiếu rọi trên người mình, nàng khẽ thẹn thùng, ôn nhu nói:

– Chàng thích nhìn thân thể ta lắm sao…?

– Đương nhiên là thích. Hơn nữa, ta còn thích ăn nó kia. – Lăng Phong lưu manh đáp lại.

– Chàng ấy, vẫn một dạng háo sắc như vậy.

Thành Bích tuy ngoài miệng ra vẻ trach móc, kỳ thực trong lòng lại vô cùng cao hứng. Ánh mắt nàng lập tức ướt át, cánh mũi phập phồng từng hồi. Nàng không nhịn được muốn ưỡn người ra một chút, để tình lang có thể chiêm ngưỡng được nhiều hơn.

Nữ nhân, sợ nhất chính là nhan sắc tàn phai, bị nam nhân của mình chán ghét.

– Vậy… chàng thích ăn cái gì nhất?

– Cái này… cái này… cái này…

Lăng Phong cứ mỗi một “cái này” liền hôn lên một chỗ, từ mắt, đến môi, rồi xuống dưới.

– Chàng… ăn… nó đi!

Vừa nói, Thành Bích vừa ghì đầu Lăng Phong xuống bầu ngực cự mãn của mình.

Lăng Phong tự nhiên không cự tuyệt, úp luôn mặt vào thiên đường, miệng bao lấy tòa thiên nhiên mà thưởng thức, như trẻ con lên ba không nỡ rời bầu sữa mẹ. Được một lúc hắn dùng cả răng, khẽ nhay nhay hai hạt anh đào, khiến cho Thành Bích rên rỉ không ngừng.

Một lúc kích tình, Thành Bích rút cục không nhịn được, nàng cong người ưỡn ngực la lớn một tiếng.

– A…!

Cùng lúc, trong một sát na cực nhỏ bé, Lăng Phong dường như nghe thấy một tiếng thở dốc ở góc tối xa xa.

Thành Bích lúc này đã thở hồng hộc. Sắc mặt nàng ửng hồng dụ hoặc chúng sinh, dục vọng không ngừng tăng lên, thì thào nói:

– Chàng, làm thiếp thỏa mãn được không? Thiếp rất… trống rỗng…

Nàng vừa nói, hai tay đã vô thanh vô tức luồn xuống dưới, chộp lấy…

Lăng Phong mỗi khi nghe Thành Bích xưng “thiếp”, cả người hắn cũng sẽ nóng bừng. Hắn biết Thành Bích đã đến cực hạn chờ đợi, liền động thân bắt đầu xâm nhập vào mật động.

Hai thân thể, cứ thế cùng liên kết lại tại một chỗ mà điên cuồng.

Ở góc tối gần đó, kẻ thứ ba cũng tâm thần nhộn nhạo không yên.